Vô Tận Kiếm Vực

Chương 62: Tham gia



Một hiện tượng kì lạ xảy ra giữa ngày hè nóng bức khi trên một mỏm đá cao những bông hoa tuyết trắng xóa đang rơi quanh thân một thiếu niên trẻ tuổi.

Và đó không ai khác chính là Vân Phàm, mở mắt ra đứng dậy ngước nhìn thành quả tu luyện của mình, vừa rồi hắn đã không cần dùng tới năng lượng kêu gọi Băng nguyên tố huyễn hóa ra nữa mà thực sự áp súc được nhiệt độ quanh thân đến mức có thể hóa rắn nước trong không khí.

Vùng không gian trong Vực của hắn vốn dĩ đã rất lạnh tuy nhiên nếu có thể đề thăng khả năng tự tạo tuyết từ thiên nhiên thì nhiệt độ sẽ càng trở nên thấp hơn, phải là lại tiến một bước.

Quả nhiên, chỉ thấy một tia sáng vừa lóe lên trong tay Vân Phàm xuất hiện một thanh kiếm dài, lợi dụng tốc kiếm đang bay ra hắn vận lực chém mạnh về phía trước.

Xoẹt… xoẹt… Cây cổ thụ khủng lồ phía trước ngay lập tức từ giữa thân bắt đầu một đoạn dàì hướng lên 3m hóa băng, rồi theo sau đó ba mũi kiếm từ hư không xuất hiện chớp nhoáng xuyên thủng.

Rầm… Phần bị đông cứng lập tức tan nát thành từng mảnh vụn nhỏ làm cho cả cây to đổ ập xuống.

Ầy nhìn cảnh tượng này mà ở thế giới hiện đại thế nào cũng đi bóc lịch cho mà xem, nhưng nơi đây hoàn toàn khác, chẳng có gì ngoài rừng rậm cả, lý do là dân số rất khó có thể tăng cao nên thành thị cũng không cần mở rộng, đồng thời thức ăn nơi đây không có gạo ngũ cốc nên đất đai không được đầu tư khai hoang ngược lại rừng rậm càng thích hợp là nơi dự trữ lương thực.

“Phải chi Trái đất cũng có hệ thống tu luyện thì tốt biết mấy, ít nhất màu xanh sẽ vẫn được phủ kín thế này.”

Mãi mê suy nghĩ thật lâu Vân Phàm thoát ra để tiếp tục bài tập, thực ra kiếm ý chính là vậy, không có một khuôn mẫu nào hay quyển công pháp ghi lại phải liện tục suy nghĩ cảm ngộ cũng như vừa rồi chỉ cần một luồng ý nghĩ bức phá hắn đã có thể tăng từ một băng kiếm thành ba thanh trong Vực của chính mình.

Cứ thế mãi đến chiều tà buôn xuống hắn mới trở về học viện, mấy ngày nay đặc cấp ban được nghỉ ngơi do các lão đều bị mời đi tham chiến, nghe nói có một vụ bạo động cực lớn thú triều nơi phương bắc hai vùng lãnh địa Thanh Phong và Bắc Giang.

Mọi cường giả Tâm cảnh cùng hai đại Thanh văn chiến giáp của Lãnh chúa đều được đều động về nơi đó giữ vững phòng tuyến, chuyện xâm lấn này vô cùng thường xuyên xảy ra, cứ bọn Huyết thú tích trữ đủ thực lực sẽ tiến hành tập kích ngay, lý do chắc có thể vừa bị chúng ta sắn giết khơi màu thù hận cũng vừa vì sự tiến hóa của bọn chúng.

Tuy nhiên dù sao mọi chuyện cũng không đến Vân Phàm phải lo lúc này, một đường thẳng tiến rất nhanh hắn đến được phòng thực hành Tửu sư tiếp tục phần việc còn lại.

Bỗng nhiên một bóng đen hất hơ hớt hãi chạy vượt mặt hắn, oh… nhìn kĩ lại Vân Phàm nhận ra đó là Tiêu Trác học trưởng đang cấp tốc đi vào phòng của Chung Nhạc.

Tò mò hắn liền đi vào theo, thì bên trong đang ngồi có cả Ngọc Trâm tỷ nữa, có vẻ đông vui đây, Tiêu Trác vẫn đang giải thích:

-“Cơ hội chúng ta đến rồi, là A cấp nhiệm vụ đấy.”

Hóa ra hai ngày sau khi đại chiến Thú triều xảy ra lại tiếp tục có một đợt khác tiến tới, lần này tuy quy mô nhỏ hơn chỉ là cuộc tập trung của hàng vạn con cấp thấp nhưng nhiêu đó cũng đủ vây hãm cả một Trấn.

Chính vì vậy phát động lời kêu gọi đến đây nhờ trợ giúp, đáp lại ngay lập tức học viện phát động nhiệm vụ thủ vệ Mỹ An thành Trấn, yêu cầu, B cấp người chấp hành đến nhận, mục tiêu hoàn thành: đẩy lùi thú triều và được lão sư dẫn đoàn công nhận chiến tích.

Nghe xong Ngọc Trâm liền vui mừng nói:

-“Có chuyện này nữa sao, thú vị đấy còn không mau đi nhận nhiệm vụ.”

Lập tức Chung Nhạc liền đứng lên khuyên: “Không được đâu tỷ chuyện này là chiến tranh đừng đùa giỡn.”

Liếc mắt xéo tên nhác gan này Ngọc Trâm mặc kệ nói:

-“Đây chỉ là A cấp độ nguy hiểm ngươi không thấy à, làm gì còn con Tử đồng Huyết thú nào quanh đây mà chưa vận động đến phương Bắc, nó cũng không bị điên mà rời rạch tách ra ăn Năng lượng pháo phải không.”

Oh… Theo lời giản thuật Vân Phàm chợt đưa ra ngay ý nghĩa điên rồ: “Mình phải tham gia nhiệm vụ này.” Đối với rất nhiều học viên mà nói A cấp người chấp hành cái khó khăn nhất chính là tích lũy lượng khổng lồ cống hiến, muốn đủ nó mất thời gian còn nhiều hơn một đặc cấp ban tân sinh tu luyện vào năm ba năm nữa, vì thế ưu tiên số một của họ là chăm chỉ tu luyện rồi mới đi làm vượt cấp nhiệm vụ.

Còn hắn thì khác, thứ nhất đã đạt đủ yêu cầu cồng hiến điểm, thứ hai hắn có Kiếm ý với độ dai dẵng và số lượng bộc phát liên tục khi vào chiến đấu tìm giết những Huyết thú yếu kém sẽ cực kì nhanh chóng, nhờ vậy hoàn thành số điểm công tích cần có của nhiệm vụ, thứ 3 nếu chỉ có vòng ngoài Bạch Kim đồng Huyết thú Vân Phàm có đầy đủ tự tin bảo mệnh.

Nghĩ xong xuôi hắn liền bước lên gộp bọn: “Đệ cũng muốn đi nữa.”

Nghe tiếng nói từ bên ngoài cả ba bất ngờ ngước nhìn, lập tức Ngọc Trâm đưa tay ngăn cản:

-“Không được, chuyện này chẳng phải để đùa.”

Ách… hồi nãy tên đệ đệ cô cũng nói vậy đó.

Lắc đầu, Vân Phàm đành nói rõ mọi chuyện, về cơ bản hắn cũng không muốn giấu làm gì vì nếu được đi chiến đấu bắt buộc phải lộ năng lực với lại tự mình làm sao đi nhận nhiêm vụ này được.

Suy nghĩ một lúc lâu Ngọc Trâm mới vội vàng kéo Vân Phàm ra ngoài.

[ Võ Đài ].

Đâu là… ngước nhìn hình bóng học tỷ đang dần định hình phía trước rồi cất tiếng nói:

-“Tốt, chứng minh cho ta thấy đi nào.”

Cười khổ, Chỉ còn có cách đó thôi Vân Phàm triệu hồi vực rùi ẩn tàn vào sao làn tuyết trắng, ở phía bên kia Ngọc Trâm không hế động đậy mà tập trung quan sát từng cử động của đối thủ.

Vừa mới nghe thực sự dù Tiểu Phàm chẳng có một lý do nào lừa gạt mình nhưng tới tận bây giờ khi chuyện xuất hiện trước mắt mình nàng vẫn còn chưa kịp thích ứng.

Là người đến từ phía đầu bên kia Trường sinh lộ, con cháu Thế gia làm sao có thể không nhận ra đây là nguồn năng lượng gì chứ:

[ Kiếm ý ]

-“Phong – Vực”. Cùng lúc đó Vân Phàm đã chuẩn bị xong từ trong làn tuyết bay một ánh kiếm chíu gọi rồi hình thành một cơn bão tuyết xoay tròn xung quanh.

Đứng bên trong bỗng nhiên Ngọc Trâm cảm thấy mùi vị của nguy hiểm dù trên người nàng đang khoát một bộ thanh văn chiến y, phải biết đây để làm được nó cần có chuyên gia luyện khí ra hoàn mĩ sau đó được Tửu sư dung luyện Tâm khung huyết thú vào. Xét về độ cứng thì bình thường Tạo hình cảnh toàn lực một kích cũng khó gây thương tổn được.

Tại sao? Dù gì cũng không thể khinh thường đôi mắt nàng lập tức lóe sáng rồi nhanh chống chuyển sang màu bạch kim, vừa định vun tay phản kích thì ngay lập tức phía sau lưng nàng cảm giác lạnh lẽo bay tới, nhờ đó vận Pháp tắc lực vào tay cứng đối cứng phá hủy thế công.

Dễ dàng như vậy sau, mọi lần chiến đấu với Huyết thú bọn chúng cũng chỉ có thể lợi dụng phòng ngự khủng khiếp hóa giải Kiếm Vực của mình, trong khi Ngọc Trâm trong mắt hắn chỉ nhẹ nhàng quơ tay là được.

Chưa kịp hết bất ngờ thì một luồng ánh sáng lục bay đến bám quanh thân hình Vân Phàm, cảm giác vô lực, rồi dần bị hút cạn nguồn sống.

Xoẹt… Trở lại bên bàn Thủy tinh Vân Phàm trầm mặt suy nghĩ, khi nãy chính là sức mạnh nắm được khi dung hợp với Thiên địa ư, Mộc hệ năng lượng sẽ đi kèm theo tính ăn mòn năng lượng cực kì khủng bố, chiêu thức này hắn từng bị thiệt thòi trong tay Sở Huy nhưng so với cái này còn cực kì kém xa khi chưa đến 3 phút mình đã mất mạng.

Lúc này bên tai vang lên tiếng an ủi của Tiêu Trác học trưởng:

-“Được rồi, như vậy là rất khá, có thể ép cho Ngọc Trâm tỷ sử dụng Pháp tắc lực.”

Chung Nhạc kế bên cũng nói:

-“Phải, tỷ ta dù gì cũng là đỉnh phong Vân cảnh, còn ngộ được Mộc nguyên tố kì bí, sau này khi ngươi bước vào Hải cảnh, dòng nguyên tố cuộn trào không ngớt thì năng lực này ảnh hưởng sẽ giảm đi cực kì nhiều.”

Cười khổ, về cơ bản mình sẽ không vào được Hải cảnh thì lam sao đây, đối phó với những đòn võ kĩ lợi hại hắn còn có thể dùng Kiếm ý điều khiển nguyên tố cứng đối cứng nhưng cứ cấu máu theo thời gian từng giọt như vầy tất cả kĩ năng đều vô dụng.

Tuy nhiên cũng không phải hoàn toàn thất vọng, ít ra hắn nhận được sự công nhận từ Ngọc Trâm:

-“Ẩn nhẫn rất tốt, những ai biết rõ thực lực của đệ rồi.”

Gải đầu Vân Phàm thật thà trả lời:

-“Mấy thèn bạn cùng ký túc xá với Viện trưởng.”

-“Oh, nếu ngài ấy cũng biết ta cũng sẽ không cần tài lanh xía vào chuyện này, hm… Nếu muốn đến chiến trường cũng được nhưng không được tự ý tách ra khỏi nhóm chúng ta.”

Dĩ nhiên rồi, hắn vốn sợ chết thành tính mà:

-“Vâng” kèm theo một cái gật đầu.

Trong thấy thế Ngọc Trâm cũng yên tâm phần nào bảo:

-“Bây giờ đi nhận nhiệm vụ thôi.”

-“Không cần đâu, ta đã nhận rồi, toàn bộ tình báo đều có cả ở đây nè, rạng sáng mai tại thí luyện sân sẽ bắt đầu xuất phát.”

Tiêu Trác nhanh chóng bước lên can ngăn rồi truyền một phần tư liệu cho mọi người.

Tiếp nhận xong cũng không còn gì để làm, Vân Phàm đành chia tay trở về chuẫn bị đồ đạc, nghĩ ngơi lấy lại tinh thần.

...............

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện