Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!

Chương 262



Chương 262:

 

Thật ra sau khi anh đá cửa đi ra ngoài, tiến vào thanh máy thì đã hối hận.

 

Anh mất biết bao nhiêu công sức mới dỗ được Dương Họa Y, nếu bởi vì chút chuyện nhỏ ấy mà lại cãi nhau thì người chịu thiệt chính là anh.

 

Suy cho cùng, không phải cô không rời xa anh được, mà anh mới là người không rời xa cô được.

 

Đôi tay mạnh mẽ của Nhan Từ Khuynh đang ôm lấy eo cô dần dần mò lên phần bụng cô, ôm chặt cô vào ngực mình, nói: “Nói gì đó, được không?”

 

“Anh muốn nghe em nói cái gì?” Giọng nói của cô rất bình tĩnh, không nhận ra được cảm xúc gì bên trong.

 

Nhưng mà Nhan Từ Khuynh lại có thể cảm giác được cô đang không vui. Chỉ có điều, cô không có từ chối mình tới gần, ít nhất thì nó đã cho thấy cô cũng không còn tức giận mấy nữa.

 

Xem ra, đưa đồ ăn tình yêu online vẫn có hiệu quả.

 

Nhan Từ Khuynh thừa thắng xông lên, nắm lấy tay cô sờ lên mu bàn tay đang sưng tấy của anh, bắt đầu chơi khổ nhục kế: “Em xem nè, sưng lên luôn rồi, đau lắm đó.”

 

Lần này, cô cuối cùng cũng có phản ứng, “Vậy mà anh còn liều mạng đập cửa?”

 

Cũng may đó là cửa bằng kim loại, nên chỉ hơi hơi lõm vào một chút, nếu như nó là cửa gỗ thì sau khi đập vỡ tay nhất định sẽ bị các mảnh gỗ đâm vào. Vậy mà giờ, anh còn không biết xấu hổ kêu đau y như một đứa trẻ với cô à.

 

Nhan Từ Khuynh dứt khoát lật người cô lại, hôn lên môi cô, nói: “Dù sao người đau là anh, đập vào chỗ nào cũng không sao hết, nhưng mà chắc chắn sẽ không đánh lên người em.”

 

Trái tim Dương Họa Y bị anh làm cho dao động, đầu ngón tay sờ sờ vào mu bàn tay anh, đúng là sưng lên một cục.

 

Nhan Từ Khuynh bị trêu chọc, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, anh ôm cô lật người, đặt cô ở dưới thân mình.

 

Cánh tay không bị thương kia nhẹ nhàng vén sợi tóc của cô ra sau lưng, đầu ngón tay lướt qua xương.

 

quai xanh của cô, mang theo từng luồng điện tê dại.

 

Đôi mắt của cô đen như mực, rõ ràng ghi rõ lời từ chối.

 

Nhan Từ Khuynh cũng không ngủ được, anh ôm chặt người phụ nữ vào lòng.

 

“Anh biết em đề ý cái gì, thật sự anh với Dương Nhã Tuyết  không có gì, anh thề.

 

Giọng nói nam tính trầm thấp truyền vào tai của cô, thổi lỗ tai cô hơi ngứa, ngứa đến cả trong lòng.

 

Lông mi của cô run rầy.

 

“Trước đây anh hồ đồ nhưng cũng không đến mức bụng đói ăn quàng. Con nhóc Dương Nhã Tuyết  kia tâm tư khó lường, anh không cần thiết phải động vào cô ta, anh cũng thấy cô ta chướng mắt.

 

“Vậy ý của anh là nếu như là người khác thì có khả năng?” Dương Họa Y từ trong lòng anh tìm được khe hỡ.

 

“Đừng xuyên tạc lời nói của anh, em biết ý anh muốn nói là gì mà. Nếu em có nghỉ ngờ gì về những chuyện như thế này thì em có thể trực tiếp hỏi anh, không cần thiết phải nghe người khác nói linh tỉnh”

 

Dương Họa Y nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, do dự không biết có nên nói chuyện ảnh chụp với anh hay không.

 

Thế nhưng chính cô cũng sợ nghe được đáp án khẳng định.

 

Cô hơi sợ hãi nên dứt khoát giấu ở trong lòng, hy vọng sự thật trong sạch giống như Nhan Từ Khuynh nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện