Vô Tận Đan Điền

Chương 664: Đại Bi Thất Tiên kiếm



Lần này Nhiếp Vân dùng toàn bộ lực lượng, hai mươi đan điền xoay tròn thật nhanh, pháp lực hùng hậu cuồng bắn ra ngoài.

Ông!

Kiếm khí mạnh mẽ, hào quang chói mắt.

Oanh!

Hai chiêu kiếm giao kích cùng một chỗ, mặt đất như bị nứt ra, vết rạn rậm rạp lan tràn hơn mười dặm.

Ca sát!

Phiêu Phong kiếm lập tức vỡ thành bột phấn.

Linh binh thượng phẩm vừa giao kích liền vỡ vụn, đủ thấy uy lực của hai đại kiếm chiêu đáng sợ tới bậc nào!

- Kiệt kiệt, không nghĩ tới hai người các ngươi cũng biết kiếm thuật Kiếm Thần tông, đem bí pháp kiếm thuật giao ra đây, có thể tha các ngươi khỏi chết!

Kiếm chiêu biến mất, phía trước truyền tới tiếng cười âm trầm.

Hai người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trước mặt xuất hiện năm khung xương, mỗi khung xương cầm trường kiếm trong tay, ánh mắt âm sâm, làm người không rét mà run.

- Đây là cốt binh của Yêu La U Minh vực! Thực lực rất mạnh, phòng ngự lợi hại, phải cẩn thận!

Chứng kiến năm khung xương, Nhiếp Vân truyền âm.

Cốt binh, hoàn toàn do khung xương hình thành, sức chiến đấu kinh người.

- Cốt binh?

Diệp Kiếm Tinh hiển nhiên không hiểu rõ, thoáng lặng người.

- Năm cốt binh này đều dùng trường kiếm, có thể là tiền bối Kiếm Thần tông bị giết chết, khung xương bị yêu linh đoạt xá mà thành, nhưng mà…cốt binh đoạt xá soa lại biết kiếm pháp của Kiếm Thần tông…

Mặc dù Nhiếp Vân biết cốt binh, nhưng có chút khó hiểu.

Nhân loại xâm nhập Yêu La U Minh vực, thật dễ dàng bị yêu nhân đánh chết, sau khi chết bị yêu khí ăn mòn, thi thể thối rữa chỉ còn lại khung xương, bị yêu linh đoạt xá chiếm lĩnh, sẽ hình thành cốt binh đặc thù.

Xương cốt là địa phương cứng rắn nhất của thân thể, bí cảnh tam trọng bất hủ cảnh, nếu không bị yêu khí ăn mòn có thể bất hủ, ngay cả cơ thể cũng lợi hại như vậy càng khỏi nói là khung xương, cho nên lực phòng ngự của cốt binh hết sức kinh người, căn bản không sợ tiến công, là thứ mà cả yêu nhân cùng nhân loại đều cảm thấy vô cùng đau đầu.

Làm cho Nhiếp Vân khó hiểu chính là ý thức của những cốt binh đã tiêu tán, cho dù thi triển vũ kỹ cũng là của yêu linh sở hữu, lẽ ra không nên biết được tuyệt chiêu cường đại của Kiếm Thần tông!

- Không nghe được lời nói của ta sao? Đều là yêu nhân, ta không muốn giết nhiều, chỉ cần giao ra kiếm thuật cùng bí pháp, linh thạch, sẽ cho các ngươi đi qua!

Cốt binh đi đầu thấy hai người không trả lời câu nói của mình, có chút tức giận, hàm răng lộp cộp va chạm rống lên.

Cốt binh nói chuyện nhờ vào ý niệm yêu linh hình thành, giống như kim thiết giao kích, đông cứng cổ quái.

Tuy giữa yêu nhân luôn tàn sát lẫn nhau, nhưng không đến nỗi đối địch như với nhân loại, nếu cốt binh biết trước mắt là hai nhân loại, chỉ sợ đã trực tiếp động thủ.

- Giao ra kiếm thuật, bí pháp? Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, hiện tại ta cho các ngươi…

Nhiếp Vân biết đánh bừa mình cũng chưa chắc là đối thủ của nhóm cốt binh, vì vậy giả vờ làm ra bộ dạng bất đắc dĩ, tiến lên một bước, tay trái vươn vào trong lòng giống như muốn lấy gì đó, ngay khi nhóm cốt binh thả lỏng ý thức đột nhiên Huyền Ngọc kiếm xuất hiện trong tay, thét dài:

- Muốn hỏi ta lấy cái gì, các ngươi chết đi cho ta!

Huyền Ngọc kiếm đâm tới, nháy mắt không trung lóe sáng kiếm ảnh, kiếm pháp như băng, kiếm khí như sương, bông tuyết đầy trời, bách hoa tán loạn!

Thức thứ nhất Tứ Quý kiếm pháp – Hàn Đông Mai Hương!

Phòng ngự của cốt binh kinh người, nếu dùng ám kình bình thường không thể thương tổn, chỉ có thể thi triển kiếm thuật tất sát quen thuộc nhất.

- Muốn chết!

Cốt binh cầm đầu không nghĩ tới yêu nhân trước mắt dám động thủ, oa oa kêu to, khung xương vung lên, mũi kiếm nghênh tiếp.

Kiếm pháp của khung xương lợi hại sắc bén, một kiếm đâm ra mang theo kiếm thuật tuyệt diệu, điểm ảo diệu không kém gì Thiên Tâm Vô Vọng kiếm thuật.

- Hảo kiếm pháp!

Một tiếng thét dài, thân thể Nhiếp Vân nhoáng lên, trên không trung hoành ngang hai bước, kiếm quang chợt lóe, một đầu khô lâu liền rớt xuống.

Công kích vừa rồi chỉ là thủ thuật che mắt, mục tiêu chân chính là một cốt binh khác phía sau.

Trong năm cốt binh, tên cầm đầu khẳng định thực lực cực mạnh, vì phòng ngừa bọn hắn liên hợp bày ra bí thuật gì đó, trước tiên đem kẻ yếu giết chết.

Chiến đấu cùng yêu nhân nhiều năm, Nhiếp Vân biết rõ đạo lý này, vừa ra tay không chút lưu tình, chỉ một chiêu liền giết chết một tên.

Một khi đầu lâu của cốt binh bị chém đứt, cũng sẽ trực tiếp tử vong.

- Bình Châm Liên Hoàn kiếm thuật!

Diệp Kiếm Tinh cũng không ngu ngốc, nhìn thấy động tác của Nhiếp Vân nhất thời hiểu được, lúc này thực lực thiên kiều cảnh hoàn toàn bộc phát, pháp lực khai thông thiên địa, mang theo uy lực bao trùm đánh thẳng tới trên cổ một cốt binh.

Oanh!

Nháy mắt hai cốt binh bị hai người phối hợp tiêu diệt, hoàn toàn chết hẳn.

- Đáng giận…hai ngươi chết đi cho ta!

Cốt binh cầm đầu thấy hai thủ hạ nháy mắt bị đánh chết, tức giận run rẩy, khớp xương toàn thân nháy mắt bạo tăng, thân hình tựa hồ cao lớn hơn rất nhiều, trường kiếm đánh ra, không khí bị đâm ra một đạo khí lãng cực lớn.

Khí lãng hiện ra thất thải hào quang, vô cùng chói mắt, còn mang theo cỗ yêu âm đặc thù, tựa hồ ẩn chứa linh hồn công kích.

- Là vô thượng kiếm thuật tông môn, Đại Bi Thất Tiên kiếm! Kiếm pháp này chỉ có thái thượng trưởng lão mới có tư cách tu hành, cốt binh này sao lại biết?

Chứng kiến chiêu kiếm pháp, sắc mặt Diệp Kiếm Tinh nhất thời thay đổi, không ngừng run rẩy.

Ngay cả nhân vật như Tử Hoa đạo nhân cũng chỉ lưu lại một bộ vô thượng kiếm thuật, đủ thấy loại kiếm thuật này trân quý, hiện tại lại do một cốt binh yêu nhân thi triển, đừng nói Diệp Kiếm Tinh kinh ngạc, ngay cả Nhiếp Vân cũng không tưởng tượng nổi!

- Hiện tại mới biết được thì đã chậm, bức tat hi triển ra chiêu này, các ngươi cũng nên vui mừng, chết đi!

Thấy sắc mặt hai người Nhiếp Vân thay đổi, cốt binh cầm đầu rít gào một tiếng, kiếm quang lóe ra, thất thải quang mang đại thịnh.

Vô thượng kiếm thuật, vũ kỹ đứng đầu của Kiếm Thần tông, dù ở trong Phù Thiên đại lục cũng là đỉnh phong, lúc này cốt binh toàn lực đâm ra, gió giục mây vần, thiên địa biến sắc!

- Nguy rồi, cốt binh này có thực lực thiên kiều cảnh đỉnh, hơn nữa vô thượng kiếm thuật, dù thi triển Ma Ha thần chưởng cũng đỡ không nổi…

Đồng tử Nhiếp Vân co rụt lại, hô hấp dồn dập, lỗ chân lông nháy mắt nổ tung, sâu trong nội tâm dâng lên cảm giác không thể ngăn cản.

- Xong rồi, lần này chết chắc rồi…

Không riêng hắn, lúc này toàn thân Diệp Kiếm Tinh cũng run rẩy, tựa hồ sau khi bị kiếm khí tập trung ngay cả năng lực chạy trốn cũng không có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện