Vô Sắc Vô Hoan
Chương 47
Ba năm trước đây, ngoại tổ mẫu qua đời, ta sẽ không trở về cái nhà kia, chỉ ngày lễ ngày tết nhờ người đưa chút tiền bạc này nọ nêu lên chút tâm ý. Nông dân thành thân sớm, nhị biểu tỷ đã sớm gả cho người, cuối cùng một lần gặp tiểu biểu muội nàng mới bảy tuổi, chỉ nhớ rõ là cái đứa nhỏ nhát gan chất phác, vì bộ dạng gầy teo nho nhỏ, làn da có vẻ vàng vọt, ngũ quan còn không có gì, chỉ có điều đôi mắt có vẻ nhỏ, cái mũi có vẻ thấp, nhưng nói không chừng nữ đại mười tám biến, nẩy nở sau cũng là cái mỹ nhân.
Thác Bạt Tuyệt Mệnh ở bên cạnh tràn đầy chờ mong nhìn ta, trong cặp đồng tử màu vàng lợt kia tựa hồ chuyển đến cảm xúc phức tạp nói không nên lời.
Ta không hề do dự, lập tức vỗ bộ ngực bắt đầu học bà mối đẩy mạnh tiêu thụ:“Nói đến tiểu biểu muội, nhưng là mười dặm chọn nhất! Thành thật bổn phận, lại nghe lời. Không giống tam cô lục bà lắm mồm, cũng không nhiều lời, tam tòng tứ đức. Nàng dáng người thon thả, eo nhỏ nắm chặt, tóc vừa đen vừa dầy, hơn nữa là tiêu chuẩn mặt trái xoan miệng anh đào! Còn có một đôi tay khéo léo, nữ hồng, châm tuyến, dệt mỗi dạng lấy ra đều là đỉnh cao, ít nhất so với ta mạnh hơn một trăm lần! Ngươi nếu không nhanh định thân, sợ là người ta tranh phá đầu!”
Ta không nói dối, ngoại tổ mẫu tuổi trẻ khi nghe nói coi như là mỹ nhân nổi tiếng, cho nên tất cả cô gái trong nhà cũng không xấu, ta tuy rằng cần cù, nhưng thiên phú hữu hạn, tâm tư rất nhiều, chỉ có trù nghệ là đủ dùng, nữ hồng châm tuyến quả thật so không bằng biểu tỷ biểu muội, hơn nữa các nàng bộ dạng không nũng nịu như vậy, vừa thấy chính là làm việc giỏi giang, ở nông thôn phá lệ được hoan nghênh, sợ là không đến mười hai phải quy định sẵn.
Châm ngôn của Thạch Đầu : Cưới vợ hảo đức không hảo sắc.
Thác Bạt Tuyệt Mệnh không có giác ngộ như huynh đệ, hắn chỉ để ý:“Các ngươi lớn lên giống nhau không?”
Trứng chim cũng chưa có hai cái giống nhau như đúc a, huống chi là người? Lời này của hắn có hiềm nghi bụng dạ khó lường.
Ta đầy bụng hồ nghi cúi đầu nghĩ nghĩ, sau đó lộ ra một cái tươi cười sáng lạn, hàm hồ trả lời:“Giống! Đặc biệt miệng giống, mọi người đều nói chúng ta vừa nhìn thấy chính là tỷ muội.”
Thác Bạt Tuyệt Mệnh “Nga” một tiếng không tiếp tục truy vấn nữa, hắn lại đây đoạt công việc nhóm lửa của ta, ngồi ở bên cạnh, vừa hoảng hốt vừa làm việc, thường thường lại trộm ngắm ta liếc mắt một cái, nhìn khiến ta lòng hoảng ý loạn, không ngừng sửa sang lại mái tóc sọc da dưa hấu, làm việc liên tiếp làm lỗi.
Làm lỗi hậu quả là, lúc ăn lợn núi nướng tay sờ loạn, dầu dính vào tóc , lúc bỏ thêm củi lại không lưu ý, đốm lửa bỗng nhiên lủi đi lên, Thác Bạt Tuyệt Mệnh không có chú ý, lại đang vì chuyện biểu muội ta ngẩn người, nhất thời chưa kịp cứu, ta ôm đầu tóc cháy nhảy dựng lên, vỗ vài cái mới tắt lửa, cái trán còn bị phỏng, đau đến thẳng kêu “Ôi”.
Trong không khí có mùi tóc bị đốt hăng hăng.
Thác Bạt Tuyệt Mệnh thực xấu hổ, vội vàng lấy thuốc cho ta thoa lên trán, sau đó chỉ dẫn:“Tẩy hết mấy thứ trên mặt đi, đừng để phá hư miệng vết thương, chậm lành.”
“Không cần! Chút vết thương nhỏ không nghiêm trọng, rất nhanh sẽ hết.” Ta hoảng sợ ôm cái trán liên tục lui về phía sau, liều chết không thuận theo.
“Nơi này không ngoại nhân, hoang sơn dã lĩnh còn phải đi hai ngày, ngươi dịch dung làm cái gì?” Thác Bạt Tuyệt Mệnh thực kiên trì.
Chính là bởi vì hoang sơn dã lĩnh không có người! Ta mới không cần bỏ dịch dung a!
Thác Bạt Tuyệt Mệnh nóng nảy, hắn mặt nhăn đuôi mày xinh đẹp nhíu lại, nửa uy hiếp nửa bắt buộc dụ nói:“Trước kia dê con ta nuôi sinh bệnh , không chịu uống thuốc, ta đều là dùng ống quặng rót cho nó. Ngươi cũng không phải dê, tổng nên hiểu chuyện một chút, nếu mà làm dung mạo bị thương, tương lai Thạch Đầu huynh đệ trách tội ta phải làm sao bây giờ? Hơn nữa ngươi không thể mang một mái tóc bị đốt vào thành như vậy được, nhìn quá cổ quái, không thể không cắt, bức họa Hầu gia đuổi bắt ngươi dán đầy đường, mặt trên viết người này có thể có nốt đỏ trên mặt, ngươi phải sớm đổi kiểu dịch dung mới có thể lừa dối đi qua.”
Hắn nói cũng có đạo lý, nhưng phần lớn thuốc dịch dung đều cần thời gian để tỉ mỉ ngao chế, lúc này phối trí vài loại thuốc dịch dung cũng không có thể sử dụng dài lâu, phải thường đổi mới, hơn nữa dễ dàng bị tẩy đi, đối với bên người mang theo một cầm thú như ta mà nói, thực không an toàn.
Nay đã sắp vào thành, sự tình gấp đến lửa sém lông mày, ta không thể để ý nhiều như vậy, đành phải lấy ra thùng dịch dung của mình trốn trong lùm cây, dặn dò nói:“Ngươi không thể nhìn lén.”
Thác Bạt Tuyệt Mệnh khó hiểu:“Ngươi cũng không phải thay quần áo, có cái gì không thể xem?”
“Ta muốn thay quần áo! Cho nên không cho nhìn!” Ta hung hăng giống như con mèo hoang đang giương nanh múa vuốt.
“Ta sẽ không làm cái gì.” Thác Bạt Tuyệt Mệnh nhún nhún vai, còn lui về phía sau vài bước.
Ta cẩn thận ngó, kiểm tra vài lần hắn thật sự không tới gần, nhanh chóng lấy ra gương đồng, cầm kéo cắt đi phần tóc mái bị đốt, đem thuốc hòa vào nước, dùng vải mềm lau nhẹ, đem nốt đỏ trên mặt lau sạch, sau đó băng bó vết thương trên trán, lại theo trong bọc đồ lấy ra mảnh vải xanh lam chít lại một bên cột thành cái nơ. Lại nhanh chóng đổ ra một cái chai khác có bột nghệ, hòa với nước thoa ở trên mặt, làm cho màu da trở nên khô vàng, lại kéo thấp khóe mắt, ở hai bên gò má đánh chút bóng ma, cả người có vẻ như bị bệnh. Bên ngoài mặc một thân áo dài xanh đen rộng thùng thình, chân mang giày đen, bên tai cài một đóa hoa nhỏ màu trắng, thoạt nhìn thực tương tự Mã quả phụ.
“Tạo hình như thế này, hắn nhất định sẽ không thích .” Ta vừa lòng gật đầu nhiều lần.
Không ngờ, bên ngoài truyền đến một tiếng vật nặng rơi xuống, ta vội vàng thu thập đồ đạc, ló đầu đi ra.
Đã thấy Thác Bạt Tuyệt Mệnh ngồi trên mặt đất vuốt đầu, sắc mặt đỏ bừng, sau khi thấy ta trở nên thực khẩn trương, một cái kính nói:“Xong rồi sao? Xong rồi thì bắt đầu đi.” Sau đó cơm cũng không ăn, hành lý cũng không lấy liền nhảy lên ngựa, hướng ta vươn tay.
“Ngươi làm sao vậy?” Ta hỏi.
“Không có việc gì không có việc gì.” vẻ mặt Thác Bạt Tuyệt Mệnh là lạ, tròng mắt liền giống như đầu gỗ nhìn ta.
Ta bị nhìn khiến cả người sợ hãi, do dự hỏi:“Ngươi nhìn lén sao?”
“Không có nha, a! Ta đã quên hành lý……” Thác Bạt Tuyệt Mệnh liều mạng lắc đầu, sắc mặt càng đỏ thêm vài phần, từ thắt lưng rút ra sợi móc câu để câu đồ vật lên, câu vài lần mới câu được để lên lưng ngựa.
Xong đời , khẳng định là hắn đã nhìn lén . Lòng ta bồn chồn, không xác định hắn còn có thể sẽ không làm ra hành vi giống như trong nguyên tác. Nơi này chung quanh trăm dặm hoang tàn vắng vẻ, kêu phá cổ họng cũng không có người nghe thấy.
Thác Bạt Tuyệt Mệnh không đợi ta nghĩ thêm, hắn cưỡi ngựa đi tới, cúi người chụp, đã đem cả người ta kéo đi lên, ôm vào trong lòng, khuỷu tay ôm chặt hơn ba phần so với bình thường.
Xương cột sống của ta khẩn trương đến cứng ngắc, thân mình không ngừng muốn đổ về phía trước, tận khả năng cách ngực hắn xa một chút.
“Đừng lộn xộn, cẩn thận kẻo ngã xuống.” Thanh âm của hắn cũng có chút quái dị.
Vó ngựa đạp trên đường nhỏ, xóc nảy dậy lên cát bụi, nhưng mà ta cảm thấy tốc độ tựa hồ chậm hơn bình thường rất nhiều……
Thắt lưng bị xiết có chút phát đau, không thể động đậy. Trên đầu bỗng nhiên truyền đến tiếng cười của Thác Bạt Tuyệt Mệnh, sau đó hắn giống như lầm bầm lầu bầu, lại giống như hỏi lại ta:“Mới trước đây, ta có một đệ đệ, ta thường xuyên cùng hắn đi săn thú. Có một ngày, hắn theo dấu một con hồng hồ ly đặc biệt xinh đẹp, đuổi theo vài ngày, mới bắt được nó trở về. Con hồ ly kia cũng thật mĩ, da lông tựa như lửa đỏ, ánh mắt trong veo như nước, ta vừa thấy nó cũng yêu, mong nhớ ngày đêm, muốn vô cùng, liền mở miệng xin vài lần, nhưng mà đệ đệ cũng thực thích, như thế nào cũng không chịu cho. Khi đó ta rất tức, vì cái gì không phải là ta phát hiện con mồi trước, vì cái gì bắt đến con mồi là hắn?”
Ta biết trong lời nói của hắn có chuyện, khẩn trương hỏi:“Sau đó thì sao?”
Thác Bạt Tuyệt Mệnh trầm mặc hồi lâu mới trả lời:“Đệ đệ bị ta hại chết ……”
Nghe đến đó, đầu của ta oanh một chút liền nổ mạnh , lòng bàn tay đang cầm yên ngựa tràn đầy mồ hôi lạnh.
Thác Bạt Tuyệt Mệnh cúi đầu nhìn ta, bỗng nhiên nói vài câu tiếng thảo nguyên ta nghe không hiểu, sau đó đá đá vào bụng ngựa, con ngựa bắt đầu tăng tốc, tiếp tục chạy đi về phía trước.
Thác Bạt Tuyệt Mệnh ở bên cạnh tràn đầy chờ mong nhìn ta, trong cặp đồng tử màu vàng lợt kia tựa hồ chuyển đến cảm xúc phức tạp nói không nên lời.
Ta không hề do dự, lập tức vỗ bộ ngực bắt đầu học bà mối đẩy mạnh tiêu thụ:“Nói đến tiểu biểu muội, nhưng là mười dặm chọn nhất! Thành thật bổn phận, lại nghe lời. Không giống tam cô lục bà lắm mồm, cũng không nhiều lời, tam tòng tứ đức. Nàng dáng người thon thả, eo nhỏ nắm chặt, tóc vừa đen vừa dầy, hơn nữa là tiêu chuẩn mặt trái xoan miệng anh đào! Còn có một đôi tay khéo léo, nữ hồng, châm tuyến, dệt mỗi dạng lấy ra đều là đỉnh cao, ít nhất so với ta mạnh hơn một trăm lần! Ngươi nếu không nhanh định thân, sợ là người ta tranh phá đầu!”
Ta không nói dối, ngoại tổ mẫu tuổi trẻ khi nghe nói coi như là mỹ nhân nổi tiếng, cho nên tất cả cô gái trong nhà cũng không xấu, ta tuy rằng cần cù, nhưng thiên phú hữu hạn, tâm tư rất nhiều, chỉ có trù nghệ là đủ dùng, nữ hồng châm tuyến quả thật so không bằng biểu tỷ biểu muội, hơn nữa các nàng bộ dạng không nũng nịu như vậy, vừa thấy chính là làm việc giỏi giang, ở nông thôn phá lệ được hoan nghênh, sợ là không đến mười hai phải quy định sẵn.
Châm ngôn của Thạch Đầu : Cưới vợ hảo đức không hảo sắc.
Thác Bạt Tuyệt Mệnh không có giác ngộ như huynh đệ, hắn chỉ để ý:“Các ngươi lớn lên giống nhau không?”
Trứng chim cũng chưa có hai cái giống nhau như đúc a, huống chi là người? Lời này của hắn có hiềm nghi bụng dạ khó lường.
Ta đầy bụng hồ nghi cúi đầu nghĩ nghĩ, sau đó lộ ra một cái tươi cười sáng lạn, hàm hồ trả lời:“Giống! Đặc biệt miệng giống, mọi người đều nói chúng ta vừa nhìn thấy chính là tỷ muội.”
Thác Bạt Tuyệt Mệnh “Nga” một tiếng không tiếp tục truy vấn nữa, hắn lại đây đoạt công việc nhóm lửa của ta, ngồi ở bên cạnh, vừa hoảng hốt vừa làm việc, thường thường lại trộm ngắm ta liếc mắt một cái, nhìn khiến ta lòng hoảng ý loạn, không ngừng sửa sang lại mái tóc sọc da dưa hấu, làm việc liên tiếp làm lỗi.
Làm lỗi hậu quả là, lúc ăn lợn núi nướng tay sờ loạn, dầu dính vào tóc , lúc bỏ thêm củi lại không lưu ý, đốm lửa bỗng nhiên lủi đi lên, Thác Bạt Tuyệt Mệnh không có chú ý, lại đang vì chuyện biểu muội ta ngẩn người, nhất thời chưa kịp cứu, ta ôm đầu tóc cháy nhảy dựng lên, vỗ vài cái mới tắt lửa, cái trán còn bị phỏng, đau đến thẳng kêu “Ôi”.
Trong không khí có mùi tóc bị đốt hăng hăng.
Thác Bạt Tuyệt Mệnh thực xấu hổ, vội vàng lấy thuốc cho ta thoa lên trán, sau đó chỉ dẫn:“Tẩy hết mấy thứ trên mặt đi, đừng để phá hư miệng vết thương, chậm lành.”
“Không cần! Chút vết thương nhỏ không nghiêm trọng, rất nhanh sẽ hết.” Ta hoảng sợ ôm cái trán liên tục lui về phía sau, liều chết không thuận theo.
“Nơi này không ngoại nhân, hoang sơn dã lĩnh còn phải đi hai ngày, ngươi dịch dung làm cái gì?” Thác Bạt Tuyệt Mệnh thực kiên trì.
Chính là bởi vì hoang sơn dã lĩnh không có người! Ta mới không cần bỏ dịch dung a!
Thác Bạt Tuyệt Mệnh nóng nảy, hắn mặt nhăn đuôi mày xinh đẹp nhíu lại, nửa uy hiếp nửa bắt buộc dụ nói:“Trước kia dê con ta nuôi sinh bệnh , không chịu uống thuốc, ta đều là dùng ống quặng rót cho nó. Ngươi cũng không phải dê, tổng nên hiểu chuyện một chút, nếu mà làm dung mạo bị thương, tương lai Thạch Đầu huynh đệ trách tội ta phải làm sao bây giờ? Hơn nữa ngươi không thể mang một mái tóc bị đốt vào thành như vậy được, nhìn quá cổ quái, không thể không cắt, bức họa Hầu gia đuổi bắt ngươi dán đầy đường, mặt trên viết người này có thể có nốt đỏ trên mặt, ngươi phải sớm đổi kiểu dịch dung mới có thể lừa dối đi qua.”
Hắn nói cũng có đạo lý, nhưng phần lớn thuốc dịch dung đều cần thời gian để tỉ mỉ ngao chế, lúc này phối trí vài loại thuốc dịch dung cũng không có thể sử dụng dài lâu, phải thường đổi mới, hơn nữa dễ dàng bị tẩy đi, đối với bên người mang theo một cầm thú như ta mà nói, thực không an toàn.
Nay đã sắp vào thành, sự tình gấp đến lửa sém lông mày, ta không thể để ý nhiều như vậy, đành phải lấy ra thùng dịch dung của mình trốn trong lùm cây, dặn dò nói:“Ngươi không thể nhìn lén.”
Thác Bạt Tuyệt Mệnh khó hiểu:“Ngươi cũng không phải thay quần áo, có cái gì không thể xem?”
“Ta muốn thay quần áo! Cho nên không cho nhìn!” Ta hung hăng giống như con mèo hoang đang giương nanh múa vuốt.
“Ta sẽ không làm cái gì.” Thác Bạt Tuyệt Mệnh nhún nhún vai, còn lui về phía sau vài bước.
Ta cẩn thận ngó, kiểm tra vài lần hắn thật sự không tới gần, nhanh chóng lấy ra gương đồng, cầm kéo cắt đi phần tóc mái bị đốt, đem thuốc hòa vào nước, dùng vải mềm lau nhẹ, đem nốt đỏ trên mặt lau sạch, sau đó băng bó vết thương trên trán, lại theo trong bọc đồ lấy ra mảnh vải xanh lam chít lại một bên cột thành cái nơ. Lại nhanh chóng đổ ra một cái chai khác có bột nghệ, hòa với nước thoa ở trên mặt, làm cho màu da trở nên khô vàng, lại kéo thấp khóe mắt, ở hai bên gò má đánh chút bóng ma, cả người có vẻ như bị bệnh. Bên ngoài mặc một thân áo dài xanh đen rộng thùng thình, chân mang giày đen, bên tai cài một đóa hoa nhỏ màu trắng, thoạt nhìn thực tương tự Mã quả phụ.
“Tạo hình như thế này, hắn nhất định sẽ không thích .” Ta vừa lòng gật đầu nhiều lần.
Không ngờ, bên ngoài truyền đến một tiếng vật nặng rơi xuống, ta vội vàng thu thập đồ đạc, ló đầu đi ra.
Đã thấy Thác Bạt Tuyệt Mệnh ngồi trên mặt đất vuốt đầu, sắc mặt đỏ bừng, sau khi thấy ta trở nên thực khẩn trương, một cái kính nói:“Xong rồi sao? Xong rồi thì bắt đầu đi.” Sau đó cơm cũng không ăn, hành lý cũng không lấy liền nhảy lên ngựa, hướng ta vươn tay.
“Ngươi làm sao vậy?” Ta hỏi.
“Không có việc gì không có việc gì.” vẻ mặt Thác Bạt Tuyệt Mệnh là lạ, tròng mắt liền giống như đầu gỗ nhìn ta.
Ta bị nhìn khiến cả người sợ hãi, do dự hỏi:“Ngươi nhìn lén sao?”
“Không có nha, a! Ta đã quên hành lý……” Thác Bạt Tuyệt Mệnh liều mạng lắc đầu, sắc mặt càng đỏ thêm vài phần, từ thắt lưng rút ra sợi móc câu để câu đồ vật lên, câu vài lần mới câu được để lên lưng ngựa.
Xong đời , khẳng định là hắn đã nhìn lén . Lòng ta bồn chồn, không xác định hắn còn có thể sẽ không làm ra hành vi giống như trong nguyên tác. Nơi này chung quanh trăm dặm hoang tàn vắng vẻ, kêu phá cổ họng cũng không có người nghe thấy.
Thác Bạt Tuyệt Mệnh không đợi ta nghĩ thêm, hắn cưỡi ngựa đi tới, cúi người chụp, đã đem cả người ta kéo đi lên, ôm vào trong lòng, khuỷu tay ôm chặt hơn ba phần so với bình thường.
Xương cột sống của ta khẩn trương đến cứng ngắc, thân mình không ngừng muốn đổ về phía trước, tận khả năng cách ngực hắn xa một chút.
“Đừng lộn xộn, cẩn thận kẻo ngã xuống.” Thanh âm của hắn cũng có chút quái dị.
Vó ngựa đạp trên đường nhỏ, xóc nảy dậy lên cát bụi, nhưng mà ta cảm thấy tốc độ tựa hồ chậm hơn bình thường rất nhiều……
Thắt lưng bị xiết có chút phát đau, không thể động đậy. Trên đầu bỗng nhiên truyền đến tiếng cười của Thác Bạt Tuyệt Mệnh, sau đó hắn giống như lầm bầm lầu bầu, lại giống như hỏi lại ta:“Mới trước đây, ta có một đệ đệ, ta thường xuyên cùng hắn đi săn thú. Có một ngày, hắn theo dấu một con hồng hồ ly đặc biệt xinh đẹp, đuổi theo vài ngày, mới bắt được nó trở về. Con hồ ly kia cũng thật mĩ, da lông tựa như lửa đỏ, ánh mắt trong veo như nước, ta vừa thấy nó cũng yêu, mong nhớ ngày đêm, muốn vô cùng, liền mở miệng xin vài lần, nhưng mà đệ đệ cũng thực thích, như thế nào cũng không chịu cho. Khi đó ta rất tức, vì cái gì không phải là ta phát hiện con mồi trước, vì cái gì bắt đến con mồi là hắn?”
Ta biết trong lời nói của hắn có chuyện, khẩn trương hỏi:“Sau đó thì sao?”
Thác Bạt Tuyệt Mệnh trầm mặc hồi lâu mới trả lời:“Đệ đệ bị ta hại chết ……”
Nghe đến đó, đầu của ta oanh một chút liền nổ mạnh , lòng bàn tay đang cầm yên ngựa tràn đầy mồ hôi lạnh.
Thác Bạt Tuyệt Mệnh cúi đầu nhìn ta, bỗng nhiên nói vài câu tiếng thảo nguyên ta nghe không hiểu, sau đó đá đá vào bụng ngựa, con ngựa bắt đầu tăng tốc, tiếp tục chạy đi về phía trước.
Bình luận truyện