Chương 2
Đinh gia...
" Đing...đoong " tiếng chuông cửa vang lên, người giúp việc từ trong nhà bước ra mở cửa.
Người đó là một người phụ nữ trung niên khoảng 40-50 tuổi, cúi đầu vừa chào vừa nói:
" Nhị tiểu thư, mừng cô đã về."
" Tất nhiên là tôi phải trở về, chắc gia đình đang vui lắm." ,tất nhiên là phải vui rồi, vui muốn chết mới phải.
Nhẹ nhàng lướt qua bà ta, vừa đặt chân xuống sàn nhà, tiếng chửi rủa, sỉ nhục từ trong nhà thay nhau vọng ra:
" Đúng là mẹ nào con nấy, đê tiện không khác gì nhau, sống bằng cách trèo lên giường của đàn ông."
" Phải đó mẹ, chỉ mới tốt nghiệp được một ngày mà đã không chịu nỗi, ăn nằm với đàn ông, đúng là đồ hồ ly tinh."
Bla...bla...Mỏi miệng chửi rủa, nhưng thấy Đinh Đinh nghe như không nghe, thì vô cùng tức giận cộng với sự quê độ khiến gương mặt của bọn họ nhăn nhúm lại.
Người đàn ông ngồi kế bên bây giờ mới bỏ tờ báo xuống bàn, lên tiếng:
" Mày ra nước ngoài đi."
Câu nói vừa dứt, Đinh Đinh liền quay qua nhìn, sau đó bật ra một nụ cười. Đúng như dự đoán, ông ta chỉ muốn tống cô đi cho khuất mắt. Liếc mắt qua nhìn người mẹ kế và hai người chị gái "thân yêu".
Bọn họ đều im lặng nhìn cô bị đuổi, trên mặt mỗi người đều không dấu nổi sự vui vẻ, hả hê khi cô gặp chuyện, đúng là người một nhà a, Đinh Đinh ngầm châm chọc.
" Được thôi, tôi cũng muốn thoát khỏi gia đình chó má này, sống riết tôi có ngày bị nghẹt chết."
Đinh Mậu lộ ra vẻ độc ác:
" Mày làm tao quá thất vọng rồi, không nghĩ đến mày sẽ đi đến con đường này, cứ nghĩ tốt nghiệp xong liền cho mày đến công ty rèn luyện, thế mà, bản chất như mẹ của mày đã ăn sâu vào máu mày rồi."
Đinh Đinh cười khẩy:
" Thất vọng có là gì, tôi còn chưa cho ông thấy tuyệt vọng kia kìa. Ông tốt nhất đừng nhắc đến mẹ tôi không chừng lặp tức bây giờ, tôi nổi điên lên giết chết hết gia đình ông bây giờ."
" Mày, đúng là hết thuốc chữa, phải chi mày bằng một gốc của Ninh Tịnh chị mày là được rồi. Đi khuất mắt tao, đồ đê tiện."
Đinh Đinh giễu cợt:
" Đúng a, cái đồ đê tiện này cũng là do ông sinh ra, lúc đấy ông nếu bóp chết tôi từ lúc mới sinh ra thì bây giờ đã không phải to đầu thế này."
Đinh Mậu tức đau cả ngực:
" Tao lúc đó nếu biết mày thế này thì sớm đã bóp chết mày rồi."
Đinh Đinh đứng chắp tay dựa lưng vào tường cười nói:
" Không sai, năm đấy ông nên bóp chết tôi giống như cái cách mà ông bức chết mẹ tôi vậy."
Cô nói tiếp:
" Ông đừng tưởng tôi không biết những chuyện ông làm, ông muốn tôi kể ra không?"
" Mày, mày tính làm gì ?"
" Ông hỏi tôi muốn làm gì ? Haha, từ từ rồi ông sẽ biết."
Đinh Mậu run rẩy nói:
" Mày...mày...muốn trả thù cho mẹ mày ?"
Từ đáy mắt của Đinh Đinh từ từ ánh lên hận thù lẫn chết chóc, lạnh lùng mở lời:
" Từ ngày ông mang bà ta về nhà, từ ngày ông tuyệt tình vũ bỏ tất cả với tình cảm của mẹ tôi, từ ngày ông nhẫn tâm để mẹ tôi chết dần chết mòn trong bệnh viện, thì đó chính là điềm báo cho cái chết của Đinh gia."
Đinh Mậu chột dạ đập tay xuống bàn, hét lên:
" Tao là cha mày đấy, bao năm nay không có tao mày đã chết ở cái xó xỉnh nào rồi, còn mẹ mày chết thì có liên quan gì đến tao, là bà ta tự làm tự chịu."
" Haha...phải bà tự làm tự chịu, dành tình yêu cho một kẻ cả chó cũng không bằng, hèn nhát, nhu nhược thì mẹ tôi nên cũng tự chịu."
Đinh Đinh cười điên dại, lạnh lùng nhìn Đinh Mậu và mẹ con bà ta đang run rẫy không ngừng.
Đinh Đinh chậm rãi nói: "Đã nhiều năm trôi qua như vậy, có phải tôi chưa từng nói với ông, cái bộ mặt vô liêm sỉ, đáng ghét của ông thật làm tôi buồn nôn, ông lấy tự tin ở đâu mà cho rằng sau khi các người hại chết mẹ tôi, huỷ hoại đi hạnh phúc của tôi, mà vẫn có thể bình an mà sống hả? Đinh Mậu, tôi nói cho ông biết, tôi sống không tốt thì Đinh gia các người ai cũng đừng mong sống yên được."
" Mày...mày...tính làm gì gia đình tao?"
" A...bây giờ tôi vẫn chưa suy nghĩ ra sẽ làm gì mấy người, nhưng yên vị làm ăn cho tốt, trong đầu đừng suy nghĩ sẽ làm gì tôi khi ở nước ngoài, nếu có làm thì khiến tôi chết ngay tức khắc, đừng để tôi thoát được, khi trở về tôi lặp tức bay tới bóp nát bét mạng sống chó má của mấy người."
Đinh Mậu trong lòng sợ hãi, nhưng rốt cuộc vẫn là người từng trải, rất nhanh liền bình tĩnh lại, giở giọng dọa nạt:
" Mày đừng làm càn, nếu không tao không tha cho mày đâu."
" Mày qua bên đấy ăn học cho đàng hoàng, ít nhất 10 năm." ,Đinh Mậu trừng mắt nói ra thời hạn, càng nói với Đinh Đinh, ông càng bị làm tức chết.
" Đinh Mậu, não của ông bị chó nó ăn rồi hả? Ông lấy mẹ tôi, rồi vứt bỏ bà ấy, còn bức bà ấy phải chết, lúc đấy ông nên biết, lưu lại cái nghiệp chướng là tôi đây, chính là cục nợ cả đời ông, tôi còn sống thì Đinh gia mấy người đừng hòng mong được yên ổn."
" Chứ mày muốn bao nhiêu?" ,Đinh Mậu bị Đinh Đinh chửi, tức giận đến run người, mặt đỏ như đít khỉ.
Đinh Đinh nhìn thấy thì vui sướng không ngừng, mở lời:
" Nhiều nhất 4 năm..."
" Không được, ít quá, 8 năm."
" 3 năm...ông mà còn trả giá này nọ, lặp tức chỉ còn lại 1 năm."
Đinh Mậu nghiến răng:
" Được rồi, tao cho mày 2 ngày chuẩn bị."
" Biết rồi." ,vừa dứt câu Đinh Đinh không do dự bước chân lên phòng.
Sau đó không khí trong phòng khách nhà họ Đinh vô cùng ngưng trọng, tất cả các người ai cũng hận không thể lóc da xẻ thịt Đinh Đinh ra.
Đinh Đinh biết chứ sao không, nhưng hiện giờ bọn họ chưa thể làm gì cô được, hiện giờ cô như con mèo hoang, điên lên thì đừng ai hòng tránh móng vuốt của cô.
Bình luận truyện