Võng Du Chi Bị Bao Dưỡng Đích Nhân Yêu

Chương 35: Thích, nên muốn có trách nhiệm



Khổng Tây từng vô số lần suy đoán tướng mạo của Lantis, nhưng trước sau đều không có đầu mối.

Mỗi lần nghĩ tới Lantis, hình ảnh đầu tiên nhảy vào đầu vĩnh viễn là Đông Dã. Cậu cũng không biết rốt cuộc mình bị gì, không ngừng vẽ dấu bằng giữa hai người.

Xem ra đợi lần tới online, cậu thật sự cần thiết phải thảo luận với Lantis vấn đề gặp mặt.

Nào biết chờ khi cậu có thể log game, đã là chuyện của tối thứ bảy.

Mấy ngày trước đó, Khổng Tây bị lăn qua lăn lại muốn khùng.

Đầu tiên là nhận được điện thoại từ chị hai nói các chị sẽ về nhà. Cố tình ngày đó dì giúp việc xin nghỉ, cậu đành phải tự bắt tay vào quét dọn nhà cửa một lần, mang hết chăn màn ra ngoài phơi nắng. Lại sợ các chị về mệt mỏi, học theo sách dạy nấu ăn làm vài món đơn giản.

Khổng Tây luôn tin tưởng chân lý trên bàn cơm dễ nói chuyện, vậy nên quyết định trước tiên phải lấy lòng các chị đã, sau đó sẽ nói chuyện Lantis. Xưa nay cậu là người có trách nhiệm, trước đây nhiệm vụ giáo sư giao, bất kể khó khăn bao nhiêu, nếu đã làm, cậu sẽ nỗ lực hết sức cố gắng hoàn thành. Bây giờ nếu đã quyết định thích Lantis, không cần biết kết quả thế nào, áp lực sau này ra sao, cậu sẽ không để phía gia đình mình trở thành trở ngạitrong quan hệ của hai người.

Thích là một chuyện đòi hỏi phải có trách nhiệm, trách nhiệm với người yêu, trách nhiệm với tương lai, trách nhiệm với người thân, những điều này dù cậu chưa từng yêu đương qua, cũng hiểu rõ.

Thật sự thì Khổng Tây không mấy để tâm, các chị vẫn luôn rất thương cậu, tư tưởng không phải không thông thoáng, sự đời cũng đã trải qua nhiều, nhưng không loại trừ trường hợp đột nhiên đầu óc tắt nghẽn, vậy nên cậu nghẹn mãi đến khi mọi người ăn được một nửa, không khí hòa hợp mới ấp úng nói việc này.

Cậu vốn định tiến hành từng bước một, nói qua mấy chuyện mình làm cùng Lantis cũng như ưu điểm của anh trước, rồi mới đến quyết định cậu muốn qua lại với Lantis, kết quả không đợi cậu nói hết, chị hai đã một hơi bác bỏ, kiên quyết không đồng ý cậu ở trong game tìm bạn trai.

Chị ba và chị tư mặc dù không lên tiếng, nhưng nhìn vẻ mặt tựa như cũng không quá đồng ý.

Khổng Tây lập tức nhụt chí, bất mãn chọt cơm trong chén, có xu hướng sau một lần bị lừa thì sẽ không thể tin tưởng bất kỳ ai được nữa, kế hoạch come out số 1 thất bại, mà cậu căn bản không chuẩn bị kế hoạch số 2. Cậu luôn cho rằng, dù các chị ở bên ngoài là những phụ nữ thành đạt, vẫn sẽ hiểu cậu, lại không nghĩ tới, cậu cũng có lúc bị các chị lấy thứ bậc đàn áp.

Nhìn cậu như vậy, chị ba luôn mềm lòng lại thương cậu nhất đầu hàng đầu tiên, nói: “Nếu cục cưng cảm thấy người ta thật sự tốt… Chị cũng không nói nhất định sẽ phản đối đến cùng, chỉsợ cưng bị lừa.”

“Lantis sẽ không lừa em.” Khổng Tây vừa đâm cơm vừa nhỏ giọng phản bác.

“Cưng chưa tiếp xúc với người ta, làm sao biết được đó là người thế nào…”

“Đã nói Lantis sẽ không lừa em!” Khổng Tây cầm chén đặt mạnh lên bàn, phát ra một tiếng cốp thật lớn. Cậu bị hỏi như vậy thật không thoải mái, cảm giác như thứ mình trân trọng nhất bị người to nhỏ chỉ trỏ, loại tâm tình này khiến cậu rất không kiên nhẫn bắt đầu cáu kỉnh.

Chị ba nhất thời nghẹn lời, khẳng định chắc chắn như vậy, cô còn có thể nói gì tiếp. Quay đầu, xin giúp đỡ từ Tư.

Thành công nhận được ánh mắt cầu cứu của chị ba, chị tư chấn chỉnh nét mặt, nghiêm túc nói: “Lời trên của cưng, chị tư không phản đối.”

Chị ba: “…”

Khổng Tây cảm kích nhìn chị tư, mấy thứ trên có thể để sau này từ từ thảo luận, hiện giờ quan trọng nhất là lôi kéo ủng hộ.

Chị hai tao nhã đặt đũa xuống, không quan tam bọn họ nói gì, trước sau như một: “Chị không đồng ý.”

Chị tư không tán thành quay đầu nhìn cô, nói: “Chị hai, em không nói không có nghĩ là không biết, chuyện chị và Mù-tạc bọn em chưa từng hỏi đến, chị việc gì phải vướng bận chuyện cục cưng.”

Đụng chạm đến mình, sắc mặt chị hai trầm xuống, chị ba cùng Khổng Tây hai người ngoài cuộc mờ mịt nhìn nhau, gì mà có Mù-tạc trong này?

Chị hai: “Tư! Em…!”

Chị tư cũng không vội, vẫn là bộ dáng không nhanh không chậm, cắt ngang lời cô, nói: “Việc này em sẽ xử lý, chị trông chừng Mù-tạc nhà mình, đừng để cô ta lại tới công ty nói lung tung là được.”

Sắc mặt chị hai lại trầm xuống, như sắp phát hỏa.

Khổng Tây lặng lẽ kéo tay áo chị tư. Chị tư cười cười với cậu, dùng ánh mắt ra hiệu cậu an tâm không cần vội.

Cuối cùng, chị hai không nói câu nào đi lên lầu, trước khi quẹo lên cầu thang còn trừng Khổng Tây.

Khổng Tây sợ hãi rụt bả vai.

“Xác định rồi thì dẫn về nhà cho chị và chị ba xem xem.” Chị tư vén một dúm tóc kẹp lên sau đầu, sau khi thu hồi khí thế tranh cãi chỉ còn lại nét quyến rũ.

Khổng Tây hướng hai chị gật mạnh đầu. Chị ba bất đắc dĩ cười, nói: “Cưng vui là được rồi.”

Lại một cái gật đầu. Tuy chị haicòn chưa thu phục, nhưng có thể nhận được sự ủng hộ từ chị ba và chị tư, Khổng Tây thật sự rất vui vẻ.

Hôm sau, chị ba và chị tư vì công việc phải về công ty, chỉ để lại chị hai ở nhà.

Khổng Tây hiện hơi sợ chị, vậy nên khi nhận được điện thoại giáo sư hỏi cậu có muốn làm thêm không, rất sảng khoái thu dọn đồ đạc bỏ chạy.

Đợi Khổng Tây tới trường, còn chưa kịp ngồi, giáo sư đã nhét cậu xuống thư viện tầng hầm.

Vì vậy, cậu cứ thế bi thảm bị giáo sư nhốt dưới lòng đất suốt 3 ngày, đâm đầu vào những núi tài liệu bản thảo cao ngất, trừ ăn ngủ ra thì là sắp xếp phân loại mấy thứ đó.

Rạng sáng thứ bảy, Khổng Tây treo hai vành mắt đen đậm, cầm trong tay 900 đồng giáo sư trả công, mặt đần đần đi về phía nhà.

Cậu mệt điên rồi, cũng đói điên rồi, hôm qua vì đuổi deadline, thức cả đêm hoàn thành phần còn lại. Sáng căn bản chưa kịp ngủ, đã bị giáo sư vội vã chạy tới nghiệm thu một cước đá văng khỏi tầng hầm.

Khổng Tây đứng trước cổng khu phố cân nhắc một chút, quyết định trước tiên nên đi điền đầy bụng, bèn quẹo vào khúc cua lướt tới KFC 24 giờ bên ngoài siêu thị, vừa lúc bị Đông Dã đang mở cửa thấy được.

Khổng Tây đằng đằng sát khí lao vào KFC, rất hào phóng đập lên logo hình ông già ở quầy thu ngân, gọi một suất Family Bucket. Nhân viên vẻ mặt như thấy tội phạm cướp giật, từ sau móc ra một phần Family Bucket, khẩn cấp tính tiền.

Nhận tiền thối, ôm Family Bucket, Khổng Tây thỏa mãn tìm một chỗ cạnh cửa sổ chuẩn bị ăn.

Kết quả móng vuốt chưa chạm tới miếng gà đã bị một bàn tay khác nắm chặt.

Tay Khổng Tây vì trường kỳ lật sách vở, không tiếp xúc ánh mặt trời nên rất trắng trẻo nhẵn nhụi, mà bàn tay nắm cậu, lòng bàn tay cùng ngón tay có ít vết chai, khô ráo lại thô ráp. Khổng Tây giãy dụa, không ra, đối phương ngược lại càng nắm chặt hơn.

Khổng Tây kỳ quái nghiêng đầu, nghi hoặc ngẩng lên, sau đó kinh hãi thấy được Đông Dã.

“Anh anh anh anh anh…” làm quái gì quấy rối tôi ăn!

Đông Dã miết nhẹ móng vuốt có xúc cảm mềm mại kia, lại nhìn Khổng Tây vì động tác của anh mà mặt sắp thành màu gan heo, rất bình tĩnh nói: “Thực phẩm rác rưởi.”

“…” Liên quan khỉ gì đến anh liên quan khỉ gì đến anh liên quan khỉ gì đến anh!

Khổng Tây nhìn Family Bucket, lại lấy đôi mắt ngập nước nhìn Đông Dã, vẻ mặt cực đáng thương. Anh đẹp trai anh thương xót thương xót thiếu niên đói khát đi, có thể nhìn không thể ăn thật sự rất tra tấn người, đặc biệt dưới tình huống đói meo như cậu 〒▽〒

Đông Dã nhếch miệng, nắm móng vuốt trắng nõn nà kia không buông, hơi không đành lòng nhìn bộ dáng đáng thương của cậu, “Về nhà, tôi nấu cho cậu ăn.”

“!!!”

Khổng Tây kinh ngạc trợn to mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của Đông Dã, muốn từ trong biểu tình lạnh nhạt của anh đào ra ý đồ xấu xa nào đó, không có kết quả, lại cúi đầu nhìn miếng gà trong Family Bucket, tưởng tượng đến mấy con gà với thịt đỏ tươi, nhất thời rét lạnh, vọt đứng dậy khỏi ghế, cấp bách hò hét: “Đi thôi đi thôi, đói chết tôi.”

Vì vậy, Khổng Tây cứ thế bị Đông Dã bắt cóc về nhà.

Đợi hai người nắm tay một trước một sau ra khỏi cửa hàng, nhân viên vẫn đứng sau quầy thu ngân thò đầu ra nhìn rồi đi tới, vừa lẩm bẩm “Thời buổi này con trai đều chạy đi thích nhau hết.”, vừa thu dọn Family Bucket trên bàn bị người bỏ quên, dự định lát bán lại = =#

Đây là lần đầu tiên Khổng Tây tới nhà Đông Dã.

Nếu nói nhà Khổng Tây theo phong cách cổ xưa, vậy nhà Đông Dã chính là tập hợp khoa học kỹ thuật hiện đại, khắp nơi đều có mấy thiết bị công nghệ cao.

Hai lúa Khổng Tây vào nhà Đông Dã liền tò mò nhìn tới nhìn lui, nhưng ngại không quá thân thiết với Đông Dã, không tiện giương oai, thế nên kiềm chế lòng hiếu kỳ đoan chính ngồi trên sô pha cúi đầu ngắm nghía tay phải của mình.

Vừa rồi Đông Dã nắm là tay phải, tuy đã buông từ lâu, nhưng Khổng Tây vẫn cảm nhận được nhiệt độ trên tay.

Rốt cuộc do cậu quá lúa chưa thấy qua đàn ông anh tuấn, hay vì lực hấp dẫn của Đông Dã quá lớn đến mức có thể khiến cậu muốn quên mình nhào tới.

Được rồi, mấy thứ này không phải trọng điểm, trọng điểm là cậu để tên con traikhác ngoài Lantis nắm tay! Còn nắm rất lâu!!

Lantis sẽ giết cậu = =#

Quả nhiên tốt hơn nên giữ bí mật.

Không bao lâu, Đông Dã bưng một tô mì lên cho Khổng Tây.

Không phải loại mì ăn liền lừa người như của Khổng Tây, mà là loại làm bằng tay, mặt trên còn rải mấy lát chân giò hun khói và một quả trứng chần, phối hợp với nước dùng trong vắt, bề ngoài khá bắt mắt, dậy mùi một đường từ nhà bếp đến phòng khách.

Những vấn đề trong đầu Khổng Tây tích tắc bay sạch, cả người bao phủ một luồng khí tức ‘Tôi muốn nhào tới cấm ai cản’.

Nhìn vẻ mặt tham ăn như con nít, trên mặt Đông Dã tuy vẫn lạnh nhạt, nhưng tâm tình rõ ràng cực tốt, rất phối hợp bưng tô đến đặt lên bàn trà, lại để thêm đôi đũa phía trên.

Đôi đũa màu bạc, rất nhẹ, không biết làm bằng chất liệu gì, mang theo hoa văn phức tạp. Khổng Tây hứng thú xoay xoay trong tay nghiên cứu một phen, sau đó mới bưng tô ăn mì.

Mùi vị cực kỳ ngon, Khổng Tây vùi đầu ăn đến nước mắt nước mũi tèm lem, không có chút hình tượng nào.

Đông Dã ngồi xuống sô pha cạnh cậu, nhịn lại nhịn, nhưng vẫn không nhịn được để nhẹ tay lên đỉnh đầu của Khổng Tây. Tóc nhóc con này cực kỳ mềm mại, Đông Dã rút tay về, có phần sợ bàn tay thô ráp của mình sẽ làm hỏng.

Khổng Tây bận ăn mì, không phát hiện động tác nhỏ của anh.

Hơi nóng khiến mắt kính Khổng Tây bị mờ, cậu khó chịu lấy mu bàn tay chà chà, nhưng không tình nguyện dừng tay lấy xuống.

Thấy thế, Đông Dã đưa tay để trên trán cậu, đẩy cái đầu đang chôn trong tô mì lên. Khổng Tây ngơ ngác quay đầu, miệng còn ngậm hai sợi mì, sụt sụt sụt không ngừng hút vào miệng.

Có cần phải luyến tiếc tô mì vậy không!? Đông Dã buồn cười nhìn cậu, ân cần chu đáo giúp cậu gỡ kính xuống, để lộ ra cặp mắt to tròn sáng lấp lánh bên trong, lại còn nhìn anh chớp chớp.

Đông Dã bị nhìn mà có chút xấu hổ, đẩy mặt nhóc con về.

Khổng Tây ngơ ngác tiếp tục hút mì, mặt lại từ từ biến đỏ, nghẹn nghẹn nói: “Cám ơn.”

Đông Dã không phản ứng, nhìn chằm chằm bàn tay mình một hồi, thật lâu sao mới thờ ơ nói: “Ừ.”

Vẫn là giọng điệu lạnh nhạt như trước, nhưng lại khiến mặt Khổng Tây đỏ bừng, chỉ cảm thấy không hiểu sao rất êm tai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện