Vô Sắc Vô Hoan
Chương 21
“Chuyện này đương nhiên không thể!” Ta chỉ dùng nửa giây suy nghĩ để cự tuyệt thỉnh cầu của hắn,“Cho dù người là chủ tử, cũng không có thể tùy tiện cùng nha đầu ấp ấp ôm ôm, nếu truyền ra ngoài, làm sao ta sống?”
“Ta không phải tùy tiện……” Tiểu cầm thú vội vàng buông tay, đỏ mặt không biết phải giải thích cái gì, nhưng vẫn không muốn bỏ qua.
Ta dùng “Lời lẽ khuyên răn” nói với hắn:“ Trong sạch của nữ hài tử rất trọng yếu, cho dù thân phận của ta thấp, có thể không biết xấu hổ. Nhưng ngươi tuổi còn trẻ, lại là thiếu chủ của Nam Cung thế gia, là thế hệ tuấn kiệt của võ lâm, nếu đùa giỡn nữ hài tử làm bẩn thanh danh, lỡ rơi vào tai cha ngươi, khẳng định sẽ giận dữ, nói ngươi không làm việc đàng hoàng, ham chơi hưởng lạc, bại hoại gia phong, ta là muốn tốt cho ngươi…..”
Kỳ thật bình thường nhìn Đại cầm thú vốn chính mình không biết kiềm chế, chưa chắc lấy chuyện này răn dạy con. Nhưng Nam Cung Minh tuổi quá nhỏ, nếu lúc này trầm mê nữ sắc, hắn khẳng định sẽ mất hứng, cho nên chuyện vẫn là nói càng nghiêm trọng càng tốt.
Tiểu cầm thú quả nhiên bị uy nghiêm của cha dọa, không hề kiên trì nữa, xoay người đi đến Vãn Phong lâu. Chậm rãi đi ước chừng hai mươi thước, lại lưu luyến không rời quay đầu lại, nhìn ta một cái, vẻ mặt rất là ưu thương. Đại khái là hy vọng có người giữ lại, nói vài câu tri kỷ. (iu pé Minh wá àh)
Ta liều mạng phẩy tay:“Nhanh đi, nhanh đi!” (lãnh huyết)
Tiểu cầm thú đành phải tiếp tục đi phía trước đi, đi được năm mươi thước, lại quay đầu.
Ta xoay người ngắm hoa, cái gì cũng không nhìn thấy.
Tiểu cầm thú thở dài, rốt cục hoàn toàn ly khai. (tiểu Minh Minh lại đây tỷ ôm nè)
Ta trộm nhìn lại, bóng dáng nho nhỏ tập tễnh đi xa phá lệ tịch liêu……
Xin phép của Thạch Đầu được chấp nhận rất nhanh, tổng cộng hai mươi ngày. Ta nhờ Ngô tú tài viết phong thư, nhờ người đi ra ngoài làm việc đưa đến Lý gia thôn, để cho hắn an tâm làm tang sự, xử lý gia vụ, tạm thời không cần lo lắng chuyện ở Nam Cung thế gia. Thạch Đầu hồi âm rất đơn giản, chỉ có nét chữ cứng cáp một chữ “Hảo”, viết vẫn xấu như cũ.
Mấy ngày này, ta tiếp tục sống điệu thấp, có thể không ra khỏi cửa sẽ không đi, liền ngay cả phòng bếp đều giả bệnh ít đến , khiến Hoàng đại nương nói thầm, nói ta thân mình gầy, bệnh tật, vốn đang muốn giúp làm mối cho tiểu nhi tử nhà Mã nhị nương, lúc này cũng không thể hại người khác.
Mã Nhị nương tuy rằng nhà nghèo một chút, trừ bỏ có điểm lắm mồm yêu nói nhảm, nhưng làm người hiền lành, tính tình vô cùng tốt, chọn con dâu cho con lớn nhất và con thứ hai diện mạo cũng không đẹp lắm, nhưng cũng là người hiền lành có tiếng, quan hệ con dâu mẹ chồng rất hòa thuận. Bà trước kia từng đến Nam Cung gia đưa đồ ăn, từng tán gẫu cùng ta vài lần, khá là thích.
Cho nên ta có chút hối hận …… (>_
“Ta không phải tùy tiện……” Tiểu cầm thú vội vàng buông tay, đỏ mặt không biết phải giải thích cái gì, nhưng vẫn không muốn bỏ qua.
Ta dùng “Lời lẽ khuyên răn” nói với hắn:“ Trong sạch của nữ hài tử rất trọng yếu, cho dù thân phận của ta thấp, có thể không biết xấu hổ. Nhưng ngươi tuổi còn trẻ, lại là thiếu chủ của Nam Cung thế gia, là thế hệ tuấn kiệt của võ lâm, nếu đùa giỡn nữ hài tử làm bẩn thanh danh, lỡ rơi vào tai cha ngươi, khẳng định sẽ giận dữ, nói ngươi không làm việc đàng hoàng, ham chơi hưởng lạc, bại hoại gia phong, ta là muốn tốt cho ngươi…..”
Kỳ thật bình thường nhìn Đại cầm thú vốn chính mình không biết kiềm chế, chưa chắc lấy chuyện này răn dạy con. Nhưng Nam Cung Minh tuổi quá nhỏ, nếu lúc này trầm mê nữ sắc, hắn khẳng định sẽ mất hứng, cho nên chuyện vẫn là nói càng nghiêm trọng càng tốt.
Tiểu cầm thú quả nhiên bị uy nghiêm của cha dọa, không hề kiên trì nữa, xoay người đi đến Vãn Phong lâu. Chậm rãi đi ước chừng hai mươi thước, lại lưu luyến không rời quay đầu lại, nhìn ta một cái, vẻ mặt rất là ưu thương. Đại khái là hy vọng có người giữ lại, nói vài câu tri kỷ. (iu pé Minh wá àh)
Ta liều mạng phẩy tay:“Nhanh đi, nhanh đi!” (lãnh huyết)
Tiểu cầm thú đành phải tiếp tục đi phía trước đi, đi được năm mươi thước, lại quay đầu.
Ta xoay người ngắm hoa, cái gì cũng không nhìn thấy.
Tiểu cầm thú thở dài, rốt cục hoàn toàn ly khai. (tiểu Minh Minh lại đây tỷ ôm nè)
Ta trộm nhìn lại, bóng dáng nho nhỏ tập tễnh đi xa phá lệ tịch liêu……
Xin phép của Thạch Đầu được chấp nhận rất nhanh, tổng cộng hai mươi ngày. Ta nhờ Ngô tú tài viết phong thư, nhờ người đi ra ngoài làm việc đưa đến Lý gia thôn, để cho hắn an tâm làm tang sự, xử lý gia vụ, tạm thời không cần lo lắng chuyện ở Nam Cung thế gia. Thạch Đầu hồi âm rất đơn giản, chỉ có nét chữ cứng cáp một chữ “Hảo”, viết vẫn xấu như cũ.
Mấy ngày này, ta tiếp tục sống điệu thấp, có thể không ra khỏi cửa sẽ không đi, liền ngay cả phòng bếp đều giả bệnh ít đến , khiến Hoàng đại nương nói thầm, nói ta thân mình gầy, bệnh tật, vốn đang muốn giúp làm mối cho tiểu nhi tử nhà Mã nhị nương, lúc này cũng không thể hại người khác.
Mã Nhị nương tuy rằng nhà nghèo một chút, trừ bỏ có điểm lắm mồm yêu nói nhảm, nhưng làm người hiền lành, tính tình vô cùng tốt, chọn con dâu cho con lớn nhất và con thứ hai diện mạo cũng không đẹp lắm, nhưng cũng là người hiền lành có tiếng, quan hệ con dâu mẹ chồng rất hòa thuận. Bà trước kia từng đến Nam Cung gia đưa đồ ăn, từng tán gẫu cùng ta vài lần, khá là thích.
Cho nên ta có chút hối hận …… (>_
Bình luận truyện