Vô Tận Đan Điền

Chương 156: Ta có thể làm thiếp của Nhiếp Vân



- Ta thích dạng gì sao? Nếu Nhiếp Vân có bổn sự như vậy, còn là tuần thú sư, có lẽ ta còn xem xét một chút!

Thiết Lan nói.

- Suy nghĩ một chút? Nhiếp Vân là danh thảo có chủ!

- Danh thảo có chủ thì thế nào? Chỉ cần chưa kết hôn là được! Hừ, nếu thiên phú của hắn mạnh hơn ta, có năng lực đánh bại ta, dù làm thiếp cho hắn cũng không có gì!

Thiết Lan vung tay.

- Ách…làm thiếp?

Vẻ mặt Nhiếp Vân cổ quái.

- Dương Vân huynh đệ, nghe được không? Ngươi không hi vọng, nếu thật yêu thích Lan Nhi tiểu thư của chúng ta, phải tranh thủ thời gian tu luyện đi!

Liêu Phong lại vỗ vai Nhiếp Vân nói.

- Ta…kỳ thật không có ý tứ kia!

Nhiếp Vân lắc đầu.

- Ngươi không ý tứ kia? Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, cho dù ngươi tu luyện tới cảnh giới nhất định chỉ bằng phẩm hạnh lưu manh của ngươi, cũng đừng hòng làm cho ta thích!

Thiết Lan càng nhìn càng cảm thấy chán ghét thiếu niên trước mắt, không kiên nhẫn nói.

- Phẩm chất lưu manh…

Nhiếp Vân cười khổ.

Xem ra ấn tượng lưu manh của mình làm sao cũng không tẩy sạch.

Kiếp trước trong lòng hắn tràn đầy cừu hận, tuy rằng là đồ cổ hơn ba trăm tuổi nhưng chỉ nói qua một lần yêu đương, còn chưa thành công đã chết yểu, tuy Thiết Lan Nhi thích mình nhưng ở trong lòng mình chỉ xem nàng là thân nhân, cũng không có tình yêu.

Cho nên tuy rằng là người của hai thế giới, Nhiếp Vân là Huyết Ngục ma tôn tàn nhẫn vô cùng, trên thực tế là một đồng nam rất ít tiếp xúc cùng nữ nhân.

Như vậy lại bị người cho rằng hắn là lưu manh, Nhiếp Vân thật không biết nên nói gì cho phải.

- Đúng rồi, Nhiếp Vân có phải thiên tài hay không chúng ta không cách nào xác nhận, nhưng Mạc Ngạn Thanh thật sự là đệ nhất thiên tài của Thần Phong đế quốc không hơn không kém!

Đột nhiên trong đoàn người vang lên một tiếng cảm khái.

- Phải đó, hai mươi hai tuổi khí tông, ba mươi mốt tuổi chí tôn, là cao thủ chí tôn tuổi trẻ nhất Thần Phong đế quốc từ trước tới nay!

- Thật lợi hại, khi ta ba mươi mốt tuổi còn chưa tới thành cương cảnh, không thể so sánh a!

- Ngươi muốn so sánh với thiên tài Mạc Ngạn Thanh? Ngươi còn chưa tỉnh ngủ sao!

Nhắc tới Mạc Ngạn Thanh, trong mắt mọi người đều lộ ra sùng bái.

- Mạc Ngạn Thanh?

Nhiếp Vân đang hồi ức kiếp trước.

Kiếp trước từng nghe nói qua người này, trước khi mình thành danh hắn được xưng là đệ nhất thiên tài Thần Phong đế quốc, nhưng sau khi mình hai mươi lăm tuổi đạt tới chí tôn thì đã lật đổ danh hào của hắn.

Nghe nói hắn là tán tu, luôn một mình ẩn trong núi sâu khổ tu, lúc mình ở Thần Phong đế quốc chưa từng gặp qua, thậm chí còn chưa nhận thức.

- Sao vậy? Có phải hâm mộ hay không? Ha ha,nghe được hai mươi hai tuổi khí tông, lần đầu tiên khi ta nghe thấy không tin là sự thật!

Liêu Phong nghĩ Nhiếp Vân bị kinh trụ, cười rộ lên:

- Đừng nhụt chí, thiên tài chính là thiên tài, chúng ta không thể so sánh, chỉ cần chuyên tâm tu luyện thì tốt rồi!

- Ân!

Nhiếp Vân cười đáp.

- Tu luyện nhận chân thì tốt rồi? Thiên phú không đủ tu luyện thế nào cũng vô dụng, Mạc Ngạn Thanh vừa đạt tới cấp bậc chí tôn đã tỷ thí một trận với tứ đại gia tộc Triệu gia lão tổ Triệu Huân, đánh bại Triệu Huân tại chỗ, cả đế đô đều cũng biết! Đó là gì? Đó là thiên tài!

Thiết Lan Nhi bĩu môi.

- Triệu Huân là người đã thăng cấp chí tôn hai mươi năm, ta cũng xem qua cuộc tỷ thí kia, Mạc Ngạn Thanh chém xuống một đao liền trực tiếp nhận thua! Thật lợi hại!

Tiểu Mạc cũng cổ động một câu.

- Một đao đã đánh bại lão nhân thăng cấp chí tôn hai mươi năm? Xem ra Mạc Ngạn Thanh quả nhiên là thiên tài!

Lúc này Nhiếp Vân mới cảm thấy được là như thế.

Mọi người hàn huyên thêm một lát, thậm chí còn đem chuyện vui chơi giải trí kể ra, ở trước mặt những câu chuyện như vậy với hai đời đồng nam như Nhiếp Vân mà nói hoàn toàn không có chút kinh nghiệm nào, đành bồi cười, không biết làm sao nói chuyện ai ngờ lại bị Thiết Lan Nhi chứng kiến, cảm thấy nụ cười của hắn đáng khinh, hung hăng liếc mắt nhìn hắn.

- Được rồi, Tông Phi, Lương Nhạc, hai người trực nửa đêm đầu, Chương Hiểu, Đỗ Viễn trực nửa đêm sau, những người khác sớm đi nghỉ ngơi đi!

Nhìn sắc trời không còn sớm, Thiết Long an bài.

Mặc dù trong sơn cốc nhìn qua phi thường an toàn, nhưng mọi người nên cẩn thận một chút cho thỏa đáng.

Đông đông đông đông!

Vừa an bài xong phân công, mọi người chợt nghe tiếng bước chân vang lên liên tục bên ngoài sơn cốc, sau đó vang lên tiếng kêu kinh ngạc.

- Bên kia có ánh lửa, hình như có người, chúng ta đi qua xem!

Ngay sau đó có tiếng bước chân đi tới.

- Ân? Là bọn hắn? Sao bọn hắn cũng tới nơi này?

Mặc dù còn rất xa nhưng Thiết Long vẫn nhận ra người tới, không khỏi nhíu mày.

- Thiết Long thúc thúc, là ai? Chẳng lẽ ngài nhận thức?

Thiết Lan Nhi vội vàng hỏi.

- Là người của Lạc Ung dong binh đoàn!

Sắc mặt Thiết Long ngưng trọng.

- Lạc Ung dong binh đoàn?

Sắc mặt Thiết Lan Nhi hiện lên vẻ chán ghét.

Lạc Ung dong binh đoàn là một trong tam đại dong binh đoàn của Thần Phong đế quốc, nổi danh như Thiết Nham dong binh đoàn, bình thường vì sinh ý nên quan hệ giữa đôi bên chẳng ra gì, không nghĩ tới gặp mặt ở trong này.

Hơn nửa đêm họ lại chạy tới nơi đây, chẳng lẽ bọn hắn cũng chấp hành cùng nhiệm vụ với Thiết Nam dong binh đoàn?

Không có khả năng!

Bình thường một khi cố chủ tuyên bố nhiệm vụ đã có người tiếp đón sẽ dừng lại việc tìm thuê người khác, nếu không sẽ bị dong binh giới trừng phạt, làm sao đã phân phối nhiệm vụ cho nhóm người mình còn tiếp tục phân phối cho Lạc Ung dong binh đoàn?

- Di, ta tưởng là ai, nguyên lai là người Thiết Nham dong binh đoàn…ân? Lan Nhi muội, sao nửa đêm mà cô tới đây? Ai nha, Thiết Nam thúc thật là, sao có thể để cho một cô nương gia cùng đi làm nhiệm vụ. Yên tâm đi, chờ ngươi gả cho ta, ta nhất định sẽ bảo hộ ngươi, không cho ngươi bị bất cứ thương tổn gì.

Trong đám người chợt vang lên thanh âm.

- Ngụy Thần, chuyện của ta không cần ngươi quan tâm, ta cũng sẽ không gả cho ngươi. Đừng ở đây làm mèo khóc chuột giả từ bi!

Nghe được thanh âm kia, trên mặt Thiết Lan Nhi hiện lên vẻ chán ghét, vung tay nói.

- Ha ha, Lan Nhi muội nói chuyện gì đây, chúng ta chính là trời sinh một đôi, làm nhiệm vụ cũng có thể gặp mặt rõ ràng chính là duyên phận!

Một thanh niên bước ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào dáng người nóng bỏng của Thiết Lan Nhi, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn.

- Sơn cốc này là chỗ ở của chúng ta, lập tức cút đi ra, không chào đón các ngươi!

Chứng kiến ánh mắt của hắn, Thiết Lan Nhi càng thêm chán ghét, tức giận rút kiếm bật dậy gầm lên một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện