Chương 446
Chương 446:
Hạ Huy Thành cũng muốn lao tới cứu Dương Họa Y, chỉ là anh may mắn nên hành động nhanh hơn thôi.
Nhan Từ Khuynh cúi xuống hôn lên khóe môi cô.
Hai người cực kì ăn ý không nhắc đến Hạ Lan Châu hay Hạ Huy Thành nữa.
Trong khoảng thời gian Nhan Từ Khuynh bị thương, Dương Họa Y luôn ở bên cạnh chăm sóc anh không rời nữa bước. Từ ăn uống đến sinh hoạt hằng ngày của anh đều được cô bao trọn gói, dường như bọn họ đã quay về những ngày tháng vui vẻ nhất.
Không, vẫn còn thiếu chút chút.
Anh không thể lăn giường với cô gái này, đó là điều tiếc nuối duy nhất .
Tâm trạng vui vẻ thì sức khỏe cũng tốt lên rất nhanh, mỗi lần bác sĩ tới kiểm tra đều nói rằng anh đang khỏe lên rất nhiều, thậm chí còn chậc lưỡi khen tấm tắc.
Tình trạng phục hồi sức khỏe của Nhan Từ Khuynh tốt hơn những gì bọn họ mong đợi.
Các bác sĩ đang suy nghĩ xem liệu đây có phải là sức mạnh của tình yêu không?
Bác sĩ nói bọn họ sẽ theo dõi tình hình sức khỏe Nhan Từ Khuynh têm vài ngày nữa, nếu không có vấn đề gì xảy ra thì anh có thể xuất viện để về nhà nghỉ ngơi cho tới khi khỏi hẳn.
Nhan Từ Khuynh cảm thấy những ngày tháng này cũng khá hay ho, tất cả những chuyện phiền não.
đều tan thành mây khói và anh còn được ở bên Dương Họa Y mỗi ngày.
Trong khoảng thời gian đó, có kha khá người đến thăm bệnh với mục đích thăm dò đều bị chặn ngoài cửa phòng bệnh, ngoài hai cái bóng đèn sáng chói lóa không thể chặn ngoài cửa là Hà Dĩ Phong và Dương Minh Nguyệt thì chẳng còn một người nào lảng vảng trước mặt hai người.
Không có người ngoài, Nhan Từ Khuynh có thể tranh thủ lúc bị thương để làm nũng với Nhan Từ Khuynh để củng cố tình cảm giữa hai người.
Đang trong thời gian nghỉ ngơi cho vết thương lành lặn, anh lại ở trong phòng bệnh làm đủ thứ trên trời dưới đất, nhỡ xảy ra vấn đề gì thì chắc chẳng còn mặt mũi nào để gặp đời nữa.
Cái gì Dương Họa Y cũng nghe anh, chỉ có duy nhất chuyện quan hệ là cô lắc đầu nguầy nguậy, nhất quyết từ chối.
Nhan Từ Khuynh bực bội suốt mấy hôm liền, nhịn tới khi bác sĩ nói sức khỏe anh đã tốt lên rất nhiều và chỉ cần theo dõi thêm vài ngày nữa là được ra viện thì cuối cùng Lậm Quân cũng không nhịn được nữa.
Hà Dĩ Phong và Dương Minh Nguyệt đến thăm bệnh vừa đi thì anh đã vội vàng ôm Dương Họa Y lên giường.
Dương Họa Y muốn xoay người lại nhưng sợ đụng đến vết thương trên người anh nên không làm làm bừa: “Anh xuống đi.”
Nhan Từ Khuynh cười ngả ngớn: “Bây giờ em không ở trên được nhưng chắc chắn sau này sẽ có cơ hội”
“Anh đừng làm loạn, anh vẫn còn chưa khỏi hẳn đâu” Mới nhích người lên thì đã bị anh đè ngược xuống.
Dương Họa Y giơ tay đẩy hòng bắt Nhan Từ Khuynh xuống khỏi người mình cử động
“Không được, vết thương của anh vẫn còn chưa khỏi hản cơ mà” Ánh mắt Dương Họa Y đầy lo lắng nhìn anh giơ tay cởi quần áo của mình, môi cô đã cong xuống như đang mếu máo sắp khóc: “Hay là chờ đến khi anh khỏe rồi em sẽ làm cái đó cho anh được không, hay anh muốn thế nào em cũng đồng ý hết… Bây giờ anh đừng làm thế được không?”
Mặt Dương Họa Y đỏ bừng lên, bắt đầu đưa ra điều kiện.
Cô sợ vết thương vất vả kéo da non lại bị anh làm rách Không cần biết Nhan Từ Khuynh cố gắng trêu chọc mình thế nào, từ đầu đến cuối ánh mắt cô vẫn đầy lo lắng.
Nhan Từ Khuynh hết cách, đành phải nằm trên người cô và không tiếp tục nữa.
Thôi thôi thôi, anh không nỡ làm Dương Họa Y khóc.
Bình luận truyện