Vô Thường
Chương 1209: Hồ gia, cát tường thành
Hơn nữa đoàn người của hắn có rất nhiều mỹ nữ, nhìn qua rất vui tai vui mắt, còn có một phong tư đặc biệt, quả nhiên là đẹp không sao tả xiết.
Mục đích chuyển đi này của đám người Đường Phong chính là một Man Sơn bên ngoài ngàn dặm. Ở dưới chân núi đó có ẩn tàng một linh mạch, đó chính là một trong những linh mạch Chiến gia sở hữu.
Đường Phong ra đi tương đối vội vàng... Trước khi đi quên tìm hiểu một chút về tình báo bên phía Cổ U Nguyệt, cuối cùng kinh nghiệm có chút không đủ khiến cho phương hướng hành động có chút mờ mịt xông loạn.
Chỉ là cũng không có gì quan trọng lắm, chung quy cả đám không phải đi chiến đấu với Chiến gia thì sẽ không có quá nhiều nguy hiểm.
Nếu như linh mạch bên trong Man Sơn thuộc sở hữu của Chiến gia thì chắc chắn Chiến gia đã an bài người tại đây.
Bên dưới chân Man Sơn có một tòa thành trì, tên của nó rất đặc biệt, gọi là thành Cát Tường. Thành trì này thuộc sở hữu của một gia tộc họ Hồ, mà gia tộc họ Hồ chính là một gia tộc phụ thuộc vào Chiến gia đóng tại đây để thủ hộ và khai thác linh mạch.
Một đường đi tới, Đường Phong tìm hiểu dọc đường được không ít tin tức.
Có người nói linh mạch này vốn là của gia tộc họ Hồ, cuối cùng để cho Chiến gia biết được liền mạnh mẽ xâm chiến, Hồ gia không dám phản kháng, bất đắc dĩ chỉ có thể thỏa hiệp, không chỉ linh mạch đổi chủ mà ngay cả gia tộc của chính mình cũng trở thành một gia tộc phụ thuộc vào người khác.
Tuy rằng thoạt nhìn có chút có hại nhưng dù sao đứng dưới cây đại thụ cũng tốt, Chiến gia cũng không quá bạc đãi Hồ gia, khai thác linh thạch bên trong linh mạch ra ngoài, mười thành thì một thành thuộc sở hữu của Hồ gia, từ đó Hồ gia liền trung thành và tận tâm với Chiến gia, có Chiến gia phù hộ, lại có linh mạch ở bên cạnh, Hồ gia phát triển cực kỳ nhanh, trong tộc chỗ nào cũng có cao thủ Linh Giai, chẳng qua trong đó có Linh Giai thượng phẩm hay không thì Đường Phong cũng không rõ ràng lắm.
Loại sự tình như vậy đều là tuyệt mật, ngoại trừ những cao thủ Linh Giai thượng phẩm của bốn thế lực lớn ra thì bất kỳ các tông môn, gia tộc trong thiên hạ đều không có loại cao thủ đẳng cấp này, mặc dù có thì cũng sẽ giữ kín không nói ra, miễn cho bị bốn thế lực lớn nhìn chằm chặp vào.
Một ngàn dặm, đám người Đường Phong chỉ tốn không tới ba ngày liền tới nơi.
Trên cơ bản đoàn người của hắn chưa từng lộ mặt qua thế giới bên ngoài, ngoại trừ Đường Phong có danh hiệu ma đầu, bức họa của hắn truyền khắp thiên hạ còn những người kia cũng không cần lo lắng bị nhận diện.
Đường Phong thi triển Tá Thi Hoàn Hồn biến hóa thành dáng dấp một Thiên Giai thượng phẩm, dẫn theo một đám người đi vào trong thành.
Trên đầu các nữ hài đều đội mũ rộng vành, y phục trên người bọn họ cũng đổi thành áo choàng rộng thùng thình, che đi dáng người, miễn cho bị người khác chú ý, sau khi thu liễm tất cả khí tức, một đám người có chút điệu thấp.
Nhưng cho dù như vậy thì từ khi mới vào thành, Đường Phong liền cảm giác có người theo dõi, rất nhiều ánh mắt quét đi quét lại trên người những nữ hài, phảng phất như hận không thể hất tung các khăn quấn trên đầu để xem rõ khuôn mặt các nàng như thế nào.
- Phong thiếu, hình như có chút tình hình.
Cảm giác của Tiếu thúc thúc cũng tương đối nhạy cảm, trước tiên lặng lẽ truyền âm cho Đường Phong.
- Mặc kệ, trước điều tra đám người Hồ gia này tốt hay xấu.
Tuy rằng bọn chúng được Chiến gia sử dụng, nhưng không nhất định các gia tộc phụ thuộc vào Chiến gia đều trung thành, vạn nhất nếu như đây là một gia tộc tốt thì tự nhiên Đường Phong cũng không đuổi tận giết tuyệt. Mục đích của hắn chủ yếu chính là linh mạch. Chỉ cần chặt đứt linh mạch, không cho Chiến gia có linh thạch cung ứng thì nhiệm vụ có thể hoàn thành.
Cho nên nếu không bị bất đắc dĩ thì Đường Phong cũng sẽ không suy nghĩ phức tạp. Dù sao đi nữa người của hắn có chút thiếu, quả thực nếu làm ầm ĩ lên, một hai lần còn không có chuyện gì, vạn nhất bại lộ hành tung bị cao thủ Chiến gia chú ý thì sẽ phiền phức.
Bên trong thành Cát Tường cũng có rất nhiều nhân sĩ giang hồ, hiện giờ bốn thể lực lớn khai chiến cũng khiến cho xu thế trong thiên hạ thay đổi, bầu không khí khẩn trương bên trong thành bắt đầu khởi động, các nhân sĩ giang hồ hành tẩu trở nên vội vã, ai nầy đều cảnh giác với những người xung quanh mình.
Tuy rằng số lượng nhóm người Đường Phong không ít nhưng nếu không cố ý tìm phiền toái thì cơ bản sẽ không quan tâm tới bọn họ.
Tìm một khách sạn bình dân ven đường, Đường Phong bước vào.
Tiểu nhị của điếm thấy nhiều người như vậy, cũng vô cùng vui vẻ chạy tới bắt chuyện:
- Khách quan, ăn hay ở trọ?
- Trước tiên ở một đêm.
Đường Phong tiện tay xuất ra chút linh thạch.
Vẻ cười của tiểu nhị càng đậm, hắn hét lớn:
- Có ngay!
Đảo mắt qua, lúc này tiểu nhị mới chú ý tới mấy người Đường Phong dẫn theo không hề thiếu nữ tử, tuy rằng những nữ tử này mặc trường bào rộng thùng thình, đầu đội mũ rộng vành nhưng tiểu nhị đã nghênh nam đón bắc nhiều, tự nhiên luyện được đôi mắt chuẩn xác, sao không nhìn ra được bên trong đám nữ tử chắc chắn có nhân vật tuyệt sắc.
Nhất thời, trên trán của tiểu nhị toát ra một tia sầu lo.
Đường Phong thấy được vẻ mặt của hắn trong mắt, cũng không vạch trần. Thần sắc của tiểu nhị không tốt, nhưng vội vàng nhiệt tình bắt chuyện như cũ:
- Mời khách quan lên lầu.
Mười mấy người bị an bài trong tám gian phòng, hầu như là chiếm cứ cả một tầng lầu.
Chỉ trong giây lát, đám người Tiếu thúc thúc liền lẻn vào trong phòng Đường Phong, thấy Đường Phong đang đứng ở bên cạnh cửa sổ, khóe miệng nhếch lên một tia cười nhạt nhìn chung quanh.
- Phong thiếu, mấy người đi theo chúng ta còn chưa đi.
Tiếu thúc nhẹ giọng hỏi.
- Ta biết.
Đường Phong gật đầu.
- Có muốn ta đi giết bọn chúng hay không?
Sắc mặt Tiếu thúc thúc lạnh lẽo.
- Giết để làm gì?
Đường Phong mỉm cười, đi trở về ngồi bên cạnh bàn:
- Bọn họ không làm chuyện gì, lẽ nào chỉ nhìn thì chúng ta sẽ chết?
- Ý của Phong thiếu là...
Tiếu thúc có chút chần chờ.
- Cứ để bọn chúng quan sát thêm, chút nữa giết cũng không muộn. Ta đang suy nghĩ không biết nên hạ thủ thế nào đây, tốt nhất là bọn chúng cho ta một cái cớ.
- Cũng được.
Mấy nam nhân ngồi vây quanh một chỗ ngay lập tức, gọi tiểu nhị mang đồ ăn lên.
Không bao lâu sau, tiểu nhị bưng thức ăn và rượu đi lên, đặt xuống nhưng không rời đi lập tức, đứng ở một bên có chút muốn nói rồi lại thôi.
- Làm sao vậy? Có chuyện gì muốn nói sao?
Đường Phong hỏi..
- Khách quan.
Tiểu nhị có chút do dự chỉ trong giây lát liền mở miệng hỏi:
- Các ngươi muốn ở lại đây mấy ngày?
Mục đích chuyển đi này của đám người Đường Phong chính là một Man Sơn bên ngoài ngàn dặm. Ở dưới chân núi đó có ẩn tàng một linh mạch, đó chính là một trong những linh mạch Chiến gia sở hữu.
Đường Phong ra đi tương đối vội vàng... Trước khi đi quên tìm hiểu một chút về tình báo bên phía Cổ U Nguyệt, cuối cùng kinh nghiệm có chút không đủ khiến cho phương hướng hành động có chút mờ mịt xông loạn.
Chỉ là cũng không có gì quan trọng lắm, chung quy cả đám không phải đi chiến đấu với Chiến gia thì sẽ không có quá nhiều nguy hiểm.
Nếu như linh mạch bên trong Man Sơn thuộc sở hữu của Chiến gia thì chắc chắn Chiến gia đã an bài người tại đây.
Bên dưới chân Man Sơn có một tòa thành trì, tên của nó rất đặc biệt, gọi là thành Cát Tường. Thành trì này thuộc sở hữu của một gia tộc họ Hồ, mà gia tộc họ Hồ chính là một gia tộc phụ thuộc vào Chiến gia đóng tại đây để thủ hộ và khai thác linh mạch.
Một đường đi tới, Đường Phong tìm hiểu dọc đường được không ít tin tức.
Có người nói linh mạch này vốn là của gia tộc họ Hồ, cuối cùng để cho Chiến gia biết được liền mạnh mẽ xâm chiến, Hồ gia không dám phản kháng, bất đắc dĩ chỉ có thể thỏa hiệp, không chỉ linh mạch đổi chủ mà ngay cả gia tộc của chính mình cũng trở thành một gia tộc phụ thuộc vào người khác.
Tuy rằng thoạt nhìn có chút có hại nhưng dù sao đứng dưới cây đại thụ cũng tốt, Chiến gia cũng không quá bạc đãi Hồ gia, khai thác linh thạch bên trong linh mạch ra ngoài, mười thành thì một thành thuộc sở hữu của Hồ gia, từ đó Hồ gia liền trung thành và tận tâm với Chiến gia, có Chiến gia phù hộ, lại có linh mạch ở bên cạnh, Hồ gia phát triển cực kỳ nhanh, trong tộc chỗ nào cũng có cao thủ Linh Giai, chẳng qua trong đó có Linh Giai thượng phẩm hay không thì Đường Phong cũng không rõ ràng lắm.
Loại sự tình như vậy đều là tuyệt mật, ngoại trừ những cao thủ Linh Giai thượng phẩm của bốn thế lực lớn ra thì bất kỳ các tông môn, gia tộc trong thiên hạ đều không có loại cao thủ đẳng cấp này, mặc dù có thì cũng sẽ giữ kín không nói ra, miễn cho bị bốn thế lực lớn nhìn chằm chặp vào.
Một ngàn dặm, đám người Đường Phong chỉ tốn không tới ba ngày liền tới nơi.
Trên cơ bản đoàn người của hắn chưa từng lộ mặt qua thế giới bên ngoài, ngoại trừ Đường Phong có danh hiệu ma đầu, bức họa của hắn truyền khắp thiên hạ còn những người kia cũng không cần lo lắng bị nhận diện.
Đường Phong thi triển Tá Thi Hoàn Hồn biến hóa thành dáng dấp một Thiên Giai thượng phẩm, dẫn theo một đám người đi vào trong thành.
Trên đầu các nữ hài đều đội mũ rộng vành, y phục trên người bọn họ cũng đổi thành áo choàng rộng thùng thình, che đi dáng người, miễn cho bị người khác chú ý, sau khi thu liễm tất cả khí tức, một đám người có chút điệu thấp.
Nhưng cho dù như vậy thì từ khi mới vào thành, Đường Phong liền cảm giác có người theo dõi, rất nhiều ánh mắt quét đi quét lại trên người những nữ hài, phảng phất như hận không thể hất tung các khăn quấn trên đầu để xem rõ khuôn mặt các nàng như thế nào.
- Phong thiếu, hình như có chút tình hình.
Cảm giác của Tiếu thúc thúc cũng tương đối nhạy cảm, trước tiên lặng lẽ truyền âm cho Đường Phong.
- Mặc kệ, trước điều tra đám người Hồ gia này tốt hay xấu.
Tuy rằng bọn chúng được Chiến gia sử dụng, nhưng không nhất định các gia tộc phụ thuộc vào Chiến gia đều trung thành, vạn nhất nếu như đây là một gia tộc tốt thì tự nhiên Đường Phong cũng không đuổi tận giết tuyệt. Mục đích của hắn chủ yếu chính là linh mạch. Chỉ cần chặt đứt linh mạch, không cho Chiến gia có linh thạch cung ứng thì nhiệm vụ có thể hoàn thành.
Cho nên nếu không bị bất đắc dĩ thì Đường Phong cũng sẽ không suy nghĩ phức tạp. Dù sao đi nữa người của hắn có chút thiếu, quả thực nếu làm ầm ĩ lên, một hai lần còn không có chuyện gì, vạn nhất bại lộ hành tung bị cao thủ Chiến gia chú ý thì sẽ phiền phức.
Bên trong thành Cát Tường cũng có rất nhiều nhân sĩ giang hồ, hiện giờ bốn thể lực lớn khai chiến cũng khiến cho xu thế trong thiên hạ thay đổi, bầu không khí khẩn trương bên trong thành bắt đầu khởi động, các nhân sĩ giang hồ hành tẩu trở nên vội vã, ai nầy đều cảnh giác với những người xung quanh mình.
Tuy rằng số lượng nhóm người Đường Phong không ít nhưng nếu không cố ý tìm phiền toái thì cơ bản sẽ không quan tâm tới bọn họ.
Tìm một khách sạn bình dân ven đường, Đường Phong bước vào.
Tiểu nhị của điếm thấy nhiều người như vậy, cũng vô cùng vui vẻ chạy tới bắt chuyện:
- Khách quan, ăn hay ở trọ?
- Trước tiên ở một đêm.
Đường Phong tiện tay xuất ra chút linh thạch.
Vẻ cười của tiểu nhị càng đậm, hắn hét lớn:
- Có ngay!
Đảo mắt qua, lúc này tiểu nhị mới chú ý tới mấy người Đường Phong dẫn theo không hề thiếu nữ tử, tuy rằng những nữ tử này mặc trường bào rộng thùng thình, đầu đội mũ rộng vành nhưng tiểu nhị đã nghênh nam đón bắc nhiều, tự nhiên luyện được đôi mắt chuẩn xác, sao không nhìn ra được bên trong đám nữ tử chắc chắn có nhân vật tuyệt sắc.
Nhất thời, trên trán của tiểu nhị toát ra một tia sầu lo.
Đường Phong thấy được vẻ mặt của hắn trong mắt, cũng không vạch trần. Thần sắc của tiểu nhị không tốt, nhưng vội vàng nhiệt tình bắt chuyện như cũ:
- Mời khách quan lên lầu.
Mười mấy người bị an bài trong tám gian phòng, hầu như là chiếm cứ cả một tầng lầu.
Chỉ trong giây lát, đám người Tiếu thúc thúc liền lẻn vào trong phòng Đường Phong, thấy Đường Phong đang đứng ở bên cạnh cửa sổ, khóe miệng nhếch lên một tia cười nhạt nhìn chung quanh.
- Phong thiếu, mấy người đi theo chúng ta còn chưa đi.
Tiếu thúc nhẹ giọng hỏi.
- Ta biết.
Đường Phong gật đầu.
- Có muốn ta đi giết bọn chúng hay không?
Sắc mặt Tiếu thúc thúc lạnh lẽo.
- Giết để làm gì?
Đường Phong mỉm cười, đi trở về ngồi bên cạnh bàn:
- Bọn họ không làm chuyện gì, lẽ nào chỉ nhìn thì chúng ta sẽ chết?
- Ý của Phong thiếu là...
Tiếu thúc có chút chần chờ.
- Cứ để bọn chúng quan sát thêm, chút nữa giết cũng không muộn. Ta đang suy nghĩ không biết nên hạ thủ thế nào đây, tốt nhất là bọn chúng cho ta một cái cớ.
- Cũng được.
Mấy nam nhân ngồi vây quanh một chỗ ngay lập tức, gọi tiểu nhị mang đồ ăn lên.
Không bao lâu sau, tiểu nhị bưng thức ăn và rượu đi lên, đặt xuống nhưng không rời đi lập tức, đứng ở một bên có chút muốn nói rồi lại thôi.
- Làm sao vậy? Có chuyện gì muốn nói sao?
Đường Phong hỏi..
- Khách quan.
Tiểu nhị có chút do dự chỉ trong giây lát liền mở miệng hỏi:
- Các ngươi muốn ở lại đây mấy ngày?
Bình luận truyện