Chương 2066
Chương 2066
Kiều An rất thông minh, cô ta không gọi điện thoại cho Lục Lãnh Phong, ngược lại là gọi cho Hy Nguyệt.
Cô ta biết nếu như mình gọi điện cho Lục Lãnh Phong, Lục Lãnh Phong nhất định sẽ đuổi cô ta đi.
Hy Nguyệt lại khác, cô nhất định sẽ để Niên Niên đi vào, cô ta đã năm dò tính tình của Hy Nguyệt, cô là người ăn mềm không ăn cứng.
Hy Nguyệt sắp xếp vệ sĩ đưa Kiều An vào trong này.
Vừa nhìn thấy cô ta, sắc mặt Lục Lãnh Phong đã trở nên âm trầm.
“Cô đến đây làm gì?”
“Em nghe nói mọi người nghỉ phép ở đây, cho nên muốn dẫn Niên Niên đến chơi với anh chị.” Kiều An lúng túng nói.
“Cô nghe ai nói?” Trong mắt Lục Lãnh Phong lóe lên ánh sáng sắc bén.
Kiều An không trả lời mà chính là để đứa nhỏ trong ngực xuống.
“Con qua tìm anh chị chơi đi.”
Niên Niên chạy đến chỗ Hy Nguyệt, vươn tay nhỏ ra, muốn được cô ôm.
Hy Nguyệt bế cậu bé lên, hôn lên gương mặt mũm mĩm của cậu nhóc.
“Niên Niên, hình như cháu lại nặng hơn rồi đó.”
Niên Niên hé cái miệng nhỏ nhắn của mình, cười ha ha với cô.
“Bác… Bác… ăn quả.”
Hy Nguyệt biết cậu nhóc đang gọi bác gái.
“Cháu cũng biết gọi bác gái rồi, thật đúng là thông minh…”
Cô múc một bát sinh tố hoa quả, đặt cậu bé lên ghế dành cho trẻ sơ sinh, đút cho cậu nhóc ăn.
Cậu nhóc vừa ăn vừa vỗ tay.
“Ngon… Ngon quá…”
Lục Kiến Dao và Lục Kiến Diệp chơi một lúc cũng chạy về ăn hoa quả.
Lục Kiến Dao phát hiện, đứa nhóc Niên Niên này không đến giành ba với bọn họ, mà chính là giành mẹ.
“Ba, em trai không thích ba, thằng bé thích mẹ hơn.”
Lục Lãnh Phong cau mày.
Thằng nhỏ kia chính là dựa vào ngây thơ nũng nịu nắm giữ trái tim thánh mẫu của người phụ nữ ngu ngốc kia.
Kiều An ở bên cạnh vội vàng nói. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Niên Niên cũng rất thích… Bác Lục, chỉ là bác Lục chưa từng cười với thằng bé, cho nên thằng bé có chút sợ hãi mà thôi.” Vốn dĩ lúc đầu cô ta muốn nói ba, nhưng đầu lưỡi khẽ đảo chuyển sang bác.
Có một câu nói rất hay, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, con trai thông minh như thế, dỗ cho Hy Nguyệt vui vẻ, cô ta không thể ở bên cạnh gây cản trở.
Hy Nguyệt nhìn Lục Lãnh Phong, láu lỉnh cười một tiếng.
“Bác Lục, bác nhanh cười một tiếng với Niên Niên đi.”
Lục Lãnh Phong tức giận trừng mắt nhìn cô.
“Em để ý đến tụi nhỏ, anh đi xử lý ít công việc.”
Sau khi nói xong, anh quay người đi về phía biệt thự.
Bình luận truyện