Võ Lâm Truyền Kỳ - Đơn Thuần Chỉ Là Trò Chơi?
Chương 5: Tiến bước giang hồ - Tung Sơn vùng vẫy
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nỗi đau... thân xác vì bị đập bầm dập những 2 lần, thêm vào nỗi nhục bị "xem thường, xua đuổi", cộng thêm sự bất lực của võ công trước quân thù man dại đã thổi bùng ngọn lửa căm thù hừng hực cháy trong lòng cô hiệp nữ như ko có biển nước nào dập tắt nổi.
“Ko thể nào bỏ qua cho tên nhóc con đó được, phải tìm cách đập chết tươi hắn thôi. Nhưng phải làm sao đây hở trời? Sao mình đã chọn chế độ Đồ Sát, vậy mà ko đánh được hắn? Có sai lầm, trắc trở gì trong này chăng?”
Làm sao đây, làm sao đây hở trời??? Phải đi hỏi thôi, phải biết cặn kẽ nguồn cơ mới dễ bề hành động, mình từng lụm được câu "biết người biết ta, trăm trận trăm thắng" cơ mà lị. Ba chân bốn cẳng, xẹt 1 cái, nhảy vọt lên YM, định bụng lôi 1 cao thủ võ lâm ra nhờ chỉ giáo chút ít.
“Sao mà đìu hiu, vắng tanh thế này? Hòa Thượng ko thấy đâu, Tre Xanh cũng mất biệt tin tức, ngay cả thằng nhóc Ốc - cái tên chỉ giỏi nói, giỏi hứa, ngày thường hay để sáng đèn, vậy mà hôm nay sao nhà cửa bọn họ tối thui thế hở trời?”
Giời ạ, đèn nhà Gã sáng trưng!
Tui... tui ghét Gã đến độ thoáng thấy bóng Gã là nhức cả đầu, thoáng nghe giọng Gã đã bực cả mình, cái tên oắt này dzô dziên lạ lùng, nói năng như thằng khùng vừa xuất trại ko bằng, tánh hay bỡn cợt, giỏi trò ghẹo con gái nhà người ta, người ngợm ko ra làm sao cả. Có 1 chữ diễn tả rất rành mạch cảm giác của tui đối với Gã: khiếp!
Tui mà thèm đi gõ cửa nhà Gã à? Đừng có mà mơ. Thế mà, quả thực tui đã mộng du thật rồi, đã nhấn chìm mình vào giấc mộng thật rồi. Nỗi giận dữ cái tên nhóc con kia đã khiến tui lù mờ cả thần trí thường ngày, đưa đường dẫn lối vào 1 giấc mơ mà có lẽ hiện thực sẽ ko bao giờ từng nghĩ đến. Hiển hiện ngay trước cửa nhà Gã, dộng cửa rầm rầm, hét to:
: "Mauuuu... mau chỉ cách cho ta giết người"!
Gã: "Cái gì? Giết người"?
: "Ờ, ý ta muốn nói về VLTK đó mà".
Thế là, tui bù lu bù loa kể về hoàn cảnh tang thương của mình. Gã lẳng lặng ngồi nghe và tận tình chỉ bảo rất chi có tình có nghĩa. Gã nói cái chi mà Đồ Sát thì PK1, Giết Thù thì PK2... mà tui chẳng nhớ nổi Gã giải thích cái chi trong 1 đống hổ lốn đó. Nghe rồi mà vẫn ko tài nào hiểu nổi, sao mình ko Đồ Sát được? Chắc ẩn khuất này suốt đời vẫn không giải đáp nổi. Không hiểu hôm ấy, Gã ăn nhầm cái chi mà đột nhiên tỏ ra rộng lượng thế ko biết. Bộ Gã ko biết, tui rất ghét Gã ư? Ghét Gã đến độ, ngay trên diễn đàn, tui còn chỉ thẳng mặt mà phán: "Ta ko thích ngươi, ta ko ưa ngươi"!
Ấy vậy mà, Gã lại lấy Ân báo... Oán, thế mới đáng ngạc nhiên cơ chứ.
Gã: "Nhi vào Tung Sơn chơi đi. Ở đây sẽ ko ai dám ăn hiếp Nhi đâu".
: "Trời! Ta luyện Côn Lôn đến 3x rồi. Chẳng lẽ qua Tung Sơn để làm lại từ đầu à"?
Gã vẫn nhẫn nại từ tốn mà khuyến dụ: "Bên này ta có con Ngũ Độc 28 rồi. Nhi qua đây chơi, ta giao Ngũ Độc cho mà đánh".
Ờ, nghe cũng bùi tai ghê hén. Nhưng tui làm sao dễ bị lung lay đến thế được. Cứ như mướn người ta chơi hộ vậy. Hứ!
: "Bên Thái Sơn ta giàu lắm. Bạn ta dụ vào rồi cho ta 100 vạn cơ. Ta ko đi đâu"!
Gã: "Nhi qua Tung Sơn, ta cho Nhi 200 vạn".
......
Úi giời ơi, kỳ này thì lung lay thiệt rồi. Xém bật gốc luôn! May là vẫn còn bình tĩnh để đầu óc còn được xẹt xẹt qua 1 đống suy tính mưu toan: "Ngũ Độc coi bộ được đó chứ. Ngồi trên ngựa mà phun độc ra, làm cho con vật bị đen thui, trông oai phong lắm lắm chứ bộ. Với lại, nỗi buồn Côn Lôn của ta mãi mà ko biết ngỏ cùng ai. Ta thực là ân hận khi bon chen vào cái phái Côn Lôn chết tiệt này mà. Chỉ vì thấy char nữ hành Thổ xinh xắn, mới bon chen nương tựa nơi hành Thổ. Hic, có ai ngờ, vào game rồi thì char nào cũng như char nấy, bé tí ti, có nhìn rõ thấy mặt mũi nào đâu mà đẹp với chả xấu. Và cái môn võ công của Côn Lôn thực là... hết nói nổi. Võ công gì mà xấu tệ và thô thiển nữa chứ. Tự nhiên mỗi lần chĩa kiếm ra thì sấm sét nổ ầm ầm. Nghĩ sao dzậy trời? Người ta là thục nữ chính hiệu, dịu dàng, thùy mị như thế, vậy mà mỗi lần múa kiếm là mỗi lần ầm ầm hay sao? Cứ như người ta là Thiên Lôi giáng búa ko bằng. Nghĩ mà bực cho cái môn phái cà chớn đó ghê. Được, rồi. Quyết định thôi!”
........
: "Ừa, đưa nick đi, xem thử Ngũ Độc thú vị cỡ nào. Ta chỉ chơi cho biết thôi, chứ ko bỏ Thái Sơn đâu".
Cuộc tiến nhập đến với Tung Sơn diễn ra một cách mau lẹ và nhanh chóng như thế. Lon ton theo sau 1 tên mà mình ko ưa chút nào, quả thực là hơi... bất nhẫn thiệt. Mà thôi, ráng cắn răng cắn cổ mà dẹp cái "ko ưa" wa 1 bên, phải nhẫn nhịn để còn biết thêm võ công Ngũ Độc hay ho như thế nào chứ, coi như tìm 1 cách giải trí mới vậy, có mất mát chi đâu mà sợ. Ấy thế là với hình dạng của 1 độc nữ phái Ngũ Độc với cái tên nghe đã... thấy ghét Săn_Bán (săn cái gì mà bán chứ?), tui đã nhào vô Tung Sơn vùng vẫy như thế đấy...
Nỗi đau... thân xác vì bị đập bầm dập những 2 lần, thêm vào nỗi nhục bị "xem thường, xua đuổi", cộng thêm sự bất lực của võ công trước quân thù man dại đã thổi bùng ngọn lửa căm thù hừng hực cháy trong lòng cô hiệp nữ như ko có biển nước nào dập tắt nổi.
“Ko thể nào bỏ qua cho tên nhóc con đó được, phải tìm cách đập chết tươi hắn thôi. Nhưng phải làm sao đây hở trời? Sao mình đã chọn chế độ Đồ Sát, vậy mà ko đánh được hắn? Có sai lầm, trắc trở gì trong này chăng?”
Làm sao đây, làm sao đây hở trời??? Phải đi hỏi thôi, phải biết cặn kẽ nguồn cơ mới dễ bề hành động, mình từng lụm được câu "biết người biết ta, trăm trận trăm thắng" cơ mà lị. Ba chân bốn cẳng, xẹt 1 cái, nhảy vọt lên YM, định bụng lôi 1 cao thủ võ lâm ra nhờ chỉ giáo chút ít.
“Sao mà đìu hiu, vắng tanh thế này? Hòa Thượng ko thấy đâu, Tre Xanh cũng mất biệt tin tức, ngay cả thằng nhóc Ốc - cái tên chỉ giỏi nói, giỏi hứa, ngày thường hay để sáng đèn, vậy mà hôm nay sao nhà cửa bọn họ tối thui thế hở trời?”
Giời ạ, đèn nhà Gã sáng trưng!
Tui... tui ghét Gã đến độ thoáng thấy bóng Gã là nhức cả đầu, thoáng nghe giọng Gã đã bực cả mình, cái tên oắt này dzô dziên lạ lùng, nói năng như thằng khùng vừa xuất trại ko bằng, tánh hay bỡn cợt, giỏi trò ghẹo con gái nhà người ta, người ngợm ko ra làm sao cả. Có 1 chữ diễn tả rất rành mạch cảm giác của tui đối với Gã: khiếp!
Tui mà thèm đi gõ cửa nhà Gã à? Đừng có mà mơ. Thế mà, quả thực tui đã mộng du thật rồi, đã nhấn chìm mình vào giấc mộng thật rồi. Nỗi giận dữ cái tên nhóc con kia đã khiến tui lù mờ cả thần trí thường ngày, đưa đường dẫn lối vào 1 giấc mơ mà có lẽ hiện thực sẽ ko bao giờ từng nghĩ đến. Hiển hiện ngay trước cửa nhà Gã, dộng cửa rầm rầm, hét to:
: "Mauuuu... mau chỉ cách cho ta giết người"!
Gã: "Cái gì? Giết người"?
: "Ờ, ý ta muốn nói về VLTK đó mà".
Thế là, tui bù lu bù loa kể về hoàn cảnh tang thương của mình. Gã lẳng lặng ngồi nghe và tận tình chỉ bảo rất chi có tình có nghĩa. Gã nói cái chi mà Đồ Sát thì PK1, Giết Thù thì PK2... mà tui chẳng nhớ nổi Gã giải thích cái chi trong 1 đống hổ lốn đó. Nghe rồi mà vẫn ko tài nào hiểu nổi, sao mình ko Đồ Sát được? Chắc ẩn khuất này suốt đời vẫn không giải đáp nổi. Không hiểu hôm ấy, Gã ăn nhầm cái chi mà đột nhiên tỏ ra rộng lượng thế ko biết. Bộ Gã ko biết, tui rất ghét Gã ư? Ghét Gã đến độ, ngay trên diễn đàn, tui còn chỉ thẳng mặt mà phán: "Ta ko thích ngươi, ta ko ưa ngươi"!
Ấy vậy mà, Gã lại lấy Ân báo... Oán, thế mới đáng ngạc nhiên cơ chứ.
Gã: "Nhi vào Tung Sơn chơi đi. Ở đây sẽ ko ai dám ăn hiếp Nhi đâu".
: "Trời! Ta luyện Côn Lôn đến 3x rồi. Chẳng lẽ qua Tung Sơn để làm lại từ đầu à"?
Gã vẫn nhẫn nại từ tốn mà khuyến dụ: "Bên này ta có con Ngũ Độc 28 rồi. Nhi qua đây chơi, ta giao Ngũ Độc cho mà đánh".
Ờ, nghe cũng bùi tai ghê hén. Nhưng tui làm sao dễ bị lung lay đến thế được. Cứ như mướn người ta chơi hộ vậy. Hứ!
: "Bên Thái Sơn ta giàu lắm. Bạn ta dụ vào rồi cho ta 100 vạn cơ. Ta ko đi đâu"!
Gã: "Nhi qua Tung Sơn, ta cho Nhi 200 vạn".
......
Úi giời ơi, kỳ này thì lung lay thiệt rồi. Xém bật gốc luôn! May là vẫn còn bình tĩnh để đầu óc còn được xẹt xẹt qua 1 đống suy tính mưu toan: "Ngũ Độc coi bộ được đó chứ. Ngồi trên ngựa mà phun độc ra, làm cho con vật bị đen thui, trông oai phong lắm lắm chứ bộ. Với lại, nỗi buồn Côn Lôn của ta mãi mà ko biết ngỏ cùng ai. Ta thực là ân hận khi bon chen vào cái phái Côn Lôn chết tiệt này mà. Chỉ vì thấy char nữ hành Thổ xinh xắn, mới bon chen nương tựa nơi hành Thổ. Hic, có ai ngờ, vào game rồi thì char nào cũng như char nấy, bé tí ti, có nhìn rõ thấy mặt mũi nào đâu mà đẹp với chả xấu. Và cái môn võ công của Côn Lôn thực là... hết nói nổi. Võ công gì mà xấu tệ và thô thiển nữa chứ. Tự nhiên mỗi lần chĩa kiếm ra thì sấm sét nổ ầm ầm. Nghĩ sao dzậy trời? Người ta là thục nữ chính hiệu, dịu dàng, thùy mị như thế, vậy mà mỗi lần múa kiếm là mỗi lần ầm ầm hay sao? Cứ như người ta là Thiên Lôi giáng búa ko bằng. Nghĩ mà bực cho cái môn phái cà chớn đó ghê. Được, rồi. Quyết định thôi!”
........
: "Ừa, đưa nick đi, xem thử Ngũ Độc thú vị cỡ nào. Ta chỉ chơi cho biết thôi, chứ ko bỏ Thái Sơn đâu".
Cuộc tiến nhập đến với Tung Sơn diễn ra một cách mau lẹ và nhanh chóng như thế. Lon ton theo sau 1 tên mà mình ko ưa chút nào, quả thực là hơi... bất nhẫn thiệt. Mà thôi, ráng cắn răng cắn cổ mà dẹp cái "ko ưa" wa 1 bên, phải nhẫn nhịn để còn biết thêm võ công Ngũ Độc hay ho như thế nào chứ, coi như tìm 1 cách giải trí mới vậy, có mất mát chi đâu mà sợ. Ấy thế là với hình dạng của 1 độc nữ phái Ngũ Độc với cái tên nghe đã... thấy ghét Săn_Bán (săn cái gì mà bán chứ?), tui đã nhào vô Tung Sơn vùng vẫy như thế đấy...
Bình luận truyện