Vô Tận Đan Điền
Chương 251: Âm Dương Thứ Sát Tuyệt Diệt Đại Trận (1)
- Ân? Thì ra là hai tên phế vật kia? Không sai, hai người này là người thích khách công hội chúng ta giết!
Trung niên nhân nhướng mày, hắn khinh thường nói một câu.
- Là các ngươi giết sao?
Xiết chặt nắm đấm, đôi mắt Nhiếp Vân đỏ lên.
Trước kia không có người thừa nhận, trong lòng của hắn vẫn có ngọn lửa bịn nghẹn trong lòng, hiện tại biết rõ quả nhiên là thích khách công hội gây nên, hắn có cảm giác toàn thân như sắp nổ tung.
- Thích khách công hội chúng ta lấy tiền làm việc, chỉ là hai tên Binh Giáp Cảnh sơ kỳ nhưng có người đã ra giá một triệu lượng bạc, đương nhiên chúng ta phải giết chúng rồi.
- Như thế nào, chẳng lẽ ngươi muốn báo thù cho bọn chúng sao?
Trung niên nhân hừ lạnh.
Thích khách công hội giết Binh Giáp Cảnh sơ kỳ là một vạn lượng, trung kỳ ba vạn lưỡng, hậu kỳ sáu vạn lượng, đỉnh phong mười vạn, một sơ kỳ ra giá một triệu lượng, đây là cái giá trên trời.
- Lấy tiền làm việc? Là ai bảo các ngươi động thủ giết bọn họ?
Cắn chặt hàm răng, Nhiếp Vân oán hận lên tiếng.
- Thích khách công hội chúng ta sẽ không bao giờ nói thông tin của cố chủ.
Trung niên nhân khoát tay chặn lại, ánh mắt nhìn Nhiếp Vân đầy lạnh lùng.
- Ngươi hỏi thăm tin tức của đám người Dương Ngạn, lại trẻ tuổi như thế, nếu như ta đoán không sai ngươi hẳn là Nhiếp Vân Chí Tôn a!
- Mới tiến Chí Tôn mấy ngày đã có thể bộc phát danh tiếng như thế, ta cũng thừa nhận ngươi không đơn giản!
- Nếu chỉ bằng chút thực lực này muốn đùa nghịch uy phong với thích khách công hội chúng ta thì ngươi còn quá non một ít.
- Phá hủy nhiều cung điện của chúng ta như thế, bồi thường mười triệu lượng bạc trắng ta có thể bỏ qua chuyện cũ, bằng không chẳng những ngươi phải chết, thân nhân bằng hữu đều phải chết!
Trung niên nhân nói chuyện mang theo khí tức âm trầm và lạnh như băng, dường như chỉ cần Nhiếp Vân không đáp ứng yêu cầu của hắn thì hắn sẽ lập tức động thủ chém giết.
- Thân nhân bằng hữu đều phải chết?
Ánh mắt Nhiếp Vân lạnh lùng đáng sợ.
Hắn chán ghét người khác dùng thân nhân uy hiếp, những lời của đối phương đã xúc phạm nghịch lân của hắn.
- Ngươi cho rằng thích khách công hội là địa phương nào? Khách sạn? Khách sạn sao? Muốn tới thì tới muốn đi thì đi? Không có mười triệu lượng bạch ngân và quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, có lẽ còn có thể toàn mạng, nếu không ngày này sang năm chính là ngày dỗ của ngươi.
- Đồ không biết sống chết, nơi này là thích khách công hội, mỗi một người nơi đây đều là thích khách, tới nơi này gây phiền toái là quá ngu xuẩn.
- Ta thấy là chán sống, chúng ta không gây phiền toái đã không tệ, không ngờ có kẻ dám tới nơi này hung hăng càn quấy, muốn chết.
- Hội trưởng cần gì thương lượng với hắn chứ, loại tiểu tử không biết trời cao đất rộng này cứ giết đi là được rồi, giữ lại cũng là tai họa...
Người của thích khách công hội lúc này gào thét.
Thích khách công hội trong mắt kẻ khác là tồn tại thần bí và đáng sợ, không ai dám đắc tội, hiện tại bị một tiểu tử tới đánh sập trụ sở của mình, cả đám giận dữ đỏ mặt.
- Câm miệng!
Hừ lạnh một tiếng, âm thanh lạnh như băng vang lên.
Bị ngữ khí của Nhiếp Vân quát lớn, tất cả thích khách đều có cảm giác mình bị độc xà nhìn chằm chằm vào, không tự chủ sinh ra cảm giác sợ hãi sâu trong nội tâm.
- Hắn... Hắn giết bao nhiêu người mới có được khí tức như vậy?
Vừa rồi có người còn làm ầm ĩ, hiện tại không kẻ nào dám lên tiếng nói nhiều nửa câu.
Thân là thích khách, có kẻ nào chưa từng giết người cơ chứ, có kẻ nào chưa từng chém giết kẻ có thực lực cao hơn bản thân? Cho nên, những người này trơớc kia không đặt thiếu niên như Nhiếp Vân vào trong mắt, dù sao ngươi tu luyện nhanh hơn nữa, giết người và tích lũy sát khí cũng cần kinh nghiệm và thời gian, ở tuổi này có thể giết được bao nhiêu người cơ chứ, không ai nghĩ tới trên người của hắn lại bộc phát sát khí đậm đặc như vậy.
Thậm chí so sánh những thích khách ở nơi này với hắn cũng chẳng khác gì sâu róm so với thần long, hoàn toàn không thể so sánh!
- Ta hỏi ngươi lần nữa, cố chủ bảo các ngươi giết Dương Ngạn, Phùng Tiêu là ai?
Một câu nói vang vọng thích khách công hội, hắn cũng không có lớn tiếng gào thét gì đó, Nhiếp Vân lại nhìn chằm chằm vào trung niên nhân lần nữa.
- Còn muốn hỏi cố chủ là ai sao? Ta thấy ngươi nên lo lắng suy nghĩ ình cảnh của mình một chút, Lê Nam Tẩu, bày trận!
Thiếu niên thét lớn vừa rồi và bộc phát sát khí làm nội tâm hắn chấn động, lúc này hắn rung động thét lớn một tiếng.
- Vâng!
Nương theo tiếng rống thật lớn, dùng Lê Nam Tẩu cầm đầu bảy cường giả Khí Tông lập tức chiếm cứ bảy phương vị và bao vây Nhiếp Vân vào giữa.
- Âm Dương Thứ Sát Tuyệt Diệt Đại Trận?
Nhìn thấy phương vị của bảy người đang đứng, đôi mắt Nhiếp Vân híp lại.
Âm Dương Thứ Sát Tuyệt Diệt Đại Trận chính là tuyệt sát đại trận ám sát, có thể phát huy ưu điểm của thích khách trong phạm vi nhất nhất, bảy cường guiar Khí Tông thi triển loại trận pháp này có lẻ vây giết cường giả Chí Tôn đỉnh phong cũng không khó, khó trách thích khách công hội có thể sừng sững nhiều năm như vậy, không nghĩ tới thậm chí có trận pháp hợp kích cao thâm như vậy!
- Xem như ngươi biết hàng, nói thật cho ngươi biết, ta chính là người chấp hành niệm vụ giết Dương Ngạn và Phùng Tiêu tại thành Lạc Thủy, hắc hắc, thế nào, có phải muốn giết ta đúng không? Nhưng ngươi không có cơ hội này đâu.
Lê Nam Tẩu thấy Nhiếp Vân đứng nguyên tại chỗ và bị nhóm người mình triệt để vây quanh thì cười hắc hắc lên tiếng.
- Ngươi chấp hành nhiệm vụ? Vậy ngươi đi chết đi cho ta!
Nghe thấy lão nhân lên tiếng thừa nhận, Nhiếp Vân nhướng mày, huyền ngọc chi trong tay đánh ra một chiêu đại địa chi thế cường đại.
Ầm ầm!
Đại địa chi thế phối hợp đại địa huyền ảo trọng áp hóa thành một đạo kiếm khí bàng bạc chém thẳng vào Lê Nam Tẩu.
- Âm Dương Thứ Sát Tuyệt Diệt Đại Trận, phòng ngự!
Đối mặt với kiếm khí đánh tới, Lê Nam Tẩu không thèm quan tâm, hắn thét dài một tiếng, kết thủ ấn, sáu đạo kiếm khí từ xa đánh tới gần và hình thành phòng ngự trên người của hắn, từ đó ngăn cản đại địa chi thế của Nhiếp Vân đại địa ra bên ngoài.
Âm Dương Thứ Sát Tuyệt Diệt Đại Trận lui có thể thủ, tiến có thể công, công thủ gồm nhiều mặt, mặc dù Nhiếp Vân vận dụng đại địa chi thế uy lực vô cùng như vẫn bị đón đỡ.
- Muốn ngăn cản? Chống đở được sao? Đại Lực đan điền, đại lực chi khí!
Cười lạnh một tiếng, Nhiếp Vân vận dụng đại lực chi khí khắp toàn thân, uy lực của đại địa chi thế bạo tăng gấp mười lần trong chốc lát.
Trung niên nhân nhướng mày, hắn khinh thường nói một câu.
- Là các ngươi giết sao?
Xiết chặt nắm đấm, đôi mắt Nhiếp Vân đỏ lên.
Trước kia không có người thừa nhận, trong lòng của hắn vẫn có ngọn lửa bịn nghẹn trong lòng, hiện tại biết rõ quả nhiên là thích khách công hội gây nên, hắn có cảm giác toàn thân như sắp nổ tung.
- Thích khách công hội chúng ta lấy tiền làm việc, chỉ là hai tên Binh Giáp Cảnh sơ kỳ nhưng có người đã ra giá một triệu lượng bạc, đương nhiên chúng ta phải giết chúng rồi.
- Như thế nào, chẳng lẽ ngươi muốn báo thù cho bọn chúng sao?
Trung niên nhân hừ lạnh.
Thích khách công hội giết Binh Giáp Cảnh sơ kỳ là một vạn lượng, trung kỳ ba vạn lưỡng, hậu kỳ sáu vạn lượng, đỉnh phong mười vạn, một sơ kỳ ra giá một triệu lượng, đây là cái giá trên trời.
- Lấy tiền làm việc? Là ai bảo các ngươi động thủ giết bọn họ?
Cắn chặt hàm răng, Nhiếp Vân oán hận lên tiếng.
- Thích khách công hội chúng ta sẽ không bao giờ nói thông tin của cố chủ.
Trung niên nhân khoát tay chặn lại, ánh mắt nhìn Nhiếp Vân đầy lạnh lùng.
- Ngươi hỏi thăm tin tức của đám người Dương Ngạn, lại trẻ tuổi như thế, nếu như ta đoán không sai ngươi hẳn là Nhiếp Vân Chí Tôn a!
- Mới tiến Chí Tôn mấy ngày đã có thể bộc phát danh tiếng như thế, ta cũng thừa nhận ngươi không đơn giản!
- Nếu chỉ bằng chút thực lực này muốn đùa nghịch uy phong với thích khách công hội chúng ta thì ngươi còn quá non một ít.
- Phá hủy nhiều cung điện của chúng ta như thế, bồi thường mười triệu lượng bạc trắng ta có thể bỏ qua chuyện cũ, bằng không chẳng những ngươi phải chết, thân nhân bằng hữu đều phải chết!
Trung niên nhân nói chuyện mang theo khí tức âm trầm và lạnh như băng, dường như chỉ cần Nhiếp Vân không đáp ứng yêu cầu của hắn thì hắn sẽ lập tức động thủ chém giết.
- Thân nhân bằng hữu đều phải chết?
Ánh mắt Nhiếp Vân lạnh lùng đáng sợ.
Hắn chán ghét người khác dùng thân nhân uy hiếp, những lời của đối phương đã xúc phạm nghịch lân của hắn.
- Ngươi cho rằng thích khách công hội là địa phương nào? Khách sạn? Khách sạn sao? Muốn tới thì tới muốn đi thì đi? Không có mười triệu lượng bạch ngân và quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, có lẽ còn có thể toàn mạng, nếu không ngày này sang năm chính là ngày dỗ của ngươi.
- Đồ không biết sống chết, nơi này là thích khách công hội, mỗi một người nơi đây đều là thích khách, tới nơi này gây phiền toái là quá ngu xuẩn.
- Ta thấy là chán sống, chúng ta không gây phiền toái đã không tệ, không ngờ có kẻ dám tới nơi này hung hăng càn quấy, muốn chết.
- Hội trưởng cần gì thương lượng với hắn chứ, loại tiểu tử không biết trời cao đất rộng này cứ giết đi là được rồi, giữ lại cũng là tai họa...
Người của thích khách công hội lúc này gào thét.
Thích khách công hội trong mắt kẻ khác là tồn tại thần bí và đáng sợ, không ai dám đắc tội, hiện tại bị một tiểu tử tới đánh sập trụ sở của mình, cả đám giận dữ đỏ mặt.
- Câm miệng!
Hừ lạnh một tiếng, âm thanh lạnh như băng vang lên.
Bị ngữ khí của Nhiếp Vân quát lớn, tất cả thích khách đều có cảm giác mình bị độc xà nhìn chằm chằm vào, không tự chủ sinh ra cảm giác sợ hãi sâu trong nội tâm.
- Hắn... Hắn giết bao nhiêu người mới có được khí tức như vậy?
Vừa rồi có người còn làm ầm ĩ, hiện tại không kẻ nào dám lên tiếng nói nhiều nửa câu.
Thân là thích khách, có kẻ nào chưa từng giết người cơ chứ, có kẻ nào chưa từng chém giết kẻ có thực lực cao hơn bản thân? Cho nên, những người này trơớc kia không đặt thiếu niên như Nhiếp Vân vào trong mắt, dù sao ngươi tu luyện nhanh hơn nữa, giết người và tích lũy sát khí cũng cần kinh nghiệm và thời gian, ở tuổi này có thể giết được bao nhiêu người cơ chứ, không ai nghĩ tới trên người của hắn lại bộc phát sát khí đậm đặc như vậy.
Thậm chí so sánh những thích khách ở nơi này với hắn cũng chẳng khác gì sâu róm so với thần long, hoàn toàn không thể so sánh!
- Ta hỏi ngươi lần nữa, cố chủ bảo các ngươi giết Dương Ngạn, Phùng Tiêu là ai?
Một câu nói vang vọng thích khách công hội, hắn cũng không có lớn tiếng gào thét gì đó, Nhiếp Vân lại nhìn chằm chằm vào trung niên nhân lần nữa.
- Còn muốn hỏi cố chủ là ai sao? Ta thấy ngươi nên lo lắng suy nghĩ ình cảnh của mình một chút, Lê Nam Tẩu, bày trận!
Thiếu niên thét lớn vừa rồi và bộc phát sát khí làm nội tâm hắn chấn động, lúc này hắn rung động thét lớn một tiếng.
- Vâng!
Nương theo tiếng rống thật lớn, dùng Lê Nam Tẩu cầm đầu bảy cường giả Khí Tông lập tức chiếm cứ bảy phương vị và bao vây Nhiếp Vân vào giữa.
- Âm Dương Thứ Sát Tuyệt Diệt Đại Trận?
Nhìn thấy phương vị của bảy người đang đứng, đôi mắt Nhiếp Vân híp lại.
Âm Dương Thứ Sát Tuyệt Diệt Đại Trận chính là tuyệt sát đại trận ám sát, có thể phát huy ưu điểm của thích khách trong phạm vi nhất nhất, bảy cường guiar Khí Tông thi triển loại trận pháp này có lẻ vây giết cường giả Chí Tôn đỉnh phong cũng không khó, khó trách thích khách công hội có thể sừng sững nhiều năm như vậy, không nghĩ tới thậm chí có trận pháp hợp kích cao thâm như vậy!
- Xem như ngươi biết hàng, nói thật cho ngươi biết, ta chính là người chấp hành niệm vụ giết Dương Ngạn và Phùng Tiêu tại thành Lạc Thủy, hắc hắc, thế nào, có phải muốn giết ta đúng không? Nhưng ngươi không có cơ hội này đâu.
Lê Nam Tẩu thấy Nhiếp Vân đứng nguyên tại chỗ và bị nhóm người mình triệt để vây quanh thì cười hắc hắc lên tiếng.
- Ngươi chấp hành nhiệm vụ? Vậy ngươi đi chết đi cho ta!
Nghe thấy lão nhân lên tiếng thừa nhận, Nhiếp Vân nhướng mày, huyền ngọc chi trong tay đánh ra một chiêu đại địa chi thế cường đại.
Ầm ầm!
Đại địa chi thế phối hợp đại địa huyền ảo trọng áp hóa thành một đạo kiếm khí bàng bạc chém thẳng vào Lê Nam Tẩu.
- Âm Dương Thứ Sát Tuyệt Diệt Đại Trận, phòng ngự!
Đối mặt với kiếm khí đánh tới, Lê Nam Tẩu không thèm quan tâm, hắn thét dài một tiếng, kết thủ ấn, sáu đạo kiếm khí từ xa đánh tới gần và hình thành phòng ngự trên người của hắn, từ đó ngăn cản đại địa chi thế của Nhiếp Vân đại địa ra bên ngoài.
Âm Dương Thứ Sát Tuyệt Diệt Đại Trận lui có thể thủ, tiến có thể công, công thủ gồm nhiều mặt, mặc dù Nhiếp Vân vận dụng đại địa chi thế uy lực vô cùng như vẫn bị đón đỡ.
- Muốn ngăn cản? Chống đở được sao? Đại Lực đan điền, đại lực chi khí!
Cười lạnh một tiếng, Nhiếp Vân vận dụng đại lực chi khí khắp toàn thân, uy lực của đại địa chi thế bạo tăng gấp mười lần trong chốc lát.
Bình luận truyện