Vô Thường
Chương 1225: Tư đồ cừu chết
Chiến Cuồng a Chiến Cuồng, lần này lão phu bị ngươi hại chết rồi, cho dù thành quỷ lão phu cũng không buông tha ngươi.
- Điểm này lão phu không biết, ta chỉ truyền lời! Đã nói xong, lão phu cáo từ!
Tư Đồ Cừu nào có dám dừng lại, vội vàng nói một tiếng liền bỏ chạy.
- Bắt hắn cho ta!
Trong lòng Đường Phong khẩn cấp, sao để Tư Đồ Cừu chạy thoát? Lời nói vừa dứt liền rút ra một thanh trường kiếm phóng tới như thiểm điện, cả đám người nghe vậy lập tức hành động, chăm chú đuổi theo.
Tuy rằng Tư Đồ Cừu là cao thủ Linh Giai thượng phẩm nhưng nhiều người tấn công cùng lúc như vậy, hắn có thể chạy được đi đâu? Nếu như tốc độ chạy của hắn cực nhanh thì có lẽ sẽ có một đường sinh cơ, nhưng tốc độ hiện giờ của hắn căn bản không đáng nhắc tới trước mặt Đường Phong.
Đường Phong dẫn đầu vọt tới sát bên người hắn, tung ra sát chiêu liên tiếp gắt gao cuốn lấy hắn, chờ tới khi Tần Thả Ca, Hỏa Phượng và Huyết Thiên Hà cùng nhau đuổi tới thì Tư Đồ Cừu liền rơi xuống thế hạ phong.
Thêm một lát sau đám người Tiếu thúc chạy tới, Tư Đồ Cừu chỉ kiên trì không tới mười hơi thở liền bị bắt giữ.
- Phong bế kinh mạch và cương khí của hắn!
Đường Phong lạnh lùng phân phó.
Ba vị cao thủ Linh Giai thượng phẩm đồng loạt ra tay, Tư Đồ Cừu kêu lên một tiếng đau đớn, thần sắc uể oải xuống, trong mắt tràn đầy vể kiêng kỵ và hận ý, cũng không dám có chút oán hận nào.
- Hiện giờ chúng ta có thể nói chuyện rõ ràng rồi.
Vẻ mặt Đường Phong như bão tố trên trời, âm lạnh khiến cho tim đập nhanh, từ trên cao nhìn xuống Tư Đồ Cừu đang bị ngã dưới mặt đất.
- Tư Đồ đại trưởng lão, nếu như ngươi phối hợp thì ta có thể bớt cho ngươi tránh khỏi đau đớn da thịt.
Đường Phong lạnh lùng nhìn hắn.
Tư Đồ Cừu kinh sợ:
- Hai quân giao chiến không chém sứ giả, sao Đường công tử có thể đối đãi với lão phu như vậy? Lão phu chỉ đi truyền lời, ngươi không có chút đạo lý nào sao?
Đường Phong cười nhạt:
- Hai quân giao chiến? Sợ là Tư Đồ đại trưởng lão hồ đồ mất rồi? Đây là ân oán giang hồ, đâu phải là hai quân giao chiến?
Tư Đồ Cừu ngạc nhiên. Quả thực tuy rằng số lượng người tham chiến nhiều nhưng toàn bộ đều là người trong giang hồ, người trong giang hồ hành sự không từ bỏ bất kỳ thủ đoạn, đâu thèm quan tâm tới đối xử sứ giả như thế nào.
Nhận rõ được điểm này, Tư Đồ Cừu liền chết lặng, không khỏi mở miệng:
- Đường công tử muốn hỏi cái gì, lão phu sẽ nói hết!
- Ta chỉ hỏi, Chiến Cuồng nói người bên người ta, rốt cuộc là ai?
- Ta thực sự không biết.
- Cho ngươi thêm một cơ hội nữa!
Thanh âm Đường Phong băng lãnh.
Tư Đồ Cừu quá sợ hãi, vội vàng nói:
- Lão phu trà trộn vào trong giang hồ nhiều năm, làm sao không biết đạo lý người dưới mái hiên phải cúi đầu, nếu như ta biết thì sao còn không nói với ngươi? Đây không phải là tự tìm đường chết sao?
Đường Phong nhìn hắn thật sâu, ánh mắt Tư Đồ Cừu có chút hoảng loạn.
Một lát sau, Đường Phong mới hít vào một hơi sâu, chậm rãi nói:
- Tư Đồ đại trưởng lão, lên đường vui vẻ!
- Ngươi...
Sắc mặt Tư Đồ Cừu hoảng sợ, vừa mới phun ra một chữ thì bàn tay của Đường Phong liền vỗ vào phía trên gáy của hắn, Tư Đồ Cừu chỉ lung lay một cái liền tắt thở.
Cô động ra âm hồn Tư Đồ Cừu, Đường Phong điều tra tỉ mỉ.
Cùng lúc đó, bên trong phủ đệ Chiến gia, gia chủ Tư Đồ thế gia Tư Đồ Phục biến đổi sắc mặt, có chút oán hận nhìn người của Chiến gia nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tư Đồ Cừu... đã chết!
- Đã chết?
Chiến Vô Song nghe vậy sửng sốt, chợt cười nói:
- Đã chết thì thôi, cũng không có gì đáng ngại!
Tư Đồ Phục hít sâu vào một hơi, hung dữ nhìn chăm chú vào Chiến Vô Song, nghĩ thầm đương nhiên ngươi thì không có vấn đề gì, Tư Đồ Cừu là người của Tư Đồ thế gia ta, là một trong hai cự đầu của Tư Đồ thế gia hiện giờ, có quan hệ gì với ngươi?
Đối mặt với ánh mắt ăn thịt người của Tư Đồ Phục, Chiến Vô Song cười lạnh một tiếng:
- Sao vậy? Tư Đồ thế gia có ý kiến gì với ta sao?
- Không dám!
Tuy rằng thực lực vượt qua Chiến Vô Song vô số lần nhưng Tư Đồ Phục cũng không dám nói một câu oán hận, chỉ ngẩng đầu lên nhìn Chiến Cuồng ngồi ngay ngắn trên kia nói:
- Chiến lão gia chủ, trước khi đại trưởng lão đi ngươi không phải đã bảo chứng tuyệt đối không có nguy hiểm gì? Tại sao...
Chiến Cuồng lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn:
- Ngươi đang trách ta?
Câu này vừa nói ra, rất nhiều ánh mắt của cao thủ Chiến gia tập trung lên người Tư Đồ Phục.
Tư Đồ Phục vội vã cúi thấp đầu, trong lòng cảm thấy vô cùng bi ai, trước đây hắn là người đứng đầu một thế gia, vinh quang lớn cỡ nào? Tuy rằng Tư Đồ thế gia chỉ là thủ hạ của Chiến gia, nhưng trải qua trăm năm phát triển, thực lực cũng không yếu đi, thậm chí Tư Đồ Phục tự tin qua thêm vài chục năm nữa là hắn có thể dẫn Tư Đồ thế gia thoát khỏi bàn tay của Chiến gia, chân chính trở thành thế lực lớn thứ tư.
Thế nhưng tất cả chuyện này đều bị Hư Thiên Điện mở ra làm hỏng hết.
Lão quái trăm năm Đoạn Vô Ưu xuất thế ngang trời, lấy thực lực bản thân tiêu diệt toàn bộ Tư Đồ thế gia, rơi vào đường cùng, hắn cùng với Tư Đồ Cừu chỉ có thể chạy tới Chiến gia tị nạn, nhưng hiện giờ tộc nhân còn lại của hắn cũng đã chết, gia chủ Tư Đồ Phục như hắn chỉ còn là cái danh không, là một tướng không quân, không có thủ hạ nào.
Một gia tộc có thể tới bước này cũng coi như là độc nhất vô nhị.
Ăn nhờ ở đậu, nhìn sắc mặt người khác mà hành động, Tư Đồ Phục cảm thấy khuất nhục!
Vị gia chủ Chiến gia Chiến Cuồng ngồi ở phía trên, ánh mắt thâm thúy chậm rãi mở miệng nói:
- Lão phu tính sai. Không ngờ người thanh niên tên gọi Đường Phong kia có thủ đoạn ác độc như vậy, Tư Đồ đại trưởng lão chết đi là trách nhiệm của lão phu.
Trong lòng Tư Đồ Phục cay đắng nhưng trên miệng chỉ có thể nói:
- Chiến lão gia chủ quá nghiêm trọng rồi, là... là do đại trưởng lão học nghệ không tinh cho nên bị người đánh chết, không thể trách được ai.
Chiến Cuồng đã nói tới nước này, Tư Đồ Phục còn có thể nói như thế nào? Lẽ nào muốn hắn tự sát tạ tội?
- Ừm, ngươi có thể nghĩ được như vậy cũng tốt.
Chiến Cuồng khẽ gật đầu:
- Yên tâm, chỉ cần lần đại sự này thành thì sẽ không thiếu chỗ tốt cho ngươi.
- Đa tạ Chiến lão gia chủ cân nhắc!
Tư Đồ Phục nghĩ một đằng nói một nẻo, cảm giác như mình đang ăn quả đắng.
- Được rồi, ngươi cũng xuống nghỉ ngơi đi.
Chiến Cuồng khoát tay.
- Vãn bối xin cáo lui!
Tư Đồ Phục đứng dậy, cung kính rời đi.
Chờ khi Tư Đồ Phục ly khai thì một trận âm thanh hừ lạnh mới chậm rãi vang lên.
Đám cao tầng của Chiến gia đang ngồi tại đây, ngoại trừ Chiến Vô Song có thực lực Linh Giai trung phẩm ra thì tất cả những người khác đều có thực lực Linh Giai thượng phẩm.
Mà nơi đây dĩ nhiên có mười mấy người, còn có những người khác đang đả tọa tu luyện bên trong không hề ra ngoài, thực lực ẩn giấu có thể thấy được một chút.
Đột nhiên Chiến Khôn nói:
- Lão gia chủ, cử động của người khiến ta không thể nhìn rõ, lão gia chủ có thể giải thích nghi hoặc cho ta được không?
Chiến Sơn Nhạc cũng gật đầu:
- Ta cũng không hiểu vì sao để Tư Đồ Cừu đi chịu chết, điểm này chắc lão gia chủ đã nghĩ tới đầu tiên? Tuy rằng Tư Đồ Cừu là người của Tư Đồ thế gia nhưng dù sao hắn cũng là một cao thủ, tự nhiên chết đi như vậy không phải quá đáng tiếc sao? Còn khiến cho Tư Đồ Phục sinh ra tâm phản nghịch, vô duyên vô cớ có một cái tai họa ngầm.
Chiến Cuồng mỉm cười:
- Các ngươi thử nghĩ xem cái được có bù nổi cái mất không?
Mọi người cung kính nói:
- Tuy rằng không nhìn rõ nhưng lão gia chủ chắc chắn có thâm ý, chỉ là chúng ta ngu dốt mà thôi.
Chiến Cuồng trầm ngâm trong chốc lát liền nói:
- Không sai, trước khi Tư Đồ Cừu đi ta đã đoán được hắn sẽ chết. Ta đưa hắn tới để cho Đường Phong giết chết. Nhưng cái chết của hắn cũng không phải không có giá trị.
Một đám người nín thở lắng nghe, muốn biết rốt cuộc Chiến Cuồng an bài cái gì.
Chiến Cuồng tiếp tục nói:
- Đường Phong là một thanh niên, thanh niên thường nhiệt huyết xung động, Tư Đồ Cừu nói ra những lời kia chắc chắn sẽ động vào nghịch lân Đường Phong cho nên hắn phải chết! Thế nhưng sau khi chém giết xong một Linh Giai thượng phẩm, chỉ sợ trong lòng Đường Phong cũng bớt đi tức giận rất nhiều, hắn sẽ cho rằng là ta đặt chuyện, như vậy thì hắn có thể yên lòng, chờ tới khi giây phút cuối cùng, ta sẽ để hắn thấy được an bài chân chính của ta, đến lúc đó nhất định tâm thần của hắn sẽ đại loạn, tất cả đều nằm trong khống chế.
Mọi người nghe được liền lên tiếng ca ngợi lão gia chủ có mưu kế hay. Quả thực Đường Phong rất phiền phức, nếu như hắn có ý chí chiến đấu thì Chiến gia bên này cũng không khá được, huống chi bên người hắn cón có không ít trợ lực, nếu quả thực không đánh mà giải quyết được Đường Phong thì đó là việc vui lớn nhất.
Tư Đồ Cừu chết thật tốt, nếu như để cho người khác đi thì căn bản không đủ phân lượng cho nên mới phải dùng máu tươi của một cao thủ Linh Giai thượng phẩm để giảm yên lửa giận của Đường Phong, để cho hắn mất phòng bị. Chờ đến khi hắn không phòng bị là đánh cho hắn một kích trầm trọng.
Ngày hôm qua Tư Đồ Cừu đi tới chính là gieo một viên hạt giống, chờ tới thời gian thích hợp liền sẽ hóa thành một cây đại thụ che trời, triệt để đánh tan thể xác và tinh thần của Đường Phong.
Nghĩ tới đây, trong lòng mọi người không khỏi bội phục. Tuy rằng để một người Linh Giai thượng phẩm đi chịu chết, mặc dù hắn không phải là người của gia tộc chính mình nhưng mọi người tại đây cũng không có quyết đoán như vậy.
- Lão gia chủ, vì sao hiện giờ không động thủ?
Sắc mặt Chiến Vô Song âm ngoan, có chút khẩn cấp.
Chiến Cuồng liếc mắt nhìn hắn cười, phảng phất như hiểu rõ hắn đang suy nghĩ cái gì trong lòng, mỉm cười nói:
- Hiện giờ động thủ, tuy rằng ta có tám phần mười nắm chắt khuất phục được Đường Phong nhưng lại không thể đạt được lợi ích lớn nhất. Phải chờ khi đám người Cổ gia và Trảm Hồn Tông cùng nhau tới, động thủ trước mặt mọi người thì đây mới là dự định của ta.
Mọi người tỉ mỉ lắng nghe, không dám chen vào nói.
- Ta không quá quen thuộc với người thanh niên Đường Phong này cho nên ta cũng không dám bảo chứng hắn có thể thỏa hiệp cục diện trước mặt hay không, vạn nhất hắn là một người có thủ đoạn độc ác thì mưu kế của ta liền bị đổ vỡ. Mà nếu quả thật người trong thiên hạ bức bách hắn quá mức thì sẽ không như vậy nữa, bị người trong thiên hạ nhìn có thể hắn sẽ không làm ra chuyện tình lòng lang dạ thú, ngoại trừ khuất phục thì không còn cách nào khác nữa. Một khi Đường Phong khuất phục thì chỉ sợ lão bất tử Đoạn Vô Ưu cũng không thể thi triển được thủ đoạn. Chỉ cần Đoạn Vô Ưu bị quản chế thì chỉ còn Cổ gia và Trảm Hồn Tông, lão phu không thèm đặt bọn chúng vào trong mắt.
- Lão gia chủ cao kiến!
Tiếng thừa nhận vang lên liên tiếp.
Chiến Vô Song nắm chặt tay lại, thầm nghĩ Đường Phong a Đường Phong, để cho ngươi sống vui vẻ thêm mấy ngày, chờ tới giờ khắc kia, ta muốn xem ngươi sẽ làm thế nào?
Bên phía thành Vô Song, Đường Phong chậm rãi mở mắt ra, trong lòng có chút bất an.
Hắn cũng không hề tìm được chút tin tức hữu dụng từ trong trí nhớ của Tư Đồ Cừu.
Lúc hai Linh Giai thượng phẩm của Tư Đồ thế gia chạy trốn tới Chiến gia thì Chiến gia cũng không để cho bọn họ tham dự đại sự. Cho nên lần này Tư Đồ Cừu đến đây cũng chỉ để chuyển một lời mà thôi, về phần câu nói kia có thâm ý gì hay không hắn hoàn toàn không biết.
Tâm tình của Đường Phong có chút phiền não, quả thực đã nhiều năm không xuất hiện qua chuyện tình như vậy, theo thực lực tăng trưởng thì tâm tính cũng càng lúc trầm ổn hơn, cho dù phải đối diện với cục diện chắc chết thì Đường Phong cũng có thể thản nhiên như không, nhưng hiện giờ lại không tỉnh táo được.
Một đám người đều nhận ra được tâm tình biến hóa của Đường Phong, Lại tỷ ôn nhu tiến lên nắm tay Đường Phong, thấp giọng an ủi:
- Đừng lo lắng, có lẽ Tư Đồ Cừu cũng chỉ đe dọa để nhiễu loạn lòng của chàng thôi. Nếu chàng thực sự như vậy thì mới thành toàn cho ý đồ của bọn chúng.
- Hy vọng là vậy!
Đường Phong rầu rĩ lên tiếng, đột nhiên ngẩng đầu hỏi:
- Cổ gia chủ bao lâu thì tới.
- Trong vòng ba đến năm ngày nữa là tới.
- Ba tới năm ngày...
Vậy thì chờ thêm ba đến năm ngày nữa, rốt cuộc tình hình của các nàng Mạc sư tỷ thế nào chỉ cần chờ Cổ U Nguyệt tới liền có thể hỏi rõ ràng.
Bởi vì Tư Đồ Cừu nói một phen khiến trong lòng mọi người có một tảng đá lớn nặng trĩu, chư nữ luân phiên đi tới bên cạnh Đường Phong, lấy nhu tình để hóa giải tích tụ trong lòng hắn.
Đường Phong cảm giác có chút hổ thẹn, thực ra đến ngày thứ hai thì tâm tình của hắn cũng đã áp chế được phần nào, cũng không cần các nữ hài phải làm như vậy, nhưng vừa mới nhìn tới những khuôn mặt lo lắng trước mặt chính mình thì Đường Phong lại không biết phải nói cái gì.
Chỉ có thể tùy ý các nàng làm như vậy.
Ba ngày sau, tinh nhuệ của Cổ gia và Trảm Hồn Tông đã đánh giết tới thành Vô Song.
Bốn thế lực lớn đã triệt để xé rách da mặt với nhau, chỉ mới qua hơn một tháng, khắp cả thiên hạ ngoại trừ phương viên mấy trăm dặm trước mặt ra thì không còn có địa phương nào khác để người Chiến gia sống yên ổn.
- Điểm này lão phu không biết, ta chỉ truyền lời! Đã nói xong, lão phu cáo từ!
Tư Đồ Cừu nào có dám dừng lại, vội vàng nói một tiếng liền bỏ chạy.
- Bắt hắn cho ta!
Trong lòng Đường Phong khẩn cấp, sao để Tư Đồ Cừu chạy thoát? Lời nói vừa dứt liền rút ra một thanh trường kiếm phóng tới như thiểm điện, cả đám người nghe vậy lập tức hành động, chăm chú đuổi theo.
Tuy rằng Tư Đồ Cừu là cao thủ Linh Giai thượng phẩm nhưng nhiều người tấn công cùng lúc như vậy, hắn có thể chạy được đi đâu? Nếu như tốc độ chạy của hắn cực nhanh thì có lẽ sẽ có một đường sinh cơ, nhưng tốc độ hiện giờ của hắn căn bản không đáng nhắc tới trước mặt Đường Phong.
Đường Phong dẫn đầu vọt tới sát bên người hắn, tung ra sát chiêu liên tiếp gắt gao cuốn lấy hắn, chờ tới khi Tần Thả Ca, Hỏa Phượng và Huyết Thiên Hà cùng nhau đuổi tới thì Tư Đồ Cừu liền rơi xuống thế hạ phong.
Thêm một lát sau đám người Tiếu thúc chạy tới, Tư Đồ Cừu chỉ kiên trì không tới mười hơi thở liền bị bắt giữ.
- Phong bế kinh mạch và cương khí của hắn!
Đường Phong lạnh lùng phân phó.
Ba vị cao thủ Linh Giai thượng phẩm đồng loạt ra tay, Tư Đồ Cừu kêu lên một tiếng đau đớn, thần sắc uể oải xuống, trong mắt tràn đầy vể kiêng kỵ và hận ý, cũng không dám có chút oán hận nào.
- Hiện giờ chúng ta có thể nói chuyện rõ ràng rồi.
Vẻ mặt Đường Phong như bão tố trên trời, âm lạnh khiến cho tim đập nhanh, từ trên cao nhìn xuống Tư Đồ Cừu đang bị ngã dưới mặt đất.
- Tư Đồ đại trưởng lão, nếu như ngươi phối hợp thì ta có thể bớt cho ngươi tránh khỏi đau đớn da thịt.
Đường Phong lạnh lùng nhìn hắn.
Tư Đồ Cừu kinh sợ:
- Hai quân giao chiến không chém sứ giả, sao Đường công tử có thể đối đãi với lão phu như vậy? Lão phu chỉ đi truyền lời, ngươi không có chút đạo lý nào sao?
Đường Phong cười nhạt:
- Hai quân giao chiến? Sợ là Tư Đồ đại trưởng lão hồ đồ mất rồi? Đây là ân oán giang hồ, đâu phải là hai quân giao chiến?
Tư Đồ Cừu ngạc nhiên. Quả thực tuy rằng số lượng người tham chiến nhiều nhưng toàn bộ đều là người trong giang hồ, người trong giang hồ hành sự không từ bỏ bất kỳ thủ đoạn, đâu thèm quan tâm tới đối xử sứ giả như thế nào.
Nhận rõ được điểm này, Tư Đồ Cừu liền chết lặng, không khỏi mở miệng:
- Đường công tử muốn hỏi cái gì, lão phu sẽ nói hết!
- Ta chỉ hỏi, Chiến Cuồng nói người bên người ta, rốt cuộc là ai?
- Ta thực sự không biết.
- Cho ngươi thêm một cơ hội nữa!
Thanh âm Đường Phong băng lãnh.
Tư Đồ Cừu quá sợ hãi, vội vàng nói:
- Lão phu trà trộn vào trong giang hồ nhiều năm, làm sao không biết đạo lý người dưới mái hiên phải cúi đầu, nếu như ta biết thì sao còn không nói với ngươi? Đây không phải là tự tìm đường chết sao?
Đường Phong nhìn hắn thật sâu, ánh mắt Tư Đồ Cừu có chút hoảng loạn.
Một lát sau, Đường Phong mới hít vào một hơi sâu, chậm rãi nói:
- Tư Đồ đại trưởng lão, lên đường vui vẻ!
- Ngươi...
Sắc mặt Tư Đồ Cừu hoảng sợ, vừa mới phun ra một chữ thì bàn tay của Đường Phong liền vỗ vào phía trên gáy của hắn, Tư Đồ Cừu chỉ lung lay một cái liền tắt thở.
Cô động ra âm hồn Tư Đồ Cừu, Đường Phong điều tra tỉ mỉ.
Cùng lúc đó, bên trong phủ đệ Chiến gia, gia chủ Tư Đồ thế gia Tư Đồ Phục biến đổi sắc mặt, có chút oán hận nhìn người của Chiến gia nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tư Đồ Cừu... đã chết!
- Đã chết?
Chiến Vô Song nghe vậy sửng sốt, chợt cười nói:
- Đã chết thì thôi, cũng không có gì đáng ngại!
Tư Đồ Phục hít sâu vào một hơi, hung dữ nhìn chăm chú vào Chiến Vô Song, nghĩ thầm đương nhiên ngươi thì không có vấn đề gì, Tư Đồ Cừu là người của Tư Đồ thế gia ta, là một trong hai cự đầu của Tư Đồ thế gia hiện giờ, có quan hệ gì với ngươi?
Đối mặt với ánh mắt ăn thịt người của Tư Đồ Phục, Chiến Vô Song cười lạnh một tiếng:
- Sao vậy? Tư Đồ thế gia có ý kiến gì với ta sao?
- Không dám!
Tuy rằng thực lực vượt qua Chiến Vô Song vô số lần nhưng Tư Đồ Phục cũng không dám nói một câu oán hận, chỉ ngẩng đầu lên nhìn Chiến Cuồng ngồi ngay ngắn trên kia nói:
- Chiến lão gia chủ, trước khi đại trưởng lão đi ngươi không phải đã bảo chứng tuyệt đối không có nguy hiểm gì? Tại sao...
Chiến Cuồng lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn:
- Ngươi đang trách ta?
Câu này vừa nói ra, rất nhiều ánh mắt của cao thủ Chiến gia tập trung lên người Tư Đồ Phục.
Tư Đồ Phục vội vã cúi thấp đầu, trong lòng cảm thấy vô cùng bi ai, trước đây hắn là người đứng đầu một thế gia, vinh quang lớn cỡ nào? Tuy rằng Tư Đồ thế gia chỉ là thủ hạ của Chiến gia, nhưng trải qua trăm năm phát triển, thực lực cũng không yếu đi, thậm chí Tư Đồ Phục tự tin qua thêm vài chục năm nữa là hắn có thể dẫn Tư Đồ thế gia thoát khỏi bàn tay của Chiến gia, chân chính trở thành thế lực lớn thứ tư.
Thế nhưng tất cả chuyện này đều bị Hư Thiên Điện mở ra làm hỏng hết.
Lão quái trăm năm Đoạn Vô Ưu xuất thế ngang trời, lấy thực lực bản thân tiêu diệt toàn bộ Tư Đồ thế gia, rơi vào đường cùng, hắn cùng với Tư Đồ Cừu chỉ có thể chạy tới Chiến gia tị nạn, nhưng hiện giờ tộc nhân còn lại của hắn cũng đã chết, gia chủ Tư Đồ Phục như hắn chỉ còn là cái danh không, là một tướng không quân, không có thủ hạ nào.
Một gia tộc có thể tới bước này cũng coi như là độc nhất vô nhị.
Ăn nhờ ở đậu, nhìn sắc mặt người khác mà hành động, Tư Đồ Phục cảm thấy khuất nhục!
Vị gia chủ Chiến gia Chiến Cuồng ngồi ở phía trên, ánh mắt thâm thúy chậm rãi mở miệng nói:
- Lão phu tính sai. Không ngờ người thanh niên tên gọi Đường Phong kia có thủ đoạn ác độc như vậy, Tư Đồ đại trưởng lão chết đi là trách nhiệm của lão phu.
Trong lòng Tư Đồ Phục cay đắng nhưng trên miệng chỉ có thể nói:
- Chiến lão gia chủ quá nghiêm trọng rồi, là... là do đại trưởng lão học nghệ không tinh cho nên bị người đánh chết, không thể trách được ai.
Chiến Cuồng đã nói tới nước này, Tư Đồ Phục còn có thể nói như thế nào? Lẽ nào muốn hắn tự sát tạ tội?
- Ừm, ngươi có thể nghĩ được như vậy cũng tốt.
Chiến Cuồng khẽ gật đầu:
- Yên tâm, chỉ cần lần đại sự này thành thì sẽ không thiếu chỗ tốt cho ngươi.
- Đa tạ Chiến lão gia chủ cân nhắc!
Tư Đồ Phục nghĩ một đằng nói một nẻo, cảm giác như mình đang ăn quả đắng.
- Được rồi, ngươi cũng xuống nghỉ ngơi đi.
Chiến Cuồng khoát tay.
- Vãn bối xin cáo lui!
Tư Đồ Phục đứng dậy, cung kính rời đi.
Chờ khi Tư Đồ Phục ly khai thì một trận âm thanh hừ lạnh mới chậm rãi vang lên.
Đám cao tầng của Chiến gia đang ngồi tại đây, ngoại trừ Chiến Vô Song có thực lực Linh Giai trung phẩm ra thì tất cả những người khác đều có thực lực Linh Giai thượng phẩm.
Mà nơi đây dĩ nhiên có mười mấy người, còn có những người khác đang đả tọa tu luyện bên trong không hề ra ngoài, thực lực ẩn giấu có thể thấy được một chút.
Đột nhiên Chiến Khôn nói:
- Lão gia chủ, cử động của người khiến ta không thể nhìn rõ, lão gia chủ có thể giải thích nghi hoặc cho ta được không?
Chiến Sơn Nhạc cũng gật đầu:
- Ta cũng không hiểu vì sao để Tư Đồ Cừu đi chịu chết, điểm này chắc lão gia chủ đã nghĩ tới đầu tiên? Tuy rằng Tư Đồ Cừu là người của Tư Đồ thế gia nhưng dù sao hắn cũng là một cao thủ, tự nhiên chết đi như vậy không phải quá đáng tiếc sao? Còn khiến cho Tư Đồ Phục sinh ra tâm phản nghịch, vô duyên vô cớ có một cái tai họa ngầm.
Chiến Cuồng mỉm cười:
- Các ngươi thử nghĩ xem cái được có bù nổi cái mất không?
Mọi người cung kính nói:
- Tuy rằng không nhìn rõ nhưng lão gia chủ chắc chắn có thâm ý, chỉ là chúng ta ngu dốt mà thôi.
Chiến Cuồng trầm ngâm trong chốc lát liền nói:
- Không sai, trước khi Tư Đồ Cừu đi ta đã đoán được hắn sẽ chết. Ta đưa hắn tới để cho Đường Phong giết chết. Nhưng cái chết của hắn cũng không phải không có giá trị.
Một đám người nín thở lắng nghe, muốn biết rốt cuộc Chiến Cuồng an bài cái gì.
Chiến Cuồng tiếp tục nói:
- Đường Phong là một thanh niên, thanh niên thường nhiệt huyết xung động, Tư Đồ Cừu nói ra những lời kia chắc chắn sẽ động vào nghịch lân Đường Phong cho nên hắn phải chết! Thế nhưng sau khi chém giết xong một Linh Giai thượng phẩm, chỉ sợ trong lòng Đường Phong cũng bớt đi tức giận rất nhiều, hắn sẽ cho rằng là ta đặt chuyện, như vậy thì hắn có thể yên lòng, chờ tới khi giây phút cuối cùng, ta sẽ để hắn thấy được an bài chân chính của ta, đến lúc đó nhất định tâm thần của hắn sẽ đại loạn, tất cả đều nằm trong khống chế.
Mọi người nghe được liền lên tiếng ca ngợi lão gia chủ có mưu kế hay. Quả thực Đường Phong rất phiền phức, nếu như hắn có ý chí chiến đấu thì Chiến gia bên này cũng không khá được, huống chi bên người hắn cón có không ít trợ lực, nếu quả thực không đánh mà giải quyết được Đường Phong thì đó là việc vui lớn nhất.
Tư Đồ Cừu chết thật tốt, nếu như để cho người khác đi thì căn bản không đủ phân lượng cho nên mới phải dùng máu tươi của một cao thủ Linh Giai thượng phẩm để giảm yên lửa giận của Đường Phong, để cho hắn mất phòng bị. Chờ đến khi hắn không phòng bị là đánh cho hắn một kích trầm trọng.
Ngày hôm qua Tư Đồ Cừu đi tới chính là gieo một viên hạt giống, chờ tới thời gian thích hợp liền sẽ hóa thành một cây đại thụ che trời, triệt để đánh tan thể xác và tinh thần của Đường Phong.
Nghĩ tới đây, trong lòng mọi người không khỏi bội phục. Tuy rằng để một người Linh Giai thượng phẩm đi chịu chết, mặc dù hắn không phải là người của gia tộc chính mình nhưng mọi người tại đây cũng không có quyết đoán như vậy.
- Lão gia chủ, vì sao hiện giờ không động thủ?
Sắc mặt Chiến Vô Song âm ngoan, có chút khẩn cấp.
Chiến Cuồng liếc mắt nhìn hắn cười, phảng phất như hiểu rõ hắn đang suy nghĩ cái gì trong lòng, mỉm cười nói:
- Hiện giờ động thủ, tuy rằng ta có tám phần mười nắm chắt khuất phục được Đường Phong nhưng lại không thể đạt được lợi ích lớn nhất. Phải chờ khi đám người Cổ gia và Trảm Hồn Tông cùng nhau tới, động thủ trước mặt mọi người thì đây mới là dự định của ta.
Mọi người tỉ mỉ lắng nghe, không dám chen vào nói.
- Ta không quá quen thuộc với người thanh niên Đường Phong này cho nên ta cũng không dám bảo chứng hắn có thể thỏa hiệp cục diện trước mặt hay không, vạn nhất hắn là một người có thủ đoạn độc ác thì mưu kế của ta liền bị đổ vỡ. Mà nếu quả thật người trong thiên hạ bức bách hắn quá mức thì sẽ không như vậy nữa, bị người trong thiên hạ nhìn có thể hắn sẽ không làm ra chuyện tình lòng lang dạ thú, ngoại trừ khuất phục thì không còn cách nào khác nữa. Một khi Đường Phong khuất phục thì chỉ sợ lão bất tử Đoạn Vô Ưu cũng không thể thi triển được thủ đoạn. Chỉ cần Đoạn Vô Ưu bị quản chế thì chỉ còn Cổ gia và Trảm Hồn Tông, lão phu không thèm đặt bọn chúng vào trong mắt.
- Lão gia chủ cao kiến!
Tiếng thừa nhận vang lên liên tiếp.
Chiến Vô Song nắm chặt tay lại, thầm nghĩ Đường Phong a Đường Phong, để cho ngươi sống vui vẻ thêm mấy ngày, chờ tới giờ khắc kia, ta muốn xem ngươi sẽ làm thế nào?
Bên phía thành Vô Song, Đường Phong chậm rãi mở mắt ra, trong lòng có chút bất an.
Hắn cũng không hề tìm được chút tin tức hữu dụng từ trong trí nhớ của Tư Đồ Cừu.
Lúc hai Linh Giai thượng phẩm của Tư Đồ thế gia chạy trốn tới Chiến gia thì Chiến gia cũng không để cho bọn họ tham dự đại sự. Cho nên lần này Tư Đồ Cừu đến đây cũng chỉ để chuyển một lời mà thôi, về phần câu nói kia có thâm ý gì hay không hắn hoàn toàn không biết.
Tâm tình của Đường Phong có chút phiền não, quả thực đã nhiều năm không xuất hiện qua chuyện tình như vậy, theo thực lực tăng trưởng thì tâm tính cũng càng lúc trầm ổn hơn, cho dù phải đối diện với cục diện chắc chết thì Đường Phong cũng có thể thản nhiên như không, nhưng hiện giờ lại không tỉnh táo được.
Một đám người đều nhận ra được tâm tình biến hóa của Đường Phong, Lại tỷ ôn nhu tiến lên nắm tay Đường Phong, thấp giọng an ủi:
- Đừng lo lắng, có lẽ Tư Đồ Cừu cũng chỉ đe dọa để nhiễu loạn lòng của chàng thôi. Nếu chàng thực sự như vậy thì mới thành toàn cho ý đồ của bọn chúng.
- Hy vọng là vậy!
Đường Phong rầu rĩ lên tiếng, đột nhiên ngẩng đầu hỏi:
- Cổ gia chủ bao lâu thì tới.
- Trong vòng ba đến năm ngày nữa là tới.
- Ba tới năm ngày...
Vậy thì chờ thêm ba đến năm ngày nữa, rốt cuộc tình hình của các nàng Mạc sư tỷ thế nào chỉ cần chờ Cổ U Nguyệt tới liền có thể hỏi rõ ràng.
Bởi vì Tư Đồ Cừu nói một phen khiến trong lòng mọi người có một tảng đá lớn nặng trĩu, chư nữ luân phiên đi tới bên cạnh Đường Phong, lấy nhu tình để hóa giải tích tụ trong lòng hắn.
Đường Phong cảm giác có chút hổ thẹn, thực ra đến ngày thứ hai thì tâm tình của hắn cũng đã áp chế được phần nào, cũng không cần các nữ hài phải làm như vậy, nhưng vừa mới nhìn tới những khuôn mặt lo lắng trước mặt chính mình thì Đường Phong lại không biết phải nói cái gì.
Chỉ có thể tùy ý các nàng làm như vậy.
Ba ngày sau, tinh nhuệ của Cổ gia và Trảm Hồn Tông đã đánh giết tới thành Vô Song.
Bốn thế lực lớn đã triệt để xé rách da mặt với nhau, chỉ mới qua hơn một tháng, khắp cả thiên hạ ngoại trừ phương viên mấy trăm dặm trước mặt ra thì không còn có địa phương nào khác để người Chiến gia sống yên ổn.
Bình luận truyện