Vợ Ơi! Đừng Khóc

Chương 12: Tình cảm lạ



Mùi hoa cỏ dại buổi sớm ngai ngái, thiếu nữ nép thân mình ngồi một đầu ghế đá, hai tay xoa xoa vai tìm chút hơi ấm. Bất thình lình một chiếc áo khoác rộng choàng qua vai cô, chưa kịp ngẩng lên tìm chủ nhân của nó thì bóng người cao lớn đã tùy ý ngồi xuống bên cạnh cô.

- Hiểu Khang.

Cô ngạc nhiên pha lẫn rụt rè đầy ngại cảm nhìn người kế bên. Cậu không nói chỉ im lặng đưa mắt nhìn đi nơi khác, đám bồ câu nhàn hạ thong dong đi kiếm từng chút mồi nhỏ trên khoảng đất rộng lớn đầy yên tĩnh của buổi sớm thưa người trong công viên.

- Khang, Sao cậu... tìm thấy tôi?

Cô không dám nhìn thẳng cậu, áo khoác của cậu cô cũng không giữ mặc nó tựa hờ trên vai mình. Cậu cũng lặng im, đưa mắt tảng lờ đi nơi khác nhưng thật ra dưới sâu trong ánh mắt ấy mang sự tức giận nhưng còn là tủi thân.

- Mấy ngày trước, tại sao không đi học?

- Cái đấy... Hiểu Khang, tôi bỏ học rồi.

- Cái gì? _ giọng cậu rất lớn làm cô giật mình ngay cả đám bồ câu cũng bay đi toán loạn. Cô cúi thấp đầu xuống lặng im.

- Tại sao? Cậu nói với tôi nhất định sẽ trở thành giáo viên dạy văn cơ mà, tại sao lại nghỉ học?

- Xin lỗi, tôi không thể cùng cậu thực hiện ước mơ ấy được. Tôi... bị mất việc rồi.

Nước mắt lờ mờ hiện trên màng mắt, cô siết chặt tay trong túi áo sợ rằng lại yếu đuối mà khóc mất. Cô chẳng còn ai nương tựa cả, công việc chỉ mới kiếm vài ngày cứ nghĩ rồi sẽ tạm đủ chi tiêu còn tiền học may nhờ học bổng nhưng chỉ vì tính hậu đậu của cô mà mất việc. 

Hiểu Khang đứng bật dậy cầm tay cô kéo mạnh.

- Đi, tới hỏi họ tại sao lại đuổi việc cậu?

- Đừng mà, Hiểu Khang. Tôi biết cậu tốt với tôi nhưng lần này tôi sai thật mà, tôi lỡ làm đổ đồ uống lên khách, bà ấy khó tính lắm bắt quản lí đuổi việc tôi. Hiểu Khang, tôi không muốn làm to chuyện đâu.

Giọng cô nhỏ dần rồi nghẹn đi trong tiếng nấc. Rốt cuộc cô chịu đựng không nổi đành bật khóc. Cậu đứng im, một chút giận dỗi.

- Tôi biết...cậu giúp tôi tìm việc làm...nhưng... tôi hậu đậu lắm.

- Thế cậu định ngồi đây và khóc thôi à? Tôi tìm việc cho cậu, không cần cậu cảm ơn, ít nhất cậu phải biết tôn trọng tôi. Nín đi, tôi đưa cậu tới một nơi, tôi tin cậu làm được.

- Không được đâu, cậu giúp tôi quá nhiều rồi. Còn tôi lần nào cũng làm phiền cậu. 

- Đồ ngốc, nín ngay cho tôi. 

Cậu quát lớn lần nữa làm cô im bặt xụt xịt.

- Vân, nói tôi nghe. Bây giờ ngoài tôi ra còn ai để cậu tin tưởng không?

Mẹ mất sớm, ba cô mới qua đời ít lâu. Chỉ có cậu tới bên an ủi, vực cô đứng dậy, họ hàng nội ngoại chỉ ham tiền chia chác lợi nhuận từ việc bán ngồi nhà của gia đình cô lấy cớ bán lấy tiền tổ chức đám tang, ngoài cậu ra người thân thích không một ai hỏi thăm cô một lần. Cô sợ hãi từ "nếu như", nếu như không có cậu, nếu như... cô sợ bản thân đã không sống tới bây giờ. Cô lắc đầu mạnh, mím chặt môi khỏi bật tiếng khóc.

Hiểu Khang vỗ vai cô trấn an

- Tin tôi nốt lần này thôi Vân, tôi tin việc này nhất định cậu sẽ làm được.

- Khang, tôi phiền phức lắm phải không? Tôi thậm chí chưa báo đáp được cái gì cho cậu.

- Không phải cậu nói sẽ kiếm tiền mời tôi một bữa no, rồi lớn lên làm cô giáo kèm cặp con tôi, thậm chí mai sau dọn dẹp nhà cửa nấu cơm cho tôi sao? Mới hứa thế đã quên rồi à?

Cô ngẩng lên, thật ra suýt đã quên, nhưng cô chỉ hứa mời cậu đi ăn còn việc kèm con cậu học, dọn dẹp nhà cửa cơm nước là do cậu thêm thắt vào bắt cô đồng ý ấy chứ. Cảm giác cứ như làm khế ước bán thân vậy, nhưng cô vẫn gật đầu, gật đầu một cách chắc nịch_ Tôi nhớ mà.

May mà cô ngốc, chứ nếu không ai kia đã bị khép vào tội dụ dỗ rồi. Hiểu Khang phì cười trước vẻ mít ướt lại lụng bụng nụ cười trên môi không rõ của ai đó, nhịn không nổi liền dùng hai tay nhéo má cô một cái, tiếp tục dụ dỗ

- Phải cười như thế này này 

- Á, bỏ ra. Đau. Tôi biết rồi mà.

- Được rồi, trước tiên về nhà cậu dọn đồ, ngoài tôi ra không ai dám chứa chấp cậu nữa đâu.

- Sao phải dọn đồ? Họ dù sao cũng không nỡ làm hại tôi.

- Tôi biết nhưng công việc sắp tới cậu sẽ thực tập lâu đấy nên tốt nhất dọn đồ theo tôi sẽ tiện học nghề nhanh hơn.

- Nghề gì thế?

- Bí mật.

Cô tỏ ra cứng đầu hỏi lại lần nữa liền bị cậu bá vai ghì đầu, gắt nhẹ_ Sao hỏi nhiều thế? Tôi có bán cậu đi đâu mà sợ.  Kể có bán cũng không thằng nào dám mua con ngốc như cậu.

Tức mình cô giậm mạnh chân Hiểu Khang, cậu giật bắn mình nhăn nhó vì đau, nửa con mắt oán hận liếc nhìn cái con bé còn nhe răng cười tỏ vẻ nham hiểm.

- Thử nói lại, tôi cắn cậu bây giờ 

- Ok, thì không nói nữa. Đánh đá như thế, ma nào ngu mới bắt.

Mặt cô xịu xuống, trước giờ ba vẫn khen cô ngoan ngoãn, bây giờ bị người khác chọc đểu cảm giác khó chịu vô cùng.

"Kể có bán cũng không thằng nào dám mua con ngốc như cậu. Thằng nào dám ra giá, thằng đấy sống không yên với tôi. Ngu lắm, cậu chẳng hiểu đâu, Vân."

- Nhưng này, họ đuổi việc tôi vì do tôi không đủ tuổi. Chắc cũng chẳng ai nhận tôi nữa. Hay cậu cứ mặc tôi đi. Tôi tìm về với dì phụ buôn bám, chắc chắn dì không bạc đãi tôi nữa đâu. 

Hạ Vân điếng người bởi cái cốc giữa trán, cô kêu ré lên nhảy tưng tưng ôm đầu. Đau thật đấy, tới nỗi chảy cả nước mắt. Chân đá đông, đá tây cũng chẳng đá trúng Hiểu Khang. 

Cậu lườm cô một cái còn dứ dứ nắm đấm trước mặt, nói đến thế mà không chịu thức tỉnh. Cái đầu này học thì giỏi thế mà óc xã hội mù tịt, ngu như thế thảo nào toàn bị lợi dụng. 

- Cậu định làm chân sai vặt cho bà ta à? 

- Cậu hâm hả? Dù sao cũng là dì tôi. 

- Nói gì cho nhắc lại. 

Hiểu Khang nghiến giọng, Hà Vân nín thin thít chỉ vội vã cố xoa cái trán cho bớt đau. Cô không dám cãi, thực ra là không thê cãi. Tính Hiểu Khang vốn thất thường, chẳng hiểu sao cô vẫn hay bị cậu đánh nhưng như thế này là nhẹ lắm rồi, ít nhất không tơi tả kinh hồn bạt vía như những kẻ khác chọc giận cậu. Cơ mà cô làm gì chọc giận cậu? Hà Vân có cố vò đầu nữa cũng chẳng thể nghĩ ra, biết đâu một cái cốc đầu ăn mòn biết bao chất xám rồi. 

Hiểu Khang hằn học ném cô một cái cảnh cáo, song cũng lại gần giằng tay cô ra quát lên. 

- Đưa xem nào. 

- Đau... 

- Kêu nữa thích cốc nữa chứ gì? 

Hiểu Khang dứ nắm đấm, Hà Vân mím chặt môi im hẳn. Mặc cậu xoa xoa cái trán sưng ửng đỏ cũng cảm thấy dễ chịu chút ít. 

- Giờ về nhà, làm theo những gì tôi bảo. Nếu còn luyến tiếc cái nhà đó thì đừng bao giờ gặp mặt tôi nữa. Cậu yên tâm, họ không thể cưỡng đoạt ngôi nhà đó được đâu, khi đủ 18 tuổi thì tư cách sở hữu ngôi nhà đó chỉ là cậu. 

- Điều ấy tôi biết nhưng tôi nợ họ rất nhiều tiền chi bằng mặc họ bán đi, dù sao nếu ở lại ngôi nhà rộng như thế cũng không còn ba nữa. 

- Cậu rõ ràng rất ngu, mặc người ta trèo đầu trèo cổ. Mà thôi kệ, tôi không liên quan tới chuyện của cậu, mệt óc. Bây giờ về nhà cậu. 

Hà Vân cúi đầu buồn thinh, lầm lũi đi theo bóng người cao cao phía trước. 

Hiểu Khang bực, chẳng thể cậy não cô nhồi nhét thêm chất xám, nghĩ một lúc lại thêm bực, cho đáng đời cứ hiền mãi bị người khác bắt nạt thì cũng chỉ biết câm như hến. 

_-_--------_-------_------

Diệp Chi nhíu mi thức dậy, không phải thứ ánh sáng chói lóa mà là một gam màu u ám.

Hoàng hôn!

Cố chống tay gượng dậy, đầu óc nhức inh ỏi. Cô cười khẩy, thấy bản thân thật điên, chỉ một tách trà đủ ru người ta ngủ tới tận sáng vậy mà cô đã uống hết cả bình trà để lúc thức dậy lại thấy bầu trời như sắp sập xuống.

Thân người rệu rã bước xuống giường, mở toang cửa ban công, cơn gió lùa vào làm cô thấy lạnh. Mặt biển lúc này mang màu sắc u ám cứ như sắp mang theo trận mưa tới.

Xin lỗi!

Hóa ra hai từ ấy với anh dễ dàng thốt ra và cũng dễ dàng nuốt gọn tới vậy.

Chỉ có cô là ngốc! Quá tin người. Khẽ bật cười thật chua chát, làn môi mím lại đắng ngắt. Anh quá đáng cô bướng bỉnh và Diệp Chi không toan tính chuyện đó nhưng cô thật sự đã mất hết niềm tin vào anh từ khi cô nhận ra bản thân là tấm bình phong quá tốt cho anh che giấu đi những quan hệ mờ ám. Diệp Chi không ghen nhưng cô ghét bản thân bị người khác sắp đặt. Anh có thể tìm thú vui bên ngoài nhưng Diệp Chi hận anh đã che đậy lên bằng cái gọi là tuần trang mật.

Có những chuyện mà bản thân con người thật khó hiểu cho nhau.

Màn đêm lại tới rồi khuya. Giá như anh chưa từng tồn tại để cô đang cố tìm một nơi bấu víu bởi lúc này trời mưa. 

Cửa ban côn mở toang mang theo những hạt mưa hắt vào trong, tia sáng chớp nhoáng rạch ngang bầu trời khô khốc rồi sấm.

Diệp Chi ngồi co quắp mình trong góc cửa, đôi vai run rảy và những ngón tay đan lại với nhau bất động.

Sợ ma và đêm khi có sấm là nỗi sợ rất đặc biệt ở Diệp Chi. Chính là những ám ảnh khi cô mười tuổi. Tám năm trước, Diệp Chi không thể nhớ nổi tại sao mình lại ở bệnh viện, chỉ nhớ khi tỉnh lại ba mẹ ôm chặt cô và khóc nấc lên, đầu óc trống rỗng như vừa đánh rơi thứ gì đó rất quan trọng.

Cũng từ lúc ấy vì ba mẹ, đứa con gái hiếu động khép mình trong dáng vẻ hiền lành của một thiên sứ. Và mỗi đêm khi chợt giật mình thức giấc ở bệnh viện Diệp Chi đều nhìn thấy bóng đen lờ mờ ngoài cửa kính, khi thì trên cây cạnh cửa sổ. Cô đã khóc thét lẹt chỉ vào cái bóng đen đó nhưng khi ba cô chạy ra thì nó liền biến mất. Và đêm mưa sấm sét, cô lại vô thức tỉnh dậy giữa đêm, ánh sáng chớp nhoáng đủ chậm để cô nhìn thấy bóng đen ngoài cửa kính đang chăm chăm nhìn cô không rời. Khuôn mặt dữ dằn của quỷ satan, nụ cười quỷ dị sặc mùi huyết tanh kinh hãi vang vọng vào sâu trong tiềm thức đứa trẻ mười tuổi. 

Cho tới bây giờ, những ám ảnh như sống lại trong trí óc non nớt của tám năm trước. Nhất là khi tại biệt thự cô lại vô tình phát hiện ra bóng trắng di chuyển trên ban công đã làm hồi ức đáng sợ ấy quay lại sắc bén như vừa xảy ra.

Diệp Chi gục đầu vào hai chân, đôi tay siết chặt run rẩy, cơ thể lạnh ngắt co ro rất tội nghiệp.

Hơi thở đứt quãng nén tiếng nấc nơi cuống họng rồi cũng bật thành tiếng khóc ai oán.

Cánh cửa phòng bật mở, Hải Khánh nét mặt hơi hoảng loạn lao nhanh vào trong phòng, mưa hắt ướt gần hết mọi thứ, anh đảo mắt xung quanh rồi dừng lại nơi góc phòng. Diệp Chi đang run rẩy nép hai cánh tay vào nhau. Không chậm một giây anh liền lao tới chỗ cô, đón lấy bờ vai yếu ớt ôm chặt vào lòng.

- Diệp Nhi.

Nghe tiếng gọi cô ngẩng lên, đôi mắt trong veo thường ngày giờ sâu hút chất chứa những tia sợ hãi. Cô òa khóc ôm lấy anh thật chặt.

- Tôi hiểu rồi, là tôi sai.

Giọng anh trầm nhẹ vang bên tai Diệp Chi, cô gật gật đầu rồi dụi hết nước mắt vào anh, khóe môi anh bật cười nhẹ, cô gái này dù sợ hãi nhưng khi bấu víu được chỗ dựa lại luôn tỏ ra ngoan cố.

Lâm phu nhân trong lòng thấy bất an liền gọi cho anh đúng lúc anh vừa khởi động nguồn. Chuyện Diệp Chi năm 10 tuổi khi ở bệnh viện cũng được bà kể, giải thích cho những sự sợ hãi vô căn cứ giống trẻ con sợ những thứ vô hình được chuẩn đoán là một căn bệnh tâm lí không thể chữa chỉ có thể nặng hơn.

Hóa ra không phải cô bướng bỉnh, trẻ con mà cũng như anh chịu những ám ảnh giày vò từ quá khứ.

- Vợ! Dậy.

Diệp Chi nằm trong lòng anh ôm chặt cứng cánh tay trông thật khó coi, bởi thế mà cánh tay anh trở nên tê liệt hết mức, miễn cưỡng lay cô vợ nhỏ.

- Dậy, mười giờ rồi.

Diệp Chi trừng mở mắt nhìn anh đe dọa.

- Thích chết hả? Im đi.

Khuôn mặt anh nhăn nhúm thật khó coi, đã trắng trợn cướp đồ còn đe dọa. Tiếp tục dùng ngón tay ấn ấn trên đôi má bầu bĩnh cảm nhận mùi hương nhè nhẹ từ mái tóc Diệp Chi thoảng qua cánh mũi. Cô dường như đang thách thức sự chịu đựng bản chất đàn ông trong anh.

- Diệp Nhi!

- Tên khốn, anh cút đi cho tôi.

Diệp Chi thẳng thừng hất cánh tay anh trong lòng mình ra, quay lưng về phía anh lại tiếp tục ngủ.

- Vợ, bướng thật.

Diệp Chi dù nhắm mắt nhưng không tài nào ngủ yên được nữa, phần giường sau lưng không còn lún xuống nữa, hơi ấm ấy cũng rời đi để lại mảng lưng phía sau lành lạnh.

Xoay người đủ kiểu nhưng không tài nào nhắm mắt nổi, giấc ngủ bị anh phá đám thật bực bội. Cô ngồi dậy lật tung tấm chăn xuống sàn vò xù mái đầu khó chịu. Ánh mắt vô tình lướt nhìn xuống mền đệm trắng tinh có vết máu đỏ chảy dài trên mặt đệm.

Diệp Chi thoáng rùng mình, đưa tay bịt chặt miệng cố giữ thần thái thật tỉnh táo. Bước xuống giường tiến tới phòng tắm đưa tay mở cửa nhưng lần này anh đã cẩn thận hơn mà khóa trái cửa, khuôn miệng mấp máy cố giữ ngữ âm trôi chảy nhất.

- Khánh!

Bên trong chỉ có tiếng xả nước càng làm cô thêm sợ hãi.

- Này!

- Huh? Vợ, dậy rồi à?

Diệp Chi tần ngần im bặt, móng tay cấu chặt đã tím ngắt, cơ hồ không biết mở miệng nói gì nữa. Cho tới khi anh bước ra, mùi sữa tắm thoảng qua rất nồng, màu áo sơmi đen không sắn cao tay áo lên.

- Vợ, nhớ tôi à?

Bỏ mặc những tia giễu cợt trong mắt anh, Diệp Chi chuyển dời ánh mắt xuống phần hông.

- Anh bị thương?

- Ừ!

Anh lách người bước qua cô, giọng nói cụt ngủn mang sự mệt mỏi. Ánh mắt lướt nhìn qua tấm đệm dính máu khô. Diệp Chi không ngốc tốt nhất không nên trốn tránh.

- Vì? 

- Không cần biết.

Anh thả mình xuống ghế, tay vân vê ly nước lọc nhạt nhẽo. Diệp Chi giật phắt ly nước trong tay anh, đôi mắt nâu trong veo như đang cố lục tìm câu trả lời trong mắt anh nhưng dường như điều đó là bất khả thi.

- Hôm qua anh ở đâu.

- Vợ! Từ lúc nào em lại quan tâm tới tôi như vậy.

Anh ngạo mạn chống cằm cười giễu cợt càng làm Diệp Chi như muốn nổi điên lên.

- Trả lời tôi đi!

- Tôi không có nhiệm vụ phải trình bày cho em biết. Ok?

- Được, câu cuối cùng. Chuyến đi này chỉ là lớp vỏ bọc ngụy trang?

Không gian như đặc quánh lại, Diệp Chi nén sự phẫn uất sau từng nhịp thở đứt quãng. 

Là tiểu thư lá ngọc cành vàng luôn được ba mẹ che trở nhưng cũng vì anh mà nỗi ám ảnh năm xưa như trỗi dậy bóp nghẹn từng nhịp đập trái tim đang run rẩy bên ngực trái.

- Ừ.....nhưng không hẳn.

Giây phút anh " ừ" dường như thắt chặt lấy lồng ngực hơn, cô không còn nghe rõ vế sau anh nói gì chỉ lẳng lặng cụp mi xuống quay người bước đi.

Lòng tự trọng của cô như bị chà đạp, tự nghĩ bản thân ngu ngốc bỗng trở thành món đồ cho người ta tùy ý xoay chuyển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện