Vô Tận Đan Điền
Chương 683: Trộm đi
- A…tông nham, đây là ngươi bức ta, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết lá bài tẩy của ta là gì, cho ngươi chết không có chỗ chôn!
Bị một chưởng đánh nghiêng, sở dương nổi giận.
Trong tiếng hô, một chiếc vòng hình đầu quỷ xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, năm ngón tay mở ra muốn ném.
- Ta đã lấy được đồ vật mình muốn, không phụng bồi!
Tông nham tựa hồ cũng biết chiếc vòng lợi hại, đột nhiên cười lạnh thân thể nhanh chóng thối lui.
Vốn hắn đứng gần cửa sơn động, chỉ lui một bước đã chạy ra ngoài.
- Chạy đi đâu, lưu lại cho ta…
Sở dương không nghĩ tới đối phương bỏ chạy, tức giận hô to, vội vàng đuổi theo, vừa tới cửa động liền ngây người.
Chỉ thấy bên ngoài không một bóng người, tựa hồ vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn.
- làm sao có thể chạy nhanh như vậy?
Ngẩng đầu lại cúi đầu nhìn quanh hồi lâu, mặt đất cũng không có dấu vết đào móc, không trung cũng không có pháp lực dao động, tựa hồ tông nham đã thật sự hư không tiêu thất.
- Đáng giận, đáng giận…ân? Ngọc bài của ta, phốc…ngươi trộm ngọc bài của ta? Tông nham, ta và ngươi không đội trời chung!
Tìm hồi lâu sở dương cũng không tìm được tông nham, liền thu chiếc vòng vào thân thể, hắn tựa hồ phát hiện gì đó, chợt nhớ lời tông nham đã nói trước khi bỏ chạy, tức giận đỏ mặt, phun ra máu tươi.
Khó trách hắn giận dữ như vậy, bởi vì toàn bộ ngọc bài đặt trong nạp vật đan điền thế nhưng…toàn bộ biến mất!
…
- Hắn không gặp nguy hiểm đi?
Ẩn sau một khối nham thạch, diệp kiếm tinh cảm giác từng đạo khí kình nổ tung trong sơn động phía trước, thần sắc lo lắng.
- Đi thôi!
Ngay khi diệp kiếm tinh còn đang miên man suy nghĩ, liền cảm thấy một thân ảnh hiện ra trước mặt.
- Nhiếp vân, ngươi không có việc gì?
Chứng kiến nhiếp vân, ánh mắt diệp kiếm tinh sáng lên.
- Ha ha, đương nhiên không có việc gì, nơi này không phải chỗ nói chuyện, phỏng chừng vị sở dương công tử kia chỉ thoáng chốc sẽ xông lại, chúng ta tìm địa phương an toàn rồi nói sau!
Thấy đối phương quan tâm thân thể của mình trước mà không phải hỏi thăm ngọc bài, nhiếp vân biết đối phương thật sự xem mình là bằng hữu, khẽ cười chạy về phía trước.
- Ân!
Tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, diệp kiếm tinh vẫn gật đầu chạy theo sau.
Hai người đi chừng nửa ngày thời gian, lúc này ngừng lại trong một sơn cốc không bóng người.
Nhiếp vân tùy tay mở một sơn động trên vách núi, liền chen đi vào.
- lần này tổng cộng lấy được một trăm bốn mươi bảy ngọc bài, chúng ta chia đều, ta chiếm nhiều hơn một khối, cho ngươi bảy mươi ba khối!
Vào sơn động, nhiếp vân tung ra một đống ngọc bài.
Chứng kiến kiếm khí tung hoành trên ngọc bài, đôi mắt diệp kiếm tinh trợn tròn, có chút không dám tin tưởng.
- Ngươi…ngươi thành công? Đã cướp được toàn bộ ngọc bài của đám người sở dương?
Rốt cục hắn làm như thế nào?
- Ha ha!
Nhiếp vân chỉ cười, không phủ nhận cũng không giải thích.
Nếu như nói là mình trộm tới, khẳng định phải nhắc tới chuyện thiên phú thần thâu, giải thích càng thêm phiền toái, còn không bằng không nói.
Vừa rồi người chiến đấu với sở dương chính là nhiếp vân giả tạo.
Lợi dụng thiên phú địa hành sư cùng thiên nhãn sư, khi nhiếp vân còn chưa tới gần đã thấy được cuộc đối thoại của đám người sở dương, vì vậy trong lòng nảy sinh mưu kế, biến thành bộ dáng tông nham.
- Không nghĩ tới uy lực u minh kiếm lớn như thế, làm cho thực lực của ta tăng nhiều như vậy, chiến đấu với thiên kiều cảnh hậu kỳ cũng không rơi xuống hạ phong!
Nhớ tới tình cảnh chiến đấu vừa rồi, nhiếp vân cảm thán.
Trước đó hắn biến thành tông nham cũng chỉ tính toán trộm ngọc bài sau đó rời đi, kết quả đi vào sơn động mới phát hiện dù dùng thiên phú thần thâu nhưng muốn ăn cắp đồ vật trong nạp vật đan điền cũng nhất định dùng tay tiếp xúc lên người đối phương mới được.
Vì vậy hắn đành lựa chọn động thủ với sở dương.
Đương nhiên, làm như vậy cũng khiến đối phương càng tin tưởng hắn chính là tông nham.
Lúc chiến đấu hắn xuất ra u minh kiếm, mà u minh kiếm có được linh hồn trong veo của tạ trương huệ tử đương nhiên không còn khí tức u minh địa ngục, ngược lại kiếm khí tung hoành, nhìn qua như bảo kiếm của nhân tộc.
Cho nên dù sở dương chứng kiến chỉ sợ cũng không nghĩ ra đó là một thanh kiếm vương giả đến từ tận sâu trong u minh giới.
Dựa theo đạo lý, bằng vào thực lực bây giờ của nhiếp vân, dù có rất nhiều thủ đoạn nhưng muốn chiến đấu với thiên kiều cảnh hậu kỳ vẫn còn chưa đủ, hắn sử dụng u minh kiếm vẫn phải hao tổn pháp lực, nhưng uy lực kiếm khí lại gia tăng gấp mấy lần bình thường, nhờ vậy mới đánh ngang tay với sở dương.
Hơn nữa là vì đối phương còn chưa kịp thi triển lá bài tẩy, một khi đối phương sử dụng, nhiếp vân phải lập tức bỏ chạy.
Thực lực song phương sai biệt quá lớn, cũng không phải nhờ một thanh thần binh lợi khí là có thể thay đổi.
Vốn nhiếp vân muốn trộm hết bảo vật trong nạp vật đan điền của sở dương, chẳng qua thời gian giao chiến quá ngắn nên không kịp, hơn nữa nếu trộm quá nhiều khiến đối phương lập tức phát hiện, lập tức sử dụng lá bài tẩy, như vậy nhiếp vân còn muốn chạy đã không còn kịp nữa!
- Ta không thể nhận!
Ngay lúc này diệp kiếm tinh đột nhiên cự tuyệt.
- Ân?
Chỉ thấy diệp kiếm tinh đem ngọc bài đưa tới, ánh mắt lộ vẻ kiên quyết.
- Đây là ngươi nghĩ biện pháp lấy được, ta muốn ngọc bài sẽ nhờ vào sự cố gắng của mình, nếu trực tiếp lấy của ngươi, chỉ sợ văn húc sư thúc biết được cũng sẽ mất hứng! Ngày trước hắn lấy được quán quân thí luyện đều dựa vào cố gắng của chính mình!
Trong đôi mắt trong suốt của diệp kiếm tinh hiện lên vẻ kiên trì.
Tựa hồ hắn muốn chứng minh bản thân, không muốn dựa vào sự giúp đỡ.
Chứng kiến biểu tình của diệp kiếm tinh làm nhiếp vân nhớ lại đệ đệ, chẳng phải trong mắt đệ đệ cũng có sự kiên trì như thế sao?
Cho tới nay mình luôn chủ quan nghiền ngẫm người khác, kỳ thật mỗi người đều có tư tưởng của mình, có lẽ điều mình cho là đúng, nhưng theo đối phương xem ra chưa hẳn là chính xác.
Người, có thể không có tiền, không có quyền, không có hết thảy, nhưng không thể không có tôn nghiêm cùng nguyên tắc.
Không có tôn nghiêm cùng nguyên tắc, nhất định không thành được đại sự.
- là ta lỗ mãng!
Nghĩ tới đây, nhiếp vân gật gật đầu.
- là ta cảm kích ngươi mới phải, ai chiếm được ngọc bài cũng giữ lấy cho mình, ngươi nguyện ý cho ta đủ nói rõ lòng dạ của ngươi! Bất quá ta muốn chứng minh ta không kém ngươi, ta cũng muốn cướp đoạt càng nhiều ngọc bài trong những ngày sắp tới, tu luyện càng nhiều vũ kỹ, tranh thủ vượt qua ngươi!
Diệp kiếm tinh nở nụ cười.
- Tốt, ta chờ đây!
Nhiếp vân cũng cười.
Bị một chưởng đánh nghiêng, sở dương nổi giận.
Trong tiếng hô, một chiếc vòng hình đầu quỷ xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, năm ngón tay mở ra muốn ném.
- Ta đã lấy được đồ vật mình muốn, không phụng bồi!
Tông nham tựa hồ cũng biết chiếc vòng lợi hại, đột nhiên cười lạnh thân thể nhanh chóng thối lui.
Vốn hắn đứng gần cửa sơn động, chỉ lui một bước đã chạy ra ngoài.
- Chạy đi đâu, lưu lại cho ta…
Sở dương không nghĩ tới đối phương bỏ chạy, tức giận hô to, vội vàng đuổi theo, vừa tới cửa động liền ngây người.
Chỉ thấy bên ngoài không một bóng người, tựa hồ vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn.
- làm sao có thể chạy nhanh như vậy?
Ngẩng đầu lại cúi đầu nhìn quanh hồi lâu, mặt đất cũng không có dấu vết đào móc, không trung cũng không có pháp lực dao động, tựa hồ tông nham đã thật sự hư không tiêu thất.
- Đáng giận, đáng giận…ân? Ngọc bài của ta, phốc…ngươi trộm ngọc bài của ta? Tông nham, ta và ngươi không đội trời chung!
Tìm hồi lâu sở dương cũng không tìm được tông nham, liền thu chiếc vòng vào thân thể, hắn tựa hồ phát hiện gì đó, chợt nhớ lời tông nham đã nói trước khi bỏ chạy, tức giận đỏ mặt, phun ra máu tươi.
Khó trách hắn giận dữ như vậy, bởi vì toàn bộ ngọc bài đặt trong nạp vật đan điền thế nhưng…toàn bộ biến mất!
…
- Hắn không gặp nguy hiểm đi?
Ẩn sau một khối nham thạch, diệp kiếm tinh cảm giác từng đạo khí kình nổ tung trong sơn động phía trước, thần sắc lo lắng.
- Đi thôi!
Ngay khi diệp kiếm tinh còn đang miên man suy nghĩ, liền cảm thấy một thân ảnh hiện ra trước mặt.
- Nhiếp vân, ngươi không có việc gì?
Chứng kiến nhiếp vân, ánh mắt diệp kiếm tinh sáng lên.
- Ha ha, đương nhiên không có việc gì, nơi này không phải chỗ nói chuyện, phỏng chừng vị sở dương công tử kia chỉ thoáng chốc sẽ xông lại, chúng ta tìm địa phương an toàn rồi nói sau!
Thấy đối phương quan tâm thân thể của mình trước mà không phải hỏi thăm ngọc bài, nhiếp vân biết đối phương thật sự xem mình là bằng hữu, khẽ cười chạy về phía trước.
- Ân!
Tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, diệp kiếm tinh vẫn gật đầu chạy theo sau.
Hai người đi chừng nửa ngày thời gian, lúc này ngừng lại trong một sơn cốc không bóng người.
Nhiếp vân tùy tay mở một sơn động trên vách núi, liền chen đi vào.
- lần này tổng cộng lấy được một trăm bốn mươi bảy ngọc bài, chúng ta chia đều, ta chiếm nhiều hơn một khối, cho ngươi bảy mươi ba khối!
Vào sơn động, nhiếp vân tung ra một đống ngọc bài.
Chứng kiến kiếm khí tung hoành trên ngọc bài, đôi mắt diệp kiếm tinh trợn tròn, có chút không dám tin tưởng.
- Ngươi…ngươi thành công? Đã cướp được toàn bộ ngọc bài của đám người sở dương?
Rốt cục hắn làm như thế nào?
- Ha ha!
Nhiếp vân chỉ cười, không phủ nhận cũng không giải thích.
Nếu như nói là mình trộm tới, khẳng định phải nhắc tới chuyện thiên phú thần thâu, giải thích càng thêm phiền toái, còn không bằng không nói.
Vừa rồi người chiến đấu với sở dương chính là nhiếp vân giả tạo.
Lợi dụng thiên phú địa hành sư cùng thiên nhãn sư, khi nhiếp vân còn chưa tới gần đã thấy được cuộc đối thoại của đám người sở dương, vì vậy trong lòng nảy sinh mưu kế, biến thành bộ dáng tông nham.
- Không nghĩ tới uy lực u minh kiếm lớn như thế, làm cho thực lực của ta tăng nhiều như vậy, chiến đấu với thiên kiều cảnh hậu kỳ cũng không rơi xuống hạ phong!
Nhớ tới tình cảnh chiến đấu vừa rồi, nhiếp vân cảm thán.
Trước đó hắn biến thành tông nham cũng chỉ tính toán trộm ngọc bài sau đó rời đi, kết quả đi vào sơn động mới phát hiện dù dùng thiên phú thần thâu nhưng muốn ăn cắp đồ vật trong nạp vật đan điền cũng nhất định dùng tay tiếp xúc lên người đối phương mới được.
Vì vậy hắn đành lựa chọn động thủ với sở dương.
Đương nhiên, làm như vậy cũng khiến đối phương càng tin tưởng hắn chính là tông nham.
Lúc chiến đấu hắn xuất ra u minh kiếm, mà u minh kiếm có được linh hồn trong veo của tạ trương huệ tử đương nhiên không còn khí tức u minh địa ngục, ngược lại kiếm khí tung hoành, nhìn qua như bảo kiếm của nhân tộc.
Cho nên dù sở dương chứng kiến chỉ sợ cũng không nghĩ ra đó là một thanh kiếm vương giả đến từ tận sâu trong u minh giới.
Dựa theo đạo lý, bằng vào thực lực bây giờ của nhiếp vân, dù có rất nhiều thủ đoạn nhưng muốn chiến đấu với thiên kiều cảnh hậu kỳ vẫn còn chưa đủ, hắn sử dụng u minh kiếm vẫn phải hao tổn pháp lực, nhưng uy lực kiếm khí lại gia tăng gấp mấy lần bình thường, nhờ vậy mới đánh ngang tay với sở dương.
Hơn nữa là vì đối phương còn chưa kịp thi triển lá bài tẩy, một khi đối phương sử dụng, nhiếp vân phải lập tức bỏ chạy.
Thực lực song phương sai biệt quá lớn, cũng không phải nhờ một thanh thần binh lợi khí là có thể thay đổi.
Vốn nhiếp vân muốn trộm hết bảo vật trong nạp vật đan điền của sở dương, chẳng qua thời gian giao chiến quá ngắn nên không kịp, hơn nữa nếu trộm quá nhiều khiến đối phương lập tức phát hiện, lập tức sử dụng lá bài tẩy, như vậy nhiếp vân còn muốn chạy đã không còn kịp nữa!
- Ta không thể nhận!
Ngay lúc này diệp kiếm tinh đột nhiên cự tuyệt.
- Ân?
Chỉ thấy diệp kiếm tinh đem ngọc bài đưa tới, ánh mắt lộ vẻ kiên quyết.
- Đây là ngươi nghĩ biện pháp lấy được, ta muốn ngọc bài sẽ nhờ vào sự cố gắng của mình, nếu trực tiếp lấy của ngươi, chỉ sợ văn húc sư thúc biết được cũng sẽ mất hứng! Ngày trước hắn lấy được quán quân thí luyện đều dựa vào cố gắng của chính mình!
Trong đôi mắt trong suốt của diệp kiếm tinh hiện lên vẻ kiên trì.
Tựa hồ hắn muốn chứng minh bản thân, không muốn dựa vào sự giúp đỡ.
Chứng kiến biểu tình của diệp kiếm tinh làm nhiếp vân nhớ lại đệ đệ, chẳng phải trong mắt đệ đệ cũng có sự kiên trì như thế sao?
Cho tới nay mình luôn chủ quan nghiền ngẫm người khác, kỳ thật mỗi người đều có tư tưởng của mình, có lẽ điều mình cho là đúng, nhưng theo đối phương xem ra chưa hẳn là chính xác.
Người, có thể không có tiền, không có quyền, không có hết thảy, nhưng không thể không có tôn nghiêm cùng nguyên tắc.
Không có tôn nghiêm cùng nguyên tắc, nhất định không thành được đại sự.
- là ta lỗ mãng!
Nghĩ tới đây, nhiếp vân gật gật đầu.
- là ta cảm kích ngươi mới phải, ai chiếm được ngọc bài cũng giữ lấy cho mình, ngươi nguyện ý cho ta đủ nói rõ lòng dạ của ngươi! Bất quá ta muốn chứng minh ta không kém ngươi, ta cũng muốn cướp đoạt càng nhiều ngọc bài trong những ngày sắp tới, tu luyện càng nhiều vũ kỹ, tranh thủ vượt qua ngươi!
Diệp kiếm tinh nở nụ cười.
- Tốt, ta chờ đây!
Nhiếp vân cũng cười.
Bình luận truyện