Vô Tâm
Quyển 1 - Chương 8
Đại khái là ta đã gây họa rồi, mà ngọn nguồn tai họa chính là tên khốn Tư Mã Cẩn Du. Tư Mã Cẩn Du là tục danh của Thái tử, đương nhiên, ta cũng chỉ dám mắng thầm trong lòng thôi. Ngày ấy, sau khi trở về phủ, ta cứ tưởng chuyện này đã qua. Không ngờ vào thời điểm hạ triều ngày hôm sau, khi Tư Mã Cẩn Du nói chuyện phiếm với quan viên trong triều, Tư Mã Cẩn Du lại nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu:
“Nghe nói Bình Nguyệt quận chúa đã khỏi bệnh, chúc mừng Tây Lăng vương.”
Vừa đúng lúc cha đi ngang qua, nụ cười trên khuôn mặt già nua khô cằn liền héo lại.
Việc này cũng là huynh trưởng nói cho ta biết, huynh trưởng còn nói sắc mặt lúc ấy của cha cực kỳ khó coi, sắc mặt của Tam hoàng tử cũng không tốt lắm.
Ta không biết Tư Mã Cẩn Du đang có suy tính gì, hôm đó sau khi cha hồi phủ, ta lập tức bị gọi qua. Ta kể rõ chuyện hôm đó vô tình gặp được Thái tử, cha trầm ngâm một lát, lại gọi Thẩm Hoành, hỏi kỹ tình trạng thân thể hiện giờ của ta.
Thẩm Hoành nói: “Đã không còn đáng ngại.”
Vẻ mặt của cha thoải mái hẳn, khẽ thở dài nói: “Vậy thì tốt rồi.”
Sau khi cha rời đi, ta hỏi Thẩm Hoành, “Sư phụ, cha con có ý gì vậy?”
Thẩm Hoành nhẹ giọng nói: “A Uyển rất nhanh sẽ gia nhập giới quý nữ Nam triều. Sau khi Thái tử nói như vậy, chắc A Uyển sẽ có một khoảng thời gian không được rảnh rỗi.” Dừng một chút, Thẩm Hoành lại nói: “Kỳ môn độn giáp thuật tạm thời gác lại, đợi sóng gió qua đi, ta sẽ tiếp tục dạy con.”
Chưa được năm ngày, Vương phủ đã nhận được đủ loại bái thiếp, núi bái thiếp khiến ta phiền muộn chỉ muốn đá Tư Mã Cẩn Du xuống sông để xả hết mối hận trong lòng. Nhưng thiệp đã được mang đến, nếu ta không đi thì lại không hợp tình hợp lý, đành phải cắn chặt răng đi dự tất cả các nơi không thể đắc tội.
Ta không biết tên khốn Tư Mã Cẩn Du kia còn nói thêm cái gì, khiến mỗi lần ta đến các cuộc hẹn, Công chúa cũng được, Quận chúa cũng thế, thiên kim phủ Tướng quân cũng vậy, đều cố ý hỏi thăm ta chuyện của Tư Mã Cẩn Du, có trời mới biết ta mới cùng Tư Mã Cẩn Du gặp mặt được một lần, sao mà biết Tư Mã Cẩn Du thích ăn cái gì, mặc cái gì, càng không biết vì sao trong phủ Tư Mã Cẩn Du chưa từng có cơ thiếp!
Nhưng dù ta có giải thích với các nàng thế nào, các nàng ấy đều đầy ý cười nhìn ta, trong mắt rõ ràng chứa vẻ mờ ám.
Ta oan! Ta còn oan hơn Đậu Nga!
Vì sao tuyết rơi tháng Sáu không chôn vùi thằng nhãi Tư Mã Cẩn Du này luôn đi?!
Nửa tháng khó khăn cũng trôi qua, ta cuối cùng cũng được yên tĩnh. Ta kể nỗi khổ tâm này với Thẩm Hoành, chỉ còn thiếu nước mắt lưng tròng đi cầu Thẩm Hoành nhờ hắn thừa dịp nguyệt hắc phong cao[1] xông vào phủ Thái tử, lặng lẽ giải quyết Tư Mã Cẩn Du.
[1] Nguyệt hắc phong cao: thời điểm trăng vắng sao thưa, gió nổi bốn bề rất thích hợp để làm chuyện mờ ám, không bị trăng làm lộ bóng, không sợ để lại dấu vết. Chỉ hoàn cảnh hiểm ác.
Sau khi Thẩm Hoành nghe xong, vẫn ung dung thản nhiên hỏi: “A Uyển rất để ý Thái tử điện hạ?”
Ta tức giận hỏi: “Hắn bắt nạt con như vậy, sao con có thể không để ý chứ?” Thái tử điện hạ thật khiến người ta chán ghét, đầu tiên là đoạt Dịch Phong, hôm nay lại tới bắt nạt ta, nếu có cơ hội, nhất định phải dán lên người hắn bốn chữ — Lòng dạ hiểm độc! Không những tâm đen mà còn hoành hành ngang ngược ỷ thế hiếp người!
Thẩm Hoành nhìn ta, trong mắt càng dịu dàng hơn. Ta bị Thẩm Hoành nhìn chăm chú đến mất tự nhiên, “Sư phụ, người nhìn con như vậy làm gì?”
Hắn chỉ hỏi: “Ta đã ủ rượu nho, con có muốn uống không?”
Ta sáng mắt lên, “Muốn, muốn chứ.” Ngày đó, sau khi từ Nhất Phẩm Lâu về, ta hơi tưởng niệm mùi vị của rượu nho. Ta cười híp mắt nói: “Sư phụ thật lợi hại, không có chuyện nào không tinh thông, đến ủ rượu cũng có thể làm.”
Thẩm Hoành hơi buồn bã nói: “Ngày trước khó khăn, muốn học thêm vài thứ mới. Chờ sau này con...”
Ta vô ý thức hỏi lại: “Sau này con làm sao?”
“Uống thử xem có hợp khẩu vị của con không?” Thẩm Hoành rót cho ta chén rượu, giọng ôn hòa. Ta nhấp một ngụm nhỏ, Thẩm Hoành hơi khẩn trương nhìn ta, hình như đang chờ đợi cái gì đó, ta cười nói: “Rượu của sư phụ còn ngon hơn Nhất Phẩm Lâu một bậc ấy.” Đây là lời nói thật của ta, ta ưa ngọt, rượu nho sư phụ ủ vị ngọt vừa vặn, không đậm không nhạt, vừa vặn hợp khẩu vị của ta.
Thẩm Hoành mỉm cười, ý cười trong mắt càng sâu, “A Uyển gần đây có mơ thấy giấc mộng kia không?”
Kể ra cũng thật kỳ lạ, từ khi Thẩm Hoành vào Vương phủ liền giống như có thần giữ cửa vậy, ta không còn mơ thấy giấc mộng kia nữa, tinh thần cũng ngày một tốt hơn. Ta lắc đầu, nói:
“Không có.”
“Có giấc mộng khác không?”
Ta suy nghĩ kỹ, mộng thì cũng có, nhưng làm gì có ai nhớ được mình mơ thấy cái gì chứ, liền nói:
“Không nhớ rõ lắm.”
Thẩm Hoành suy tư một hồi, lại cười một tiếng, cũng không nhắc lại chuyện này. Chỉ là ta nhìn thấy giữa chân mày Thẩm Hoành có chút sầu tư, liền mở miệng nói:
“Con nghe Lê Tâm nói, nửa tháng nay sư phụ cũng không thường ở Vương phủ, có phải đã gặp chuyện gì ở ngoài không? Nếu có chuyện, A Uyển cũng có thể dùng hết sức lực non nớt[2] giúp sư phụ ạ.”
[2] Sức lực bé nhỏ không đáng kể. Có ý khiêm tốn chỉ mình cố gắng đi trợ giúp người khác.
Thẩm Hoành nói: “Không có chuyện gì.”
Ta nói: “Sóng gió cũng coi như đã qua, ngày mai sư phụ tính dạy con cái gì?” Ngừng lại, ta thành thật nói: “Thật ra, con cũng không hứng thú với Kỳ môn độn giáp thuật lắm, hay sư phụ dạy con cái khác đi.” Ta suy nghĩ một chút, nói thêm: “Hay sư phụ dạy con học chút công phu quyền cước nha? Con thấy công phu của sư phụ khi ôm con bay lên nóc nhà vào đêm ấy cũng không tệ.”
“Được.”
Ngày hôm sau, ta đã thay một thân đoản đả[3] màu đỏ tươi, vung tay vung chân chuẩn bị thật tốt để cùng học công phu quyền cước với Thẩm Hoành. Nhưng hình như ta đã xem thường sự độ lượng của Tư Mã Cẩn Du rồi, cứ tưởng hắn hành hạ ta nửa tháng thì sẽ dừng tay, ai ngờ khi ta đang hăng hái bừng bừng chờ được học với Thẩm Hoành thì thị vệ thân cận của Tư Mã Cẩn Du đã tới, còn mang theo một tấm thiệp mời từ trong cung.
[3] Đoản đả: quần áo mặc để đấu võ.
Thị vệ nói: “Hạ yến tối nay vào giờ Hợi[4] một khắc, Thái tử điện hạ mời Bình Nguyệt quận chúa đến đúng giờ ạ.”
[4] Giờ Hợi: từ 9 - 11 giờ tối.
Hạ yến? Mấy ngày nay, khi giao tiếp với những quý nữ kia cũng từng nghe nói qua, mỗi năm sẽ được tổ chức một lần, đối tượng được mời đều là công tử tiểu thư có quyền thế trong đô thành. Trước kia cũng chưa từng mời ta, vốn tưởng rằng lần này cũng không liên quan đến ta, không ngờ Tư Mã Cẩn Du lại lôi ta vào cuộc. Nếu biết Tư Mã Cẩn Du sẽ mời ta, ta đã sớm nằm trên giường giả vờ bị bệnh rồi, nhưng lúc này, thị vệ của hắn đã đến trước mặt ta, mà bộ dạng mạnh mẽ đầy sức sống này của ta khó có thể giả bệnh được.
Ta chỉ có thể tiếp nhận bái thiếp này.
Nếu phải tham dự Hạ yến, vậy hôm nay không thể học công phu với sư phụ rồi. Ta sai Lê Tâm đi nói rõ với Thẩm Hoành, rồi bắt đầu chuẩn bị cho yến hội tối nay.
Thái tử đích thân mở miệng yêu cầu ta tham dự, đi rồi chắc chắn sẽ lại nổi lên một trận phong ba đây.
…
Huynh trưởng cũng nhận được thiệp mời nên đi chung với ta. Trước khi đi, mẹ sợ ta ở trong cung gặp rắc rối nên cứ dặn dò mãi, lại dặn huynh trưởng phải chiếu cố ta, Thẩm Hoành cũng hạ giọng nói một câu bên tai ta.
Khi xe ngựa đang trên đường chạy về phía Hoàng cung thì huynh trưởng hỏi ta: “Muội muội, sư phụ muội nói gì với muội vậy?”
Ta đảo mắt, nói: “... Bảo muội uống ít rượu, đừng mê rượu.”
Huynh trưởng cười dài nói: “Hai người thật không giống thầy trò mà.”
Ta cười hì hì, “Muội với sư phụ là tri âm tri kỷ[5] đó.”
[5] Dùng để diễn tả mối đồng cảm sâu sắc hoàn hảo giữa hai tâm hồn, người ta gọi đó là mối tương giao tri âm tri kỷ. Thành ngữ được dựa trên điển tích tình bạn của Bá Nha và Tử Kỳ.
Huynh trưởng vuốt vuốt ngọc bội bên hông, một hồi lâu sau mới nói: “A Uyển, sư phụ muội sâu không lường được, muội nên cẩn thận một chút.”
Ta hơi ngẩn ra, kỳ thật trước khi đi sư phụ có nói với ta một câu, bảo ta cẩn thận Thái tử. Ta biết huynh trưởng là thân tín của Thái tử, nên không muốn nói những lời này với huynh trưởng. Bây giờ huynh trưởng lại bảo ta phải cẩn thận sư phụ?
Huynh trưởng xoa xoa đầu ta, “Nghe lời huynh trưởng là được, thế đạo hiểm ác, chỉ có người nhà mới không hại muội.”
Ta gật gật đầu, hỏi: “Huynh trưởng, Hạ yến lần này là Văn Dương công chúa tổ chức hả, huynh cũng được Văn Dương công chúa mời tới à?”
Huynh trưởng nhìn thiệp mời của ta, “Văn Dương công chúa và Thái tử điện hạ đều được Phần Nguyên hoàng hậu sinh, tình cảm rất tốt, Văn Dương công chúa mời cũng như Thái tử điện hạ mời.”
Ta sáp tới, hơi tò mò hỏi: “Huynh trưởng, Thái tử điện hạ thích nam phong[6] thật hả?”
[6] Nam phong: chỉ hiện tượng đồng tính luyến ái hoặc sinh hoạt đồng tính luyến ái.
Huynh trưởng nói: “Muội nói lời này trước mặt huynh thì không sao, chứ trước mặt người khác thì ngàn vạn lần cũng không thể nói.”
Ta dùng sức gật đầu, “A Uyển biết mà, huynh trưởng mau nói đi.”
Huynh trưởng hạ giọng nói: “Lại nói tiếp, Thái tử hơi giống muội đó.”
“Giống? Giống cái gì?”
“Thái tử từ nhỏ đã luôn mơ thấy một giấc mộng, Liễu Không đại sư của Tướng Quốc Tự từng tính cho Thái tử một quẻ, nói là chờ Thái tử gặp được ý trung nhân trong số mạng của hắn thì giấc mộng kia sẽ chấm dứt.”
Ta nháy mắt mấy cái, “Dịch Phong là ý trung nhân của Thái tử?”
Huynh trưởng nói: “Có lẽ phải, có lẽ không phải.”
“Haiz, huynh trưởng, huynh đừng bí hiểm thế chứ.”
Huynh trưởng bất đắc dĩ nói: “Chuyện của Thái tử điện hạ, huynh cũng chỉ biết nhiêu đó thôi.”
Ta tiếp tục tò mò hỏi: “Vậy Thái tử đã chạm Dịch Phong chưa?”
Huynh trưởng gõ đầu ta, “Những lời này muội cũng dám nói ra, nếu để cha nghe thấy sẽ lột da muội đó.” Huynh trưởng vừa cười vừa nói: “Nhưng muội hỏi đúng người rồi. Thái tử điện hạ tuy bao Dịch Phong mấy tháng, nhưng chưa từng chạm vào hắn, cũng chỉ ôm vai, nghe đàn thôi.”
Ta sờ cằm, “Đúng là kỳ quái mà, muội còn tưởng...”
Huynh trưởng lại gõ đầu ta, “Tưởng cái gì? Cho dù có cái gì cũng phải nuốt vào bụng, Hoàng cung chính là nơi ăn thịt người, không như Vương phủ chúng ta đâu.”
Ta chu miệng lên, “Huynh trưởng, huynh mà gõ nữa, A Uyển sẽ thành cô nương ngốc mất.”
Lúc này huynh trưởng mới sửa gõ thành xoa, nói: “Tóm lại, sau khi tiến cung, miệng ít nói, mắt nhìn nhiều.”
Ta liếc huynh trưởng một cái, “Huynh trưởng, muội còn chờ huynh tìm chị dâu cho muội, huynh ngàn vạn lần đừng đoạn tụ với Thái tử đó.”
Lại bị bạo lực cái nữa, đau đến nước mắt của ta cũng chảy xuống.
“Nghe nói Bình Nguyệt quận chúa đã khỏi bệnh, chúc mừng Tây Lăng vương.”
Vừa đúng lúc cha đi ngang qua, nụ cười trên khuôn mặt già nua khô cằn liền héo lại.
Việc này cũng là huynh trưởng nói cho ta biết, huynh trưởng còn nói sắc mặt lúc ấy của cha cực kỳ khó coi, sắc mặt của Tam hoàng tử cũng không tốt lắm.
Ta không biết Tư Mã Cẩn Du đang có suy tính gì, hôm đó sau khi cha hồi phủ, ta lập tức bị gọi qua. Ta kể rõ chuyện hôm đó vô tình gặp được Thái tử, cha trầm ngâm một lát, lại gọi Thẩm Hoành, hỏi kỹ tình trạng thân thể hiện giờ của ta.
Thẩm Hoành nói: “Đã không còn đáng ngại.”
Vẻ mặt của cha thoải mái hẳn, khẽ thở dài nói: “Vậy thì tốt rồi.”
Sau khi cha rời đi, ta hỏi Thẩm Hoành, “Sư phụ, cha con có ý gì vậy?”
Thẩm Hoành nhẹ giọng nói: “A Uyển rất nhanh sẽ gia nhập giới quý nữ Nam triều. Sau khi Thái tử nói như vậy, chắc A Uyển sẽ có một khoảng thời gian không được rảnh rỗi.” Dừng một chút, Thẩm Hoành lại nói: “Kỳ môn độn giáp thuật tạm thời gác lại, đợi sóng gió qua đi, ta sẽ tiếp tục dạy con.”
Chưa được năm ngày, Vương phủ đã nhận được đủ loại bái thiếp, núi bái thiếp khiến ta phiền muộn chỉ muốn đá Tư Mã Cẩn Du xuống sông để xả hết mối hận trong lòng. Nhưng thiệp đã được mang đến, nếu ta không đi thì lại không hợp tình hợp lý, đành phải cắn chặt răng đi dự tất cả các nơi không thể đắc tội.
Ta không biết tên khốn Tư Mã Cẩn Du kia còn nói thêm cái gì, khiến mỗi lần ta đến các cuộc hẹn, Công chúa cũng được, Quận chúa cũng thế, thiên kim phủ Tướng quân cũng vậy, đều cố ý hỏi thăm ta chuyện của Tư Mã Cẩn Du, có trời mới biết ta mới cùng Tư Mã Cẩn Du gặp mặt được một lần, sao mà biết Tư Mã Cẩn Du thích ăn cái gì, mặc cái gì, càng không biết vì sao trong phủ Tư Mã Cẩn Du chưa từng có cơ thiếp!
Nhưng dù ta có giải thích với các nàng thế nào, các nàng ấy đều đầy ý cười nhìn ta, trong mắt rõ ràng chứa vẻ mờ ám.
Ta oan! Ta còn oan hơn Đậu Nga!
Vì sao tuyết rơi tháng Sáu không chôn vùi thằng nhãi Tư Mã Cẩn Du này luôn đi?!
Nửa tháng khó khăn cũng trôi qua, ta cuối cùng cũng được yên tĩnh. Ta kể nỗi khổ tâm này với Thẩm Hoành, chỉ còn thiếu nước mắt lưng tròng đi cầu Thẩm Hoành nhờ hắn thừa dịp nguyệt hắc phong cao[1] xông vào phủ Thái tử, lặng lẽ giải quyết Tư Mã Cẩn Du.
[1] Nguyệt hắc phong cao: thời điểm trăng vắng sao thưa, gió nổi bốn bề rất thích hợp để làm chuyện mờ ám, không bị trăng làm lộ bóng, không sợ để lại dấu vết. Chỉ hoàn cảnh hiểm ác.
Sau khi Thẩm Hoành nghe xong, vẫn ung dung thản nhiên hỏi: “A Uyển rất để ý Thái tử điện hạ?”
Ta tức giận hỏi: “Hắn bắt nạt con như vậy, sao con có thể không để ý chứ?” Thái tử điện hạ thật khiến người ta chán ghét, đầu tiên là đoạt Dịch Phong, hôm nay lại tới bắt nạt ta, nếu có cơ hội, nhất định phải dán lên người hắn bốn chữ — Lòng dạ hiểm độc! Không những tâm đen mà còn hoành hành ngang ngược ỷ thế hiếp người!
Thẩm Hoành nhìn ta, trong mắt càng dịu dàng hơn. Ta bị Thẩm Hoành nhìn chăm chú đến mất tự nhiên, “Sư phụ, người nhìn con như vậy làm gì?”
Hắn chỉ hỏi: “Ta đã ủ rượu nho, con có muốn uống không?”
Ta sáng mắt lên, “Muốn, muốn chứ.” Ngày đó, sau khi từ Nhất Phẩm Lâu về, ta hơi tưởng niệm mùi vị của rượu nho. Ta cười híp mắt nói: “Sư phụ thật lợi hại, không có chuyện nào không tinh thông, đến ủ rượu cũng có thể làm.”
Thẩm Hoành hơi buồn bã nói: “Ngày trước khó khăn, muốn học thêm vài thứ mới. Chờ sau này con...”
Ta vô ý thức hỏi lại: “Sau này con làm sao?”
“Uống thử xem có hợp khẩu vị của con không?” Thẩm Hoành rót cho ta chén rượu, giọng ôn hòa. Ta nhấp một ngụm nhỏ, Thẩm Hoành hơi khẩn trương nhìn ta, hình như đang chờ đợi cái gì đó, ta cười nói: “Rượu của sư phụ còn ngon hơn Nhất Phẩm Lâu một bậc ấy.” Đây là lời nói thật của ta, ta ưa ngọt, rượu nho sư phụ ủ vị ngọt vừa vặn, không đậm không nhạt, vừa vặn hợp khẩu vị của ta.
Thẩm Hoành mỉm cười, ý cười trong mắt càng sâu, “A Uyển gần đây có mơ thấy giấc mộng kia không?”
Kể ra cũng thật kỳ lạ, từ khi Thẩm Hoành vào Vương phủ liền giống như có thần giữ cửa vậy, ta không còn mơ thấy giấc mộng kia nữa, tinh thần cũng ngày một tốt hơn. Ta lắc đầu, nói:
“Không có.”
“Có giấc mộng khác không?”
Ta suy nghĩ kỹ, mộng thì cũng có, nhưng làm gì có ai nhớ được mình mơ thấy cái gì chứ, liền nói:
“Không nhớ rõ lắm.”
Thẩm Hoành suy tư một hồi, lại cười một tiếng, cũng không nhắc lại chuyện này. Chỉ là ta nhìn thấy giữa chân mày Thẩm Hoành có chút sầu tư, liền mở miệng nói:
“Con nghe Lê Tâm nói, nửa tháng nay sư phụ cũng không thường ở Vương phủ, có phải đã gặp chuyện gì ở ngoài không? Nếu có chuyện, A Uyển cũng có thể dùng hết sức lực non nớt[2] giúp sư phụ ạ.”
[2] Sức lực bé nhỏ không đáng kể. Có ý khiêm tốn chỉ mình cố gắng đi trợ giúp người khác.
Thẩm Hoành nói: “Không có chuyện gì.”
Ta nói: “Sóng gió cũng coi như đã qua, ngày mai sư phụ tính dạy con cái gì?” Ngừng lại, ta thành thật nói: “Thật ra, con cũng không hứng thú với Kỳ môn độn giáp thuật lắm, hay sư phụ dạy con cái khác đi.” Ta suy nghĩ một chút, nói thêm: “Hay sư phụ dạy con học chút công phu quyền cước nha? Con thấy công phu của sư phụ khi ôm con bay lên nóc nhà vào đêm ấy cũng không tệ.”
“Được.”
Ngày hôm sau, ta đã thay một thân đoản đả[3] màu đỏ tươi, vung tay vung chân chuẩn bị thật tốt để cùng học công phu quyền cước với Thẩm Hoành. Nhưng hình như ta đã xem thường sự độ lượng của Tư Mã Cẩn Du rồi, cứ tưởng hắn hành hạ ta nửa tháng thì sẽ dừng tay, ai ngờ khi ta đang hăng hái bừng bừng chờ được học với Thẩm Hoành thì thị vệ thân cận của Tư Mã Cẩn Du đã tới, còn mang theo một tấm thiệp mời từ trong cung.
[3] Đoản đả: quần áo mặc để đấu võ.
Thị vệ nói: “Hạ yến tối nay vào giờ Hợi[4] một khắc, Thái tử điện hạ mời Bình Nguyệt quận chúa đến đúng giờ ạ.”
[4] Giờ Hợi: từ 9 - 11 giờ tối.
Hạ yến? Mấy ngày nay, khi giao tiếp với những quý nữ kia cũng từng nghe nói qua, mỗi năm sẽ được tổ chức một lần, đối tượng được mời đều là công tử tiểu thư có quyền thế trong đô thành. Trước kia cũng chưa từng mời ta, vốn tưởng rằng lần này cũng không liên quan đến ta, không ngờ Tư Mã Cẩn Du lại lôi ta vào cuộc. Nếu biết Tư Mã Cẩn Du sẽ mời ta, ta đã sớm nằm trên giường giả vờ bị bệnh rồi, nhưng lúc này, thị vệ của hắn đã đến trước mặt ta, mà bộ dạng mạnh mẽ đầy sức sống này của ta khó có thể giả bệnh được.
Ta chỉ có thể tiếp nhận bái thiếp này.
Nếu phải tham dự Hạ yến, vậy hôm nay không thể học công phu với sư phụ rồi. Ta sai Lê Tâm đi nói rõ với Thẩm Hoành, rồi bắt đầu chuẩn bị cho yến hội tối nay.
Thái tử đích thân mở miệng yêu cầu ta tham dự, đi rồi chắc chắn sẽ lại nổi lên một trận phong ba đây.
…
Huynh trưởng cũng nhận được thiệp mời nên đi chung với ta. Trước khi đi, mẹ sợ ta ở trong cung gặp rắc rối nên cứ dặn dò mãi, lại dặn huynh trưởng phải chiếu cố ta, Thẩm Hoành cũng hạ giọng nói một câu bên tai ta.
Khi xe ngựa đang trên đường chạy về phía Hoàng cung thì huynh trưởng hỏi ta: “Muội muội, sư phụ muội nói gì với muội vậy?”
Ta đảo mắt, nói: “... Bảo muội uống ít rượu, đừng mê rượu.”
Huynh trưởng cười dài nói: “Hai người thật không giống thầy trò mà.”
Ta cười hì hì, “Muội với sư phụ là tri âm tri kỷ[5] đó.”
[5] Dùng để diễn tả mối đồng cảm sâu sắc hoàn hảo giữa hai tâm hồn, người ta gọi đó là mối tương giao tri âm tri kỷ. Thành ngữ được dựa trên điển tích tình bạn của Bá Nha và Tử Kỳ.
Huynh trưởng vuốt vuốt ngọc bội bên hông, một hồi lâu sau mới nói: “A Uyển, sư phụ muội sâu không lường được, muội nên cẩn thận một chút.”
Ta hơi ngẩn ra, kỳ thật trước khi đi sư phụ có nói với ta một câu, bảo ta cẩn thận Thái tử. Ta biết huynh trưởng là thân tín của Thái tử, nên không muốn nói những lời này với huynh trưởng. Bây giờ huynh trưởng lại bảo ta phải cẩn thận sư phụ?
Huynh trưởng xoa xoa đầu ta, “Nghe lời huynh trưởng là được, thế đạo hiểm ác, chỉ có người nhà mới không hại muội.”
Ta gật gật đầu, hỏi: “Huynh trưởng, Hạ yến lần này là Văn Dương công chúa tổ chức hả, huynh cũng được Văn Dương công chúa mời tới à?”
Huynh trưởng nhìn thiệp mời của ta, “Văn Dương công chúa và Thái tử điện hạ đều được Phần Nguyên hoàng hậu sinh, tình cảm rất tốt, Văn Dương công chúa mời cũng như Thái tử điện hạ mời.”
Ta sáp tới, hơi tò mò hỏi: “Huynh trưởng, Thái tử điện hạ thích nam phong[6] thật hả?”
[6] Nam phong: chỉ hiện tượng đồng tính luyến ái hoặc sinh hoạt đồng tính luyến ái.
Huynh trưởng nói: “Muội nói lời này trước mặt huynh thì không sao, chứ trước mặt người khác thì ngàn vạn lần cũng không thể nói.”
Ta dùng sức gật đầu, “A Uyển biết mà, huynh trưởng mau nói đi.”
Huynh trưởng hạ giọng nói: “Lại nói tiếp, Thái tử hơi giống muội đó.”
“Giống? Giống cái gì?”
“Thái tử từ nhỏ đã luôn mơ thấy một giấc mộng, Liễu Không đại sư của Tướng Quốc Tự từng tính cho Thái tử một quẻ, nói là chờ Thái tử gặp được ý trung nhân trong số mạng của hắn thì giấc mộng kia sẽ chấm dứt.”
Ta nháy mắt mấy cái, “Dịch Phong là ý trung nhân của Thái tử?”
Huynh trưởng nói: “Có lẽ phải, có lẽ không phải.”
“Haiz, huynh trưởng, huynh đừng bí hiểm thế chứ.”
Huynh trưởng bất đắc dĩ nói: “Chuyện của Thái tử điện hạ, huynh cũng chỉ biết nhiêu đó thôi.”
Ta tiếp tục tò mò hỏi: “Vậy Thái tử đã chạm Dịch Phong chưa?”
Huynh trưởng gõ đầu ta, “Những lời này muội cũng dám nói ra, nếu để cha nghe thấy sẽ lột da muội đó.” Huynh trưởng vừa cười vừa nói: “Nhưng muội hỏi đúng người rồi. Thái tử điện hạ tuy bao Dịch Phong mấy tháng, nhưng chưa từng chạm vào hắn, cũng chỉ ôm vai, nghe đàn thôi.”
Ta sờ cằm, “Đúng là kỳ quái mà, muội còn tưởng...”
Huynh trưởng lại gõ đầu ta, “Tưởng cái gì? Cho dù có cái gì cũng phải nuốt vào bụng, Hoàng cung chính là nơi ăn thịt người, không như Vương phủ chúng ta đâu.”
Ta chu miệng lên, “Huynh trưởng, huynh mà gõ nữa, A Uyển sẽ thành cô nương ngốc mất.”
Lúc này huynh trưởng mới sửa gõ thành xoa, nói: “Tóm lại, sau khi tiến cung, miệng ít nói, mắt nhìn nhiều.”
Ta liếc huynh trưởng một cái, “Huynh trưởng, muội còn chờ huynh tìm chị dâu cho muội, huynh ngàn vạn lần đừng đoạn tụ với Thái tử đó.”
Lại bị bạo lực cái nữa, đau đến nước mắt của ta cũng chảy xuống.
Bình luận truyện