Vô Tận Đan Điền

Chương 660: Tiến vào Thiên U cốc



- Vân Đồng không hổ là Vân Đồng, lực lĩnh ngộ thật kinh người. Nhưng ta cũng không thể rớt lại phía sau, đột phá!

Diệp Kiếm Tinh quát khẽ, đột nhiên nhảy lên, trường kiếm khẽ run, một đạo quang mang bắn thẳng về phía trước.

Đốc Tâm kiếm thuật!

- Ta không thể thua!

Sở Dương công tử đâm ra trường kiếm, kiếm pháp như giao long nhập hải, bàng đại khí thế, không thể ngăn cản.

Rất nhanh lại có không ít người lĩnh ngộ.

Tinh anh kiếm thuật, nói khó khăn cũng không tính quá khó khăn, nói đơn giản cũng không đơn giản, ba canh giờ sau hơn ngàn người lấy được ngọc bài, cuối cùng chỉ có bảy trăm người lĩnh ngộ kiếm thuật bên trong.

- Tốt lắm, bảy trăm người các ngươi đã tu luyện kiếm thuật thành công, có thể tiến vào Thiên U cốc, sau khi tiến vào có thể tùy ý chém giết, bất quá nhất định phải luyện thành kiếm thuật trong ngọc bài cướp được, nếu không thí luyện thất bại! Mặt khác, đánh chết yêu nhân cũng xem như chiến tích, đánh chết càng nhiều yêu nhân, thành tích sẽ càng cao!

Đem bảy trăm người tụ tập ở lối vào truyền tống trận, ánh mắt Nghê Hư trưởng lão phức tạp nhìn Nhiếp Vân, thanh âm vang vọng không trung.

- Vào đi thôi!

Truyền tống trận bắn ra một đoàn quang mang chói mắt, hào quang lưu chuyển, thật nhiều đệ tử đồng thời biến mất ngay tại chỗ.

Hô hô!

Trước mắt hào quang chợt lóe, Nhiếp Vân đi tới một ngọn núi hơi có vẻ hôn ám, cả núi non tựa hồ bị một cỗ u ám đặc thù bao phủ, yêu khí tỏa khắp, xung quanh tản mát chân khí khiến người buồn nôn.

Sân bãi thí luyện Thiên U cốc!

- Vân Đồng huynh, chúng ta đi nhanh lên, vừa rồi ngươi luyện thành kiếm pháp làm cho rất nhiều người đều kiêng kỵ, một khi vây công chúng ta thì nguy rồi!

Truyền tống trận cũng không phải đem mỗi người phân tán, mà là cùng nhau đặt chung một chỗ, theo ánh mắt Diệp Kiếm Tinh nhìn qua, quả nhiên thấy được ánh mắt mọi người nhìn về hướng Nhiếp Vân lộ vẻ bất thiện.

Điều này cũng khó trách, trong thí luyện không phải nói ngươi giết càng nhiều người mới thành công, mà là ngươi luyện thành càng nhiều kiếm thuật mới tính là thành công!

Thiếu niên trước mắt thực lực thoạt nhìn không cao, năng lực lĩnh ngộ lại cực mạnh, bọn hắn tự nhiên tính toán trừ bỏ uy hiếp này trước tiên, sau đó mới làm chuyện khác.

- Đi nhanh lên!

Đám người kia cũng không thuộc một tổ chức, không ai dám giành ra tay trước, cũng cho hai người cơ hội, Diệp Kiếm Tinh rống to một tiếng, bàn tay khẽ vây, pháp lực hùng hậu bao phủ Nhiếp Vân, mũi chân điểm nhẹ hai người đã như hai đạo thiểm điện chạy nhanh như điên về phía trước.

- Chạy đi đâu…

Thấy hai người bỏ chạy, đám người kia làm sao chấp nhận, đồng thời hét lớn, đủ loại công kích bắn ra, nhất thời cả không trung giống như mưa rền gió dữ đem không khí thổi tung hỗn độn không chịu nổi.

Có thể tưởng tượng một khi bị đánh trúng, đừng nói với thực lực hai người hiện tại, dù là cường giả nạp hư cảnh chỉ sợ phải trực tiếp vẫn lạc.

- Vô thượng kiếm khí – Khung Lư Như Cái!

Biết sự tình nguy cấp, Diệp Kiếm Tinh gầm một tiếng, bàn tay giương lên, một khối ngọc bài bay ra.

Oanh long!

Ngọc bài trực tiếp nổ mạnh trên không, hình thành một đoàn kiếm khí giống như mai rùa, phút chốc đem công kích chắn bên ngoài.

Thăng cấp thiên kiều cảnh, địa vị của Diệp Kiếm Tinh trong Kiếm Thần tông rất cao, lấy được càng nhiều bảo bối, ngọc bài này phong ấn một bộ vô thượng kiếm khí, một khi phóng thích uy lực vô cùng.

- Di Thiên phù lục, đi nhanh!

Diệp Kiếm Tinh biết vẫn chưa an toàn, nắm lấy Nhiếp Vân khởi động phù lục thứ hai.

Di Thiên phù lục, là đồ vật chỉ có cường giả nạp hư cảnh mới có thể luyện chế, có thể nháy mắt đem người chuyển dời ra ngoài hơn mười vạn dặm, lúc trước Hoang Trần cùng Tử Quỳnh hoàng vì hại chết Nhiếp Đồng, sợ Nhiếp Vân đuổi giết nên dùng vật này chạy trốn.

Hô!

Hai người Nhiếp Vân biến mất ngay tại chỗ.

- Đáng giận, đáng giận! Lại để bọn hắn chạy…

Thấy hai người dùng Di Thiên phù lục chạy thoát, đám người quát to, tựa hồ trong lòng tràn ngập phẫn nộ vì không thể giết được hai người kia.

- Nguy hiểm thật!

Trong một khe núi trống trải, hai thân ảnh đột ngột xuất hiện, Diệp Kiếm Tinh vỗ ngực, lòng còn sợ hãi.

Vừa rồi nếu không phải hắn kịp thời tế ra phù lục, chỉ sợ hai người đã bị oanh thành thịt nát.

- Đây là nơi nào?

An tĩnh lại, hai người nhìn ra xung quanh.

Bốn phía một mảnh âm trầm, khí tức yêu dị ngày càng nồng đậm, giống như tiến nhập vào tận sâu trong bụng của yêu nhân.

- Thiên U cốc chia thành tám khu vực, theo thứ tự là hồn, thú, yêu, bảo, dược, điện, binh, táng! Mỗi một nơi đều không giống nhau, hồn là khu vực có thể công kích linh hồn, trong khu vực này nơi nơi đều là hồn binh, xung quanh đều có trận pháp đặc thù công kích linh hồn làm người ta khó lòng phòng bị!

- Tám khu vực? Hồn binh?

Nhiếp Vân gật gật đầu.

Hồn binh khác với linh hồn thể, là do trận pháp công kích linh hồn diễn sinh mà thành, không có lực công kích thực tế, nhưng có thể làm loạn tâm thần người, làm người luống cuống tay chân.

- Thú, rất dễ lý giải, là nơi có nhiều yêu thú, thực lực đều ở lĩnh vực cảnh đỉnh, cũng có một ít đạt tới thiên kiều cảnh, thích công kích nhân loại, một khi bị vây khốn muốn chạy trốn thật khó khăn!

- Yêu, chính là yêu nhân, nơi này thông với Yêu La U Minh vực, vô số yêu nhân ẩn hiện, nguy hiểm nhất! Bảo, là khu vực có bảo tàng, trong Thiên U cốc cũng không chỉ có giết chóc, nếu vận khí tốt thì tiến vào bảo địa, cũng có được một ít bảo bối tha thiết ước mơ, thuốc là dược liệu, cũng như bảo địa, điện là cung điện đặc thù, cụ thể có gì ta cũng không rõ lắm, dù sao nguy cơ trùng trùng, đi vào rất ít người còn sống đi ra!

- Binh, cũng có ý tứ như bảo, địa phương chỉ có linh binh, đương nhiên cũng có khôi lỗi binh mai phục, trong tám đại khu vực những nơi khác còn hoàn hảo, đáng sợ nhất chính là táng, nghe nói táng địa, là địa phương mai táng, từ khi bắt đầu việc thí luyện hình như chưa từng có người đi ra…

Diệp Kiếm Tinh biết không ít về Thiên U cốc, vội vàng giải thích một lần.

- Hồn, thú, yêu, bảo, dược, điện, binh, táng…tám đại khu vực, thí luyện của Kiếm

Thần tông thật sự đủ biến thái…

Nhiếp Vân lắc đầu.

- Đúng rồi, ngươi có thấy rõ không, hiện tại nơi chúng ta đang đứng là khu vực nào?

Cảm thán xong, Nhiếp Vân hỏi.

Tuy rằng đã hiểu biết một ít về tám đại khu vực, nhưng đối với Nhiếp Vân mà nói vẫn hoàn toàn xa lạ, nơi này chẳng lẽ là bảo địa?

- Đây là…nếu ta đoán không lầm, đây là khu vực táng trong tám đại khu vực!

Nghe câu hỏi, Diệp Kiếm Tinh cười khổ nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện