Vợ Hờ Yêu Của Tổng Giám Đốc Ân
Chương 31: Chuẩn bị đón nhận nào, Khả Di!
Ân Vương Hoàng ngồi yên đó, ánh mắt sâu thẳm nhìn chăm chú cô gái đối diện, đôi môi mỏng của anh mấp máy như định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Anh khoanh hai tay trước ngực, ngã lưng ra phía sau như đang chờ đợi một điều gì đó.
"Tôi sẽ tìm cách khác cứu lấy Nhất Phát."
Dù cho tâm trí luôn thôi thúc Khả Di nhận lời nhưng trái tim cô lại không đồng tình. Có lẽ nó đã bị tổn thương quá nhiều, nó đau đớn đến mức như từng chết đi sống lại. Cô chấp nhận điều kiện của anh khác gì cô lại tự mình tổn thương mình lần nữa. Cô không cho phép, ba năm đã giúp cô từ từ hồi phục vết thương ấy cô không thể để vết thương ấy hở ra một lần nữa. Cô tin rằng dù không có anh cô vẫn có thể tìm đối tác khác, một cơ hội khác cho Nhất Phát.
"Em mạnh mẽ hơn tôi nghĩ. Em thực sự thay đổi rồi Khả Di.", Ân Vương Hoàng nhếch mép, trong lòng anh có một chút xao động kì lạ, đó là cảm giác vừa thân thuộc vừa xa lạ, vừa vui lại vừa buồn khó mà nói nên lời.
"Tôi xin phép."
Nói rồi Khả Di mạnh mẽ đứng lên, trong lúc cô định xoay lưng đi thì một câu nói của Ân Vương Hoàng như cây búa đập nát đi bức tường kiên cố mà cô đang cố giữ chặt, một câu nói làm tay chân Khả Di run rẩy.
"Em không phải không biết thế lực của tôi, của PYK, cả HDB cũng là công ti con của PYK. Chỉ cần tôi ra lệnh thì tôi dám đảm bảo với em không một tập đoàn nào có gan đến nỗi đứng ra giúp em. Em cũng không muốn Nhất Phát xảy ra chuyện mà đúng không? Vậy thì chỉ còn một cách duy nhất, đó là đồng ý yêu cầu của tôi."
Ân Vương Hoàng giọng thì nhàn nhạt nói, không có một chút biến đổi trong cảm xúc nhưng câu nói của anh tác động mạnh mẽ lên Khả Di. Cô đứng yên hồi lâu suy nghĩ, anh nói đúng, thế lực của anh không phải ai cũng có thể có được. PYK một tay che trời không có đối thủ, ai nấy đều nể mặt không dám trái ý. Nếu anh ra lệnh thì không một công ty nào hợp tác với Nhất Phát, không có đối tác thì làm sao cứu sống được tập đoàn? Anh là đang ép buộc cô phải thuận theo anh, cô đã suy nghĩ quá đơn giản, anh luôn như thế, không thay đổi chỉ có mình cô vẫn nhu nhược giữ con người ấy của mình, chỉ là cẩn thận che giấu sau lớp giáp kiên cường mạnh mẽ mà cô đã cố xây dựng nên. Khả Di thở dài, tay nắm chặt thành nắm đấm, cô xoay người lại nhìn trực diện vào anh, giọng lạnh lùng.
"Yêu cầu của anh là gì?", Khả Di hỏi thẳng và cũng như một lời nói ngầm đồng ý về yêu cầu của Ân Vương Hoàng.
"Em vẫn chưa trả lời cho tôi biết em có chấp nhận hay không?", Ân Vương Hoàng thừa hiểu câu nói của Khả Di mang ý thoả thuận nhưng anh vẫn muốn được nghe từ chính miệng cô trả lời hai chữ "đồng ý".
"Tôi đồng ý, mong anh giữ lời hứa cứu lấy Nhất Phát.", Khả Di khó nhọc nói ra câu ấy vì cô biết, một câu nói ngắn như thế thôi nhưng cũng đủ làm thay đổi cuộc sống của cô, làm tổn thương trái tim cô thêm một lần nữa. Nhưng vì Nhất Phát, vì ba mẹ cô phải chấp nhận hi sinh bản thân mình.
"Tốt.", Ân Vương Hoàng nở nụ cười khoái chí, đứng lên đồng thời vỗ tay ba cái.
"Vậy yêu cầu của anh là gì?", Khả Di muốn hỏi cho rõ, cô mong anh đừng đòi hỏi quá cao ngoài giới hạn của cô.
"Tôi vẫn chưa nghĩ ra. Nhưng tôi có thể đảm bảo với em sau khi về nước tôi sẽ cho em biết đáp án."
Ân Vương Hoàng đi đến gần Khả Di, đưa bàn tay to luồn ra sau lưng ôm chặt lấy thắt lưng của cô, ép cô tiếp xúc gần với anh. Hai thân hình tuy quen mà lạ, tuy lạ mà quen một lần nữa va chạm với nhau sau ngần ấy năm. Ân Vương Hoàng cúi mặt, ghé sát vào tai của Khả Di mà nói. Từng hơi thở nóng rực của anh làm Khả Di run rẩy, một cảm giác lạ lẫm dâng tràn trong cô. Cô sao lại thế này? Sao lại có cảm giác tuy có chút sợ hãi nhưng lại có một niềm vui nho nhỏ len lỏi trong đó? Đúng rồi, trái tim cô lại đập loạn nhịp trước hành động của anh. Khả Di cố nhích người ra xa để anh không nhận thấy tiếng đập của trái tim cô, nhưng cô càng cựa quậy thì anh lại càng ôm chặt hơn.
"Nếu em muốn đêm nay giống đêm năm ấy thì em cứ tiếp tục cựa quậy đi."
Ân Vương Hoàng nói rất khẽ bên tai cô, trong đó có một chút ý cười cùng mãn quyện, như vừa trêu đùa vừa thật lòng với Khả Di. Còn Khả Di sau khi nghe câu nói ấy xong thì thân thể cô bắt đầu nóng lên, hai má đỏ ửng, đột nhiên hình ảnh đêm hôm ấy tràn về trong đầu của cô. Anh ôm cô, hôn cô, nói những lời ngọt ngào dịu dàng... tất cả đều ùa về làm Khả Di run rẩy. Không, cô không cho phép mình buông thả nữa, cô phải tỉnh táo trước anh.
"Đừng nghĩ bậy chứ cô bé. Tôi đi trước đây, hẹn một ngày không xa em sẽ được nghe đáp án."
Ân Vương Hoàng bật cười lớn. Anh biết cô đang nghĩ gì, và anh cũng đang nhớ lại đêm hôm ấy. Điều khiến anh cười chính là biểu hiện của cô, vừa ngốc nghếch lại rất đáng yêu. Anh chính là thích cô của lúc này, cũng chính là cô của ba năm về trước. Khả Di, tôi sẽ làm cho em quay trở lại là Khả Di của ngày trước, em hãy đợi đi.
**********
"Khả Di, con về rồi.", bà Thuý vui vẻ ra trước cửa đón Khả Di.
"Dạ, mẹ.", Khả Di mỉm cười rồi kéo vali đi vào trong nhà. Đáng lẽ cô về thẳng chung cư nhưng Bảo Bối đang ở nhà ông bà ngoại, cô phải sang đón nó về đồng thời hỏi thăm ba mẹ.
"Để mẹ phụ con. Công việc ổn cả chứ? Có thành công không?", bà Thuý vừa xách túi phụ cho Khả Di vừa đi vừa nói chuyện với cô. Bà rất mong đợi vào chuyến đi này của cô con gái vì nó có thể cứu sống Nhất Phát.
Khả Di nghĩ ngợi trong đầu, có phải cô nói câu đồng ý với anh thì Nhất Phát sẽ ổn không? Cô nên trả lời với mẹ sao đây? Có nên kể cho mẹ nghe việc Ân Vương Hoàng là người đứng đằng sau mọi chuyện không? Không, mẹ rất yêu chị hai, nếu nói ra mẹ sẽ làm lớn chuyện. Thà để mình cô hi sinh để cứu lấy gia đình, chỉ cần thuận theo ý anh thì cuộc hôn nhân của chị và Vương Hoàng sẽ ổn như trước, mẹ cô cũng sẽ không phải suy nghĩ nhiều.
"Dạ ổn, con bàn bạc thành công mẹ ạ. Chắc chắn Nhất Phát sẽ được cứu.", Khả Di nhìn bà Thuý cười rõ tươi, cô không muốn mẹ thêm lo âu.
"Vậy thì tốt quá. Mẹ có làm mấy món ngon đón con. Tối nay chị con về ăn cơm chung để ăn mừng nhé.", bà Thuý vui vẻ, cười tít cả mắt đồng thời thông báo về Tú Di. Lần trước con bé sang nhà, lên phòng Khả Di làm gì đó rồi ra về nhanh chóng, bà chưa kịp hỏi thăm gì. Vốn định hỏi Khả Di nhưng thấy cô vừa bay về còn mệt nên cũng không dám hỏi. Để tối nay bà hỏi một lượt luôn hai đứa xem như thế nào.
19h...
"Di ơi, xuống chuẩn bị ăn cơm đi con. Dắt Bảo Bối xuống luôn nhé."
Bà Thuý đứng dưới cầu thang gọi với lên. Cơm nước đều được chuẩn bị sẵn sàng chỉ còn đợi Khả Di xuống và Tú Di sang nữa là có thể khai tiệc.
Khả Di vừa xuống lầu, cô đã vội đến nhà bếp, gương mặt biểu lộ rõ sự hối hả.
"Mẹ ơi con không ăn cơm được với mẹ và chị rồi. Thư kí gọi điện đến báo Nhất Phát có việc gấp con phải giải quyết. Con dắt Bảo Bối theo luôn nên mẹ không cần chờ con về. Con đi nha mẹ."
Khả Di nói một lèo rồi kéo Bảo Bối đi. Bà Thuý chưa kịp nói gì chỉ biết thở dài. Công sức bà tự tay nấu nướng đón con về chưa kịp ăn gì cả thì nó đã đi mất, còn dắt theo cả cháu ngoại. Giờ chỉ còn chờ Tú Di nữa thôi.
"Mẹ, Khả Di nó đi đâu mà vội vàng thế?", Tú Di vừa vào nhà liền vào bếp hỏi bà Thuý về Khả Di.
"Công ty có việc, nó phải đi gấp. Giờ chỉ còn mẹ với con ăn cơm thôi."
Chết tiệt, đang định ăn cơm xong hỏi nó về việc đi Bali có phải đi chung với Ân Vương Hoàng không để làm rõ mọi việc không ngờ nó lại tìm cớ trốn tránh. Chẳng lẽ nó đi với anh ấy thật nên mới lánh mặt mình? Con em đê tiện, đợi tao có bằng chứng mày sẽ không yên với tao đâu. Tờ fax kia do sơ ý nên người làm đổ nước lên ướt nhẹp rách không còn nhìn thấy được gì, nếu không tao cũng không cần mất sức đi làm rõ lại từ đầu, Tú Di tức tối nắm chặt hai tay, đôi mắt trợn to nhìn ra phía cửa.
********
Khả Di với gương mặt mệt mỏi rời khỏi toà nhà tập đoàn Nhất Phát. Nguyên một ngày cô bay từ Bali về, chỉ mới nghỉ ngơi một chút lại phải chạy đến công ty giải quyết vấn đề, đến giờ vẫn chưa có gì vào bụng. Bụng cô sôi òng ọc đánh trống biểu tình đòi ăn nhưng Khả Di mệt lắm, chỉ muốn mua đại gì đó lót dạ thôi chứ không muốn ăn cơm.
"Khả Di.", Phúc Nguyên từ xe bước xuống, vừa đi vừa gọi Khả Di.
Khả Di ngước mắt nhìn về phía phát ra tiếng gọi, tay trái cô vẫn còn đặt trên cổ xoa bóp. Đối diện với Phúc Nguyên, cô cười nhẹ.
"Sao anh lại ở đây giờ này?"
"Anh đến đón em.", Phúc Nguyên cười.
"Đón em? Anh làm vậy thì cực cho anh quá. Em định qua nhà anh đón Bảo Bối về không ngờ anh lại cất công đến đây đón em.", Khả Di thấy ngại, cô vốn không muốn làm phiền Phúc Nguyên nhưng ngoại trừ anh thì cô không biết gửi Bảo Bối cho ai nữa, mang đến Nhất Phát thì lại không tiện.
"Có sao đâu. Nhìn em mệt mỏi quá. Đi, anh đưa em đi ăn rồi về chung cư. Bảo Bối đang ngồi trên xe đợi em."
Phúc Nguyên nói rồi nhìn Khả Di. Bộ đồ cô mặc mỏng quá, trong khi trời bắt đầu về đêm gió thổi nhiều cô sẽ dễ bị cảm lạnh. Phúc Nguyên cởi chiếc áo vest trên người khoác lên cho Khả Di, nắm tay cô tiến về chiếc xe hơi màu đen phía xa kia, từ một cửa sổ của xe có một cậu bé trắng trẻo mập mạp đưa tay lên vẫy vẫy đồng thời luôn miệng gọi mẹ. Nếu người ngoài nhìn vào họ sẽ nghĩ đây là một gia định hạnh phúc, chồng đón vợ đi làm về, con lại ngồi đợi ba mẹ.
Từ đằng xa có một chiếc xe hơi khác đang đậu, từ trong xe một ánh mắt sắc bén phóng ra tia lửa hướng về cặp nam nữ đang ôm ôm ấp ấp kia. Không khí u tối lạnh lẽo đang bao trùm cả chiếc xe, khoé miệng người đàn ông trên xe nhếch lên, anh lạnh lùng ra lệnh cho người ngồi phía trên.
"Ngày mai đi sắp xếp đi, hai ngày tới sẽ dọn đến."
Khả Di, có lẽ tôi vẫn còn hiền từ với em nên em còn chưa biết điều tránh xa người đàn ông khác. Từ giờ tôi sẽ hà khắc với em hơn, để em ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng của tôi. Chuẩn bị đón nhận nào, Khả Di!
"Tôi sẽ tìm cách khác cứu lấy Nhất Phát."
Dù cho tâm trí luôn thôi thúc Khả Di nhận lời nhưng trái tim cô lại không đồng tình. Có lẽ nó đã bị tổn thương quá nhiều, nó đau đớn đến mức như từng chết đi sống lại. Cô chấp nhận điều kiện của anh khác gì cô lại tự mình tổn thương mình lần nữa. Cô không cho phép, ba năm đã giúp cô từ từ hồi phục vết thương ấy cô không thể để vết thương ấy hở ra một lần nữa. Cô tin rằng dù không có anh cô vẫn có thể tìm đối tác khác, một cơ hội khác cho Nhất Phát.
"Em mạnh mẽ hơn tôi nghĩ. Em thực sự thay đổi rồi Khả Di.", Ân Vương Hoàng nhếch mép, trong lòng anh có một chút xao động kì lạ, đó là cảm giác vừa thân thuộc vừa xa lạ, vừa vui lại vừa buồn khó mà nói nên lời.
"Tôi xin phép."
Nói rồi Khả Di mạnh mẽ đứng lên, trong lúc cô định xoay lưng đi thì một câu nói của Ân Vương Hoàng như cây búa đập nát đi bức tường kiên cố mà cô đang cố giữ chặt, một câu nói làm tay chân Khả Di run rẩy.
"Em không phải không biết thế lực của tôi, của PYK, cả HDB cũng là công ti con của PYK. Chỉ cần tôi ra lệnh thì tôi dám đảm bảo với em không một tập đoàn nào có gan đến nỗi đứng ra giúp em. Em cũng không muốn Nhất Phát xảy ra chuyện mà đúng không? Vậy thì chỉ còn một cách duy nhất, đó là đồng ý yêu cầu của tôi."
Ân Vương Hoàng giọng thì nhàn nhạt nói, không có một chút biến đổi trong cảm xúc nhưng câu nói của anh tác động mạnh mẽ lên Khả Di. Cô đứng yên hồi lâu suy nghĩ, anh nói đúng, thế lực của anh không phải ai cũng có thể có được. PYK một tay che trời không có đối thủ, ai nấy đều nể mặt không dám trái ý. Nếu anh ra lệnh thì không một công ty nào hợp tác với Nhất Phát, không có đối tác thì làm sao cứu sống được tập đoàn? Anh là đang ép buộc cô phải thuận theo anh, cô đã suy nghĩ quá đơn giản, anh luôn như thế, không thay đổi chỉ có mình cô vẫn nhu nhược giữ con người ấy của mình, chỉ là cẩn thận che giấu sau lớp giáp kiên cường mạnh mẽ mà cô đã cố xây dựng nên. Khả Di thở dài, tay nắm chặt thành nắm đấm, cô xoay người lại nhìn trực diện vào anh, giọng lạnh lùng.
"Yêu cầu của anh là gì?", Khả Di hỏi thẳng và cũng như một lời nói ngầm đồng ý về yêu cầu của Ân Vương Hoàng.
"Em vẫn chưa trả lời cho tôi biết em có chấp nhận hay không?", Ân Vương Hoàng thừa hiểu câu nói của Khả Di mang ý thoả thuận nhưng anh vẫn muốn được nghe từ chính miệng cô trả lời hai chữ "đồng ý".
"Tôi đồng ý, mong anh giữ lời hứa cứu lấy Nhất Phát.", Khả Di khó nhọc nói ra câu ấy vì cô biết, một câu nói ngắn như thế thôi nhưng cũng đủ làm thay đổi cuộc sống của cô, làm tổn thương trái tim cô thêm một lần nữa. Nhưng vì Nhất Phát, vì ba mẹ cô phải chấp nhận hi sinh bản thân mình.
"Tốt.", Ân Vương Hoàng nở nụ cười khoái chí, đứng lên đồng thời vỗ tay ba cái.
"Vậy yêu cầu của anh là gì?", Khả Di muốn hỏi cho rõ, cô mong anh đừng đòi hỏi quá cao ngoài giới hạn của cô.
"Tôi vẫn chưa nghĩ ra. Nhưng tôi có thể đảm bảo với em sau khi về nước tôi sẽ cho em biết đáp án."
Ân Vương Hoàng đi đến gần Khả Di, đưa bàn tay to luồn ra sau lưng ôm chặt lấy thắt lưng của cô, ép cô tiếp xúc gần với anh. Hai thân hình tuy quen mà lạ, tuy lạ mà quen một lần nữa va chạm với nhau sau ngần ấy năm. Ân Vương Hoàng cúi mặt, ghé sát vào tai của Khả Di mà nói. Từng hơi thở nóng rực của anh làm Khả Di run rẩy, một cảm giác lạ lẫm dâng tràn trong cô. Cô sao lại thế này? Sao lại có cảm giác tuy có chút sợ hãi nhưng lại có một niềm vui nho nhỏ len lỏi trong đó? Đúng rồi, trái tim cô lại đập loạn nhịp trước hành động của anh. Khả Di cố nhích người ra xa để anh không nhận thấy tiếng đập của trái tim cô, nhưng cô càng cựa quậy thì anh lại càng ôm chặt hơn.
"Nếu em muốn đêm nay giống đêm năm ấy thì em cứ tiếp tục cựa quậy đi."
Ân Vương Hoàng nói rất khẽ bên tai cô, trong đó có một chút ý cười cùng mãn quyện, như vừa trêu đùa vừa thật lòng với Khả Di. Còn Khả Di sau khi nghe câu nói ấy xong thì thân thể cô bắt đầu nóng lên, hai má đỏ ửng, đột nhiên hình ảnh đêm hôm ấy tràn về trong đầu của cô. Anh ôm cô, hôn cô, nói những lời ngọt ngào dịu dàng... tất cả đều ùa về làm Khả Di run rẩy. Không, cô không cho phép mình buông thả nữa, cô phải tỉnh táo trước anh.
"Đừng nghĩ bậy chứ cô bé. Tôi đi trước đây, hẹn một ngày không xa em sẽ được nghe đáp án."
Ân Vương Hoàng bật cười lớn. Anh biết cô đang nghĩ gì, và anh cũng đang nhớ lại đêm hôm ấy. Điều khiến anh cười chính là biểu hiện của cô, vừa ngốc nghếch lại rất đáng yêu. Anh chính là thích cô của lúc này, cũng chính là cô của ba năm về trước. Khả Di, tôi sẽ làm cho em quay trở lại là Khả Di của ngày trước, em hãy đợi đi.
**********
"Khả Di, con về rồi.", bà Thuý vui vẻ ra trước cửa đón Khả Di.
"Dạ, mẹ.", Khả Di mỉm cười rồi kéo vali đi vào trong nhà. Đáng lẽ cô về thẳng chung cư nhưng Bảo Bối đang ở nhà ông bà ngoại, cô phải sang đón nó về đồng thời hỏi thăm ba mẹ.
"Để mẹ phụ con. Công việc ổn cả chứ? Có thành công không?", bà Thuý vừa xách túi phụ cho Khả Di vừa đi vừa nói chuyện với cô. Bà rất mong đợi vào chuyến đi này của cô con gái vì nó có thể cứu sống Nhất Phát.
Khả Di nghĩ ngợi trong đầu, có phải cô nói câu đồng ý với anh thì Nhất Phát sẽ ổn không? Cô nên trả lời với mẹ sao đây? Có nên kể cho mẹ nghe việc Ân Vương Hoàng là người đứng đằng sau mọi chuyện không? Không, mẹ rất yêu chị hai, nếu nói ra mẹ sẽ làm lớn chuyện. Thà để mình cô hi sinh để cứu lấy gia đình, chỉ cần thuận theo ý anh thì cuộc hôn nhân của chị và Vương Hoàng sẽ ổn như trước, mẹ cô cũng sẽ không phải suy nghĩ nhiều.
"Dạ ổn, con bàn bạc thành công mẹ ạ. Chắc chắn Nhất Phát sẽ được cứu.", Khả Di nhìn bà Thuý cười rõ tươi, cô không muốn mẹ thêm lo âu.
"Vậy thì tốt quá. Mẹ có làm mấy món ngon đón con. Tối nay chị con về ăn cơm chung để ăn mừng nhé.", bà Thuý vui vẻ, cười tít cả mắt đồng thời thông báo về Tú Di. Lần trước con bé sang nhà, lên phòng Khả Di làm gì đó rồi ra về nhanh chóng, bà chưa kịp hỏi thăm gì. Vốn định hỏi Khả Di nhưng thấy cô vừa bay về còn mệt nên cũng không dám hỏi. Để tối nay bà hỏi một lượt luôn hai đứa xem như thế nào.
19h...
"Di ơi, xuống chuẩn bị ăn cơm đi con. Dắt Bảo Bối xuống luôn nhé."
Bà Thuý đứng dưới cầu thang gọi với lên. Cơm nước đều được chuẩn bị sẵn sàng chỉ còn đợi Khả Di xuống và Tú Di sang nữa là có thể khai tiệc.
Khả Di vừa xuống lầu, cô đã vội đến nhà bếp, gương mặt biểu lộ rõ sự hối hả.
"Mẹ ơi con không ăn cơm được với mẹ và chị rồi. Thư kí gọi điện đến báo Nhất Phát có việc gấp con phải giải quyết. Con dắt Bảo Bối theo luôn nên mẹ không cần chờ con về. Con đi nha mẹ."
Khả Di nói một lèo rồi kéo Bảo Bối đi. Bà Thuý chưa kịp nói gì chỉ biết thở dài. Công sức bà tự tay nấu nướng đón con về chưa kịp ăn gì cả thì nó đã đi mất, còn dắt theo cả cháu ngoại. Giờ chỉ còn chờ Tú Di nữa thôi.
"Mẹ, Khả Di nó đi đâu mà vội vàng thế?", Tú Di vừa vào nhà liền vào bếp hỏi bà Thuý về Khả Di.
"Công ty có việc, nó phải đi gấp. Giờ chỉ còn mẹ với con ăn cơm thôi."
Chết tiệt, đang định ăn cơm xong hỏi nó về việc đi Bali có phải đi chung với Ân Vương Hoàng không để làm rõ mọi việc không ngờ nó lại tìm cớ trốn tránh. Chẳng lẽ nó đi với anh ấy thật nên mới lánh mặt mình? Con em đê tiện, đợi tao có bằng chứng mày sẽ không yên với tao đâu. Tờ fax kia do sơ ý nên người làm đổ nước lên ướt nhẹp rách không còn nhìn thấy được gì, nếu không tao cũng không cần mất sức đi làm rõ lại từ đầu, Tú Di tức tối nắm chặt hai tay, đôi mắt trợn to nhìn ra phía cửa.
********
Khả Di với gương mặt mệt mỏi rời khỏi toà nhà tập đoàn Nhất Phát. Nguyên một ngày cô bay từ Bali về, chỉ mới nghỉ ngơi một chút lại phải chạy đến công ty giải quyết vấn đề, đến giờ vẫn chưa có gì vào bụng. Bụng cô sôi òng ọc đánh trống biểu tình đòi ăn nhưng Khả Di mệt lắm, chỉ muốn mua đại gì đó lót dạ thôi chứ không muốn ăn cơm.
"Khả Di.", Phúc Nguyên từ xe bước xuống, vừa đi vừa gọi Khả Di.
Khả Di ngước mắt nhìn về phía phát ra tiếng gọi, tay trái cô vẫn còn đặt trên cổ xoa bóp. Đối diện với Phúc Nguyên, cô cười nhẹ.
"Sao anh lại ở đây giờ này?"
"Anh đến đón em.", Phúc Nguyên cười.
"Đón em? Anh làm vậy thì cực cho anh quá. Em định qua nhà anh đón Bảo Bối về không ngờ anh lại cất công đến đây đón em.", Khả Di thấy ngại, cô vốn không muốn làm phiền Phúc Nguyên nhưng ngoại trừ anh thì cô không biết gửi Bảo Bối cho ai nữa, mang đến Nhất Phát thì lại không tiện.
"Có sao đâu. Nhìn em mệt mỏi quá. Đi, anh đưa em đi ăn rồi về chung cư. Bảo Bối đang ngồi trên xe đợi em."
Phúc Nguyên nói rồi nhìn Khả Di. Bộ đồ cô mặc mỏng quá, trong khi trời bắt đầu về đêm gió thổi nhiều cô sẽ dễ bị cảm lạnh. Phúc Nguyên cởi chiếc áo vest trên người khoác lên cho Khả Di, nắm tay cô tiến về chiếc xe hơi màu đen phía xa kia, từ một cửa sổ của xe có một cậu bé trắng trẻo mập mạp đưa tay lên vẫy vẫy đồng thời luôn miệng gọi mẹ. Nếu người ngoài nhìn vào họ sẽ nghĩ đây là một gia định hạnh phúc, chồng đón vợ đi làm về, con lại ngồi đợi ba mẹ.
Từ đằng xa có một chiếc xe hơi khác đang đậu, từ trong xe một ánh mắt sắc bén phóng ra tia lửa hướng về cặp nam nữ đang ôm ôm ấp ấp kia. Không khí u tối lạnh lẽo đang bao trùm cả chiếc xe, khoé miệng người đàn ông trên xe nhếch lên, anh lạnh lùng ra lệnh cho người ngồi phía trên.
"Ngày mai đi sắp xếp đi, hai ngày tới sẽ dọn đến."
Khả Di, có lẽ tôi vẫn còn hiền từ với em nên em còn chưa biết điều tránh xa người đàn ông khác. Từ giờ tôi sẽ hà khắc với em hơn, để em ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng của tôi. Chuẩn bị đón nhận nào, Khả Di!
Bình luận truyện