Vốn Là Nhân Duyên
Chương 12
Suốt một đêm hôm ấy, Quách Cảnh Đức cùng các bác sĩ ở bệnh viện lớn thành phố A tận lực giành giật cái mạng nhỏ của Vân San từ quỷ môn quan trở về. Rút cục, cho đến gần sáng, các vết độc tụ trên tay cô bắt đầu tan ra, huyết áp cũng dần dần trở nên ổn định. Dấu hiệu sinh tồn đã đạt đến 90%.
"Bác sĩ đẹp trai" không hổ danh là nhân tài kiệt xuất của nền y học nước nhà, đến một người đứng đã bên bờ vực của cái chết rồi mà anh vẫn nỗ lực đem tất cả tâm huyết của mình, nhặt về chút sinh mệnh mong manh của người ấy, chẳng trách đến một người như Trịnh Thiên Vỹ, khi gặp Quách Cảnh Đức cũng vẫn phải kính cẩn cúi đầu.
"Anh Đức, cô ấy không sao rồi chứ?". Trịnh Thiên Vỹ đứng chờ bên ngoài hành lang hết cả một đêm, khi thấy Cảnh Đức từ trong phòng bệnh đi ra liền sốt sắng hỏi.
"Không sao rồi, cứ tiếp tục điều trị theo phác đồ này, vài ngày nữa sẽ ổn thôi".
"Cảm ơn anh".
"Vỹ, anh trai em nằm phòng nào?". Cảnh Đức bình thản tháo khẩu trang, điềm đạm hỏi Trịnh Thiên Vỹ.
"Anh Vũ ở ngay phòng bên cạnh. Lần này anh tới thành phố A, nhất định phải ở lại lâu lâu một chút đấy nhé, em còn chưa có dịp mời anh dùng cơm".
"Anh thăm Vũ một chút rồi phải quay về ngay. 8 giờ sáng còn có ca mổ". Cảnh Đức cười cười nói với Thiên Vỹ "Khi nào có dịp, nhất định sẽ đến thành phố A thăm em".
Thiên Vỹ chỉ biết gật gật đầu chăm chú nhìn theo bóng lưng của Quách Cảnh Đức. Vị "nhân tài quốc gia" này đã thức trắng hết một đêm để cứu Vân San, ngày hôm sau lại phải trở về tiếp tục công việc ở bệnh viện, vậy mà sắc mặt anh trước sau vẫn bình thản ung dung như làn nước, phẩm chất này khiến con người ta chỉ có thể sùng bái mà miêu tả về Quách Cảnh Đức bằng 8 từ: Thanh cao như ngọc, đạm bạc như trà.
***
Trong phòng 102, Trịnh Hạo Vũ vẫn chăm chú xem chương trình tivi, ngoài mặt vẫn không thể hiện ra thái độ gì, chỉ có cặp mắt là đỏ ngầu do suốt cả một đêm không ngủ.
Khi nhìn thấy Cảnh Đức bước vào, rút cục nét mặt lạnh như núi băng kia mới giãn ra vài phần, khóe miệng khẽ cong lên, để lộ ra một nụ cười đẹp đẽ hiếm thấy.
"Đức, xong rồi à?"
"Ừ, cậu thế nào?
"Vẫn tốt, chưa chết được".
"Trật khớp xương cổ chân rồi, bó bột lại đi".
"Bái phục cậu đấy, dùng mắt thường cũng nhìn thấy được nữa hả?"
"Kinh nghiệm nghề nghiệp thôi". Cảnh Đức vẫn bình thản mỉm cười, phong thái đạm bạc khiêm tốn nói với Trịnh Hạo Vũ.
"Ở lại thành phố A vài ngày đã chứ? Chúng ta đi uống rượu".
"Tớ phải quay lại bệnh viện trong sáng nay, đợi khi nào cậu đến thành phố B uống rượu sau vậy".
"Vậy được. Khi nào khỏe nhất định tớ sẽ tới thành phố B thăm 2 nhóc con nhà cậu".
"Được. Cậu nghỉ ngơi đi. Giờ tớ ra sân bay đây".
Nói xong, Quách Cảnh Đức đứng dậy mở cửa định rời đi, khi ra đến cửa bỗng dưng anh nhớ ra chuyện gì đó, cho nên đành quay đầu lại nói với Trịnh Hạo Vũ
"Cô gái ấy đã cứu cậu à?"
Trịnh Hạo Vũ sửng sốt mấy vài giây, sau đó mới cười cười trả lời lại "Đúng là không có gì có thể qua mắt cậu".
"Kinh nghiệm nghề nghiệp". Cảnh Đức nhắc lại câu nói vừa nãy. "Người phụ nữ có thể khiến cho cậu quan tâm đến như vậy, nhất định rất đặc biệt".
Lúc Cảnh Đức đi rồi, Trịnh Hạo Vũ vẫn ngồi ngây ngốc ở trên giường, dường như vẫn không thể hiểu ý tứ trong câu nói vừa nãy của Cảnh Đức là gì? Cô bé San San gì đó chẳng qua chỉ là cứu anh một mạng, cho nên anh mới không muốn để cho cô chết mà thôi, không thể coi là "quan tâm" được, mà dù có là quan tâm đi chăng nữa thì cũng không đến mức độ "đặc biệt"" như lời Cảnh Đức vừa nói.
Thật ra, Cảnh Đức mới chỉ nói một nửa, còn một nửa lại giữ lại ở trong lòng, nửa câu còn lại chính là "bởi vì Lam Lam cũng như thế"...
Sau này, Hạo Vũ cũng sẽ thích cô ấy như khi xưa anh từng thích Lam Lam mà thôi.
Trịnh Hạo Vũ thở dài một hơi, tầm mắt dán chặt vào màn hình tivi, bàn tay liên tục bấm chuyển kênh mà chẳng thể định hình nổi rút cục là mình muốn xem cái gì.
Có một số loại cảm giác, nó cứ từ từ xuất hiện rồi lan dần trong tim mình lúc nào không hay. Đến khi bản thân có thể nhận ra được thì hình ảnh của người kia đã khắc sâu trong lòng lắm rồi, vì thế cho nên thế gian mới có một loại tình cảm "khi đã mất đi mới hiểu ta yêu người thế nào". Trịnh Hạo Vũ mới chỉ bắt đầu quá trình này, không nhận ra cũng là điều dễ hiểu mà thôi.
***
Trong lúc Vân San còn hôn mê, những lúc Thiên Vỹ không có mặt ở đó, Hạo Vũ đều tự mình chống nạng đi đến phòng bệnh của cô.
Mặc dù Cảnh Đức đã nói Vân San đã qua khỏi nguy hiểm nhưng mỗi lần đến, anh đều cầm tay cô lên xem xét miệng vết thương, sau đó lại nhẹ nhàng đặt xuống. Dần dần, Hạo Vũ cũng quên mất phải dùng đến găng tay cầm tay Vân San, một phần bởi vì khắp người cô đều vương mùi thuốc khử trùng, một phần vì tay của cô rất mềm, cũng rất thơm. Có lẽ cũng rất sạch sẽ.
Hôm đó, khi anh vừa rời khỏi phòng bệnh thì Vân San tỉnh lại, đúng lúc đó Trịnh Thiên Vỹ cũng vừa đến.
"San San". Thiên Vỹ nhanh chóng đi đến bên giường, ngồi xuống "Em cảm thấy sao rồi, có nhận ra anh không?"
"Anh...Vỹ". Vân San ngơ ngác mở mắt ra nhìn, mất đến nửa phút mới nhận ra đây là bệnh viện "Em vẫn còn sống à?"
"Tất nhiên vẫn sống rồi. Em có đói không? Ăn chút gì nhé"
"Em không đói". Vân San dừng lại một chút, sau đó ngập ngừng nói tiếp "Anh trai của anh...sao rồi?"
"Em yên tâm, anh ấy vẫn chưa chết được".
"Vậy thì tốt rồi. Vỹ, cảm ơn anh"
"Cảm ơn gì chứ, anh chỉ tìm thấy hai người ở dưới vách núi thôi, còn người cứu..."
Trịnh Thiên Vỹ còn chưa kịp nói hết câu thì chuông điện thoại trong túi đột nhiên reo lớn. Anh ra hiệu cho Vân San chờ mình một chút rồi đi tới cửa sổ nghe điện thoại.
Vài phút sau đó Thiên Vỹ quay lại, mỉm cười xoa đầu Vân San, nhẹ nhàng nói: "San San, anh phải tới công ty một chuyến, em nghỉ ngơi đi, chút anh quay lại nhé".
Nói xong, Trịnh Thiên Vỹ mở cửa rời đi, câu nói còn dang dở kia, rút cục vẫn là không kịp nói.
***
Tập đoàn AON.
Khi Thiên Vỹ mở cửa bước vào, trong phòng làm việc của Trịnh Hạo Vũ còn có cả trợ lý của anh, Lê Đình Kỳ.
"Anh hai, gọi em tới có chuyện gì vậy?"
"Chuyện điều tra kẻ ngầm báo tin tức cho Alva, làm đến đâu rồi?".
"Gần xong rồi, em đang chờ phía bên kia xác nhận nữa là xong".
"Tác phong chậm chạp". Trịnh Hạo Vũ không biết biến từ đâu ra một khẩu súng, mấy ngón tay dùng súng còn điêu luyện hơn cả người luyện tập bắn súng nhiều năm, lạnh lùng mở chốt an toàn.
Hạo Vũ đến nhắm bắn cũng không buồn làm, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Trịnh Thiên Vỹ nhưng nòng súng lại hướng về phía bên phải, nhắm chuẩn vào giữa ấn đường của Lê Đình Kỳ.
Đến cả điệu bộ cầm súng còn có khí chất hơn cả mấy diễn viên trên phim truyền hình vẫn làm, vừa cứng cỏi mạnh mẽ, vừa đàng hoàng khí phách.
"Anh Vũ...sao...sao vậy?". Lê Đình Kỳ run đến mức mặt mày trắng bệch, hai chân mềm nhũn như muốn ngã.
Trịnh Thiên Vỹ cũng sửng sốt không kém "Anh hai, anh đã biết rồi?"
"Tao cho mày 1 phút để trình bày, nói đi". Trịnh Hạo Vũ không thèm trả lời, chỉ lãnh đạm nói ra được vài từ cực kỳ ngắn ngủi với Lê Đình Kỳ.
"Vũ...anh hiểu lầm rồi. Tôi không báo tin cho bọn Alva, bọn chúng không cho tôi gì cả. Đan Thanh là em họ tôi, làm sao tôi có thể làm vậy chứ. Nhất định là do cô gái kia làm. Cô ta ở gần anh như vậy, chắc chắn biết rõ lịch trình của..."
Chữ "anh" kia còn chưa kịp nói xong. Trịnh Hạo Vũ đã lạnh lùng bóp cò súng. Một tiếng súng chát chúa vang lên, tên trợ lý kia lập tức ngã lăn ra đất, chết không nhắm mắt.
"Anh, hắn là anh họ của Đan Thanh mà?". Thiên Vỹ trợn tròn mắt kinh ngạc, khó tin hỏi lại Trịnh Hạo Vũ.
"Bảo người dọn dẹp đi".
Thiên Vỹ biết tính anh trai mình cho nên cũng không hỏi thêm gì nữa. Lê Đình Kỳ vốn là anh họ của Trần Đan Thanh, cũng là người do tập đoàn Vượng Phát cài vào bên cạnh Trịnh Hạo Vũ. Một mặt, do Vượng Phát có cổ phần ở AON nên muốn thông qua Lê Đình Kỳ để nắm tình hình AON, một mặt Trần Đan Thanh có thể dùng hắn để quản lý Hạo Vũ.
Anh em Trịnh Hạo Vũ biết điều này, tuy nhiên do mối quan hệ giữa hai nhà cho nên mới yên lặng tìm cách để xử lý hắn. Không ngờ có ngày Lê Đình Kỳ lại đâm lén một dao sau lưng họ như vậy. Chỉ có điều, Thiên Vỹ vẫn cảm thấy lần này anh mình quá nóng vội, chưa điều tra xong đã vội vàng giết luôn mà thôi.
"Anh, chuyện này nên giải thích với chú Quân thế nào?"
"Nói hắn sau khi bị phát hiện, sợ tội nên tự sát"
"Vâng"
Thật ra, Trịnh Hạo Vũ vốn định uy hiếp Lê Đình Kỳ để hắn khai ra sự thật, nhưng không ngờ, khi hắn đổ mọi tội lỗi lên đầu Vân San, đột nhiên trong lòng anh lại cảm thấy khó chịu, bởi vì thế nên mới nổi điên bóp cò súng.
Đến tận lúc Thiên Vỹ đã đi rồi, anh vẫn không thể hiểu nổi tại sao mình lại có thể hành động nóng vội như vậy. Cũng khó trách, cho dù thế nào thì Hạo Vũ vẫn đang trong quá trình bắt đầu quan tâm đến một người, không nhận ra bản thân đã coi trọng Vân San cũng dễ hiểu mà thôi.
"Bác sĩ đẹp trai" không hổ danh là nhân tài kiệt xuất của nền y học nước nhà, đến một người đứng đã bên bờ vực của cái chết rồi mà anh vẫn nỗ lực đem tất cả tâm huyết của mình, nhặt về chút sinh mệnh mong manh của người ấy, chẳng trách đến một người như Trịnh Thiên Vỹ, khi gặp Quách Cảnh Đức cũng vẫn phải kính cẩn cúi đầu.
"Anh Đức, cô ấy không sao rồi chứ?". Trịnh Thiên Vỹ đứng chờ bên ngoài hành lang hết cả một đêm, khi thấy Cảnh Đức từ trong phòng bệnh đi ra liền sốt sắng hỏi.
"Không sao rồi, cứ tiếp tục điều trị theo phác đồ này, vài ngày nữa sẽ ổn thôi".
"Cảm ơn anh".
"Vỹ, anh trai em nằm phòng nào?". Cảnh Đức bình thản tháo khẩu trang, điềm đạm hỏi Trịnh Thiên Vỹ.
"Anh Vũ ở ngay phòng bên cạnh. Lần này anh tới thành phố A, nhất định phải ở lại lâu lâu một chút đấy nhé, em còn chưa có dịp mời anh dùng cơm".
"Anh thăm Vũ một chút rồi phải quay về ngay. 8 giờ sáng còn có ca mổ". Cảnh Đức cười cười nói với Thiên Vỹ "Khi nào có dịp, nhất định sẽ đến thành phố A thăm em".
Thiên Vỹ chỉ biết gật gật đầu chăm chú nhìn theo bóng lưng của Quách Cảnh Đức. Vị "nhân tài quốc gia" này đã thức trắng hết một đêm để cứu Vân San, ngày hôm sau lại phải trở về tiếp tục công việc ở bệnh viện, vậy mà sắc mặt anh trước sau vẫn bình thản ung dung như làn nước, phẩm chất này khiến con người ta chỉ có thể sùng bái mà miêu tả về Quách Cảnh Đức bằng 8 từ: Thanh cao như ngọc, đạm bạc như trà.
***
Trong phòng 102, Trịnh Hạo Vũ vẫn chăm chú xem chương trình tivi, ngoài mặt vẫn không thể hiện ra thái độ gì, chỉ có cặp mắt là đỏ ngầu do suốt cả một đêm không ngủ.
Khi nhìn thấy Cảnh Đức bước vào, rút cục nét mặt lạnh như núi băng kia mới giãn ra vài phần, khóe miệng khẽ cong lên, để lộ ra một nụ cười đẹp đẽ hiếm thấy.
"Đức, xong rồi à?"
"Ừ, cậu thế nào?
"Vẫn tốt, chưa chết được".
"Trật khớp xương cổ chân rồi, bó bột lại đi".
"Bái phục cậu đấy, dùng mắt thường cũng nhìn thấy được nữa hả?"
"Kinh nghiệm nghề nghiệp thôi". Cảnh Đức vẫn bình thản mỉm cười, phong thái đạm bạc khiêm tốn nói với Trịnh Hạo Vũ.
"Ở lại thành phố A vài ngày đã chứ? Chúng ta đi uống rượu".
"Tớ phải quay lại bệnh viện trong sáng nay, đợi khi nào cậu đến thành phố B uống rượu sau vậy".
"Vậy được. Khi nào khỏe nhất định tớ sẽ tới thành phố B thăm 2 nhóc con nhà cậu".
"Được. Cậu nghỉ ngơi đi. Giờ tớ ra sân bay đây".
Nói xong, Quách Cảnh Đức đứng dậy mở cửa định rời đi, khi ra đến cửa bỗng dưng anh nhớ ra chuyện gì đó, cho nên đành quay đầu lại nói với Trịnh Hạo Vũ
"Cô gái ấy đã cứu cậu à?"
Trịnh Hạo Vũ sửng sốt mấy vài giây, sau đó mới cười cười trả lời lại "Đúng là không có gì có thể qua mắt cậu".
"Kinh nghiệm nghề nghiệp". Cảnh Đức nhắc lại câu nói vừa nãy. "Người phụ nữ có thể khiến cho cậu quan tâm đến như vậy, nhất định rất đặc biệt".
Lúc Cảnh Đức đi rồi, Trịnh Hạo Vũ vẫn ngồi ngây ngốc ở trên giường, dường như vẫn không thể hiểu ý tứ trong câu nói vừa nãy của Cảnh Đức là gì? Cô bé San San gì đó chẳng qua chỉ là cứu anh một mạng, cho nên anh mới không muốn để cho cô chết mà thôi, không thể coi là "quan tâm" được, mà dù có là quan tâm đi chăng nữa thì cũng không đến mức độ "đặc biệt"" như lời Cảnh Đức vừa nói.
Thật ra, Cảnh Đức mới chỉ nói một nửa, còn một nửa lại giữ lại ở trong lòng, nửa câu còn lại chính là "bởi vì Lam Lam cũng như thế"...
Sau này, Hạo Vũ cũng sẽ thích cô ấy như khi xưa anh từng thích Lam Lam mà thôi.
Trịnh Hạo Vũ thở dài một hơi, tầm mắt dán chặt vào màn hình tivi, bàn tay liên tục bấm chuyển kênh mà chẳng thể định hình nổi rút cục là mình muốn xem cái gì.
Có một số loại cảm giác, nó cứ từ từ xuất hiện rồi lan dần trong tim mình lúc nào không hay. Đến khi bản thân có thể nhận ra được thì hình ảnh của người kia đã khắc sâu trong lòng lắm rồi, vì thế cho nên thế gian mới có một loại tình cảm "khi đã mất đi mới hiểu ta yêu người thế nào". Trịnh Hạo Vũ mới chỉ bắt đầu quá trình này, không nhận ra cũng là điều dễ hiểu mà thôi.
***
Trong lúc Vân San còn hôn mê, những lúc Thiên Vỹ không có mặt ở đó, Hạo Vũ đều tự mình chống nạng đi đến phòng bệnh của cô.
Mặc dù Cảnh Đức đã nói Vân San đã qua khỏi nguy hiểm nhưng mỗi lần đến, anh đều cầm tay cô lên xem xét miệng vết thương, sau đó lại nhẹ nhàng đặt xuống. Dần dần, Hạo Vũ cũng quên mất phải dùng đến găng tay cầm tay Vân San, một phần bởi vì khắp người cô đều vương mùi thuốc khử trùng, một phần vì tay của cô rất mềm, cũng rất thơm. Có lẽ cũng rất sạch sẽ.
Hôm đó, khi anh vừa rời khỏi phòng bệnh thì Vân San tỉnh lại, đúng lúc đó Trịnh Thiên Vỹ cũng vừa đến.
"San San". Thiên Vỹ nhanh chóng đi đến bên giường, ngồi xuống "Em cảm thấy sao rồi, có nhận ra anh không?"
"Anh...Vỹ". Vân San ngơ ngác mở mắt ra nhìn, mất đến nửa phút mới nhận ra đây là bệnh viện "Em vẫn còn sống à?"
"Tất nhiên vẫn sống rồi. Em có đói không? Ăn chút gì nhé"
"Em không đói". Vân San dừng lại một chút, sau đó ngập ngừng nói tiếp "Anh trai của anh...sao rồi?"
"Em yên tâm, anh ấy vẫn chưa chết được".
"Vậy thì tốt rồi. Vỹ, cảm ơn anh"
"Cảm ơn gì chứ, anh chỉ tìm thấy hai người ở dưới vách núi thôi, còn người cứu..."
Trịnh Thiên Vỹ còn chưa kịp nói hết câu thì chuông điện thoại trong túi đột nhiên reo lớn. Anh ra hiệu cho Vân San chờ mình một chút rồi đi tới cửa sổ nghe điện thoại.
Vài phút sau đó Thiên Vỹ quay lại, mỉm cười xoa đầu Vân San, nhẹ nhàng nói: "San San, anh phải tới công ty một chuyến, em nghỉ ngơi đi, chút anh quay lại nhé".
Nói xong, Trịnh Thiên Vỹ mở cửa rời đi, câu nói còn dang dở kia, rút cục vẫn là không kịp nói.
***
Tập đoàn AON.
Khi Thiên Vỹ mở cửa bước vào, trong phòng làm việc của Trịnh Hạo Vũ còn có cả trợ lý của anh, Lê Đình Kỳ.
"Anh hai, gọi em tới có chuyện gì vậy?"
"Chuyện điều tra kẻ ngầm báo tin tức cho Alva, làm đến đâu rồi?".
"Gần xong rồi, em đang chờ phía bên kia xác nhận nữa là xong".
"Tác phong chậm chạp". Trịnh Hạo Vũ không biết biến từ đâu ra một khẩu súng, mấy ngón tay dùng súng còn điêu luyện hơn cả người luyện tập bắn súng nhiều năm, lạnh lùng mở chốt an toàn.
Hạo Vũ đến nhắm bắn cũng không buồn làm, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Trịnh Thiên Vỹ nhưng nòng súng lại hướng về phía bên phải, nhắm chuẩn vào giữa ấn đường của Lê Đình Kỳ.
Đến cả điệu bộ cầm súng còn có khí chất hơn cả mấy diễn viên trên phim truyền hình vẫn làm, vừa cứng cỏi mạnh mẽ, vừa đàng hoàng khí phách.
"Anh Vũ...sao...sao vậy?". Lê Đình Kỳ run đến mức mặt mày trắng bệch, hai chân mềm nhũn như muốn ngã.
Trịnh Thiên Vỹ cũng sửng sốt không kém "Anh hai, anh đã biết rồi?"
"Tao cho mày 1 phút để trình bày, nói đi". Trịnh Hạo Vũ không thèm trả lời, chỉ lãnh đạm nói ra được vài từ cực kỳ ngắn ngủi với Lê Đình Kỳ.
"Vũ...anh hiểu lầm rồi. Tôi không báo tin cho bọn Alva, bọn chúng không cho tôi gì cả. Đan Thanh là em họ tôi, làm sao tôi có thể làm vậy chứ. Nhất định là do cô gái kia làm. Cô ta ở gần anh như vậy, chắc chắn biết rõ lịch trình của..."
Chữ "anh" kia còn chưa kịp nói xong. Trịnh Hạo Vũ đã lạnh lùng bóp cò súng. Một tiếng súng chát chúa vang lên, tên trợ lý kia lập tức ngã lăn ra đất, chết không nhắm mắt.
"Anh, hắn là anh họ của Đan Thanh mà?". Thiên Vỹ trợn tròn mắt kinh ngạc, khó tin hỏi lại Trịnh Hạo Vũ.
"Bảo người dọn dẹp đi".
Thiên Vỹ biết tính anh trai mình cho nên cũng không hỏi thêm gì nữa. Lê Đình Kỳ vốn là anh họ của Trần Đan Thanh, cũng là người do tập đoàn Vượng Phát cài vào bên cạnh Trịnh Hạo Vũ. Một mặt, do Vượng Phát có cổ phần ở AON nên muốn thông qua Lê Đình Kỳ để nắm tình hình AON, một mặt Trần Đan Thanh có thể dùng hắn để quản lý Hạo Vũ.
Anh em Trịnh Hạo Vũ biết điều này, tuy nhiên do mối quan hệ giữa hai nhà cho nên mới yên lặng tìm cách để xử lý hắn. Không ngờ có ngày Lê Đình Kỳ lại đâm lén một dao sau lưng họ như vậy. Chỉ có điều, Thiên Vỹ vẫn cảm thấy lần này anh mình quá nóng vội, chưa điều tra xong đã vội vàng giết luôn mà thôi.
"Anh, chuyện này nên giải thích với chú Quân thế nào?"
"Nói hắn sau khi bị phát hiện, sợ tội nên tự sát"
"Vâng"
Thật ra, Trịnh Hạo Vũ vốn định uy hiếp Lê Đình Kỳ để hắn khai ra sự thật, nhưng không ngờ, khi hắn đổ mọi tội lỗi lên đầu Vân San, đột nhiên trong lòng anh lại cảm thấy khó chịu, bởi vì thế nên mới nổi điên bóp cò súng.
Đến tận lúc Thiên Vỹ đã đi rồi, anh vẫn không thể hiểu nổi tại sao mình lại có thể hành động nóng vội như vậy. Cũng khó trách, cho dù thế nào thì Hạo Vũ vẫn đang trong quá trình bắt đầu quan tâm đến một người, không nhận ra bản thân đã coi trọng Vân San cũng dễ hiểu mà thôi.
Bình luận truyện