Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!

Chương 129



Chương 129:

 

Cô mắng nhiếc anh bằng lời lẽ nặng nề: “Đồ tâm thần!”

 

Cô dùng sức đẩy tay của anh ra, cô không muốn ở nơi này dây dưa với anh, nhưng với sức mạnh khá lớn của anh, căn bản là cô không thể thoát ra, chiếc cằm trắng nõn của cô đã bị anh làm cho đỏ lên.

 

Anh mở miệng châm chọc: “Chậc chậc, tôi sờ một chút cũng không được sao, chỉ có Hạ Huy Thành thì mới có thể chạm vào tất cả sao? Vậy thì tôi phải làm một chút gì đó mới được”.

 

Anh thả tay đang nắm lấy chiếc cằm của cô ra, nhưng tay vẫn đặt ở bên trên quần áo trước ngực cô.

 

Anh dùng sức kéo mạnh, quần áo mỏng manh được mặc ở nhà của cô đã biến thành một khối vải vụn.

 

Trên ngực của cô mấy vết hôn cùng với dấu tay đỏ tươi làm chướng mắt anh.

 

Tối hôm qua, anh chờ đợi cô cả đêm.

 

Nhưng còn cô thì lại ở bên cạnh cùng với Hạ Huy Thành ân ái suốt đêm.

 

Anh ghé lại gần gương mặt của cô, điều chỉnh ghế xe ngả về phía sau, anh ép sát vào người cô, anh dùng sức bóp chặt lấy cổ của cô, đôi mắt đỏ lên: “Dương Họa Y, không phải miệng cô luôn luôn nói các người không có phát sinh chuyện gì sao? Được, vậy cô nói cho tôi biết đây là cái gì? Những cái này là cái gì?”

 

Bị bóp cổ đến khó thở, cả khuôn mặt Dương Họa Y đỏ bừng lên, cô vô cùng sợ hãi, sức lực của người đàn ông này quá lớn, khiến cô cảm nhận được hình như anh muốn giết mình.

 

“Dương Họa Y, cô là người của tôi, mẹ kiếp, cô lại đi ra ngoài có quan hệ nam nữ bất chính với người khác, cô có nhớ rằng là cô là người của tôi hay không?” Nhan Từ Khuynh cảm thấy bản thân mình đang phát điên.

 

Anh chưa bao giờ nghĩ tới người phụ nữ anh vứt bỏ bên cạnh mình này, người không có một sự quan tâm nào dành cho anh, lại đi yêu một người đàn ông khác.

 

Bỗng nhiên, Nhan Từ Khuynh buông ra thả cổ của cô ra, nắm lấy hai tay cô bắt chéo rồi đưa lên đỉnh đầu cô, ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm vào gương mặt cô.

 

Trái lại, anh càng điên cuồng thì càng làm cho cô bình tĩnh hơn, cô mỉm cười, trong đôi mắt chứa đựng nước mắt lấp lánh: “Nhan Từ Khuynh anh biết không? Tôi cũng đã từng rất kinh tởm bộ dạng này của anh.

 

Biết rõ anh đã chạm qua không dưới một người phụ nữ, tôi lại không có cách nào, chỉ có thể chịu đựng sự chiếm hữu của anh”.

 

Anh giật mình, nhìn lại những hành động mình đã làm.

 

Cô rút tay của mình ra, sau đó xoa nhẹ lên khuôn mặt của anh “Có phải bây giờ anh cảm thấy rất kinh tởm, rất bất lực, rất tức giận có phải hay không? Tôi thường xuyên cảm thấy như vậy”.

 

Nhan Từ Khuynh bắt lấy bàn tay ngọc ngà kia, đưa lên môi anh hôn lên một cái.

 

Khóe môi của anh cong lên, ánh mắt quỷ dị cực kỳ đáng sợ: “Hóa ra cô vẫn luôn cảm thấy tôi dơ bần? Không sao, mặc dù trong hai chúng ta ai cũng không còn sạch sẽ nữa, nên cũng không cần ghét bỏ như thế nữa”.

 

Đôi mắt cô rưng rưng nước mắt, cô khẽ lắc đầu: “Chúng ta không giống nhau”.

 

“Không giống nhau sao, cô nói không tính”. Nhan Từ Khuynh hoàn toàn bị cô làm cho tức giận, xé rách lớp áo trên người cô, kéo quần ngủ cùng với quần lót của cô xuống phía dưới mắt cá chân của cô.

 

Anh sờ lên môi của chính mình, lạnh lùng nói ra hai câu: “Lấy lòng tôi. Nếu không tôi sẽ ném cô ra bên ngoài với bộ dạng như thế này”.

 

Lấy lòng, cách thức thấp kém nhất để nịnh nọt người đàn ông.

 

Dương Họa Y kinh ngạc nhìn anh, nhưng cô lại phát hiện ánh mắt anh không giống như là đang nói đùa.

 

“Không tin sao? Vậy chúng ta có thể thử một chút”. Anh nở một nụ cười lạnh lùng, giống như quỷ Satan từ địa ngục, trên tay anh nhấn khóa điều khiển cho cửa kính xe hạ xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện