Vô Tận Đan Điền
Chương 172: Kiếm Trủng
Trong Lạc Khúc mộ cũng lưu lại lưu âm phong ấn, một khi gây ra sẽ vang lên lời nói mà chủ nhân lưu lại khi còn sống, nhìn sơn động này không có cơ quan cũng không có cạm bẫy, Táng Kiếm Vương hẳn không có tâm tư hại người.
Nhưng dù sao nên cẩn thận tốt hơn, Nhiếp Vân sẽ không dùng tính mạng của mình làm thí nghiệm.
- Cả đời ta tinh thông luyện khí, say mê kiếm thuật, đúc ba mươi hai thanh bảo kiếm hoàng tộc thượng phẩm, một trăm bốn mươi bảy thanh bảo kiếm hoàng tộc hạ phẩm, mỗi thanh kiếm đều ẩn chứa chân khí cùng linh hồn độc đáo của chính mình!
- Mỗi thanh kiếm đều có chân khí cùng linh hồn độc đáo của mình?
Trong lòng Nhiếp Vân chấn động.
- Hậu bối, ngươi có thể tới nơi đây cũng xem như cùng ta hữu duyên, hiện tại cho ngươi một ưu đãi, Táng Kiếm Trủng tổng cộng được chôn ba thanh kiếm, trên bia đều có giới thiệu, mặc cho ngươi lựa chọn, sau khi lựa chọn xong trực tiếp rời đi, không được dừng lại! Cũng không được lấy thêm hai thanh kia!
Thanh âm tiếp tục nói.
- Ưu đãi? Ba thanh kiếm?
Nghe được lời này, Nhiếp Vân lặng lẽ dùng truy tung khí tìm hiểu, quả nhiên sau bia đá nhìn thấy được vật gì đó giống như ba ngôi mộ.
Vận chuyển chân khí tràn đầy thân thể, Nhiếp Vân thật cẩn thận đi vào trước một ngôi mộ bên trong.
Đó là một mộ bia cao hơn hình người, nhìn qua như trường kiếm đâm lên trời, kiếm khí lăng nhiên, mang theo ý sát phạt dày đặc, tựa hồ tùy thời sẽ chém vỡ thương thiên chém giết thế nhân.
Sát Lục kiếm!
- Sát Lục kiếm, binh khí ta thích nhất, sát phạt quả quyết, kiến huyết phong hầu, mang theo sát khí dày đặc, một kiếm đánh ra thiên địa diệt mà ta bất diệt, quả thật là lợi khí giết người!
Trên bia đá lưu hàng chữ nhỏ, ghi chép danh xưng cùng hiệu quả của thanh kiếm.
- Sát Lục kiếm? Ngoại hiệu của ta là Huyết Ngục ma tôn, khi ra tay chó gà không tha…phối hợp thanh kiếm này càng tăng thêm sức mạnh, nhưng mang theo sát khí nồng hậu như vậy thật làm người khiếp sợ, ta không thích!
Nhiếp Vân lắc đầu.
Vòng qua ngôi mộ thứ nhất, Nhiếp Vân đi tới trước ngôi mộ thứ hai.
Bia đá này hòa bình chính trực, mang theo vẻ dày trọng trấn áp như núi cao, đường đường chính chính, không có chút màu sắc rực rỡ hay huyễn lệ.
Công Chính kiếm!
- Công Chính kiếm, là binh khí mà ta thích nhất khi thực lực đạt tới đỉnh, đường đường chính chính, vô thiện vô ác, trừ ác tới cùng, hết sức làm việc thiện!
Trên bia đá điều khắc miêu tả về thanh kiếm.
- Công Chính kiếm, đường đường chính chính, vô thiện vô ác, trừ ác tới cùng, hết sức làm việc thiện? Không sai, đây là thanh bảo kiếm…
Chứng kiến miêu tả, ánh mắt Nhiếp Vân sáng rực.
Nhiếp Vân không phải là quân tử, tự nhiên sẽ không lừa mình dối người nói mình là người tốt, gặp ác thì không nương tay, gặp tốt thì hạ thủ lưu tình, thanh kiếm này đường đường chính chính không hổ thẹn lương tâm, thật thích hợp khẩu vị của hắn.
- Xem thanh thứ ba trước đã…
Tuy rằng rất vừa ý thanh thứ hai, nhưng Nhiếp Vân vẫn đi tới ngôi mộ thứ ba.
- Huyền Ngọc kiếm!
Trên bia mộ thứ ba chỉ có dòng chữ:
- Huyền Ngọc kiếm!
Ngoài ra không còn lời chú thích miêu tả nào khác.
Nếu đổi lại là người khác nhìn thấy kiểu giới thiệu như vậy khẳng định sẽ bỏ qua không xem thêm lần nào, nhưng Nhiếp Vân là ai? Hắn là lão đồ cổ, vừa nhìn thấy dòng chữ này ánh mắt nhất thời trợn tròn, toàn thân kích động run rẩy.
- Huyền Ngọc? Theo truyền thuyết chính là kim chúc nặng nhất trên đời này, một thanh bảo kiếm bình thường chỉ cần dùng một khắc là có thể thăng cấp thành binh khí hoàng tộc, đây…đây chẳng lẽ là Huyền Ngọc làm thành bảo kiếm?
Trong lòng Nhiếp Vân rung mạnh!
Huyền Ngọc, nghe nói chính là bảo vật mà ngay cả thượng cổ tiên nhân cũng không thể phá hư, binh khí bình thường chỉ cần thêm vào một chút là có thể biến thành thần binh vô thượng, thậm chí bản thân hắn kiếp trước tìm kiếm nhiều năm cũng không tìm được một khắc, mà Huyền Ngọc kiếm…không phải thật sự do Huyền Ngọc tạo ra đi?
Nếu thật là nó, đừng nói là hai thanh đầu tiên, dù một trăm hay một ngàn thanh cũng không thể so sánh!
- Đã xem xong ba thanh kiếm, có làm ra lựa chọn hay chưa? Trước tiên nói cho ngươi biết một tiếng, một khi làm ra lựa chọn không thể sửa đổi, nếu không kiếm trận trong sơn động sẽ khởi động, trực tiếp đem ngươi trộn thành thịt nát! Cho dù là tôn giả đỉnh cũng không thoát được!
Thanh âm già nua lộ ra vẻ sát phạt quả quyết.
- Nếu đã chọn xong, đặt tay lên bia mộ đối ứng, thanh kiếm ngươi lựa chọn sẽ tự động xuất hiện…đừng mong lấy cả ba thanh kiếm, một khi phát hiện ngươi có tâm tư này, sát trận sơn động cũng sẽ mở ra!
Nghe được lời nói hung ác của đối phương, Nhiếp Vân không chút nghi ngờ, có thể trở thành đại sư đúc kiếm danh khí lớn như vậy, nếu không có thủ đoạn cũng không xứng xưng Táng Kiếm Vương!
- Đã chọn xong!
Hít sâu một hơi, Nhiếp Vân làm ra quyết định, tay phải duỗi ra nhẹ nhàng đặt lên bia mộ thứ ba.
Oanh long long!
Bàn tay vừa đặt xuống, ngôi mộ ầm ầm vỡ ra, từ bên trong thăng lên một thanh bảo kiếm.
Toàn thân thanh kiếm tối đen, dài hơn tam xích, rộng hơn hai tấc, biên duyên hình tròn không có mũi kiếm, chỉ nhìn từ ngoại hình thật sự bình thường, không nhìn ra có gì đặc sắc.
- Đây là Huyền Ngọc kiếm?
Nhiếp Vân chưa từng thấy qua Huyền Ngọc, cũng không biết có hình dạng gì, nguyên tưởng rằng tinh quang bốn phía, chém sắt như chém bùn, tựa như thần khí, không ngờ lại có bộ dáng thế này.
Thậm chí còn không có mũi kiếm, làm sao đả thương người?
Trong lòng mang theo nghi hoặc, Nhiếp Vân đi tới vươn tay trảo thanh kiếm.
Phác xích!
Không bắt được trường kiếm, thanh kiếm rơi xuống đất, vừa chạm vào mặt đất trực tiếp đâm vào trong mặt đất đá hoa cương cứng rắn sâu hơn một thước.
Thanh kiếm không có mũi kiếm mà lại sắc bén như vậy?
- Đây…đây không phải sắc bén mà là nặng! Thanh kiếm này sao lại nặng như vậy?
Cúi đầu nhìn thanh trường kiếm, Nhiếp Vân không dám tin cảm giác vừa rồi của mình.
Mình luyện tầng thứ hai Linh Tê luyện thể quyết đại thành, chỉ bằng vào thân thể đã có một tượng lực, lực lượng như vậy nhưng vẫn không cầm được thanh kiếm kia, đủ thấy sức nặng của nó như thế nào!
- Từng nghe nói Huyền Ngọc phi thường nặng, nặng hơn thiết mấy trăm lần, chẳng lẽ cả thanh kiếm được dùng Huyền Ngọc đúc ra?
Nhiếp Vân kinh ngạc.
Một khắc Huyền Ngọc còn ngàn kim khó cầu, nếu cả thanh kiếm đều là Huyền Ngọc đúc, giá trị…ngẫm lại cũng cảm thấy run sợ!
- Chúc mừng ngươi lựa chọn thanh thứ ba, đây là thanh kiếm vụng về khó xem nhất mà ta đúc ra, nhưng cũng là trân quý nhất, sắc bén nhất! Thanh Huyền Ngọc kiếm toàn thân do Huyền Ngọc đúc thành, không chừa một chút tạp chất, trọng lượng một vạn ba ngàn bốn trăm hai mươi bốn cân, khi sử dụng thanh kiếm này không cần kiếm chiêu màu sắc rực rỡ, một chiêu đánh xuống đối phương nhất định ngăn cản, bằng không hẳn phải chết không nghi ngờ! Cũng là thanh kiếm tốt nhất dùng thực dụng nhất!
Nhưng dù sao nên cẩn thận tốt hơn, Nhiếp Vân sẽ không dùng tính mạng của mình làm thí nghiệm.
- Cả đời ta tinh thông luyện khí, say mê kiếm thuật, đúc ba mươi hai thanh bảo kiếm hoàng tộc thượng phẩm, một trăm bốn mươi bảy thanh bảo kiếm hoàng tộc hạ phẩm, mỗi thanh kiếm đều ẩn chứa chân khí cùng linh hồn độc đáo của chính mình!
- Mỗi thanh kiếm đều có chân khí cùng linh hồn độc đáo của mình?
Trong lòng Nhiếp Vân chấn động.
- Hậu bối, ngươi có thể tới nơi đây cũng xem như cùng ta hữu duyên, hiện tại cho ngươi một ưu đãi, Táng Kiếm Trủng tổng cộng được chôn ba thanh kiếm, trên bia đều có giới thiệu, mặc cho ngươi lựa chọn, sau khi lựa chọn xong trực tiếp rời đi, không được dừng lại! Cũng không được lấy thêm hai thanh kia!
Thanh âm tiếp tục nói.
- Ưu đãi? Ba thanh kiếm?
Nghe được lời này, Nhiếp Vân lặng lẽ dùng truy tung khí tìm hiểu, quả nhiên sau bia đá nhìn thấy được vật gì đó giống như ba ngôi mộ.
Vận chuyển chân khí tràn đầy thân thể, Nhiếp Vân thật cẩn thận đi vào trước một ngôi mộ bên trong.
Đó là một mộ bia cao hơn hình người, nhìn qua như trường kiếm đâm lên trời, kiếm khí lăng nhiên, mang theo ý sát phạt dày đặc, tựa hồ tùy thời sẽ chém vỡ thương thiên chém giết thế nhân.
Sát Lục kiếm!
- Sát Lục kiếm, binh khí ta thích nhất, sát phạt quả quyết, kiến huyết phong hầu, mang theo sát khí dày đặc, một kiếm đánh ra thiên địa diệt mà ta bất diệt, quả thật là lợi khí giết người!
Trên bia đá lưu hàng chữ nhỏ, ghi chép danh xưng cùng hiệu quả của thanh kiếm.
- Sát Lục kiếm? Ngoại hiệu của ta là Huyết Ngục ma tôn, khi ra tay chó gà không tha…phối hợp thanh kiếm này càng tăng thêm sức mạnh, nhưng mang theo sát khí nồng hậu như vậy thật làm người khiếp sợ, ta không thích!
Nhiếp Vân lắc đầu.
Vòng qua ngôi mộ thứ nhất, Nhiếp Vân đi tới trước ngôi mộ thứ hai.
Bia đá này hòa bình chính trực, mang theo vẻ dày trọng trấn áp như núi cao, đường đường chính chính, không có chút màu sắc rực rỡ hay huyễn lệ.
Công Chính kiếm!
- Công Chính kiếm, là binh khí mà ta thích nhất khi thực lực đạt tới đỉnh, đường đường chính chính, vô thiện vô ác, trừ ác tới cùng, hết sức làm việc thiện!
Trên bia đá điều khắc miêu tả về thanh kiếm.
- Công Chính kiếm, đường đường chính chính, vô thiện vô ác, trừ ác tới cùng, hết sức làm việc thiện? Không sai, đây là thanh bảo kiếm…
Chứng kiến miêu tả, ánh mắt Nhiếp Vân sáng rực.
Nhiếp Vân không phải là quân tử, tự nhiên sẽ không lừa mình dối người nói mình là người tốt, gặp ác thì không nương tay, gặp tốt thì hạ thủ lưu tình, thanh kiếm này đường đường chính chính không hổ thẹn lương tâm, thật thích hợp khẩu vị của hắn.
- Xem thanh thứ ba trước đã…
Tuy rằng rất vừa ý thanh thứ hai, nhưng Nhiếp Vân vẫn đi tới ngôi mộ thứ ba.
- Huyền Ngọc kiếm!
Trên bia mộ thứ ba chỉ có dòng chữ:
- Huyền Ngọc kiếm!
Ngoài ra không còn lời chú thích miêu tả nào khác.
Nếu đổi lại là người khác nhìn thấy kiểu giới thiệu như vậy khẳng định sẽ bỏ qua không xem thêm lần nào, nhưng Nhiếp Vân là ai? Hắn là lão đồ cổ, vừa nhìn thấy dòng chữ này ánh mắt nhất thời trợn tròn, toàn thân kích động run rẩy.
- Huyền Ngọc? Theo truyền thuyết chính là kim chúc nặng nhất trên đời này, một thanh bảo kiếm bình thường chỉ cần dùng một khắc là có thể thăng cấp thành binh khí hoàng tộc, đây…đây chẳng lẽ là Huyền Ngọc làm thành bảo kiếm?
Trong lòng Nhiếp Vân rung mạnh!
Huyền Ngọc, nghe nói chính là bảo vật mà ngay cả thượng cổ tiên nhân cũng không thể phá hư, binh khí bình thường chỉ cần thêm vào một chút là có thể biến thành thần binh vô thượng, thậm chí bản thân hắn kiếp trước tìm kiếm nhiều năm cũng không tìm được một khắc, mà Huyền Ngọc kiếm…không phải thật sự do Huyền Ngọc tạo ra đi?
Nếu thật là nó, đừng nói là hai thanh đầu tiên, dù một trăm hay một ngàn thanh cũng không thể so sánh!
- Đã xem xong ba thanh kiếm, có làm ra lựa chọn hay chưa? Trước tiên nói cho ngươi biết một tiếng, một khi làm ra lựa chọn không thể sửa đổi, nếu không kiếm trận trong sơn động sẽ khởi động, trực tiếp đem ngươi trộn thành thịt nát! Cho dù là tôn giả đỉnh cũng không thoát được!
Thanh âm già nua lộ ra vẻ sát phạt quả quyết.
- Nếu đã chọn xong, đặt tay lên bia mộ đối ứng, thanh kiếm ngươi lựa chọn sẽ tự động xuất hiện…đừng mong lấy cả ba thanh kiếm, một khi phát hiện ngươi có tâm tư này, sát trận sơn động cũng sẽ mở ra!
Nghe được lời nói hung ác của đối phương, Nhiếp Vân không chút nghi ngờ, có thể trở thành đại sư đúc kiếm danh khí lớn như vậy, nếu không có thủ đoạn cũng không xứng xưng Táng Kiếm Vương!
- Đã chọn xong!
Hít sâu một hơi, Nhiếp Vân làm ra quyết định, tay phải duỗi ra nhẹ nhàng đặt lên bia mộ thứ ba.
Oanh long long!
Bàn tay vừa đặt xuống, ngôi mộ ầm ầm vỡ ra, từ bên trong thăng lên một thanh bảo kiếm.
Toàn thân thanh kiếm tối đen, dài hơn tam xích, rộng hơn hai tấc, biên duyên hình tròn không có mũi kiếm, chỉ nhìn từ ngoại hình thật sự bình thường, không nhìn ra có gì đặc sắc.
- Đây là Huyền Ngọc kiếm?
Nhiếp Vân chưa từng thấy qua Huyền Ngọc, cũng không biết có hình dạng gì, nguyên tưởng rằng tinh quang bốn phía, chém sắt như chém bùn, tựa như thần khí, không ngờ lại có bộ dáng thế này.
Thậm chí còn không có mũi kiếm, làm sao đả thương người?
Trong lòng mang theo nghi hoặc, Nhiếp Vân đi tới vươn tay trảo thanh kiếm.
Phác xích!
Không bắt được trường kiếm, thanh kiếm rơi xuống đất, vừa chạm vào mặt đất trực tiếp đâm vào trong mặt đất đá hoa cương cứng rắn sâu hơn một thước.
Thanh kiếm không có mũi kiếm mà lại sắc bén như vậy?
- Đây…đây không phải sắc bén mà là nặng! Thanh kiếm này sao lại nặng như vậy?
Cúi đầu nhìn thanh trường kiếm, Nhiếp Vân không dám tin cảm giác vừa rồi của mình.
Mình luyện tầng thứ hai Linh Tê luyện thể quyết đại thành, chỉ bằng vào thân thể đã có một tượng lực, lực lượng như vậy nhưng vẫn không cầm được thanh kiếm kia, đủ thấy sức nặng của nó như thế nào!
- Từng nghe nói Huyền Ngọc phi thường nặng, nặng hơn thiết mấy trăm lần, chẳng lẽ cả thanh kiếm được dùng Huyền Ngọc đúc ra?
Nhiếp Vân kinh ngạc.
Một khắc Huyền Ngọc còn ngàn kim khó cầu, nếu cả thanh kiếm đều là Huyền Ngọc đúc, giá trị…ngẫm lại cũng cảm thấy run sợ!
- Chúc mừng ngươi lựa chọn thanh thứ ba, đây là thanh kiếm vụng về khó xem nhất mà ta đúc ra, nhưng cũng là trân quý nhất, sắc bén nhất! Thanh Huyền Ngọc kiếm toàn thân do Huyền Ngọc đúc thành, không chừa một chút tạp chất, trọng lượng một vạn ba ngàn bốn trăm hai mươi bốn cân, khi sử dụng thanh kiếm này không cần kiếm chiêu màu sắc rực rỡ, một chiêu đánh xuống đối phương nhất định ngăn cản, bằng không hẳn phải chết không nghi ngờ! Cũng là thanh kiếm tốt nhất dùng thực dụng nhất!
Bình luận truyện