Với Tay Bắt Lấy Vì Sao

Chương 34



Tống Phỉ quay xe lại đi đón mẹ Cao.

Vốn mẹ Cao không muốn làm phiền người nhà Tống Phỉ, muốn đặt một căn phòng khác, để Cao Ca đến ở với bà là được. Nhưng Tống Phỉ lại thấy Cao Ca ở bên ngoài không an toàn, sau khi gọi điện cho mẹ có được sự đồng ý của bà, anh liền đưa hai người họ về nhà.

Mẹ Tống vẫn chưa về, Tống Phỉ lại bận chuyện nên đi trước, Cao Ca liền đưa mẹ vào phòng mình.

Căn nhà này vốn là nhà cũ năm đó chia cho bố mẹ Tống Phỉ, sau này hai người họ ly hôn nên mỗi người chuyển sang chỗ khác, đã mẫy năm không có ai ở đây. Đợi đến khi Tống Phỉ về thành phố Tần, lại không muốn ở gần bố mẹ quá nên sửa sang lại bên này để vào ở.

Cho nên dù đã là căn nhà cũ hơn mười mấy năm, nhưng bên trong vẫn được thiết kế lắp đặt rất tốt.

Mẹ Cao chưa từng ở nhà được trùng tu lại bao giờ, vừa rồi có Tống Phỉ nên rất thận trọng, bây giờ chỉ còn lại hai mẹ con, thế là bà đứng lên cởi áo khoác trên người ra, ngồi xuống ghế, thuận tiện đưa điện thoại đến trước mặt Cao Ca, "Con xem đi, bố con gọi điện sắp nổ cả máy đến nơi rồi."

Có lẽ bà đã đặt chế độ im lặng từ sớm nên Cao Ca không hề nghe thấy gì. Lúc này mới lấy xem, hay thật đấy, chỉ mới hơn một tiếng mà đã gọi ba bốn mươi cuộc. Cao Ca nói, "Mẹ không gọi lại à. Bố con muốn làm gì thế?"

Đương nhiên mẹ Cao phải hiểu chồng mình hơn Cao Ca, liền nói thẳng: "Con không thấy là bắt đầu gọi từ khi nào hả? Nửa tiếng trước, mẹ đoán nhất định là đã đi đón bà nội của con về rồi, bà nội con bắt bẻ mẹ không đi, lại bắt đầu ra vẻ gọi điện tìm mẹ. Không cần để ý đến bố con nữa, mẹ ông ấy thì cứ để ông ấy lo liệu. Bà ta nói đúng thì nghe, mà không đúng vẫn cứ nghe theo. Dù sao trong lòng ông ấy, hai mẹ con mình cũng không quan trọng bằng mẹ ông ấy."

Bà vừa nói vừa nhớ lại cảnh Cao Vu Thành đứng ở đầu đường, nghĩ đến việc ông ấy chọn đi đón mẹ mà trong lòng xót xa, thuận tay kéo Cao Ca vào ôm, "Con gái ngoan, mẹ ủng hộ con. Dù có ly hôn cũng ủng hộ."

Có điều điện thoại chỉ im lặng một lúc, đợi khi mẹ Cao đi tắm thì điện thoại của Cao Ca vang lên, là bố cô gọi. Điện thoại của bố đẻ, làm sao Cao Ca có thể tắt được chứ, bèn nghe máy.

Đầu chỗ bố cô khá ồn ào, có thể nghe thấy giọng của bà nội và bác gái, chắc là đang dọn hành lý, lúc thì lại lấy đồ đạc ra. Bố cô hỏi cũng rất đơn giản, chỉ hỏi có phải mẹ ở chỗ cô không, "Bố quay về hỏi cô tiếp tân, cô ấy bảo không thấy mẹ con về, không phải bà ấy chạy đi rồi chứ."

Còn biết quan tâm sao? Dù sao Cao Ca cũng cảm thấy thỏa đáng, liền nói, "Mẹ ở chỗ con hai ngày, bố cứ chăm sóc tốt bản thân là được."

Bố cô nghe thế bèn bảo, "Bà nội con đến, hai mẹ con con không ra mặt thì cũng không hay, mẹ con không muốn rồi, còn con có rảnh thì đến gặp bà nội đi."

Sao Cao Ca có thể đi chứ? Cô biết bà nội muốn nói gì, lập tức từ chối, "Gần đây con bận không có thời gian, đợi con về nhà có rảnh thì sẽ đến. Bố tiếp bà nội con nhé, con bận lắm."

Cao Vu Thành muốn nói gì đó, ông gọi tên thân mật của Cao Ca ba tiếng, Bồ Câu Nhỏ, rồi sau đó mới nghẹn ngào nói, "Bố có làm gì cũng là vì tốt cho con. Bố chỉ có một mình con, cái gì cũng cho con."

Ba tiếng Bồ Câu Nhỏ kia đã khiến hốc mắt Cao Ca ướt theo, hình như đã nhiều năm rồi cô không nghe thấy bố mẹ gọi mình như vậy nữa, nhưng không ngờ lại là vào thời điểm này, có điều hai câu phía sau lại khiến cô không khóc nổi, vì sao cô lại cảm thấy như bố muốn làm chuyện cô không thích nhất.

Cô nói, "Bố không cần phải cho con gì cả, thứ con cần con sẽ tự mình muốn, con chỉ xin bố đừng kéo chân sau của con, làm chuyện con không muốn làm."

Nhưng cuối cùng Cao Vu Thành không đáp lại gì, cũng không biết ông nghe có hiểu không. Dĩ nhiên bà nội cô ở bên cạnh nghe thấy hết, lẩm bẩm đôi ba câu mày nói với nó mà cũng vô dụng à, mày là bố nó mà, vân vân. Cao Ca không muốn cãi với bà nên cúp máy luôn.

Về phía Cao Vu Thành, bà nội đã cởi giày ngồi xếp bằng trên giường, thấy ông cúp máy thì hỏi, "Không đến hả? Mẹ nói cho con biết, đều do vợ con dạy hư cả." Cao Vu Thành vội giải thích, "Cao Ca con bé bận mà." Bà nội úi chà một tiếng đầy khinh miệt, "Bận cái rắm, mẹ là bà nội nó, đúng là đồ bất hiếu, đến cả bà nội cũng không gặp. Có năm đứa con, mình con là phải uất ức nhất, đến vợ con cũng không quản được."

Cho tới bây giờ Cao Vu Thành không nói lại nổi mẹ, chỉ đành im lặng ngồi một bên.

Bà lão nhìn ông đầy khó hiểu, bèn đưa ánh mắt ra hiệu với con gái, để con gái đầu của bà ta là Cao Đại Lâm nói chuyện. Cao Đại Lâm cũng nhịn suốt một đường, cuối cùng cũng có cơ hội, dứt khoát đặt mông ngồi trước mặt Cao Vu Thành, nói với ông ta, "Chú hai, chú có biết nhà họ Triệu có bao nhiêu tiền không?"

Cao Vu Thành kinh ãi, nhưng trong lòng cũng thương Cao Ca, bèn hỏi lại, "Chị nói tiền gì?"

"Dĩ nhiên là tiền kia rồi, người ta cũng rất có thành ý, cậu có biết nhà bọn họ chi ra bao nhiêu không?" Cao Đại Lâm vẫn còn shock trước con số kia, "Một triệu!"

Vừa dứt lời, Cao Vu Thành lập tức ngẩng phắt lên, trong mắt đầy ắp không dám tin, "Bao nhiêu cơ?" Đối với ông mà nói, khoản này như một số tiền kếch sù vậy, một tháng ông làm bảo vệ chỉ mới được hai mươi nghìn tệ, một tháng mẹ Cao Ca cũng chỉ kiếm được chừng ấy tiền, hai vợ chồng cứ luôn túng thiếu, phải nuôi con nuôi người già, những năm qua tiền gửi ngân hàng cũng chưa vượt quá hai mươi nghìn tệ. Chắc chắn một triệu là một con số cực lớn.

Cao Đại Lâm lặp lại một lần, "Một triệu đấy chú có biết không hả? Là một triệu!"

Cao Vu Thành vẫn còn đang kinh ngạc, trợn mắt mở miệng nói, "Nhiều thế sao!"

"Nhiều vậy đấy!" Bà lão nói, "Đây không phải là một khoản nhỏ, mẹ đã bàn bạc với anh chị em gái con rồi. Dù sao việc Cao Ca nhà chúng ta phải chịu đó cũng không thể xóa sạch được, bọn họ bồi thường là bổn phận của họ, không thể để họ chiếm hời được. Số tiền này ấy à, thân thể anh cả con không khỏe, hai năm nay trong nhà chỉ toàn dựa vào chị dâu con, thật sự rất khổ sở, cho bọn họ hai trăm nghìn. Em trai con phải chu cấp cho cháu con lên đại học, cũng đang rất túng thiếu, cho nó hai trăm nữa đi. Còn hai chị em gái con ấy, nhà không dưa dả gì, cuộc sống qua ngày không khấm khá, mỗi người một trăm ngàn. Cao Ca nhà con phải chịu oan ức, số tiền lớn nhất cho các con, bốn trăm nghìn. Mẹ đây một xu cũng không lấy."

Cao Vu Thành không ngờ là bọn họ đều đã chia tiền xong xuôi, ông nhìn mẹ mà không dám tin, "Quyết... quyết định chuyện này lúc nào vậy, tại sao con không biết."

Bà lão nói, "Tối qua, họp cả đêm đấy. Không phải con đến thành phố Tần sao? Lên tàu rồi nên không gọi con."

Cao Vu Thành đứng đấy, không hề thấy thoải mái tí nào, ông nói với mẹ, "Nhưng... nhưng đây là chuyện của Cao Ca, con bé không đồng ý giảng hòa. Nó sẽ không cần số tiền này đâu."

Nhắc đến đây, bà lão trực tiếp nổi giận, "Nó dựa vào đâu mà không đồng ý hả, chỉ là phận cháu chắt, đến lượt nó nói chuyện hả? Con là bố nó, con nói đồng ý thì nó có thể không làm sao?! Đều không phải do con chiều thành ra thế hả! Hơn nữa, không đồng ý thì anh con làm thế nào, cháu con làm thế nào, cuộc sống của hai chị em gái con phải thế nào hả? Đều đang chờ vào khoản tiền này đấy, con không đồng ý thì con có cho không?"

Cao Vu Thành vốn vụng về, vào lúc này cũng không phản bác được nửa câu. Ông cuống cuồng nhìn mẹ, "Không được."

Bà lão liền nói, "Cứ quyết định chuyện này như thế đi. Vợ con con không chịu thì con gọi họ đến, để mẹ nói với họ. Nó còn có lý sao? Nếu có thận trọng thì có thể xảy ra chuyện này không? Nó dây vào loại chuyện hư hỏng thế này, cả nhà họ Cao đều bị nó làm mất mặt cả, còn không chịu hả, dựa vào đâu?"

Tại trường học.

Trần Kiều nhanh chóng xuống xe, lên cầu thang đi vào nhà ăn.

Nếu là mọi lần, hễ đột ngột đi vào là đều sẽ bị tiếng ồn to lớn bên trong làm ong ong đau nhức tai, nhưng lần này cô chưa bao giờ cảm thấy, tiếng ồn ào phiền toái bình thường lại trở nên thân thiết đến thế.

Cô đi qua các dãy bàn với vẻ hưởng thụ, quay về phòng bếp.

Cô mới rời đi một lát là trong phòng bếp lại lộn xộn đủ kiểu, ông chủ đã ra tay giúp đỡ, thấy cô đến thì quát lên, "Còn không lo làm đi! Gọi điện gì mà lâu thế hả?" Trần Kiều không xin nghỉ nên sợ hết hồn, sau đó phát hiện đầu bếp nháy mắt với cô, cũng biết là đang giúp cô che giấu.

Cô vội vã lên tiếng đáp rồi bưng thức ăn đi ra ngoài.

Trên đường đi, vẫn như thường ngày cô sẽ nghe sinh viên nói chuyện bàn bạc, có nhắc đến mấy tin tức xã hội, cô còn có thể nghe hiểu, có người nói những danh từ ly kỳ cổ quái, cô nửa hiểu nửa không, còn có người trực tiếp nói bằng tiếng anh, mặc dù cô thường xuyên mang theo sách tiếng Anh bên mình nhưng lại chẳng nghe hiểu nổi một câu.

Nhưng lại vô cùng thân thiết, cô chọn làm việc ở đây cũng là vì, nơi này cách khá gần sân trường cô thích, để cho cô mơ ước về cuộc sống đại học nếu như mình thi đậu. Mà hôm nay, tất cả những điều này lại gần trong gang tấc mà xa tận chân trời, thân cô đứng trong con sóng mãnh liệt, cùng lý tưởng không ngừng dao động, không biết nên làm gì.

Cô đưa thức ăn rất nhanh, sau đó dọn dẹp rồi lại đưa thức ăn, gần như chôn mình vào công việc lao động nặng nhọc, đợi đến khi cách cuối cùng ra về thì đã là hai giờ trưa. Mỏi eo đau lưng, cô đứng trong phòng khách đã trống, chợt những lời Chu Lâm nói lại ùa đến. Cô muốn làm thành phần trí thức hay là làm công nhân một đời nghèo khó?

Anh đầu bếp trẻ vừa tháo tạp dề vừa ra khỏi bếp để hóng mát, thấy cô ngớ người thì hỏi, "Em sao thế? Mệt hả?" Vừa nói anh ta vừa cầm chai nước ướp lạnh, mở nắp ra đưa cô, "Nào, uống một hớp lạnh cho tỉnh táo đỡ mệt nào."

Trần Kiều vâng dạ, dốc nước vào miệng một cách máy móc.

Trời tháng mười một, nước lạnh vừa trôi xuống đã làm cô giật mình. Đầu bếp cười nói, "Này, vừa rồi là ai thế? Trước đây chưa thấy bao giờ, bạn em à?"

Trần Kiều lắc đầu, "Không phải, tình cờ gặp thôi, tìm em hỏi chút việc."

Đầu bếp ồ lên, sau đó nói, "Anh thấy anh ta không phải hạng tốt đẹp gì đâu, mồm mép láu lỉnh thế này, một mình em nhớ cẩn thận đấy." Sau đó lại nói, "Em nhìn Cao Ca đi, bản thân phải chịu oan nhưng có làm được gì không? Ai bảo lúc ấy cô ta không để ý mình chứ, chứ có ai rảnh lại đi giúp cô ta. Dạo này ấy à, lo cho mình còn không kịp, chỉ có thể chịu đựng. Anh thấy hai hôm nay ít đến, 80% là hết cách rồi, thói đời này chỉ được như vậy. Người tốt chưa chắc đã sống lâu, dù có lý cũng chưa chắc thắng kiện."

Nói xong anh ta liền quay về, hiển nhiên phải nhân lúc này nghỉ ngơi chút, đến chiều phải còn một trận nữa.

Trần Kiều vẫn đứng đó, đột nhiên cô nhớ lại hôm kia lúc mình nói phụ nữ không giúp phụ nữ, đột nhiên Cao Ca rơi nước mắt. Dựa vào đâu mà người tốt không thể sống lâu? Dựa vào đâu có lý lại không thể thắng kiện? Còn nữa, dựa vào đâu mà một người bán thời gian như cô có thể trở thành thành phần trí thức, cô dựa vào đâu mà đạt được thành công không vì chính bản thân nỗ lực?

Cô muốn làm thành phần trí thức hay là làm công nhân một đời nghèo khó? Vậy cô muốn làm con quỷ suốt đời không thấy được ánh mặt trời hay vẫn là một con người đường đường chính chính? Dường như đáp án đã rất rõ rồi.

Cô sờ điện thoại, nhìn quanh không thấy có ai, liền gửi tin nhắn cho Lưu Mân, "Thân phận nhân chứng của tôi bị lộ rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện