Vợ Yêu Xin Chào
Chương 33: Nỗi lo sợ của anh
Huỳnh Nha Hi gấp rút cầm lấy điện thoại của chị Hà, lục trong danh bạ người tên Thế Thành gọi đi. Đưa điện thoại kề lên tai chị Hà, Anh Thảo hoàn toàn phải tựa người vào Nha Hi, càng lúc càng khó thở, nước mắt nước mũi cứ chảy ra, Hà Anh Thảo chờ đợi người kia bắt máy giọng nói phát ra đau khổ gọi "Bác sĩ Trương..."
Đầu dây bên kia lập tức phát ra lo lắng, Hà Anh Thảo chỉ bật khóc, miệng chỉ vừa phát ra hai từ "Hạ thiếu..." Gục trên vai Nha Hi, Huỳnh Nha Hi lay lay Anh Thảo lại không có động tĩnh.
Huỳnh Nha Hi hoảng sợ, nghe điện thoại giọng nói hốt hoảng "Chị ấy... Chị ấy ngất rồi, bác sĩ..."
Đầu dây không biết đây là Huỳnh Nha Hi, vợ của Dư Thế Phàm, hiện tại anh cũng không có tâm trạng để tâm gấp rút bảo "Cô liên hệ Dư tổng cho xe đưa cô ấy đến bệnh viện của tôi."
Huỳnh Nha Hi vội tắt máy, sau đó dùng chính điện thoại của Hà Anh Thảo gọi cho Dư Thế Phàm. Nhìn thấy dòng chữ Dư tổng liền ấn gọi, đầu dây vừa vặn nhấc máy, Huỳnh Nha Hi liền mếu máo "Anh... Chị Hà bị ngất, có anh tên là Thế Thành bảo..."
Dư Thế Phàm lập tức cúp máy, nhanh chóng từ phòng tổng giám đốc đi xuống chỗ của cô, mọi người đều đứng ở một góc nhìn Nha Hi ôm lấy Hà Anh Thảo đã ngất đi, họ không muốn va vào sợ phải liên lụy, Huỳnh Nha Hi lo lắng vén lại mái tóc của Anh Thảo. Lay Anh Thảo thế nào cũng vô tác dụng, Dư Thế Phàm lức tức đi tới bế Hà Anh Thảo đi ra ngoài.
Bởi vì chuyện hai năm trước của Dư Thị xảy ra với Anh Thảo, mọi người cũng thật sự không muốn dính líu đến, chỉ đứng ở ngoài nhìn xem. Lúc ấy, Nha Hi thật sự cảm thấy lòng người thật lạnh nhạt, đó cũng là bình thường, bởi vì mọi người thường ngày đã không muốn va vào, không thích Hà Anh Thảo, Hà Anh Thảo xảy ra chuyện họ cũng sẽ chỉ khoanh tay đứng nhìn.
Huỳnh Nha Hi cùng Dư Thế Phàm đưa Hà Anh Thảo đến chỗ của Trương Thế Thành, lập tức cô ấy được đưa vào điều trị, Huỳnh Nha Hi cùng Dư Thế Phàm chỉ có thể ở ngoài chờ đợi.
"Cô ấy làm sao lại như vậy?" Dư Thế Phàm hỏi, Huỳnh Nha Hi liền đáp lời "Chị ấy sau khi nghe điện thoại thì như thế."
"Nghe điện thoại?" Dư Thế Phàm chau mày, nghi ngờ "Em có mang theo điện thoại của cô ấy không?"
Nha Hi mở túi xách của Anh Thảo, lấy điện thoại đưa cho Thế Phàm, nhìn thấy dãy số công cộng Dư Thế Phàm chỉ có thể chửi thề trong lòng.
"Lúc nãy..." Huỳnh Nha Hi nhớ đến một việc "Chị ấy có nói đến Hạ thiếu."
Dư Thế Phàm gật đầu, anh biết, Hà Anh Thảo có thể hoảng loạn như vậy chỉ có thể là do Hạ Minh Quân gây ra. Nhưng con số này vẫn là số công cộng, Dư Thế Phàm vẫn không nhận được tin tức về việc Hạ Minh Quân hiện đang nấp ở đâu của nước Pháp. Hộ chiếu của hắn còn chưa rời khỏi nước Pháp, hắn hiện tại chỉ có thể ở đâu đó nước Pháp. Không thể ngờ đến hắn chỉ dùng việc gọi điện khiến Hà Anh Thảo phải lâm vào tình trạng như vậy, còn Dư Thế Phàm, anh thật sự rất tự trách mình, đến mức hận bản thân không thể tìm ra hắn, sau đó đập hắn thành bã chó.
Gương mặt Dư Thế Phàm trầm xuống, ánh mắt tối tăm không tìm ra lối thoát, Huỳnh Nha Hi ở cạnh bên im lặng. Quả thật, có thể chịu đựng những chuyện như thế này, phải thật sự cứng rắn, Huỳnh Nha Hi nắm lấy bàn tay đang cuộn tròn thành quả đấm của Dư Thế Phàm. Như một cách để an ủi, Nha Hi còn xoa lên cả gương mặt của anh, đây có thể gọi là lần đầu tiên cô mạn phép chạm vào gương mặt của anh. Một cách nhẹ nhàng an ủi, nhẹ nhàng âu yếm, Nha Hi mỉm cười an ủi anh.
Trông lúc thế này, nụ cười của Huynh Nha Hi chính là liều thuốc tê thần kỳ, khoé môi Dư Thế Phàm khẽ nâng lên một nụ cười nhẹ nhàng, bàn tay anh nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau ấm áp.
Đến khi Trương Thế Thành bước ra, gương lạnh sắt lạnh đối mặt Dư Thế Phàm "Xin hỏi Dư tổng, bao giờ tìm ra tên Hạ Minh Quân?"
Đối với câu hỏi này, Dư Thế Phàm biết người bạn này đang rất tức giận, anh cũng chỉ bất lực tập trung vào vấn đề trước mắt "Bác sĩ Trương, hiện tại cô ấy đã ổn chứ?"
"Đã ổn" Trương Thế Thành trừng mắt "Cậu mau mau tìm ra tên khốn ấy cho tôi."
Thế Phàm cười khổ, không phải là anh không muốn tìm, mà là tìm không được. Chính bản thân Dư Thế Phàm cũng rất muốn tìm được hắn, nhưng bằng một cách nào đó, hắn ta trốn rất kĩ. Hạ Minh Quân từ đầu đã không phải kẻ dễ đối phó, Trương Thế Thành đơn nhiên hiểu, cũng không thể nổi nóng thêm thở dài khổ sở. Nếu mà không mau tìm được hắn ta, e là Hà Anh Thảo sẽ phải sống trong lo sợ như thế mãi "Cậu về nghỉ ngơi đi, tôi sẽ chăm sóc Anh Thảo."
"Nhờ cậu" Người có thể chăm sóc chu đáo nhất cho Anh Thảo lúc này, chỉ có thể là Trương Thế Thành, Dư Thế Phàm thật sự cảm thấy rất bất lực.
"Cậu nghỉ ngơi cho tốt, để còn phải tìm thằng khốn ấy" Trương Thế Thành nhắc nhở, sau đó rời đi.
Huỳnh Nha Hi nhìn theo bóng lưng màu trắng ấy, sau khi anh ta đi khỏi, Dư Thế Phàm vẫn cứng người. Nha Hi siết chặt tay anh, mang cho anh một chút cảm giác lôi kéo trở về thực tại, Dư Thế Phàm nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, gương mặt mà anh yêu thương, bỗng lúc này Dư Thế Phàm cảm thấy một cảm giác rất xấu. Đến mức người đàn ông kiêu ngạo tên Dư Thế Phàm này, cũng có điểm run rẩy trên gương mặt.
Còn tiếp...
_ThanhDii
Đầu dây bên kia lập tức phát ra lo lắng, Hà Anh Thảo chỉ bật khóc, miệng chỉ vừa phát ra hai từ "Hạ thiếu..." Gục trên vai Nha Hi, Huỳnh Nha Hi lay lay Anh Thảo lại không có động tĩnh.
Huỳnh Nha Hi hoảng sợ, nghe điện thoại giọng nói hốt hoảng "Chị ấy... Chị ấy ngất rồi, bác sĩ..."
Đầu dây không biết đây là Huỳnh Nha Hi, vợ của Dư Thế Phàm, hiện tại anh cũng không có tâm trạng để tâm gấp rút bảo "Cô liên hệ Dư tổng cho xe đưa cô ấy đến bệnh viện của tôi."
Huỳnh Nha Hi vội tắt máy, sau đó dùng chính điện thoại của Hà Anh Thảo gọi cho Dư Thế Phàm. Nhìn thấy dòng chữ Dư tổng liền ấn gọi, đầu dây vừa vặn nhấc máy, Huỳnh Nha Hi liền mếu máo "Anh... Chị Hà bị ngất, có anh tên là Thế Thành bảo..."
Dư Thế Phàm lập tức cúp máy, nhanh chóng từ phòng tổng giám đốc đi xuống chỗ của cô, mọi người đều đứng ở một góc nhìn Nha Hi ôm lấy Hà Anh Thảo đã ngất đi, họ không muốn va vào sợ phải liên lụy, Huỳnh Nha Hi lo lắng vén lại mái tóc của Anh Thảo. Lay Anh Thảo thế nào cũng vô tác dụng, Dư Thế Phàm lức tức đi tới bế Hà Anh Thảo đi ra ngoài.
Bởi vì chuyện hai năm trước của Dư Thị xảy ra với Anh Thảo, mọi người cũng thật sự không muốn dính líu đến, chỉ đứng ở ngoài nhìn xem. Lúc ấy, Nha Hi thật sự cảm thấy lòng người thật lạnh nhạt, đó cũng là bình thường, bởi vì mọi người thường ngày đã không muốn va vào, không thích Hà Anh Thảo, Hà Anh Thảo xảy ra chuyện họ cũng sẽ chỉ khoanh tay đứng nhìn.
Huỳnh Nha Hi cùng Dư Thế Phàm đưa Hà Anh Thảo đến chỗ của Trương Thế Thành, lập tức cô ấy được đưa vào điều trị, Huỳnh Nha Hi cùng Dư Thế Phàm chỉ có thể ở ngoài chờ đợi.
"Cô ấy làm sao lại như vậy?" Dư Thế Phàm hỏi, Huỳnh Nha Hi liền đáp lời "Chị ấy sau khi nghe điện thoại thì như thế."
"Nghe điện thoại?" Dư Thế Phàm chau mày, nghi ngờ "Em có mang theo điện thoại của cô ấy không?"
Nha Hi mở túi xách của Anh Thảo, lấy điện thoại đưa cho Thế Phàm, nhìn thấy dãy số công cộng Dư Thế Phàm chỉ có thể chửi thề trong lòng.
"Lúc nãy..." Huỳnh Nha Hi nhớ đến một việc "Chị ấy có nói đến Hạ thiếu."
Dư Thế Phàm gật đầu, anh biết, Hà Anh Thảo có thể hoảng loạn như vậy chỉ có thể là do Hạ Minh Quân gây ra. Nhưng con số này vẫn là số công cộng, Dư Thế Phàm vẫn không nhận được tin tức về việc Hạ Minh Quân hiện đang nấp ở đâu của nước Pháp. Hộ chiếu của hắn còn chưa rời khỏi nước Pháp, hắn hiện tại chỉ có thể ở đâu đó nước Pháp. Không thể ngờ đến hắn chỉ dùng việc gọi điện khiến Hà Anh Thảo phải lâm vào tình trạng như vậy, còn Dư Thế Phàm, anh thật sự rất tự trách mình, đến mức hận bản thân không thể tìm ra hắn, sau đó đập hắn thành bã chó.
Gương mặt Dư Thế Phàm trầm xuống, ánh mắt tối tăm không tìm ra lối thoát, Huỳnh Nha Hi ở cạnh bên im lặng. Quả thật, có thể chịu đựng những chuyện như thế này, phải thật sự cứng rắn, Huỳnh Nha Hi nắm lấy bàn tay đang cuộn tròn thành quả đấm của Dư Thế Phàm. Như một cách để an ủi, Nha Hi còn xoa lên cả gương mặt của anh, đây có thể gọi là lần đầu tiên cô mạn phép chạm vào gương mặt của anh. Một cách nhẹ nhàng an ủi, nhẹ nhàng âu yếm, Nha Hi mỉm cười an ủi anh.
Trông lúc thế này, nụ cười của Huynh Nha Hi chính là liều thuốc tê thần kỳ, khoé môi Dư Thế Phàm khẽ nâng lên một nụ cười nhẹ nhàng, bàn tay anh nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau ấm áp.
Đến khi Trương Thế Thành bước ra, gương lạnh sắt lạnh đối mặt Dư Thế Phàm "Xin hỏi Dư tổng, bao giờ tìm ra tên Hạ Minh Quân?"
Đối với câu hỏi này, Dư Thế Phàm biết người bạn này đang rất tức giận, anh cũng chỉ bất lực tập trung vào vấn đề trước mắt "Bác sĩ Trương, hiện tại cô ấy đã ổn chứ?"
"Đã ổn" Trương Thế Thành trừng mắt "Cậu mau mau tìm ra tên khốn ấy cho tôi."
Thế Phàm cười khổ, không phải là anh không muốn tìm, mà là tìm không được. Chính bản thân Dư Thế Phàm cũng rất muốn tìm được hắn, nhưng bằng một cách nào đó, hắn ta trốn rất kĩ. Hạ Minh Quân từ đầu đã không phải kẻ dễ đối phó, Trương Thế Thành đơn nhiên hiểu, cũng không thể nổi nóng thêm thở dài khổ sở. Nếu mà không mau tìm được hắn ta, e là Hà Anh Thảo sẽ phải sống trong lo sợ như thế mãi "Cậu về nghỉ ngơi đi, tôi sẽ chăm sóc Anh Thảo."
"Nhờ cậu" Người có thể chăm sóc chu đáo nhất cho Anh Thảo lúc này, chỉ có thể là Trương Thế Thành, Dư Thế Phàm thật sự cảm thấy rất bất lực.
"Cậu nghỉ ngơi cho tốt, để còn phải tìm thằng khốn ấy" Trương Thế Thành nhắc nhở, sau đó rời đi.
Huỳnh Nha Hi nhìn theo bóng lưng màu trắng ấy, sau khi anh ta đi khỏi, Dư Thế Phàm vẫn cứng người. Nha Hi siết chặt tay anh, mang cho anh một chút cảm giác lôi kéo trở về thực tại, Dư Thế Phàm nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, gương mặt mà anh yêu thương, bỗng lúc này Dư Thế Phàm cảm thấy một cảm giác rất xấu. Đến mức người đàn ông kiêu ngạo tên Dư Thế Phàm này, cũng có điểm run rẩy trên gương mặt.
Còn tiếp...
_ThanhDii
Bình luận truyện