Vô Thường

Chương 35: Thất tình cô (thượng)



Càng về sau, thực lực của Bạch Tiểu Lại tăng lên sau mỗi lần giải độc lại càng ít.

Sáng hôm nay, Đường Phong vừa dùng xong điểm tâm, đang chuẩn bị xuất phát lên Khúc Đình sơn, không ngờ Bạch Tiểu Lại lại nói:

- Hôm nay không cần tu luyện.

- Tại sao?

Đường Phong hỏi.

- Tu luyện tuy cần nhất là kiên trì bền bỉ, nhưng cũng phải có chừng mực. Ta thấy mấy hôm nay ngươi cũng vất vả quá rồi, hôm nay cứ nghỉ một lúc, cùng ta tới Tĩnh An thành mua vài thứ.

Từ sau khi đưa Bạch Tiểu Lại tới Thiên Tú, cũng gần hai mươi ngày rồi Đường Phong chỉ mải mê đắm chìm trong tu luyện không chút lơ là. Vừa nghe Bạch Tiểu Lại nói vậy, Đường Phong đột nhiên cũng cảm thấy mình hiện tại hơi có chút chỉ biết tới cái trước mắt.

- Vừa hay, ta cũng muốn tới Tĩnh An thành mua đồ.

Đường Phong gật gật đầu, tin tức bên phía Liễu gia cơ bản đã bị Bảo Nhi và Mộng Nhi dò la ra, Đường Phong muốn tới Liễu gia báo thù, trước tiên phải chuẩn bị vài thứ, vô luận là dược vật hay ám khí, hiện tại đều nhất định phải chuẩn bị đầy đủ.

Dò xét khắp người Bạch Tiểu Lại một lươt. Đường Phong nói:

- Cô có cần phải cải trang không? Lần trước tên Diệp Trầm Thu kia tuy đã bị cô đả thương, nhưng hẳn là sẽ không rời khỏi phạm vi Tĩnh An thành, cô ra ngoài bây giờ nếu bị hắn bắt gặp thì phải làm sao bây giờ?

Bạch Tiểu Lại hừ lạnh một tiếng:

- Một chưởng kia của ta đủ khiến hắn một tháng đừng mong động được cương khí, hắn bây giờ khẳng định còn trốn ở đâu đó chữa thương.

Vừa nghe Bạch Tiểu Lại nói như vậy, Đường Phong cũng yên lòng. Hai người nói với Bảo Nhi và Mộng Nhi một tiếng liền nhắm thẳng hướng Tĩnh An thành đi tới.

Thân phận của Bạch Tiểu Lại chỉ có năm người trong Thiên Tú cao tầng biết,một đường đi ra, không ít đệ tử Thiên Tú cũng vô cùng ngờ vực không thôi đối với lai lịch của nàng. Bạch Tiểu Lại tư sắc xuất chúng, khí chất băng lãnh, bản thân lại có một loại cao ngạo cao cao tại thượng, so với Mạc Lưu Tô còn đẹp hơn một bậc, Đường Phong thì cũng phong thần tuấn lãng. diện mạo bất phàm. Hai người sóng vai cùng đi liền khiến người khác cảm thấy như một đôi Kim Đồng Ngọc nữ.

Nghe được thanh âm bàn tán của nữ tử Thiên Tú, gương mặt lạnh lùng của Bạch Tiểu Lại hơi đỏ lên, không khỏi bước đi nhanh hơn.

Ra khỏi Thiên Tú tông, đi thêm mười dặm về phía đông nam chính là Tĩnh An thành.

Đường Phong lần đầu tới thành thị thế này, không khỏi có chút tò mò với nhân tình phong thổ của thế giới này, hết nhìn trái lại nhìn phải, giống như có quá nhiều thứ mới lạ không kịp nhìn.

Cả Tĩnh An thành có mấy chục vạn nhân khẩu, đường lớn rộng đủ để ba cỗ xe ngựa cùng chạy song song đầy ắp đầu người chen chúc với nhau, tiếng la hét và tiếng chào hàng vang lên không dứt bên tai.

Bạch Tiểu Lại nhìn thấy vẻ mặt của Đường Phong thì có chút buồn cười, nam nhân này sao lại giống trẻ con như thế kia chứ, thấy gì cũng dùng lại ngắm nghía một hồi.

- Đợi một lát!

Đường Phong đột nhiên phát hiện đồ tốt, vội vội vàng vàng chạy đi, chỉ một lúc đã quay lại ngay, trên tay cầm hai xâu kẹo hồ lô, vừa gặm một xâu vừa đưa xâu còn lại cho Bạch Tiểu Lại.

Kiếp trước Đường Phong rời khỏi Đường gia bảo từng gặp qua một lão hắn bán kẹo hồ lô trên đường, nhưng lúc đó hắn không biết thứ này bao nhiêu tiền nên không dám đi mua, chỉ có thể đứng một bên nuốt nước bọt. Không ngờ sau khi chuyển thế, lần đầu tới thành thị đã gặp được.

những chuyện kiếp trước phảng phất như mới hôm qua.

Bạch Tiểu Lại là ai chứ, đường đường là muội muội của thành chủ Bạch Đế thành, bản thân cũng là cường giả Thiên giai. Nhìn mình một xâu kẹo đường, không khỏi cảm thấy vừa tức vừa buồn cười.

Nếu để người quen bắt gặp mình cầm kẹo hồ lô ăn ngon lành ngay trên đường, không biết sẽ nghĩ sao về mình.

Vốn không muốn để ý tới hành vi ngây thơ này của Đường Phong, nhưng nhìn vẻ mặt vui mừng hớn hở trên mặt Đường Phong và thần sắc như dâng bảo vật của hắn, Bạch Tiểu Lại thở dài một tiếng, vẫn vươn tay nhận lấy.

- Ăn rất ngon đó.

Đường Phong nói.

Bạch Tiểu Lại đi lần này chủ yếu là muốn mua vài bộ y phục mới, bộ y phục cũ của mình đã sớm không dùng được nữa, y phục nàng dùng mấy hôm nay đều là của hai nha đầu Bảo Nhi và Mộng Nhi.

Tuy hai nha đầu không ngại, nhưng cứ dùng y phục của người khác thì cũng không được tốt cho lắm. Lúc trước Bạch Tiểu Lại vì mất hết thực lực nên không có tâm tư quản những việc khác, nay đã có hy vọng khôi phục liền nhớ ra chuyện cần phải mua y phục mới.

Bạch Tiểu Lại thiên tính lạnh lùng, Phong cách hành sự quyết đoán vang dội, không thích dây dưa phiền phức, tìm được vài kiện y phục vừa mắt trong tiệm y phục, ngay cả giá cũng không hỏi đã kêu người ta gói lại.

- Đi thôi, ngươi muốn mua cái gì?

Bạch Tiểu Lại hỏi.

- đến hiệu thuốc xem trước đã.

Số dược liệu lần trước Bảo Nhi và Mộng Nhi mua về không nhiều lắm, điều chế xong Vũ phiên tiên và dược truy tung thì không còn được bao nhiêu, những thứ nào ăn được thì đều vào bụng cả rồi.

Muốn mua được mấy loại dược vật tốt nhất hay độc dược trong hiệu thuốc căn bản là không có khả năng, trong hiệu thuốc đa phần chỉ bán những thứ dược liệu bình thường mà thôi, thiên tài địa bảo đa phần chỉ tồn tại nơi son dã, Đường Phong đang cân nhắc xem có nên vào Khúc Đình sơn tìm dược vật hay không, dù sao cả khối bảo địa lớn như thế, nếu không tìm thử thì đúng là đáng tiếc.

Quay đầu nhìn Bạch Tiểu Lại, Đường Phong thầm nghĩ nữ nhân này nếu khôi phục thực lực rồi, dùng làm hộ vệ cũng không tệ.

Đi vào một hiệu thuốc tên là : “Tập Nguyên Đường”, Đường Phong liền nhìn xung quanh.

Tập Nguyên đường là hiệu thuốc lớn nhất Tĩnh An thành, do ba đại gia tộc liên hợp dựng nên, một trong số đó có Liễu gia.

Dược liệu bên trong bày ra nhiều không kể xiết, phàm là những thứ có thể thấy trên thị trường, Tập Nguyên đường đều có, trên thị trường không có, Tập Nguyên đường vẫn có. Là dược điếm có số lượng giao dịch đứng đầu Tĩnh An thành.

Đường Phong nhìn một lúc, vẻ mặt đột nhiên chấn kinh, xoay người đi tới chỗ một thứ gì đó vừa giống nấm vừa giống linh chi, mấy cây linh chi này màu sắc vô cùng tiên diễm, toàn thân phát ra một loại ánh sáng giống hệt ngọc lưu ly.

Thất Tình Cô? Chỗ này cư nhiên có thể mua được Thất Tình Cô. hơn nữa nhìn màu sắc thế này, hiển nhiên đã có đủ bảy màu.

Thất Tình Cô, thoạt nhìn có nét khá giống linh chi, nhưng mà bản chất thì lại bất đồng, linh chi là thuốc bổ, Thất Tình Cô lại là một loại độc dược, mỗi hai mươi năm mới có thể sinh ra một màu, muốn có đủ bảy màu, ít nhất cũng có hơn một trăm bốn mươi năm.

Điều kiện sinh trưởng của Thất Tình Cô rất khắc nghiệt, phải lớn lên ở vùng đất kịch độc, dùng độc tố chung quanh làm chất dinh dưỡng nuôi thân, hơn nữa không thể gặp ánh mặt trời, nếu bị ánh nắng chiếu vào, dược hiệu sẽ nhanh chóng mất hết.

Chẳng lẽ lão bản Tập Nguyên đường này không biết nhìn hàng? Nếu không sao lại đem dược vật trân quý thế này đặt bên ngoài chứ?

Tuy bản thân Thất Tình Cô là vật kịch độc, nhưng cũng phải ăn vào thì mới có hiệu quả, nếu chỉ cầm nắm cũng không có nguy hiểm gì.

Hơn nữa, nếu dùng Thất Tình Cô làm vị thuốc chính, cùng với vài loại dược vật khác đem đi ngâm rượu, chẳng những có thể gia tăng thực lực của bản thân, dùng lâu dài còn có thể giúp thân thể bách độc bất xâm.

Mấy vị trưởng lão Đường Môn kiếp trước cũng hay dùng phương pháp này để gia tăng thực lực của bản thân.

Một khi đã thấy được thứ mình muốn, Đường Phong cũng không tiếp tục khách khí, càng không muốn dây dưa lâu dài, trực tiếp gọi điếm tiểu nhị tới:

- Gọi chưởng quầy của các ngươi ra đây.

Tập Nguyên đường thân là sản nghiệp do ba đại gia tộc của Tĩnh An thành, cơ bản có thể nói là nhân vật không ai dám đắc tội, tên điếm tiểu nhị kia vì thế cũng có chút kiêu ngạo ương ngạnh, tuy rằng thấy Đường Phong khí chất bất phàm nhưng cũng không sợ hắn, ở Tĩnh An thành này chưa có mấy người dám đắc tội với Tập Nguyên đường.

- Chưởng quầy còn bận nhiều việc, khách quan muốn mua gì cứ nói với tiểu nhân là được rồi.

Tên tiểu nhị này tuy ăn nói không có ý mạo phạm, nhưng vẻ mặt lại chẳng thành tâm được như thế, ánh mắt lại chuyển sang dò xét trên người Bạch Tiểu Lại không ngừng, thầm nghĩ không biết là mỹ nhân nơi nào, cư nhiên lại xuất chúng như thể?

Đường Phong liếc hắn một cái, lấy từ trong ngực áo ra một ngọc bài, đưa tới trước mặt hắn, thản nhiên nói:

- Gọi chưởng quầy của các ngươi ra đây, ta không muốn nhắc lại lần thứ ba.

Điếm tiểu nhi vẫn chưa hiểu lắm, nhưng tới khi thấy hai chữ lớn phía trên ngọc bài, thần sắc lập tức trở nên kinh sợ, vội nặn ra một nụ cười nịnh nọt:

- Ngài chờ một lát, tiểu nhân đi gọi chưởng quầy ngay.

Nói xong liền vội vội vàng vàng chạy đi.

Nhìn thấy hành động kì quặc của điếm tiểu nhị, Bạch Tiểu Lại hừ lạnh một tiếng, nhìn Đường Phong nghi hoặc hỏi:

- Ngọc bài kia là gì?

- Thiên Tú trưởng lão lệnh!

Đường Phong cười lớn, Lâm Nhược Diên rất quan tâm tới Đường Phong, sớm đã đưa lệnh bài trưởng lão của mình cho hắn phòng thân.

Tập Nguyên đường đúng là sản nghiệp của ba đại gia tộc lớn nhất Tĩnh An thành lập nên, quả thật trong Tĩnh An thành không ai dám đắc tội. Nhưng Tĩnh An vẫn nằm trong phạm vi thế lực của Thiên Tú tông, ba đại gia tộc đều dựa vào Thiên Tú để sinh tồn, nhìn thấy Thiên Tú trưởng lão lệnh, sao còn dám hống hách được?

Đợi bất quá chỉ vài giây, liền có một người trung niên từ trong chạy ra, người này dáng người thấp bé, thân rộng bụng phệ, trong mắt thi thoảng lóe lên hai tia gian xảo không khéo.

Người còn chưa tới nơi, người trung niên này đã cười tươi, ôm quyền nói:

- Tại hạ là Trương Tập Nguyên của Tập Nguyên đường, không biết quý khách đây là?

Trương Tập Nguyên cũng hết sức bất ngờ, vừa rồi tiểu nhị nói với hắn có người cầm lệnh bài trưởng lão của Thiên Tú đi vào Tập Nguyên Đường, hơn nữa người này lại là một nam nhân.

Mọi người đều biết, Thiên Tú đều là nữ nhân, trừ trên xuống dưới căn bản không có nam nhân nào. Nhưng lệnh bài kia cũng không phải giả, lẽ nào người mới tới là nhân tinh hay người thân của vị trưởng lão nào đó?

Hiện tại nhìn thấy Đường Phong tuổi còn trẻ, lại thêm tướng mạo xuất chúng thì càng cảm thấy ngờ vực nhiều hơn.

- Đường Phong!

Đường Phong cũng không có ý giấu giếm thân phận của mình, một khi đã muốn dựa vào uy danh của Thiên Tú để hành sự, giấu giếm ngược lại càng không tốt.

Trương Tập Nguyên sửng sốt, chợt liền biết rõ thân phận của Đường Phong, chính là... Thế này hình như khác xa với mấy lời đồn thì phải.

- Hóa ra là Đường công tử đại giá quang lâm, thứ lỗi cho tiểu nhân không kịp đón tiếp từ xa!

Trương Tập Nguyên không hổ là người làm ăn, trong lòng dù kinh ngạc tới mấy cũng không lộ ra mặt, vẫn trưng ra khuôn mặt tươi cười niềm nở.

Mặc dù Đường Phong không phải đệ tử Thiên Tú, nhưng sau lưng hắn chính là trưởng lão Lâm Nhược Diên, là một trong hai Thiên giai cường giả duy nhất trong phạm vi ngàn dặm quanh đây, Trương Tập Nguyên không khách khí sao được.

- Lần này Đường công tử giá lâm Tập Nguyên Đường chẳng hay là có việc chi?

Chào hỏi đã xong, Trương Tập Nguyên vội hỏi vào việc chính.

- đã đến tới thì đương nhiên là muốn mua thuốc rồi!

Đường Phong cười lớn.

- Đường công tử cứ nói đùa, Khúc Đình sơn của Thiên Tú muốn thuốc gì mà không có, lý nào lại đến cửa tiệm nhỏ này của tiểu nhân tìm mua?

Trương Tập Nguyên lo lắng, thầm nghĩ có khi nào Đường Phong muốn ỷ vào uy danh của Thiên Tú đến đây đoạt thuốc hay không?

Thanh danh của vị công tử này vốn cũng không tốt lắm.

- Đó là của họ, ta không phải đệ tử Thiên Tú, muốn có thuốc phải tự xuất tiền túi ra mua!

Đường Phong vừa nói vừa móc ra vài tờ ngân phiếu.

Số ngân phiếu này đều là Lâm Nhược Diên cho hắn, tuy không nhiều lắm, nhưng thừa sức mua chút dược liệu này.

nhìn thấy ngân phiếu, trong lòng Trương Tập Nguyên liền thả lỏng không ít, cười nói:

- Đường công tử đến đây mua thuốc chính là may mắn của Tập Nguyên Đường, hôm nay tất cả những gì công tử mua đều sẽ giảm giá bảy phần.

- Thế này thì.... Thật ngại quá.

Đường Phong miệng tuy nói thế nhưng chẳng có nửa ý từ chối, chỉ có kẻ ngốc mới không chiếm tiện nghi trước mặt, huống hồ gì Đường Phong hiện tại cũng không có nhiều tiền.

Người làm ăn như Trương Tập Nguyên rất hiểu thời thế, tự mình giúp Đường Phong chọn dược vật, động tác vô cùng nhanh nhẹn.

Mấy loại thuốc dùng để ngâm rượu Tập Nguyên Đường đều có, đều là những thứ tương đối phổ biến, giá cả cũng không cao. Đợi cho Đường Phong chọn xong mấy thứ dược liệu cần thiết, lúc này mới chỉ vào đống Thất Tình Cô kia mà nói:

- Ông chủ Trương, ngươi có biết đây là gì không?

Trương Tập Nguyên chậm rãi lắc đầu:

- Vài ngày trước có một nông phu đưa đến, bảo là thất sắc linh chi, nhưng theo tiểu nhân thấy, đây chắc chắn không phải linh chi mà là độc vật. Dược hiệu cụ thể là gì thì vẫn chưa rõ.

- Cũng dễ nhìn đấy chứ, gói hết đống này cho ta luôn đi.

Đường Phong khoát tay nói.

- nếu Đường công tử đã muốn thì Trương mỗ sẽ đưa ngài. Bất quá phải cảnh báo trước cho công tử biết, những thứ màu sắc càng bắt mắt thì độc tính càng lớn.

- Cũng giống như nữ nhân đúng không.

Đường Phong cố ý liếc Bạch Tiểu Lại một cái, cả hai nam nhân liền cười một tràng.

- Đường công tử quả là diệu nhân, đúng là trăm nghe không bằng một thấy.

Trương Tập Nguyên cảm khái một tiếng.

- Tiểu nhân giúp công tử gói mấy thứ này lại, xin ngài chờ một lát!

Đợi Trương Tập Nguyên đi khỏi Bạch Tiểu Lại mới nhẹ giọng hỏi:

- Ngươi mua nhiều dược liệu như vậy làm gì?

- Tất nhiên là có chỗ hữu dụng!

Đường Phong cười bí hiểm.

- Linh chi kia nhất định là kịch độc, ngươi không sợ bị độc chết sao!

- Luận khả năng chế độc và giải độc, cộng thêm hiểu biết về dược vật, trên đời này nếu ta nhận thứ hai, chỉ sợ không ai dám tự xưng thứ nhất!

Đường Phong nói khoác mà không biết ngượng.

- Ngươi cứ khoác lác đi!

Bạch Tiểu Lại bĩu môi, lộ ra vẻ mặt không tin.

- Cô đừng có nghi ngờ!

Đường Phong cố ý khoe khoang bản lĩnh, tiện tay chỉ vào một loại dược vật bên trong nói:

- Thanh anh hoa, vị cam thuần, thanh liệt, hương vị lưu lại rất lâu, sinh trưởng trong môi trường ẩm ướt, chuyên trị khí hư thể nhược.

Tiếp tục chỉ vào một loại khác:

- Tử Y Thảo, vị chua, tính nhiệt, sống ở nơi âm u, chuyên trị đau nhức thấu xương.

Rồi lại sang một loại khác:

- Hàn tâm quả, vị cay tính hàn, sống ở nơi lạnh giá, chuyện trị can hỏa vượng thịnh.

Mỗi khi chỉ vào một loại, Đường Phong chẳng những mùi vị, ngay cả sinh trưởng trong môi trường thế nào và dược hiệu cùng chú giải rõ ràng, hiển nhiên không phải bịa đặt mà ra, Bạch Tiểu Lại mở to mắt nhìn Đường Phong, vẻ mặt đầy kinh ngạc, nàng thật không ngờ được, nam nhân tuấn tú này còn có bản lĩnh này.

Đường Phong xuất thân Đường Môn, hiểu biết đối với dược vật cũng rất nhiều, lại thêm mười lăm năm nằm trên giường, độc kinh trong thiên hạ như {{Hóa độc )}{{Đường độc bí điển )}{{ Thế thuyết độc nguyên )){{ Vạn hoa bản thảo )){{Dược vương Thần thiên )){{Cửu Châu dược điển )}đã sớm thuộc làu làu. Những loại trong Tập Nguyên Đường này chỉ là dược vật bình thường nhất mà thôi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện