Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng
Chương 97: Ông lão
Lúc Cảnh Tô đi Ý, cô đi theo chân bọn họ.
“Tuyết Thần, chúng tôi trở lại rồi, anh xem!” Người đàn ông có mái tóc bạc thả rối trên vai, sắc mặt anh ta trắng bệch bất thường, sự xuất hiện của anh ta tại sân bay dẫn đến sự chú ý, bất luận là bề ngoài xuất chúng hay là kì dị thì đều làm người ta thấy mắt sáng lên.
“Tuyết Thần, anh xem, bọn họ đều đang nhìn anh đó! Nếu anh có thể tỉnh để nhìn thấy thì thật tốt!” Người đàn ông vuốt ve gương mặt của người đàn ông kia, nói nhỏ, ánh mắt tràn đầy đau lòng.
Người này đã sống thực vật nhiều năm, bất luận anh cố gắng đến thế nào cũng không được đáp lại, chỉ khi ngẫu nhiên nhắc đến tên của cô gái kia anh ấy mới có một chút phản ứng. Nếu cô gái kia có thể làm anh ấy tốt hơn, anh cũng bằng lòng thành toàn cho bọn họ. Nhiều năm như vậy, anh cũng đã nghĩ thông suốt rồi.
“Tuyết Thần, chúng ta về nhà đi!” Nghe đến chữ nhà, tay người đàn ông hơi run run, Hàn Tử Tuấn thấy vậy thì kích động trong lòng, anh ta càng thêm vui vẻ đẩy xe lăn ra ngoài phi trường.
“Đó là Hàn Tử Dương sao?” Đường Tuấn nhìn bóng lưng rời đi, người nọ và Hàn Tử Dương giống nhau như đúc, nhưng sao tóc của Hàn Tử Dương lại trắng? Đường Tuấn vừa lúc đi ngang qua, thấy tổ hợp bọn họ có chút kỳ quái, mà người ngồi trên xe lăn kia là ai? Vì sao ánh mắt Hàn Tử Dương nhìn người đàn ông kia lại tràn đầy tính ý như vậy?
Đường Tuấn cũng không phải người nhiều chuyện, cho nên anh chỉ nghĩ một chút rồi đi hội hợp với lão đại. Đã có tin tức mới nhất, gián điệp nước láng giềng đã vào trong nước, nghe nói là tới trộm một phần cơ mật quốc gia, mà hắc bang quốc tế cũng bắt đầu buôn lậu hàng loạt thuốc phiện trong nước, hiện tại bọn họ cũng phải toàn lực phối hợp nhân viên cảnh vụ tới làm tốt công việc này.
Cảnh Tô đi trên đường cái ở Ý, tìm kiếm rất lâu, hóa ra hắc bang trong truyền thuyết chính là như vậy!
xxx
Nghe bà nội nói, ông nội là một trong những người thừa kế hắc bang, hắc bang phân ra vài người đồng thời thừa kế, cho nên Cảnh Tô cũng là người thừa kế hắc bang. Bọn họ tương truyền nhiều đời, Cảnh Lam quyết định muốn để Cảnh Tô đến kế thừa vị trí này, sau khi bà và chồng qua đời thì cô sẽ kế thừa nó.
Mà đời trước của Cảnh Thái Lam chính là buôn lậu tẩy tiền đen, dưới sự lãnh đạo của bà, thành phố Đàm Sơn dần dần trở thành địa bàn trong tay.
“Cô là ai?” Người tới nói bằng tiếng Ý, ông ta cho rằng Cảnh Tô không hiểu tiếng Ý nhưng kỳ thật cô hiểu rõ hết!
“Cảnh Tô!” Lúc Cảnh Tô nói ra những lời này, Hàn Tử Dương đứng bên cạnh cô cũng thán phục, anh ta chưa từng biết Cảnh Tô nói tiếng Ý lưu loát như vậy.
“Cảnh?” Hàn Tử Dương mang theo Cảnh Tô rời đi, để người kia đứng đó lẩm bẩm một mình.
Cảnh Tô liếc mắt nhìn người kia một cái, cảm thấy quen thuộc, cũng cảm thấy đó hẳn là người tốt. Cho nên cô mở tay Hàn Tử Dương ra, nhét một tờ địa chỉ quán rượu của họ vào tay ông ta, buổi sáng ra ngoài cô tiện tay mang danh thiếp theo.
“Cảnh Lam!” Người kia thì thào, hai chữ Cảnh Lam này Cảnh Tô nghe thấy rất xuôi tai.
Cảnh Tô biết người này có quan hệ không ít với bà nội, nhưng hiện tại cô không thể để Hàn Tử Dương đi theo bên cạnh, cô muốn bắt đầu tìm hiểu. Nếu bây giờ cô có thêm năng lực kia, cô nhất định phải để đám người đáng chết đó giải tán cái tổ chức này!
Trên đường phố nước Ý, Hàn Tử Dương gần như là đi theo Cảnh Tô một tấc không rời. Bọn họ cùng ở phòng tổng thống, cho nên Hàn Tử Dương luôn đặt Cảnh Tô trong tầm nhìn, cô hoàn toàn không có bất kỳ cơ hội nào ra ngoài.
Người kia đã đợi dưới lầu mấy ngày rồi, cô nhất định phải đi xuống gặp người đó!
Nhìn bóng dáng già nua kia, không biết có phải bà nội trên trời có linh thiêng đang nhắc nhở hay không, cô luôn cảm thấy đau lòng cho ông ấy.
Lúc Cảnh Tô đang thu dọn va li, cô lục ra được một chai rượu đỏ năm 92, linh cơ chợt lóe, cô đã biết làm thế nào để Hàn Tử Dương rời đi rồi. Cô luyện tập trong phòng một lúc lâu, rốt cuộc cũng tập được một nụ cười mình vừa ý, sau đó cô đi ra ngoài.
“Tử Dương, em muốn ăn thịt bò bít tết, em có mang rượu đỏ tới đây! Đêm nay chúng ta ăn bữa tối dưới ánh nến đi!” Cảnh Tô nhìn Hàn Tử Dương, trong mắt cô đầy ý cười, nụ cười đó khiến Hàn Tử Dương bị hòa tan trong nháy mắt.
Hàn Tử Dương rốt cuộc cũng tin câu nói kia, anh hùng thật khó qua ải mỹ nhân, huống chi anh còn không phải anh hùng!
“Được, Cảnh Tô, em chờ một chút, anh xuống dưới nói với bọn họ!” Đây là khách sạn năm sao, có lẽ thịt bò làm cũng không tệ!
“Được!” Hàn Tử Dương không nghĩ nhiều, nhưng trong phòng vẫn chưa có nến, cho nên anh phải xuống nói với phục vụ một chút, quan trọng nhất là anh muốn có bầu không khí kia!
Nhìn Hàn Tử Dương rời đi, Cảnh Tô rục rịch trong lòng, cô muốn đi xuống tìm người kia hỏi rõ ràng một chút, nhưng lý trí lại ngăn cô lại!
Cảnh Tô mở chai rượu đỏ, bắt đầu rót rượu, cô lấy một bao thuốc màu trắng ra hạ thuốc cho Hàn Tử Dương, để anh ấy ngủ ngon một giấc!
“Cảnh Tô, em mau tới đây, xem anh chuẩn bị cho em này!” Hàn Tử Dương biết Cảnh Tô thích sườn xào chua ngọt, trước kia cô luôn nói với anh nhưng anh chưa từng để trong lòng, cho nên lúc này anh mới muốn mua một phần mang lên cho cô, hiếm khi được ăn món sườn xào chua ngọt mê người như vậy ở Ý.
“Ừm, em rất thích!” Cảnh Tô cũng không thể hiện nhiệt tình quá, vì cô đang khẩn trương, nhưng hành vi này của Cảnh Tô trong mắt Hàn Tử Dương lại tưởng rằng cô không thích!
“Vậy mau ăn đi!” Hàn Tử Dương không che giấu được thất vọng trong lòng, anh không biết phải nói với Cảnh Tô như thế nào nữa.
“Được!” Cảnh Tô nhấc đũa lên ăn, cô rất thích vị chua đó, mấy ngày không có khẩu vị nên hiện giờ càng thêm thèm ăn, ăn nhiều thêm mấy miếng!
Leng keng, leng keng ~
Chuông cửa vang, Hàn Tử Dương khẩn trương đi ra mở cửa!
Nhìn phục vụ khách sạn cẩn thận đặt thịt bò lên bàn, bày biện đẹp mắt, kéo màn, vì không phải buổi tối nên bọn họ không đạt được hiệu quả ánh sáng mong muốn, cho nên phải kéo màn.
Nhân viên phục vụ sắp xếp xong thì lấy nến ra, sau đó đưa hoa hồng cho Hàn Tử Dương.
“Tiên sinh, có cần người ở lại phục vụ không ạ?”
“Ừm…” Hàn Tử Dương đang phân vân.
“Không cần đâu!” Cảnh Tô đoạt lời của Hàn Tử Dương, lên tiếng nói trước!
“Được rồi, các anh đi xuống trước đi, làm phiền rồi!” Hàn Tử Dương khách khí nói, mấy người phục vụ kia nhìn đến mặt đỏ tai hồng, vì lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy người ngoại quốc đẹp trai như vậy.
Đi sau cùng là một người châu Á, vóc dáng rất xinh xắn.
Trước khi đi cô ta nhìn họ một cái, như có nỗi khổ tâm gì đó. Sau khi nhóm phục vụ kia rời đi thì cô gái vẫn đứng ngốc ngoài cửa phòng!
“Cảnh Tô, ăn thịt bò đi!” Hàn Tử Dương cảm thấy rất vui vẻ, như được quay về như lúc trước, cũng là bữa tối dưới ánh nến như thế này, trong lòng anh khỏi nói thư thái bao nhiêu. Bây giờ ngẫm lại, quãng thời gian kia là lúc mà anh cảm thấy vui nhất!
“Được!” Cảnh Tô ăn vài ngụm, cảm giác ghê tởm kia lại dâng lên, nhưng vì để thành công cô nhất định phải nhịn xuống.
“Để anh rót rượu!” Hàn Tử Dương có ý tốt đề nghị!
“Được!” Cảnh Tô lấy ra hai ly rượu có sẵn đá, Hàn Tử Dương thuần thục rót rượu, không đợi Cảnh Tô nói anh đã uống hết một ly rượu đầy.
“Cảnh Tô, ly rượu này là anh nhận lỗi với em, trước kia mặc kệ anh lạnh nhạt thế nào, anh dùng ly rượu này bồi tội với em!” Hàn Tử Dương lại rót thêm một ly nữa, Cảnh Tô chỉ mỉm cười nhìn anh, trong mắt đầy vẻ bất an nhưng Hàn Tử Dương không hiểu, anh chưa bao giờ hiểu cô!
Nếu là Tư Mộ Thần thì đã sớm nhìn thấu tính toán của cô rồi! Tư Mộ Thần sẽ phối hợp diễn xong với cô, nếu an toàn, anh sẽ làm bộ như không biết gì, nếu không an toàn, anh sẽ đúng lúc cứu cô ra.
“Cảnh Tô, sao anh lại thấy choáng váng vậy? Cảnh Tô, anh, anh muốn…” Hàn Tử Dương nhào lên ôm chặt Cảnh Tô, Cảnh Tô vội vàng né tránh. Cô chạy chậm ra ngoài, ngay cả cửa phòng cũng không đómg.
Cảnh Tô thậm chí còn xem nhẹ người bên ngoài cửa phòng, đợi đến khi cô ta đi vào, Hàn Tử Dương nhìn dáng dấp rất giống Cảnh Tô thì bắt đầu hôn môi với cô ta.
Cô gái không phản kháng, vóc dáng nhỏ nhắn vốn không phải đối thủ của anh!
Hàn Tử Dương mơ hồ thấy thiếu cái gì, cô gái đã vội vàng nhặt quần áo trên đất rồi rời khỏi phòng. Cô không thể để những người này biết mình, cô tới đây đã là trái với quy định của khách sạn, bây giờ càng thêm sai lầm, dám xảy ra quan hệ với vị khách tôn quý đó!
“Đinh Tiểu Vũ, mày làm sao vậy, sao có thể lớn mật đến thế!” Cô thích vị khách kia, nhưng nằm mơ cô cũng không ngờ hai người có thể có quan hệ xác thịt!
Cảnh Tô vội vàng chạy xuống lầu. Người kia nhìn Cảnh Tô, ánh mắt vô cùng kích động!
“Đi theo tôi!” Ông lão để Cảnh Tô đi theo mình, Cảnh Tô cũng nghe theo, không biết vì sao mà cô rất có cảm giác an toàn với ông ta!
Đi tới một cây đa lớn thì ông lão ngừng lại, xung quanh vắng lặng, bên cạnh có một căn nhà cổ cũ nát, xem ra đã lâu không có người ở!
“Vào thôi!” Ông lão nhìn nhìn chung quanh, để Cảnh Tô khẩn trương trong nhà.
“Sao lại mang tôi tới đây?” Cảnh Tô nghi hoặc hỏi, ông lão phức tạp nhìn cô.
“Bà nội của cô thế nào rồi?” Ông lão đột nhiên mở miệng lưu loát nói tiếng Trung, điều này khiến Cảnh Tô hơi kinh ngạc.
Đợi đến khi ông lão cầm vũ khí lên, cô mới ý thức được đây không phải là người Ý mà là người giống như cô!
“Tuyết Thần, chúng tôi trở lại rồi, anh xem!” Người đàn ông có mái tóc bạc thả rối trên vai, sắc mặt anh ta trắng bệch bất thường, sự xuất hiện của anh ta tại sân bay dẫn đến sự chú ý, bất luận là bề ngoài xuất chúng hay là kì dị thì đều làm người ta thấy mắt sáng lên.
“Tuyết Thần, anh xem, bọn họ đều đang nhìn anh đó! Nếu anh có thể tỉnh để nhìn thấy thì thật tốt!” Người đàn ông vuốt ve gương mặt của người đàn ông kia, nói nhỏ, ánh mắt tràn đầy đau lòng.
Người này đã sống thực vật nhiều năm, bất luận anh cố gắng đến thế nào cũng không được đáp lại, chỉ khi ngẫu nhiên nhắc đến tên của cô gái kia anh ấy mới có một chút phản ứng. Nếu cô gái kia có thể làm anh ấy tốt hơn, anh cũng bằng lòng thành toàn cho bọn họ. Nhiều năm như vậy, anh cũng đã nghĩ thông suốt rồi.
“Tuyết Thần, chúng ta về nhà đi!” Nghe đến chữ nhà, tay người đàn ông hơi run run, Hàn Tử Tuấn thấy vậy thì kích động trong lòng, anh ta càng thêm vui vẻ đẩy xe lăn ra ngoài phi trường.
“Đó là Hàn Tử Dương sao?” Đường Tuấn nhìn bóng lưng rời đi, người nọ và Hàn Tử Dương giống nhau như đúc, nhưng sao tóc của Hàn Tử Dương lại trắng? Đường Tuấn vừa lúc đi ngang qua, thấy tổ hợp bọn họ có chút kỳ quái, mà người ngồi trên xe lăn kia là ai? Vì sao ánh mắt Hàn Tử Dương nhìn người đàn ông kia lại tràn đầy tính ý như vậy?
Đường Tuấn cũng không phải người nhiều chuyện, cho nên anh chỉ nghĩ một chút rồi đi hội hợp với lão đại. Đã có tin tức mới nhất, gián điệp nước láng giềng đã vào trong nước, nghe nói là tới trộm một phần cơ mật quốc gia, mà hắc bang quốc tế cũng bắt đầu buôn lậu hàng loạt thuốc phiện trong nước, hiện tại bọn họ cũng phải toàn lực phối hợp nhân viên cảnh vụ tới làm tốt công việc này.
Cảnh Tô đi trên đường cái ở Ý, tìm kiếm rất lâu, hóa ra hắc bang trong truyền thuyết chính là như vậy!
xxx
Nghe bà nội nói, ông nội là một trong những người thừa kế hắc bang, hắc bang phân ra vài người đồng thời thừa kế, cho nên Cảnh Tô cũng là người thừa kế hắc bang. Bọn họ tương truyền nhiều đời, Cảnh Lam quyết định muốn để Cảnh Tô đến kế thừa vị trí này, sau khi bà và chồng qua đời thì cô sẽ kế thừa nó.
Mà đời trước của Cảnh Thái Lam chính là buôn lậu tẩy tiền đen, dưới sự lãnh đạo của bà, thành phố Đàm Sơn dần dần trở thành địa bàn trong tay.
“Cô là ai?” Người tới nói bằng tiếng Ý, ông ta cho rằng Cảnh Tô không hiểu tiếng Ý nhưng kỳ thật cô hiểu rõ hết!
“Cảnh Tô!” Lúc Cảnh Tô nói ra những lời này, Hàn Tử Dương đứng bên cạnh cô cũng thán phục, anh ta chưa từng biết Cảnh Tô nói tiếng Ý lưu loát như vậy.
“Cảnh?” Hàn Tử Dương mang theo Cảnh Tô rời đi, để người kia đứng đó lẩm bẩm một mình.
Cảnh Tô liếc mắt nhìn người kia một cái, cảm thấy quen thuộc, cũng cảm thấy đó hẳn là người tốt. Cho nên cô mở tay Hàn Tử Dương ra, nhét một tờ địa chỉ quán rượu của họ vào tay ông ta, buổi sáng ra ngoài cô tiện tay mang danh thiếp theo.
“Cảnh Lam!” Người kia thì thào, hai chữ Cảnh Lam này Cảnh Tô nghe thấy rất xuôi tai.
Cảnh Tô biết người này có quan hệ không ít với bà nội, nhưng hiện tại cô không thể để Hàn Tử Dương đi theo bên cạnh, cô muốn bắt đầu tìm hiểu. Nếu bây giờ cô có thêm năng lực kia, cô nhất định phải để đám người đáng chết đó giải tán cái tổ chức này!
Trên đường phố nước Ý, Hàn Tử Dương gần như là đi theo Cảnh Tô một tấc không rời. Bọn họ cùng ở phòng tổng thống, cho nên Hàn Tử Dương luôn đặt Cảnh Tô trong tầm nhìn, cô hoàn toàn không có bất kỳ cơ hội nào ra ngoài.
Người kia đã đợi dưới lầu mấy ngày rồi, cô nhất định phải đi xuống gặp người đó!
Nhìn bóng dáng già nua kia, không biết có phải bà nội trên trời có linh thiêng đang nhắc nhở hay không, cô luôn cảm thấy đau lòng cho ông ấy.
Lúc Cảnh Tô đang thu dọn va li, cô lục ra được một chai rượu đỏ năm 92, linh cơ chợt lóe, cô đã biết làm thế nào để Hàn Tử Dương rời đi rồi. Cô luyện tập trong phòng một lúc lâu, rốt cuộc cũng tập được một nụ cười mình vừa ý, sau đó cô đi ra ngoài.
“Tử Dương, em muốn ăn thịt bò bít tết, em có mang rượu đỏ tới đây! Đêm nay chúng ta ăn bữa tối dưới ánh nến đi!” Cảnh Tô nhìn Hàn Tử Dương, trong mắt cô đầy ý cười, nụ cười đó khiến Hàn Tử Dương bị hòa tan trong nháy mắt.
Hàn Tử Dương rốt cuộc cũng tin câu nói kia, anh hùng thật khó qua ải mỹ nhân, huống chi anh còn không phải anh hùng!
“Được, Cảnh Tô, em chờ một chút, anh xuống dưới nói với bọn họ!” Đây là khách sạn năm sao, có lẽ thịt bò làm cũng không tệ!
“Được!” Hàn Tử Dương không nghĩ nhiều, nhưng trong phòng vẫn chưa có nến, cho nên anh phải xuống nói với phục vụ một chút, quan trọng nhất là anh muốn có bầu không khí kia!
Nhìn Hàn Tử Dương rời đi, Cảnh Tô rục rịch trong lòng, cô muốn đi xuống tìm người kia hỏi rõ ràng một chút, nhưng lý trí lại ngăn cô lại!
Cảnh Tô mở chai rượu đỏ, bắt đầu rót rượu, cô lấy một bao thuốc màu trắng ra hạ thuốc cho Hàn Tử Dương, để anh ấy ngủ ngon một giấc!
“Cảnh Tô, em mau tới đây, xem anh chuẩn bị cho em này!” Hàn Tử Dương biết Cảnh Tô thích sườn xào chua ngọt, trước kia cô luôn nói với anh nhưng anh chưa từng để trong lòng, cho nên lúc này anh mới muốn mua một phần mang lên cho cô, hiếm khi được ăn món sườn xào chua ngọt mê người như vậy ở Ý.
“Ừm, em rất thích!” Cảnh Tô cũng không thể hiện nhiệt tình quá, vì cô đang khẩn trương, nhưng hành vi này của Cảnh Tô trong mắt Hàn Tử Dương lại tưởng rằng cô không thích!
“Vậy mau ăn đi!” Hàn Tử Dương không che giấu được thất vọng trong lòng, anh không biết phải nói với Cảnh Tô như thế nào nữa.
“Được!” Cảnh Tô nhấc đũa lên ăn, cô rất thích vị chua đó, mấy ngày không có khẩu vị nên hiện giờ càng thêm thèm ăn, ăn nhiều thêm mấy miếng!
Leng keng, leng keng ~
Chuông cửa vang, Hàn Tử Dương khẩn trương đi ra mở cửa!
Nhìn phục vụ khách sạn cẩn thận đặt thịt bò lên bàn, bày biện đẹp mắt, kéo màn, vì không phải buổi tối nên bọn họ không đạt được hiệu quả ánh sáng mong muốn, cho nên phải kéo màn.
Nhân viên phục vụ sắp xếp xong thì lấy nến ra, sau đó đưa hoa hồng cho Hàn Tử Dương.
“Tiên sinh, có cần người ở lại phục vụ không ạ?”
“Ừm…” Hàn Tử Dương đang phân vân.
“Không cần đâu!” Cảnh Tô đoạt lời của Hàn Tử Dương, lên tiếng nói trước!
“Được rồi, các anh đi xuống trước đi, làm phiền rồi!” Hàn Tử Dương khách khí nói, mấy người phục vụ kia nhìn đến mặt đỏ tai hồng, vì lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy người ngoại quốc đẹp trai như vậy.
Đi sau cùng là một người châu Á, vóc dáng rất xinh xắn.
Trước khi đi cô ta nhìn họ một cái, như có nỗi khổ tâm gì đó. Sau khi nhóm phục vụ kia rời đi thì cô gái vẫn đứng ngốc ngoài cửa phòng!
“Cảnh Tô, ăn thịt bò đi!” Hàn Tử Dương cảm thấy rất vui vẻ, như được quay về như lúc trước, cũng là bữa tối dưới ánh nến như thế này, trong lòng anh khỏi nói thư thái bao nhiêu. Bây giờ ngẫm lại, quãng thời gian kia là lúc mà anh cảm thấy vui nhất!
“Được!” Cảnh Tô ăn vài ngụm, cảm giác ghê tởm kia lại dâng lên, nhưng vì để thành công cô nhất định phải nhịn xuống.
“Để anh rót rượu!” Hàn Tử Dương có ý tốt đề nghị!
“Được!” Cảnh Tô lấy ra hai ly rượu có sẵn đá, Hàn Tử Dương thuần thục rót rượu, không đợi Cảnh Tô nói anh đã uống hết một ly rượu đầy.
“Cảnh Tô, ly rượu này là anh nhận lỗi với em, trước kia mặc kệ anh lạnh nhạt thế nào, anh dùng ly rượu này bồi tội với em!” Hàn Tử Dương lại rót thêm một ly nữa, Cảnh Tô chỉ mỉm cười nhìn anh, trong mắt đầy vẻ bất an nhưng Hàn Tử Dương không hiểu, anh chưa bao giờ hiểu cô!
Nếu là Tư Mộ Thần thì đã sớm nhìn thấu tính toán của cô rồi! Tư Mộ Thần sẽ phối hợp diễn xong với cô, nếu an toàn, anh sẽ làm bộ như không biết gì, nếu không an toàn, anh sẽ đúng lúc cứu cô ra.
“Cảnh Tô, sao anh lại thấy choáng váng vậy? Cảnh Tô, anh, anh muốn…” Hàn Tử Dương nhào lên ôm chặt Cảnh Tô, Cảnh Tô vội vàng né tránh. Cô chạy chậm ra ngoài, ngay cả cửa phòng cũng không đómg.
Cảnh Tô thậm chí còn xem nhẹ người bên ngoài cửa phòng, đợi đến khi cô ta đi vào, Hàn Tử Dương nhìn dáng dấp rất giống Cảnh Tô thì bắt đầu hôn môi với cô ta.
Cô gái không phản kháng, vóc dáng nhỏ nhắn vốn không phải đối thủ của anh!
Hàn Tử Dương mơ hồ thấy thiếu cái gì, cô gái đã vội vàng nhặt quần áo trên đất rồi rời khỏi phòng. Cô không thể để những người này biết mình, cô tới đây đã là trái với quy định của khách sạn, bây giờ càng thêm sai lầm, dám xảy ra quan hệ với vị khách tôn quý đó!
“Đinh Tiểu Vũ, mày làm sao vậy, sao có thể lớn mật đến thế!” Cô thích vị khách kia, nhưng nằm mơ cô cũng không ngờ hai người có thể có quan hệ xác thịt!
Cảnh Tô vội vàng chạy xuống lầu. Người kia nhìn Cảnh Tô, ánh mắt vô cùng kích động!
“Đi theo tôi!” Ông lão để Cảnh Tô đi theo mình, Cảnh Tô cũng nghe theo, không biết vì sao mà cô rất có cảm giác an toàn với ông ta!
Đi tới một cây đa lớn thì ông lão ngừng lại, xung quanh vắng lặng, bên cạnh có một căn nhà cổ cũ nát, xem ra đã lâu không có người ở!
“Vào thôi!” Ông lão nhìn nhìn chung quanh, để Cảnh Tô khẩn trương trong nhà.
“Sao lại mang tôi tới đây?” Cảnh Tô nghi hoặc hỏi, ông lão phức tạp nhìn cô.
“Bà nội của cô thế nào rồi?” Ông lão đột nhiên mở miệng lưu loát nói tiếng Trung, điều này khiến Cảnh Tô hơi kinh ngạc.
Đợi đến khi ông lão cầm vũ khí lên, cô mới ý thức được đây không phải là người Ý mà là người giống như cô!
Bình luận truyện