Vòng Bảy Người
Chương 14
Nói về hai phía, nhà Chu Quyết mạc danh kỳ diệu có một con hắc miêu quái dị đến, mà lúc Tam Béo về đến nhà lại phát hiện trong nhà thiếu một thứ -- Bức ảnh cũ, đó là lúc trước hắn đến sông Tiền Đường du ngoạn cùng chụp hình với bốn người bọn Chu Quyết. Hắn đặt nó dưới bàn thủy tinh. Bởi vì thời điểm đó hắn còn chưa béo như hiện tại, cho nên hắn thường thường sẽ cúi đầu nhìn bức ảnh, tìm một chút tâm lý an ủi. Hiện tại tâm lý an ủi này biến mất khó hiểu.
Hắn hỏi mẹ, nhưng lại được báo không có ai từng động đến phòng ngủ của hắn, cho nên bức hình không cánh mà bay chỉ tìm kiếm không có kết quả. Việc này Tam Béo không kể cho Chu Quyết, hắn không muốn dẫn tới phiền toái không cần thiết.
Mà một đầu khác, Khỉ Còi đón xe lửa giường nằm chạy về quê Liêu Ninh, trên xe rộn ràng nhốn nháo, Khỉ Còi kỳ thật lá gan không nhỏ, hắn là người gan dạ trầm ổn nhất trong đám. Nhưng chính là như vậy, hắn cũng có chút nơm nớp đến hoảng, ngồi trên xe lửa, hút thuốc, trong lòng không cách nào quên hết thảy phát sinh những ngày gần đây, hắn đã gọi điện thoại cho Chu Quyết và Tam Béo, hai người mặc dù ngoài mặt đều nói không gặp chuyện gì đặc biệt. Nhưng từ trong giọng nói hắn có thể phán đoán, kỳ thật hai người bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đã phát hiện gì đó dị thường. Chỉ là ai cũng không muốn bóc trần thừa nhận trước, mà hắn cũng lẳng lặng chờ đợi chuyện sắp xảy ra với hắn.
Khỉ Còi vốn tên là Hầu Hiểu Vĩ, tên tiếng Mãn của hắn là A Khắc Đôn, ý tứ là khỏe khoắn cường tráng. Nhưng Khỉ Còi lớn lên không chắc khỏe, nhưng rất mạnh mẽ. Vóc người của hắn vô cùng thấp bé, cho nên rất nhiều người nhìn thấy hắn đều cho rằng hắn nhiều nhất chỉ mới trung học. Điều này làm cho hắn vô cùng tự ti, hắn từ nhỏ đã bắt đầu luyện tập võ thuật, từng tham gia thi đấu, còn hơn những tay Karate nghiệp dư có thể nói xem như nguời chơi thượng đẳng. Chỉ cần ai dám can đảm ra vẻ ta đây với chiều cao của hắn, hắn liền khiến tên đó biến thành đầu heo. Cho nên hắn tin chắc không có lý lẽ gì có thể xúc phạm tới hắn, nhưng hắn lại vô cùng để ý đến sự vật huyễn hoặc mờ ảo này. Hắn tin quỷ thần, là đứa tin nhất trong đám.
Tàu lại một lần nữa ghé bến, người cách vách hắn nằm nâng rương hành lý thật lớn chen ra ngoài. Người nọ hướng Khỉ Còi chào hỏi, biến mất trong dòng người.
Sau một lát an tĩnh, lại một nam tử bước vào. Cao gầy, mặc một thân áo khoác màu lam xám, quần tây màu xanh đen. Xem chừng là một người văn hóa, cực kỳ lịch sự, trong tay của gã chỉ cầm một túi du lịch màu xanh biếc, còn anh trai trước đó là kẻ buôn nước bọt, thật là thoải mái hơn nhiều.
Nam nhân lại cực kỳ lạnh nhạt, gã cũng không thèm nhìn tới Khỉ Còi, đi tới chỗ nằm của mình, sau đó từ trong bao lấy ra một cái tách, từ trong tầng ngăn rút ra một túi trà. Rồi đi ra ngoài, qua vài phút gã rót một ly trà, ngồi trở lại vị trí, thẳng trừng trừng nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, ngơ ngẩn tựa như một người mù mở to mắt.
Cứ như vậy, nam nhân kia duy trì một tư thế, đối mặt cửa sổ, mãi đến khi mặt trời xuống núi, gã mới hơi nhấp nháy mí mắt, sau đó uống một ngụm trà sớm đã lạnh lẽo. Khỉ Còi cũng không phải cố ý muốn quan sát người khác, chẳng qua hắn cảm thấy động tác và biểu tình của gã có phần quá đơn điệu, nếu không phải có hô hấp, thật đúng là tưởng một người giả.
Khỉ Còi nhìn đồng hồ, nên ăn cơm chiều rồi, trước đó hắn đã tự mình mua mì ăn liền, đổ nước nóng vào là có thể ăn, nam nhân kia ngửi được mùi thơm của mì ăn liền, lại thoáng chớp mắt, lúc này nhân viên tàu đang rao bán thức ăn nhanh trong thông đạo. Nam nhân chậm rãi đứng lên, hắn bước đi cực kỳ chậm, nhân viên tàu đã đi rất xa, gã mới gọi người ta lại, nhân viên tàu đành phải lùi về trước mặt gã, gã mua một hộp thức ăn nhanh, thanh toán tiền, sau đó lại cực kỳ thong thả đi về ghế ngồi, mở hộp cơm bắt đầu ngụm nhỏ ngụm nhỏ ăn, nếu như là một nữ nhân, có lẽ khí chất sẽ cực kỳ điềm đạm nho nhã, nhưng là một nam nhân, ăn cơm thong thả như vậy, khiến người ta có một loại cảm giác cực không thoải mái, Khỉ Còi ghét nhất tính ẻo lả, cho nên vốn ngay từ đầu, hắn không thích Chu Quyết lắm, trong mắt hắn bề ngoài của Chu Quyết thật sự rất không có khí khái nam tử. Nhưng sau đó hắn lại phát hiện Chu Quyết chỉ là bộ dạng giống nữ nhân, tính cách vẫn cực kỳ đàn ông, hơn nữa xử lý sự tình cũng rất thích hợp. Đích xác có vài phần khí phách của Tiểu Chu Lang.
Khỉ Còi cau mày, nam nhân mặc dù ngụm nhỏ ngụm nhỏ ăn, đến cuối cùng thức ăn đều nguội lạnh, gã đối với trà lạnh, ăn cơm lạnh. Lại không chút nào để ý, Khỉ Còi cũng đã ghé vào trên giường đọc tạp chí. Gã lúc này mới ăn xong hộp cơm. Khỉ Còi nhìn điện thoại di động, hắn ước chừng ăn hai tiếng. Từ năm giờ rưỡi ăn đến bảy giờ rưỡi, tiệc cưới người ta phỏng chừng cũng đã ăn xong rồi.
Người nam nhân này lấy ra một khăn tay màu trắng lau miệng, thị lực Khỉ Còi rất tốt, hắn nhìn thấy trên khăn tay có in chữ nhà tang lễ gì đó, nam nhân này phỏng chừng là làm nghề mai táng.
Nam nhân chậm chạp thong thả này rốt cuộc phát hiện Khỉ Còi vẫn luôn len lén nhìn gã, gã ngừng lại, đối diện với ánh mắt của Khỉ Còi. Cứng ngắc kéo ra một nụ cười, Khỉ Còi cảm thấy gã thà không cười còn bình thường hơn.
Người ta nở nụ cười với bạn, bạn tốt xấu cũng phải đáp lại một câu. Khỉ Còi ho khan một tiếng nói: "Ông anh đang đi đâu a."
Khuôn mặt nam nhân kia vốn đã hòa hoãn xuống, rút ra một nụ cười cực kỳ vui vẻ. Gã nói: "Đến Nham Tự."
Khỉ Còi thoáng sửng sốt, xe lửa này là đến Liêu Ninh, bất quá đường sắt của Liêu Ninh độ dày đứng đầu toàn quốc. Cho nên có lẽ gã có thể xuống từ đó. Khỉ Còi nghĩ vậy, hắn cũng nhìn về phía cảnh sắc ngoài cửa sổ xe.
Đêm mùa thu đã về khuya, sắc trời ám tối chỉ có thể đủ nhìn ra được vài điểm ánh sáng mơ hồ, cũng không biết là ánh đèn, hay là ánh sao. Bởi vì quá thấp, cho nên ánh trăng cũng nhìn không thấy, bên trong đen nghịt như vậy, Khỉ Còi chỉ có thể thông qua song cửa thủy tinh nhìn cái bóng trong gian xe, giống như bóng ngược của một không gian khác. Tại không gian kia cũng có mình, cũng ngồi trên xe lửa, ngơ ngác nhìn cửa sổ thủy tinh, nhìn chính bản thân mình trong thủy tinh. Hai người này là hai người bất đồng, bọn họ sở hữu tâm tư bất đồng.
Thần kinh của Khỉ Còi trước đây không tinh tế như vậy, hắn đang kỳ quái hôm nay làm sao vậy, tại sao trong đầu lại chui ra nhiều liên tưởng cổ quái thế này. Hắn cười cười tự giễu, chuẩn bị tiếp tục xem tạp chí.
Lúc này tên 'đầu gỗ' kia cư nhiên mở miệng nói: "Cậu muốn đi đâu?"
Khỉ Còi vội từ trong ngơ ngác trở về, thanh âm của nam nhân cực kỳ nhỏ, cảm giác như có chút cảm cúm, hoặc nói gã như là từ trong bụng phát ra tiếng bụng, Khỉ Còi quay đầu hướng nam nhân nói: "Liêu Ninh, là trạm cuối của chuyến xe này."
Nam nhân hé ra một nụ cười rất không tự nhiên, Khỉ Còi phát hiện gã vẫn diện vô biểu tình thì tốt hơn. Nam nhân cười nói: "Trạm cuối của xe lửa này là Nham Tự."
Phản ứng đầu tiên của Khỉ Còi chính là tìm vé xe. hắn hoài nghi mình nhầm xe. Nhưng khi hắn vừa định đến phía trước kiểm tra vé hắn còn cố ý hỏi nhân viên tàu, hắn cười khan nói với nam nhân: "Chuyến xe này là đến Liêu Ninh, anh nhầm rồi. Bằng không bây giờ anh đi hỏi nhân viên tàu, có lẽ còn có thể đổi lại vé."
Nam nhân không tiếp nhận đề nghị của Khỉ Còi, gã chỉ thẳng trừng trừng nhìn ngoài cửa sổ xe, sau đó không hề phản ứng Khỉ Còi nữa. Khỉ Còi bị bẽ mặt, hắn thấp giọng xì một tiếng. Cũng không nói nữa, tiếp tục đọc tạp chí.
Nam nhân ngồi đối diện hắn, vẫn không nói câu nào, Khỉ Còi buông tạp chí muốn đi nhà xí. Hắn đi tới hành lang, thời điểm này căn bản mọi người đều ngủ trên giường, cho dù không ngủ cũng sẽ không ở lại trong hành lang. Nhưng đèn xe lửa lại mở sáng choang, có vẻ không một chút nào biết tiết kiệm và bảo vệ môi trường.
Khỉ Còi phát hiện nhà xí có người, hắn chỉ có thể tựa bên cạnh xe chờ. Hồi lâu rốt cuộc một bà lão từ bên trong đi ra. Bà già nhìn thấy bên nhà xí có một thanh niên đứng thủ, vẻ mặt cảnh giác kéo dây lưng quần dùng giọng nói đầy quê mùa xem thường vài câu. Khỉ Còi nghe không hiểu bà đang nói gì. Chỉ hướng bóng lưng của bà đảo trắng mắt xem thường.
Trong lòng Khỉ Còi nghĩ bà già này khẩn trương cái gì, bản thân cũng không phải có thường thức biến thái. Muốn tập kích cũng phải tập kích mỹ nữ nha.
Đi nhà xí xong, hắn phát hiện nam nhân kia vẫn ngồi vị trí cũ, nhìn cửa sổ, duy trì vẻ mặt nhìn chăm chú về phương xa kia. Điều này khiến Khỉ Còi cảm giác tên này nếu không phải mắc chứng trầm cảm, cũng là một người mắc chứng tự bế.
Nam nhân thấy hắn trở lại giường, nhãn cầu hơi chuyển một chút, như cá chết đột nhiên vùng dậy, sau đó lại khôi phục trạng thái ban đầu.
Lúc này nam nhân kia bất chợt nói: "Cậu biết cái gì nổi tiếng nhất Nham Tự không?"
Khỉ Còi mặc dù học đại học, nhưng hắn là sinh viên khoa học tự nhiên, bạn hỏi hắn định luật Newton và định luật điện học có lẽ hắn sẽ nói cho bạn biết công thức, nhưng bạn hỏi hắn phương diện nhân văn, còn không bằng đi hỏi bọn Chu Quyết.
Khỉ Còi thản nhiên lắc đầu, nam nhân không ngoài ý muốn, gã cười nói: "Có một câu ngạn ngữ, sinh ở Dương Châu, ngắm cảnh ở Tô Hàng (Tô Châu và Hàng Châu), chết ở Huy Châu."
Khỉ Còi kỳ quái hỏi: "Lời này giải thích thế nào?"
Nam nhân nghe Khỉ Còi hỏi, lúc này mới thả lỏng bờ vai, gã tựa trên song cửa, quay về phía hắn cười nói: "Bởi vì năm đó, Mãn Thanh vào cửa quan, xuôi xuống Giang Nam, mười ngày Dương Châu (*), Gia Định tam đồ (**). Cho nên dẫn đến việc Dương Châu cơ hồ không có nam trưởng thành, do đó mạnh mẽ khởi xướng sinh đẻ, bảo vệ đàn bà và trẻ em, thậm chí thời kỳ nữ nhân thất tiết so với chết còn nghiêm trọng hơn này, cư nhiên còn cổ vũ quả phụ tái giá, ngoài ra đều không đáng truy cứu. Đây là lý do sau này có Dương Châu phồn hoa."
(Bánh Tiêu: * Tháng 4 Thuận Trị năm thứ hai (1645), sau khi quân dân Dương Châu chống quân Thanh vây công thất bại, quân Thanh triển khai trận đại đồ sát tàn ác vô nhân đạo với nhân dân trong thành Dương Châu, liên tục mười ngày, tử nạn hơn mười vạn người
** Thuận Trị năm thứ hai (1645), Quân Thanh phát lệnh bách tính cả nước phải cạo tóc. Thương tổn nghiêm trọng tình cảm dân tộc của bách tính người Hán, dẫn đến khởi nghĩa kháng Thanh. Trong đó nhân dân Gia Định đấu tranh kháng Thanh đặc biệt kịch liệt cương ngạnh. Phân biệt ba ngày cùng năm 13 tháng 6, 14 tháng 6, 16 tháng 8 ba lần dân trong thành bị tàn sát hàng loạt. Sử gọi là "Gia Định tam đồ".)
Khỉ Còi gật đầu, nhưng khi hắn nghe thấy người Mãn tàn sát hàng loạt dân trong thành, trong ngực hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút khúc mắc và khó chịu. Còn ngắm cảnh ở Tô Hàng, cho dù nam nhân không nói, hắn cũng biết. Cho nên hắn trực tiếp hỏi: "Tại sao nói. . . . . .Chết ở Huy Châu chứ?"
Nam nhân nghe thấy vấn đề cuối cùng của hắn, bả vai run run bắt đầu phát ra tiếng cười khanh khách, gã vừa cười vừa nói: "Quan tài ở đó là nổi tiếng nhất."
Khỉ Còi tò mò: "Làm sao anh biết?"
Nam nhân ngừng cười, gã nói: "Bởi vì tôi chính là chuyên bán quan tài."
Khỉ Còi nghe đến đó, lúc này mới không tự giác ngửa về phía sau, bất quá hắn lại cho rằng làm vậy quá rõ ràng, không tự giác nhún vai.
Nam nhân không tiếp tục nói nữa, gã chỉ như cũ nhìn bên ngoài cửa sổ. Khỉ Còi vẫn chưa buồn ngủ, hắn bị nam nhân bán quan tài này ảnh hưởng, cũng nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.
Trong đầu Khỉ Còi chỉ có một màu đen nhẻm, tối từ. Khỉ Còi hồi lâu bắt đầu cảm thấy cảnh sắc đơn độc này có chút quỷ dị nói không nên lời, hình như có chỗ không bình thường. Hắn đang suy tư xem rốt cuộc chỗ nào xảy ra vấn đề, Khỉ Còi lập tức phát hiện ra chỗ sai đó, cửa sổ tối đen này tại sao. . . . . .Vẫn cứ là hai điểm sáng nọ?
Hắn nhớ kỹ, trước khi hắn đi nhà xí từng nhìn thấy hai điểm sáng nọ đã ở vị trí này, lúc trước hắn nghiêng đầu nhìn lâu như vậy, làm thế nào hai điểm sáng nọ một chút cũng chưa từng thay đổi chứ?
Khỉ Còi cảm giác đốt xương cụt của mình có một loại hàn ý bị đóng băng, hắn chột dạ xoa xoa cửa sổ. Phát hiện đích xác cảnh sắc bên ngoài này như một phông màn cố định. Mặt Khỉ Còi trong nháy mắt liền cứng đờ, hắn ý thức được bản thân có thể đã gặp quỷ.
Lúc này hắn phát hiện ánh mắt của nam nhân ngồi bên cạnh kia kỳ thật không phải nhìn cảnh sắc, gã đang nhìn chằm chằm một loại phản quang trên thủy tinh. Cổ Khỉ Còi đã cứng ngắc đến không cách nào chuyển động, bởi vì hắn phát hiện hắn trong phản quang đối diện ngồi một người chết hình dáng khô héo, 'người chết' hắn đây vẫn luôn duy trì một tư thế ngồi, nhìn chằm chằm cửa sổ. Mà khiến Khỉ Còi sụp đổ nhất chính là, trong kính tay của hắn cầm một quyển sách! Hắn cư nhiên đang đọc sách, hơn nữa ánh mắt phi thường chuyên chú, thi thể đã nửa hư thối đối diện kia đang chăm chú đọc nội dung trong sách.
Đôi mắt Khỉ Còi mở to đến hốc mắt phát đau, hắn không biết phản quang này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, cuồi cùng bản thân trong gương kia đã phát hiện Khỉ Còi đã nhận ra hắn, hắn cư nhiên mạnh quay đầu, cười cười quái đản với mình, nụ cười này căn bản không phải Khỉ Còi. Khỉ Còi phát hiện người này không phải mình, nhưng hắn lại mặc y phục của mình. Người trong phản quang cười với Khỉ Còi xê dịch thân thể, giống như muốn tới gần hắn, lúc này Khỉ Còi cảm giác thân thể phảng phất như bị một vật gì đó tiếp cận, rồi sau đó, người trong gương chìa sách cho hắn xem. Hắn thấy rõ ràng, đó chính là《 Vòng Bảy Người 》. Những chữ khác hắn không nhìn thấy, hắn chỉ nhìn thấy một câu kia: Thứ đó đã bắt đầu động thủ rồi. . . . . .
Lúc này xe lửa truyền đến thanh âm chói tai như cào trên tấm sắt. Tiếp theo một thanh âm băng lãnh truyền ra: "Đã tới trạm Nham Tự, xin mời các hành khách từ trong quan tài bước ra, đừng quên vật phẩm. Xin mời các hành khách. . . . . ."
Khỉ Còi rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, hắn kêu lên, cầm ba lô xông ra ngoài. Kẻ bán quan tài kia ôm trụ tay hắn, hắn phát hiện tay của nam nhân đã thành xương trắng thối rữa. Trong phản quang, người mặc quần áo Khỉ Còi kia phi thường bi ai, giống như ánh mắt của bác sĩ đối mặt với bệnh nhân hết thuốc chữa, trong băng lãnh cư nhiên còn mang theo một tia trào phúng. Mà người bán quan tài kia lại cười lạnh nói: "Câu chuyện còn chưa chấm dứt đâu. . . . . ."
Khỉ Còi theo bản năng một quyền đánh vào bụng tên kia, hắn phát hiện trong thân thể gã cư nhiên chỉ có khung xương, một quyền đánh xuống chợt nghe một tiếng răng rắc. Khỉ Còi nổi điên bỏ bàn tay khô kia ra, hắn nổi điên chạy khỏi toa xe. Hắn phát hiện trong xe vẫn như cũ không một bóng người, chỉ có ngọn đèn sáng choang, nhưng bày biện của toa xe đã hoàn toàn thay đổi. Trong xe biến thành kết cấu chất gỗ, có lót tơ lụa màu tím đỏ. Loại bày trí này, quả thực giống như là. . . . . .Bên trong quan tài a! Toa xe trở thành một quan tài thật lớn!
Khi hắn ý thức được sự khủng bố, là lúc hắn phát hiện từ trên vách tường của toa xe chảy ra rất nhiều huyết dịch màu đỏ. Một cỗ mùi vị nồng đặc mà tanh hôi tràn ngập cả toa xe. Khỉ Còi chạy như mắc chứng cuồng loạn, khi hắn quay đầu lại phát hiện bà già đi nhà xí kia đang đảo trắng mắt, như một khối cương thi nhảy về phía hắn, phía sau bà ấy là dây lưng thật dài kéo lê trên mặt đất, lúc này Khỉ Còi phát hiện bà già mặc một thân áo liệm. Mà trong miệng còn đang ngậm một đồng tiền cổ. Đó dùng để trừ tà, nhưng có vẻ căn bản không có tác dụng. Khiến hắn nổi điên chính là từng toa xe đều truyền đến xôn xao, toa xe vốn an tĩnh đều truyền ra tiếng nức nở cổ quái. Từ bên trong đều bò ra mấy thứ cương thi gì đó. Đều không ngoại lệ hướng Khỉ Còi mà đến. Cả toa xe như đang trình diễn Resident Evil bản Trung Quốc.
Khỉ Còi nổi điên kéo cửa xe, hắn phải rời khỏi nơi này, nhưng hắn đã quên trên xe lửa này chạy cực nhanh. Nhảy xe chẳng khác nào tự tìm chết. Bất quá chờ đợi cũng là tự tìm chết.
Hắn không hề do dự, hắn thà rằng nhảy xe mà chết, có lẽ hôm sau trên báo sẽ đăng một thiếu niên nhảy xe mà chết. Hắn cũng không muốn bị quái vật này xé thành mảnh nhỏ.
Hắn nhắm mắt lại nhận mệnh nhảy ra ngoài. Hắn ngã trên mặt đất. Hắn không có cách nào dựa vào khí lực của bản thân đứng lên, hắn cảm thấy rất đau, nhưng không có đau như trong tưởng tượng của hắn, cũng không phải đau đớn như nát bấy. Tiếp đó có một bàn tay lạnh lẽo kéo trụ hắn. Tiếp đó nữa. . . . . .Khỉ Còi mở mắt. Trước mặt hắn không phải Diêm Vương gia, mà là một nhân viên tàu cầm đèn pin. Gã đang dùng một loại ánh mắt cổ quái nhìn hắn.
Khỉ Còi lại dùng một loại ánh mắt hoảng sợ theo dõi gã, thanh âm trong lỗ tai hắn nghe được đều có chút biến âm. Phát hiện giọng của nhân viên tàu này cùng giọng người đàn ông bán quan tài kia phi thường giống nhau. Hắn nghe nhân viên tàu kia hỏi: "Cậu học sinh kia, sao cậu từ trên xe nhảy xuống nha."
Khỉ Còi sờ sờ cổ, xoa đầu gối. Hắn phát hiện hắn cư nhiên lông tóc vô thương, nhưng hắn vẫn như cũ quỳ rạp trên mặt đất, nhân viên tàu túm hắn lên. Khỉ Còi xoa mắt, hắn phát hiện hắn vừa mới từ trong cánh cửa xe lửa đã ngừng nhảy ra.
Xe này. . . . . .Làm thế nào ngừng?
Khỉ Còi nói năng không đầu không đuôi ấp úng hồi lâu, hắn không biết đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhân viên tàu dùng một loại ánh mắt hoài nghi đánh giá hắn. Khỉ Còi vuốt đầu, hắn hỏi: "Ở đây là đâu?"
Nhân viên tàu cực kỳ hoài nghi nói: "Trạm nam Thượng Hải, cậu học sinh không phải muốn lẫn lên xe lửa đó chứ, nhà cậu ở đâu? Cậu học trường gì? Đang đi học sao? Trình giấy tờ được không?"
Khỉ Còi vừa nghe, phát hiện mình cư nhiên căn bản chưa ra khỏi thành phố, cư nhiên căn bản chưa về! Điều này khiến hai chân hắn mềm nhũn, trực tiếp ngã nhào trên đất, nhân viên tàu hảo tâm nâng hắn dậy lần nữa.
Ánh mắt của Khỉ Còi đã mất tiêu điểm, trong miệng hắn tự nhủ: "Chưa đi? Nhưng mà. . . . . .Nhưng mà mình đã ở trên xe gần một ngày rồi mà! Đúng rồi! Thời gian hiện tại! Ông anh, xin hỏi bây giờ là ngày mấy tháng mấy, mấy giờ?"
Nhân viên tàu dùng một loại ánh mắt nhìn não tàn theo dõi hắn, gã bắt đầu hoài nghi thiếu niên diện mạo không tồi này, trên thực tế là một tên thiểu năng. Gã nhìn đồng hồ đeo tay nói ra thời gian, hơn nữa chuyển tới bộ đàm, gã phải đưa đứa nhỏ này đến sở cảnh sát.
Khỉ Còi sau khi nghe được thời gian, lảo đảo lùi vài bước, hắn hiểu ra, một ngày của hắn căn bản đều không tiêu hao trong xe, hắn đột nhiên nghĩ đến gì đó, từ trong túi lấy ra cuống vé đưa cho nhân viên tàu kia nói: "Ông anh, anh thay tôi nhìn xem vé xe này đúng không?"
Nhân viên tàu vừa cúi đầu nhìn, mặt lập tức liền đen, thanh âm gã đè cực kỳ thấp, gã nói: "Chuyến tàu lần này, năm năm trước từng phát sinh sự cố. Lật xe, chết rất nhiều người, hình như đến Nham Tự. Toa xe này hiện tại đã báo hỏng. . . . . .Cậu lấy phiếu này từ đâu ra?"
Khỉ Còi vừa cúi đầu nhìn, phát hiện thời gian của vé tàu này cư nhiên là năm năm trước! Mà đích đến cư nhiên cũng thật là Nham Tự! Hắn gắt gao nắm vé trong tay, hắn đeo ba lô lui về phía sau vài bước, hướng cửa ra vào quay đầu chạy vội đi. Hắn hiện tại phải tìm được bọn Chu Quyết.
Ra khỏi trạm nam, Khỉ Còi phát hiện sớm đã nửa đêm, hắn lấy điện thoại di động ra bấm số và đợi điện thoại nối, hắn cáu kỉnh vỗ ót, bên cạnh mấy người của tiệm uốn tóc thanh nữ đi qua, muốn tiến lên mời chào khách. Khỉ Còi phất tay bực bội nói: "Mẹ nó! Cút xa một chút."
Các nữ nhân chửi rủa rời đi, mà lúc này điện thoại cũng đã thông. Chu Quyết vừa ngủ, kỳ thật cậu cả đêm đều không có cách nào ngủ bình thường, đến gần sáng, lúc này mới buồn ngủ. Nhưng lại bị cú điện thoại này đánh thức. Cho nên có chút lè nhè.
Cậu hàm hồ alo một tiếng, đầu điện thoại bên kia chỉ truyền đến tiếng thở dốc dồn dập của Khỉ Còi.
Cậu lập tức ý thức được, đã gặp phải phiền toái lớn, ngay cả trầm tĩnh như Khỉ Còi còn như vậy, cậu bất an hỏi: "Khỉ Còi? Làm sao vậy? Đã về đến nhà?"
Khỉ Còi thở hồng hộc, hắn nói: "Đến nhà cái rắm. Tao căn bản chưa ra khỏi Thượng Hải!"
Chu Quyết alo nửa ngày, Khỉ Còi sau khi thở sâu vài lần, hơi có chút trấn định, hắn đem việc này đại khái nói rõ với Chu Quyết, Chu Quyết càng nghe mặt càng đen, cậu nhìn ra ngoài cửa, cha mẹ sớm đã đi ngủ. Cậu hướng loa nói: "Cậu tới ký túc xá của trường trước đi."
Khỉ Còi mắng một câu thô tục, hắn nhịn xuống khủng hoảng và tức giận cực độ nói: "Không thể đi, Lão Cửu kia khẳng định không đúng, tao không đi."
Chu Quyết nhìn thời gian, cũng đã 1h30 đêm, thời điểm này cậu nghĩ tới Trần Hạo. Kỳ thật cũng chí có lúc này cậu mới nghĩ tới Trần Hạo, cậu gãi đầu nói: "Cậu tới nhà Trần Hạo trước đi. Mày chờ tao, tao chạy ra ngoài."
Khỉ Còi nghe cậu nói vậy, ừ một tiếng liền cúp điện thoại, Chu Quyết vội vàng cầm lấy điện thoại di động kết nối số Trần Hạo, đối phương nhận điện thoại.
Chu Quyết nói: "Alo, anh Trần, là tôi."
Trần Hạo ừ một tiếng, chờ cậu tiếp tục nói mục đích. Chu Quyết nói chuyện của Khỉ Còi, cũng tỏ vẻ xem chừng Khỉ Còi không trở về được, hy vọng có thể để Khỉ Còi ở chỗ anh một thời gian ngắn.
Trần Hạo do dự một chút, nhưng vẫn đáp ứng, tiếp theo Trần Hạo nói: "Cậu cũng cùng đến đi, có một việc tôi phải nói cho cậu biết. Tôi chờ cậu."
Hắn hỏi mẹ, nhưng lại được báo không có ai từng động đến phòng ngủ của hắn, cho nên bức hình không cánh mà bay chỉ tìm kiếm không có kết quả. Việc này Tam Béo không kể cho Chu Quyết, hắn không muốn dẫn tới phiền toái không cần thiết.
Mà một đầu khác, Khỉ Còi đón xe lửa giường nằm chạy về quê Liêu Ninh, trên xe rộn ràng nhốn nháo, Khỉ Còi kỳ thật lá gan không nhỏ, hắn là người gan dạ trầm ổn nhất trong đám. Nhưng chính là như vậy, hắn cũng có chút nơm nớp đến hoảng, ngồi trên xe lửa, hút thuốc, trong lòng không cách nào quên hết thảy phát sinh những ngày gần đây, hắn đã gọi điện thoại cho Chu Quyết và Tam Béo, hai người mặc dù ngoài mặt đều nói không gặp chuyện gì đặc biệt. Nhưng từ trong giọng nói hắn có thể phán đoán, kỳ thật hai người bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đã phát hiện gì đó dị thường. Chỉ là ai cũng không muốn bóc trần thừa nhận trước, mà hắn cũng lẳng lặng chờ đợi chuyện sắp xảy ra với hắn.
Khỉ Còi vốn tên là Hầu Hiểu Vĩ, tên tiếng Mãn của hắn là A Khắc Đôn, ý tứ là khỏe khoắn cường tráng. Nhưng Khỉ Còi lớn lên không chắc khỏe, nhưng rất mạnh mẽ. Vóc người của hắn vô cùng thấp bé, cho nên rất nhiều người nhìn thấy hắn đều cho rằng hắn nhiều nhất chỉ mới trung học. Điều này làm cho hắn vô cùng tự ti, hắn từ nhỏ đã bắt đầu luyện tập võ thuật, từng tham gia thi đấu, còn hơn những tay Karate nghiệp dư có thể nói xem như nguời chơi thượng đẳng. Chỉ cần ai dám can đảm ra vẻ ta đây với chiều cao của hắn, hắn liền khiến tên đó biến thành đầu heo. Cho nên hắn tin chắc không có lý lẽ gì có thể xúc phạm tới hắn, nhưng hắn lại vô cùng để ý đến sự vật huyễn hoặc mờ ảo này. Hắn tin quỷ thần, là đứa tin nhất trong đám.
Tàu lại một lần nữa ghé bến, người cách vách hắn nằm nâng rương hành lý thật lớn chen ra ngoài. Người nọ hướng Khỉ Còi chào hỏi, biến mất trong dòng người.
Sau một lát an tĩnh, lại một nam tử bước vào. Cao gầy, mặc một thân áo khoác màu lam xám, quần tây màu xanh đen. Xem chừng là một người văn hóa, cực kỳ lịch sự, trong tay của gã chỉ cầm một túi du lịch màu xanh biếc, còn anh trai trước đó là kẻ buôn nước bọt, thật là thoải mái hơn nhiều.
Nam nhân lại cực kỳ lạnh nhạt, gã cũng không thèm nhìn tới Khỉ Còi, đi tới chỗ nằm của mình, sau đó từ trong bao lấy ra một cái tách, từ trong tầng ngăn rút ra một túi trà. Rồi đi ra ngoài, qua vài phút gã rót một ly trà, ngồi trở lại vị trí, thẳng trừng trừng nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, ngơ ngẩn tựa như một người mù mở to mắt.
Cứ như vậy, nam nhân kia duy trì một tư thế, đối mặt cửa sổ, mãi đến khi mặt trời xuống núi, gã mới hơi nhấp nháy mí mắt, sau đó uống một ngụm trà sớm đã lạnh lẽo. Khỉ Còi cũng không phải cố ý muốn quan sát người khác, chẳng qua hắn cảm thấy động tác và biểu tình của gã có phần quá đơn điệu, nếu không phải có hô hấp, thật đúng là tưởng một người giả.
Khỉ Còi nhìn đồng hồ, nên ăn cơm chiều rồi, trước đó hắn đã tự mình mua mì ăn liền, đổ nước nóng vào là có thể ăn, nam nhân kia ngửi được mùi thơm của mì ăn liền, lại thoáng chớp mắt, lúc này nhân viên tàu đang rao bán thức ăn nhanh trong thông đạo. Nam nhân chậm rãi đứng lên, hắn bước đi cực kỳ chậm, nhân viên tàu đã đi rất xa, gã mới gọi người ta lại, nhân viên tàu đành phải lùi về trước mặt gã, gã mua một hộp thức ăn nhanh, thanh toán tiền, sau đó lại cực kỳ thong thả đi về ghế ngồi, mở hộp cơm bắt đầu ngụm nhỏ ngụm nhỏ ăn, nếu như là một nữ nhân, có lẽ khí chất sẽ cực kỳ điềm đạm nho nhã, nhưng là một nam nhân, ăn cơm thong thả như vậy, khiến người ta có một loại cảm giác cực không thoải mái, Khỉ Còi ghét nhất tính ẻo lả, cho nên vốn ngay từ đầu, hắn không thích Chu Quyết lắm, trong mắt hắn bề ngoài của Chu Quyết thật sự rất không có khí khái nam tử. Nhưng sau đó hắn lại phát hiện Chu Quyết chỉ là bộ dạng giống nữ nhân, tính cách vẫn cực kỳ đàn ông, hơn nữa xử lý sự tình cũng rất thích hợp. Đích xác có vài phần khí phách của Tiểu Chu Lang.
Khỉ Còi cau mày, nam nhân mặc dù ngụm nhỏ ngụm nhỏ ăn, đến cuối cùng thức ăn đều nguội lạnh, gã đối với trà lạnh, ăn cơm lạnh. Lại không chút nào để ý, Khỉ Còi cũng đã ghé vào trên giường đọc tạp chí. Gã lúc này mới ăn xong hộp cơm. Khỉ Còi nhìn điện thoại di động, hắn ước chừng ăn hai tiếng. Từ năm giờ rưỡi ăn đến bảy giờ rưỡi, tiệc cưới người ta phỏng chừng cũng đã ăn xong rồi.
Người nam nhân này lấy ra một khăn tay màu trắng lau miệng, thị lực Khỉ Còi rất tốt, hắn nhìn thấy trên khăn tay có in chữ nhà tang lễ gì đó, nam nhân này phỏng chừng là làm nghề mai táng.
Nam nhân chậm chạp thong thả này rốt cuộc phát hiện Khỉ Còi vẫn luôn len lén nhìn gã, gã ngừng lại, đối diện với ánh mắt của Khỉ Còi. Cứng ngắc kéo ra một nụ cười, Khỉ Còi cảm thấy gã thà không cười còn bình thường hơn.
Người ta nở nụ cười với bạn, bạn tốt xấu cũng phải đáp lại một câu. Khỉ Còi ho khan một tiếng nói: "Ông anh đang đi đâu a."
Khuôn mặt nam nhân kia vốn đã hòa hoãn xuống, rút ra một nụ cười cực kỳ vui vẻ. Gã nói: "Đến Nham Tự."
Khỉ Còi thoáng sửng sốt, xe lửa này là đến Liêu Ninh, bất quá đường sắt của Liêu Ninh độ dày đứng đầu toàn quốc. Cho nên có lẽ gã có thể xuống từ đó. Khỉ Còi nghĩ vậy, hắn cũng nhìn về phía cảnh sắc ngoài cửa sổ xe.
Đêm mùa thu đã về khuya, sắc trời ám tối chỉ có thể đủ nhìn ra được vài điểm ánh sáng mơ hồ, cũng không biết là ánh đèn, hay là ánh sao. Bởi vì quá thấp, cho nên ánh trăng cũng nhìn không thấy, bên trong đen nghịt như vậy, Khỉ Còi chỉ có thể thông qua song cửa thủy tinh nhìn cái bóng trong gian xe, giống như bóng ngược của một không gian khác. Tại không gian kia cũng có mình, cũng ngồi trên xe lửa, ngơ ngác nhìn cửa sổ thủy tinh, nhìn chính bản thân mình trong thủy tinh. Hai người này là hai người bất đồng, bọn họ sở hữu tâm tư bất đồng.
Thần kinh của Khỉ Còi trước đây không tinh tế như vậy, hắn đang kỳ quái hôm nay làm sao vậy, tại sao trong đầu lại chui ra nhiều liên tưởng cổ quái thế này. Hắn cười cười tự giễu, chuẩn bị tiếp tục xem tạp chí.
Lúc này tên 'đầu gỗ' kia cư nhiên mở miệng nói: "Cậu muốn đi đâu?"
Khỉ Còi vội từ trong ngơ ngác trở về, thanh âm của nam nhân cực kỳ nhỏ, cảm giác như có chút cảm cúm, hoặc nói gã như là từ trong bụng phát ra tiếng bụng, Khỉ Còi quay đầu hướng nam nhân nói: "Liêu Ninh, là trạm cuối của chuyến xe này."
Nam nhân hé ra một nụ cười rất không tự nhiên, Khỉ Còi phát hiện gã vẫn diện vô biểu tình thì tốt hơn. Nam nhân cười nói: "Trạm cuối của xe lửa này là Nham Tự."
Phản ứng đầu tiên của Khỉ Còi chính là tìm vé xe. hắn hoài nghi mình nhầm xe. Nhưng khi hắn vừa định đến phía trước kiểm tra vé hắn còn cố ý hỏi nhân viên tàu, hắn cười khan nói với nam nhân: "Chuyến xe này là đến Liêu Ninh, anh nhầm rồi. Bằng không bây giờ anh đi hỏi nhân viên tàu, có lẽ còn có thể đổi lại vé."
Nam nhân không tiếp nhận đề nghị của Khỉ Còi, gã chỉ thẳng trừng trừng nhìn ngoài cửa sổ xe, sau đó không hề phản ứng Khỉ Còi nữa. Khỉ Còi bị bẽ mặt, hắn thấp giọng xì một tiếng. Cũng không nói nữa, tiếp tục đọc tạp chí.
Nam nhân ngồi đối diện hắn, vẫn không nói câu nào, Khỉ Còi buông tạp chí muốn đi nhà xí. Hắn đi tới hành lang, thời điểm này căn bản mọi người đều ngủ trên giường, cho dù không ngủ cũng sẽ không ở lại trong hành lang. Nhưng đèn xe lửa lại mở sáng choang, có vẻ không một chút nào biết tiết kiệm và bảo vệ môi trường.
Khỉ Còi phát hiện nhà xí có người, hắn chỉ có thể tựa bên cạnh xe chờ. Hồi lâu rốt cuộc một bà lão từ bên trong đi ra. Bà già nhìn thấy bên nhà xí có một thanh niên đứng thủ, vẻ mặt cảnh giác kéo dây lưng quần dùng giọng nói đầy quê mùa xem thường vài câu. Khỉ Còi nghe không hiểu bà đang nói gì. Chỉ hướng bóng lưng của bà đảo trắng mắt xem thường.
Trong lòng Khỉ Còi nghĩ bà già này khẩn trương cái gì, bản thân cũng không phải có thường thức biến thái. Muốn tập kích cũng phải tập kích mỹ nữ nha.
Đi nhà xí xong, hắn phát hiện nam nhân kia vẫn ngồi vị trí cũ, nhìn cửa sổ, duy trì vẻ mặt nhìn chăm chú về phương xa kia. Điều này khiến Khỉ Còi cảm giác tên này nếu không phải mắc chứng trầm cảm, cũng là một người mắc chứng tự bế.
Nam nhân thấy hắn trở lại giường, nhãn cầu hơi chuyển một chút, như cá chết đột nhiên vùng dậy, sau đó lại khôi phục trạng thái ban đầu.
Lúc này nam nhân kia bất chợt nói: "Cậu biết cái gì nổi tiếng nhất Nham Tự không?"
Khỉ Còi mặc dù học đại học, nhưng hắn là sinh viên khoa học tự nhiên, bạn hỏi hắn định luật Newton và định luật điện học có lẽ hắn sẽ nói cho bạn biết công thức, nhưng bạn hỏi hắn phương diện nhân văn, còn không bằng đi hỏi bọn Chu Quyết.
Khỉ Còi thản nhiên lắc đầu, nam nhân không ngoài ý muốn, gã cười nói: "Có một câu ngạn ngữ, sinh ở Dương Châu, ngắm cảnh ở Tô Hàng (Tô Châu và Hàng Châu), chết ở Huy Châu."
Khỉ Còi kỳ quái hỏi: "Lời này giải thích thế nào?"
Nam nhân nghe Khỉ Còi hỏi, lúc này mới thả lỏng bờ vai, gã tựa trên song cửa, quay về phía hắn cười nói: "Bởi vì năm đó, Mãn Thanh vào cửa quan, xuôi xuống Giang Nam, mười ngày Dương Châu (*), Gia Định tam đồ (**). Cho nên dẫn đến việc Dương Châu cơ hồ không có nam trưởng thành, do đó mạnh mẽ khởi xướng sinh đẻ, bảo vệ đàn bà và trẻ em, thậm chí thời kỳ nữ nhân thất tiết so với chết còn nghiêm trọng hơn này, cư nhiên còn cổ vũ quả phụ tái giá, ngoài ra đều không đáng truy cứu. Đây là lý do sau này có Dương Châu phồn hoa."
(Bánh Tiêu: * Tháng 4 Thuận Trị năm thứ hai (1645), sau khi quân dân Dương Châu chống quân Thanh vây công thất bại, quân Thanh triển khai trận đại đồ sát tàn ác vô nhân đạo với nhân dân trong thành Dương Châu, liên tục mười ngày, tử nạn hơn mười vạn người
** Thuận Trị năm thứ hai (1645), Quân Thanh phát lệnh bách tính cả nước phải cạo tóc. Thương tổn nghiêm trọng tình cảm dân tộc của bách tính người Hán, dẫn đến khởi nghĩa kháng Thanh. Trong đó nhân dân Gia Định đấu tranh kháng Thanh đặc biệt kịch liệt cương ngạnh. Phân biệt ba ngày cùng năm 13 tháng 6, 14 tháng 6, 16 tháng 8 ba lần dân trong thành bị tàn sát hàng loạt. Sử gọi là "Gia Định tam đồ".)
Khỉ Còi gật đầu, nhưng khi hắn nghe thấy người Mãn tàn sát hàng loạt dân trong thành, trong ngực hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút khúc mắc và khó chịu. Còn ngắm cảnh ở Tô Hàng, cho dù nam nhân không nói, hắn cũng biết. Cho nên hắn trực tiếp hỏi: "Tại sao nói. . . . . .Chết ở Huy Châu chứ?"
Nam nhân nghe thấy vấn đề cuối cùng của hắn, bả vai run run bắt đầu phát ra tiếng cười khanh khách, gã vừa cười vừa nói: "Quan tài ở đó là nổi tiếng nhất."
Khỉ Còi tò mò: "Làm sao anh biết?"
Nam nhân ngừng cười, gã nói: "Bởi vì tôi chính là chuyên bán quan tài."
Khỉ Còi nghe đến đó, lúc này mới không tự giác ngửa về phía sau, bất quá hắn lại cho rằng làm vậy quá rõ ràng, không tự giác nhún vai.
Nam nhân không tiếp tục nói nữa, gã chỉ như cũ nhìn bên ngoài cửa sổ. Khỉ Còi vẫn chưa buồn ngủ, hắn bị nam nhân bán quan tài này ảnh hưởng, cũng nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.
Trong đầu Khỉ Còi chỉ có một màu đen nhẻm, tối từ. Khỉ Còi hồi lâu bắt đầu cảm thấy cảnh sắc đơn độc này có chút quỷ dị nói không nên lời, hình như có chỗ không bình thường. Hắn đang suy tư xem rốt cuộc chỗ nào xảy ra vấn đề, Khỉ Còi lập tức phát hiện ra chỗ sai đó, cửa sổ tối đen này tại sao. . . . . .Vẫn cứ là hai điểm sáng nọ?
Hắn nhớ kỹ, trước khi hắn đi nhà xí từng nhìn thấy hai điểm sáng nọ đã ở vị trí này, lúc trước hắn nghiêng đầu nhìn lâu như vậy, làm thế nào hai điểm sáng nọ một chút cũng chưa từng thay đổi chứ?
Khỉ Còi cảm giác đốt xương cụt của mình có một loại hàn ý bị đóng băng, hắn chột dạ xoa xoa cửa sổ. Phát hiện đích xác cảnh sắc bên ngoài này như một phông màn cố định. Mặt Khỉ Còi trong nháy mắt liền cứng đờ, hắn ý thức được bản thân có thể đã gặp quỷ.
Lúc này hắn phát hiện ánh mắt của nam nhân ngồi bên cạnh kia kỳ thật không phải nhìn cảnh sắc, gã đang nhìn chằm chằm một loại phản quang trên thủy tinh. Cổ Khỉ Còi đã cứng ngắc đến không cách nào chuyển động, bởi vì hắn phát hiện hắn trong phản quang đối diện ngồi một người chết hình dáng khô héo, 'người chết' hắn đây vẫn luôn duy trì một tư thế ngồi, nhìn chằm chằm cửa sổ. Mà khiến Khỉ Còi sụp đổ nhất chính là, trong kính tay của hắn cầm một quyển sách! Hắn cư nhiên đang đọc sách, hơn nữa ánh mắt phi thường chuyên chú, thi thể đã nửa hư thối đối diện kia đang chăm chú đọc nội dung trong sách.
Đôi mắt Khỉ Còi mở to đến hốc mắt phát đau, hắn không biết phản quang này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, cuồi cùng bản thân trong gương kia đã phát hiện Khỉ Còi đã nhận ra hắn, hắn cư nhiên mạnh quay đầu, cười cười quái đản với mình, nụ cười này căn bản không phải Khỉ Còi. Khỉ Còi phát hiện người này không phải mình, nhưng hắn lại mặc y phục của mình. Người trong phản quang cười với Khỉ Còi xê dịch thân thể, giống như muốn tới gần hắn, lúc này Khỉ Còi cảm giác thân thể phảng phất như bị một vật gì đó tiếp cận, rồi sau đó, người trong gương chìa sách cho hắn xem. Hắn thấy rõ ràng, đó chính là《 Vòng Bảy Người 》. Những chữ khác hắn không nhìn thấy, hắn chỉ nhìn thấy một câu kia: Thứ đó đã bắt đầu động thủ rồi. . . . . .
Lúc này xe lửa truyền đến thanh âm chói tai như cào trên tấm sắt. Tiếp theo một thanh âm băng lãnh truyền ra: "Đã tới trạm Nham Tự, xin mời các hành khách từ trong quan tài bước ra, đừng quên vật phẩm. Xin mời các hành khách. . . . . ."
Khỉ Còi rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, hắn kêu lên, cầm ba lô xông ra ngoài. Kẻ bán quan tài kia ôm trụ tay hắn, hắn phát hiện tay của nam nhân đã thành xương trắng thối rữa. Trong phản quang, người mặc quần áo Khỉ Còi kia phi thường bi ai, giống như ánh mắt của bác sĩ đối mặt với bệnh nhân hết thuốc chữa, trong băng lãnh cư nhiên còn mang theo một tia trào phúng. Mà người bán quan tài kia lại cười lạnh nói: "Câu chuyện còn chưa chấm dứt đâu. . . . . ."
Khỉ Còi theo bản năng một quyền đánh vào bụng tên kia, hắn phát hiện trong thân thể gã cư nhiên chỉ có khung xương, một quyền đánh xuống chợt nghe một tiếng răng rắc. Khỉ Còi nổi điên bỏ bàn tay khô kia ra, hắn nổi điên chạy khỏi toa xe. Hắn phát hiện trong xe vẫn như cũ không một bóng người, chỉ có ngọn đèn sáng choang, nhưng bày biện của toa xe đã hoàn toàn thay đổi. Trong xe biến thành kết cấu chất gỗ, có lót tơ lụa màu tím đỏ. Loại bày trí này, quả thực giống như là. . . . . .Bên trong quan tài a! Toa xe trở thành một quan tài thật lớn!
Khi hắn ý thức được sự khủng bố, là lúc hắn phát hiện từ trên vách tường của toa xe chảy ra rất nhiều huyết dịch màu đỏ. Một cỗ mùi vị nồng đặc mà tanh hôi tràn ngập cả toa xe. Khỉ Còi chạy như mắc chứng cuồng loạn, khi hắn quay đầu lại phát hiện bà già đi nhà xí kia đang đảo trắng mắt, như một khối cương thi nhảy về phía hắn, phía sau bà ấy là dây lưng thật dài kéo lê trên mặt đất, lúc này Khỉ Còi phát hiện bà già mặc một thân áo liệm. Mà trong miệng còn đang ngậm một đồng tiền cổ. Đó dùng để trừ tà, nhưng có vẻ căn bản không có tác dụng. Khiến hắn nổi điên chính là từng toa xe đều truyền đến xôn xao, toa xe vốn an tĩnh đều truyền ra tiếng nức nở cổ quái. Từ bên trong đều bò ra mấy thứ cương thi gì đó. Đều không ngoại lệ hướng Khỉ Còi mà đến. Cả toa xe như đang trình diễn Resident Evil bản Trung Quốc.
Khỉ Còi nổi điên kéo cửa xe, hắn phải rời khỏi nơi này, nhưng hắn đã quên trên xe lửa này chạy cực nhanh. Nhảy xe chẳng khác nào tự tìm chết. Bất quá chờ đợi cũng là tự tìm chết.
Hắn không hề do dự, hắn thà rằng nhảy xe mà chết, có lẽ hôm sau trên báo sẽ đăng một thiếu niên nhảy xe mà chết. Hắn cũng không muốn bị quái vật này xé thành mảnh nhỏ.
Hắn nhắm mắt lại nhận mệnh nhảy ra ngoài. Hắn ngã trên mặt đất. Hắn không có cách nào dựa vào khí lực của bản thân đứng lên, hắn cảm thấy rất đau, nhưng không có đau như trong tưởng tượng của hắn, cũng không phải đau đớn như nát bấy. Tiếp đó có một bàn tay lạnh lẽo kéo trụ hắn. Tiếp đó nữa. . . . . .Khỉ Còi mở mắt. Trước mặt hắn không phải Diêm Vương gia, mà là một nhân viên tàu cầm đèn pin. Gã đang dùng một loại ánh mắt cổ quái nhìn hắn.
Khỉ Còi lại dùng một loại ánh mắt hoảng sợ theo dõi gã, thanh âm trong lỗ tai hắn nghe được đều có chút biến âm. Phát hiện giọng của nhân viên tàu này cùng giọng người đàn ông bán quan tài kia phi thường giống nhau. Hắn nghe nhân viên tàu kia hỏi: "Cậu học sinh kia, sao cậu từ trên xe nhảy xuống nha."
Khỉ Còi sờ sờ cổ, xoa đầu gối. Hắn phát hiện hắn cư nhiên lông tóc vô thương, nhưng hắn vẫn như cũ quỳ rạp trên mặt đất, nhân viên tàu túm hắn lên. Khỉ Còi xoa mắt, hắn phát hiện hắn vừa mới từ trong cánh cửa xe lửa đã ngừng nhảy ra.
Xe này. . . . . .Làm thế nào ngừng?
Khỉ Còi nói năng không đầu không đuôi ấp úng hồi lâu, hắn không biết đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhân viên tàu dùng một loại ánh mắt hoài nghi đánh giá hắn. Khỉ Còi vuốt đầu, hắn hỏi: "Ở đây là đâu?"
Nhân viên tàu cực kỳ hoài nghi nói: "Trạm nam Thượng Hải, cậu học sinh không phải muốn lẫn lên xe lửa đó chứ, nhà cậu ở đâu? Cậu học trường gì? Đang đi học sao? Trình giấy tờ được không?"
Khỉ Còi vừa nghe, phát hiện mình cư nhiên căn bản chưa ra khỏi thành phố, cư nhiên căn bản chưa về! Điều này khiến hai chân hắn mềm nhũn, trực tiếp ngã nhào trên đất, nhân viên tàu hảo tâm nâng hắn dậy lần nữa.
Ánh mắt của Khỉ Còi đã mất tiêu điểm, trong miệng hắn tự nhủ: "Chưa đi? Nhưng mà. . . . . .Nhưng mà mình đã ở trên xe gần một ngày rồi mà! Đúng rồi! Thời gian hiện tại! Ông anh, xin hỏi bây giờ là ngày mấy tháng mấy, mấy giờ?"
Nhân viên tàu dùng một loại ánh mắt nhìn não tàn theo dõi hắn, gã bắt đầu hoài nghi thiếu niên diện mạo không tồi này, trên thực tế là một tên thiểu năng. Gã nhìn đồng hồ đeo tay nói ra thời gian, hơn nữa chuyển tới bộ đàm, gã phải đưa đứa nhỏ này đến sở cảnh sát.
Khỉ Còi sau khi nghe được thời gian, lảo đảo lùi vài bước, hắn hiểu ra, một ngày của hắn căn bản đều không tiêu hao trong xe, hắn đột nhiên nghĩ đến gì đó, từ trong túi lấy ra cuống vé đưa cho nhân viên tàu kia nói: "Ông anh, anh thay tôi nhìn xem vé xe này đúng không?"
Nhân viên tàu vừa cúi đầu nhìn, mặt lập tức liền đen, thanh âm gã đè cực kỳ thấp, gã nói: "Chuyến tàu lần này, năm năm trước từng phát sinh sự cố. Lật xe, chết rất nhiều người, hình như đến Nham Tự. Toa xe này hiện tại đã báo hỏng. . . . . .Cậu lấy phiếu này từ đâu ra?"
Khỉ Còi vừa cúi đầu nhìn, phát hiện thời gian của vé tàu này cư nhiên là năm năm trước! Mà đích đến cư nhiên cũng thật là Nham Tự! Hắn gắt gao nắm vé trong tay, hắn đeo ba lô lui về phía sau vài bước, hướng cửa ra vào quay đầu chạy vội đi. Hắn hiện tại phải tìm được bọn Chu Quyết.
Ra khỏi trạm nam, Khỉ Còi phát hiện sớm đã nửa đêm, hắn lấy điện thoại di động ra bấm số và đợi điện thoại nối, hắn cáu kỉnh vỗ ót, bên cạnh mấy người của tiệm uốn tóc thanh nữ đi qua, muốn tiến lên mời chào khách. Khỉ Còi phất tay bực bội nói: "Mẹ nó! Cút xa một chút."
Các nữ nhân chửi rủa rời đi, mà lúc này điện thoại cũng đã thông. Chu Quyết vừa ngủ, kỳ thật cậu cả đêm đều không có cách nào ngủ bình thường, đến gần sáng, lúc này mới buồn ngủ. Nhưng lại bị cú điện thoại này đánh thức. Cho nên có chút lè nhè.
Cậu hàm hồ alo một tiếng, đầu điện thoại bên kia chỉ truyền đến tiếng thở dốc dồn dập của Khỉ Còi.
Cậu lập tức ý thức được, đã gặp phải phiền toái lớn, ngay cả trầm tĩnh như Khỉ Còi còn như vậy, cậu bất an hỏi: "Khỉ Còi? Làm sao vậy? Đã về đến nhà?"
Khỉ Còi thở hồng hộc, hắn nói: "Đến nhà cái rắm. Tao căn bản chưa ra khỏi Thượng Hải!"
Chu Quyết alo nửa ngày, Khỉ Còi sau khi thở sâu vài lần, hơi có chút trấn định, hắn đem việc này đại khái nói rõ với Chu Quyết, Chu Quyết càng nghe mặt càng đen, cậu nhìn ra ngoài cửa, cha mẹ sớm đã đi ngủ. Cậu hướng loa nói: "Cậu tới ký túc xá của trường trước đi."
Khỉ Còi mắng một câu thô tục, hắn nhịn xuống khủng hoảng và tức giận cực độ nói: "Không thể đi, Lão Cửu kia khẳng định không đúng, tao không đi."
Chu Quyết nhìn thời gian, cũng đã 1h30 đêm, thời điểm này cậu nghĩ tới Trần Hạo. Kỳ thật cũng chí có lúc này cậu mới nghĩ tới Trần Hạo, cậu gãi đầu nói: "Cậu tới nhà Trần Hạo trước đi. Mày chờ tao, tao chạy ra ngoài."
Khỉ Còi nghe cậu nói vậy, ừ một tiếng liền cúp điện thoại, Chu Quyết vội vàng cầm lấy điện thoại di động kết nối số Trần Hạo, đối phương nhận điện thoại.
Chu Quyết nói: "Alo, anh Trần, là tôi."
Trần Hạo ừ một tiếng, chờ cậu tiếp tục nói mục đích. Chu Quyết nói chuyện của Khỉ Còi, cũng tỏ vẻ xem chừng Khỉ Còi không trở về được, hy vọng có thể để Khỉ Còi ở chỗ anh một thời gian ngắn.
Trần Hạo do dự một chút, nhưng vẫn đáp ứng, tiếp theo Trần Hạo nói: "Cậu cũng cùng đến đi, có một việc tôi phải nói cho cậu biết. Tôi chờ cậu."
Bình luận truyện