Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu
Chương 21: Giằng co kỳ (hạ)
Lục Vạn Bằng hiện giờ là nhân vật được chú ý nhất làng giải trí. Có người thích hắn, người ghét hắn so ra lại càng nhiều. Bất quá Trầm Thận Nguyên cùng công ty quản lý của hắn thuộc loại thứ hai.
Vốn đang êm đẹp đóng quảng cáo đột nhiên có điện thoại nói hắn bị khiêu chiến. Lúc đó hắn tưởng trò đùa dai. Dù sao hắn chưa từng tham gia thi gì, cũng chưa tham gia chương trình gì, tự nhiên ở đâu nhảy ra một người ăn no dửng mỡ đối hắn khiêu chiến?
Nhưng khi giới truyền thông náo nhiệt đưa tin về chuyện này, hắn mới biết — hóa ra là thật.
Công ty quản lý ngay lập tức mở hội nghị khẩn cấp, hoang mang đưa hắn xuất ngoại. Mặc dù nói là để thu âm ở nước ngoài nhưng nội bộ công ty đều biết đĩa nhạc vốn đã thu xong nhưng lùi lại, tránh đụng Kiều Dĩ Hàng.
Xuất ngoại dạo được một vòng, bên thuê quảng cáo không vui. Mặc kệ cái gì khiêu chiến, bọn hắn chỉ biết đã dùng tiền thuê sao đóng quảng cáo. Quảng cáo còn chưa tuyên truyền sao đã bỏ chạy, vậy nên phải kháng nghị.
Trầm Thận Nguyên không còn cách nào đành về nước.
Giới truyền thông đánh hơi rất nhạy. Hắn vừa đặt chân trở lại đất mẹ thân yêu, giới truyền thông đã có đoàn ở sân bay hoan nghênh nhiệt liệt.
Khiêu chiến cùng đáp lại khiêu chiến luôn được cập nhật trên nhật báo.
Kiều Dĩ Hàng cùng Y Mã cũng thập phần quan tâm. Dù sao Trầm Thận Nguyên cũng là phòng tuyến số một. Nếu suy sụp, sau đó sẽ đến bọn họ ra ngựa.
Nhưng Trầm Thận Nguyên chính là … gục.
Vẫn là chương trình của NCC, Lục Vạn Bằng cùng Trầm Thận Nguyên trực tiếp PK.
Để tăng tính chuyên nghiệp, đài truyền hình mời riêng năm nhân vật quan trọng của làng ca nhạc tới làm giám khảo.
Nào là chế tác kim bài, nào là ca vương đã thoái ẩn, nào là người sáng tác lời bài hát đỉnh nhất… Ban giám khảo có thể nói là long trọng.
Trầm Thận Nguyên lúc lên đài đã ôm sẵn tinh thần quyết tử. Dù sao Lục Vạn Bằng đã hát ca khúc cực khó “Phong hoa bất tuyết nguyệt“ đạt được sự tán thưởng của ban giám khảo. Ưu thế duy nhất của hắn là bài hát này được đặt riêng cho hắn nhưng cũng vì thế mà độ khó giảm xuống.
Hắn cứ thế mà hát.
Thắng bại không cần giám khảo nói, vừa xem liền hiểu.
Thế nhưng giám khảo cũng coi như nể tình, hoặc cũng có thể do đài truyền hình đã dặn trước, nên liên tục khen Lục Vạn Bằng giọng hay, Trầm Thận Nguyên khí độ thong dong… Cũng chỉ là nói mà thôi.
Bất quá, Trầm Thận Nguyên ngay phút cuối phát biểu vài câu triết lý: “Đứng trên sân khấu này, có thể hát trước nhiều người như vậy vốn là giấc mơ từ nhỏ của ta. Để thực hiện được giấc mơ này, ta đã rất cố gắng. Kỳ thực trước khi ra mắt, thầy dạy cũng nói giọng ta không tốt nhưng ta vẫn không muốn bỏ cuộc. Ta nỗ lực hát, cố gắng hát được hay nhất. Rất nhiều người nói, ta sang Mỹ là vì bỏ trốn. Kỳ thực là không phải vậy. Ta đến nước Mỹ là để mời thầy giúp ta chuẩn bị chiến đấu, nhưng hiển nhiên trời phú không thể giành được. Hôm nay, tuy ta thất bại nhưng ta tâm phục khẩu phục.“
Tiếng vỗ tay như sấm.
Lời hắn nói rất giả nhưng một sao đã thành danh có thể nói bốn chữ ‘tâm phục khẩu phục‘ với một người khiêu chiến không có tiếng tăm cũng coi như khó khăn. Huống cho còn có ‘mỏi mắt mong chờ‘ của Kiều Dĩ Hàng ở phía trước.
Nhưng Lục Vạn Bằng từ trước đến nay vốn chưa bao giờ nhìn lại bại tướng, ngay trước mặt ban giám khảo tiếp tục hướng Kiều Dĩ Hàng khiêu chiến.
“Kiều Dĩ Hàng, ngươi là người kế tiếp!“
Ngay lập tức trở thành tin trang nhất trên mọi báo.
Truyền thông đều suy đoán lần này đại nguy cấp đã đến Y Mã. Nếu lần này không làm tốt, thiên vương mất bao công tạo nên liền sụp đổ trong chớp mắt. Nhất là Kiều Dĩ Hàng, hắn tới giờ đều chỉ có thể dựa vào con đường ca hát. Nếu thất bại, sự nghiệp không biết sẽ đi về đâu.
Vậy nên Kiều Dĩ Hàng khá quan tâm, đã sớm ngồi trước TV xem đấu. Bất quá Trầm Thận Nguyên quả thực khiến hắn thất vọng. Trước đây nghe đĩa thấy giọng hắn mềm mại nhẹ nhàng, sao lên đây lại nghe như đập vào tai.
Chuông điện thoại di động từ phòng khách vang lên.
Hắn nhận điện, đầu kia là Cao Cần.
“Xem rồi chứ?“
“Ân.“
“Nghĩ sao?“
“Không oan.“
“Hắn xuất thân từ người mẫu, chủ yếu là đóng phim.“ Cao Cần nói.
Một câu nói khiến sự coi thường của Kiều Dĩ Hàng về không.
“Nếu là ngươi, có bao phần nắm chắc?“
“Sáu phần.“ Kiều Dĩ Hàng tự tin, kỳ thực chỉ có phân nửa. Bài hát của hắn cũng không phải không yêu cầu cao nhưng có thể hơn Lục Vạn Bằng hay không rất khó nói. Tâm lý Lục Vạn Bằng cũng rất vững, đứng trên sân khấu hoàn toàn không luống cuống hay lo lắng.
Cao Cần nói: “Thiếu.“
Kiều Dĩ Hàng im lặng.
“Nghe Mã tổng nói, Lục Vạn Bằng là do Trương Phục Mãn an bài.“ Cao Cần dùng “Mã tổng nói“ có thể thấy chuyện này cần đặt dấu hỏi.
Kiều Dĩ Hàng biết Duy Kiệt của Trương Phục Mãn cùng Y Mã vốn là tử địch nên chưa mở miệng.
“Mặc kệ thật giả, hắn nhằm vào chúng ta là rõ ràng. Vậy nên không nên lấy cứng chọi cứng.“
“Ý Cao đổng là?“ Tuy rằng hắn biết ý Cao Cần là không nên đi giày đọ với chân trần. Lục Vạn Bằng có thua cùng lắm là một trò cười. Nhưng hắn thua, sự nghiệp liền mất. Tiền đặt cược quá lớn, người bình thường ai lại chịu. Nhưng hắn kiêu ngạo, không muốn lùi bước vậy nên sinh ra tự mâu thuẫn.
“Chuyện này để ta lo. Nếu không cần người quản lý để làm gì?“
Kiều Dĩ Hàng thử: “Ngươi định làm gì?“
“Còn chưa nghĩ ra.“ Cao Cần thản nhiên nói, “Chuẩn bị năm sáu phương án nhưng còn chưa đủ kích thích.“
“…“
Dập điện thoại, Kiều Dĩ Hàng đột nhiên không lo lắng nữa. Hắn là nên lo cho Lục Vạn Bằng.
Xem một chút quảng cáo trên TV, hắn đột nhiên kêu lên một tiếng, vội vã chạy tới trước máy tính.
Tiểu Thuyền lại ngồi trong phòng giam.
Thủy Tiên hòa thượng thiếu chút nữa bạo phát ở kênh đội ngũ.
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: có việc, chờ một chút.
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: choáng. Chúng ta đang làm phụ bản a, tiểu thư!
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: ngươi dừng như vậy rất dễ chết. … ít nhất… chọn chỗ tốt chút đi!
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: kháo. Nhìn xem, ta chết rồi.
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: như vậy ngươi cũng không chết, ngươi không biết thương xót ai cả.
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: còn chưa trở về?
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: còn chưa trở về?
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: lâu vậy mà còn chưa trở lại??? (#‵′)
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: sẽ không vì ngươi bị tiêu chảy đi?
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: rớt xuống WC?
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: con mẹ nó…Ta đi.
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: ta thực sự đi đó.
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: …
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: ta đi nói trên tiểu kèn đồng. ╭(╯^╰)╮ ngươi đừng hối hận.
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: thấy được không?
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: hắc hắc hắc hắc …
“Hắc hắc hắc hắc“ của Thủy Tiên hòa thượng khiến Kiều Dĩ Hàng sởn da gà.
Hắn xem lại tư trò chuyện, thấy ba tin nhắn mới.
[tư trò chuyện] Suất suất suất: (⊙o⊙) Hoa hòa thượng nói thật không vậy?
[tư trò chuyện] Suất suất suất: này này này?
[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: lời hắn nói là thật sao?
…
Kiều Dĩ Hàng cau mày. Thủy Tiên hòa thượng đã nói gì, sao lại khiến mọi người khẩn trương như vậy?
Hắn nhịn không được nhắn tin cho Thủy Tiên hòa thượng hỏi.
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: ha ha ha ha… Ai nói ngươi không để ý tới ta.
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: ta vừa rơi xuống cống, vừa mới đi ra.
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: …
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: ta nói ngươi cầu hôn ta, vì thế ta rất cảm thông nên quyết định nhận lời.
[đội ngũ] Tiểu Thuyền:!!!
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: lão bà, chúng ta chọn ngày đi.
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: -_-||| ai là lão bà của ngươii?!
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: ngươi a. Lão bà.
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: kỳ thực làm lão bà của ta mới là có lợi. Có lợi rất rất lớn đó nha.
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: đầu tiên, ta sẽ bưng nước rửa chân cho ngươi.
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: ta chưa bao giờ rửa chân.
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: (⊙o⊙) lão bà có cá tính vậy?
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: ta còn có thể đánh quái cho ngươi.
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: vậy còn cần ta làm gì?
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: ta có thể cho ngươi vô hạn hồng lam.
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: người khác cũng có thể chứ?
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: …Có.
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: chúng ta có thể làm nhiệm vụ phu thê.
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: nhiệm vụ phu thê?
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: đúng vậy đúng vậy. Ta đã làm rất nhiều lần, luyện quen rồi. Hắc hắc.
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: nga.
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: nhiệm vụ phu thê thưởng rất nhiều. Sẽ có đồ đôi rất đẹp, kỹ năng phu thê cũng rất đẹp, cực tốt luôn. Còn do dự gì nữa? Mau nhận lời đi.
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: -_-|||
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: lão bà?
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: ta không yêu qua mạng.
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: ta yêu đơn phương là được.
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: ta sẽ không gửi ảnh.
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: ta tưởng tượng là được.
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: ta không muốn gặp trong hiện thực.
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: ta một mình tương tư là được rồi.
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: ta lúc nào muốn sẽ ly hôn đó.
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: ngươi có năm mươi vàng là được rồi.
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: chuyện này ta cũng gặp nhiều lần rồi.
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: -_-|||
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: được.
Vốn đang êm đẹp đóng quảng cáo đột nhiên có điện thoại nói hắn bị khiêu chiến. Lúc đó hắn tưởng trò đùa dai. Dù sao hắn chưa từng tham gia thi gì, cũng chưa tham gia chương trình gì, tự nhiên ở đâu nhảy ra một người ăn no dửng mỡ đối hắn khiêu chiến?
Nhưng khi giới truyền thông náo nhiệt đưa tin về chuyện này, hắn mới biết — hóa ra là thật.
Công ty quản lý ngay lập tức mở hội nghị khẩn cấp, hoang mang đưa hắn xuất ngoại. Mặc dù nói là để thu âm ở nước ngoài nhưng nội bộ công ty đều biết đĩa nhạc vốn đã thu xong nhưng lùi lại, tránh đụng Kiều Dĩ Hàng.
Xuất ngoại dạo được một vòng, bên thuê quảng cáo không vui. Mặc kệ cái gì khiêu chiến, bọn hắn chỉ biết đã dùng tiền thuê sao đóng quảng cáo. Quảng cáo còn chưa tuyên truyền sao đã bỏ chạy, vậy nên phải kháng nghị.
Trầm Thận Nguyên không còn cách nào đành về nước.
Giới truyền thông đánh hơi rất nhạy. Hắn vừa đặt chân trở lại đất mẹ thân yêu, giới truyền thông đã có đoàn ở sân bay hoan nghênh nhiệt liệt.
Khiêu chiến cùng đáp lại khiêu chiến luôn được cập nhật trên nhật báo.
Kiều Dĩ Hàng cùng Y Mã cũng thập phần quan tâm. Dù sao Trầm Thận Nguyên cũng là phòng tuyến số một. Nếu suy sụp, sau đó sẽ đến bọn họ ra ngựa.
Nhưng Trầm Thận Nguyên chính là … gục.
Vẫn là chương trình của NCC, Lục Vạn Bằng cùng Trầm Thận Nguyên trực tiếp PK.
Để tăng tính chuyên nghiệp, đài truyền hình mời riêng năm nhân vật quan trọng của làng ca nhạc tới làm giám khảo.
Nào là chế tác kim bài, nào là ca vương đã thoái ẩn, nào là người sáng tác lời bài hát đỉnh nhất… Ban giám khảo có thể nói là long trọng.
Trầm Thận Nguyên lúc lên đài đã ôm sẵn tinh thần quyết tử. Dù sao Lục Vạn Bằng đã hát ca khúc cực khó “Phong hoa bất tuyết nguyệt“ đạt được sự tán thưởng của ban giám khảo. Ưu thế duy nhất của hắn là bài hát này được đặt riêng cho hắn nhưng cũng vì thế mà độ khó giảm xuống.
Hắn cứ thế mà hát.
Thắng bại không cần giám khảo nói, vừa xem liền hiểu.
Thế nhưng giám khảo cũng coi như nể tình, hoặc cũng có thể do đài truyền hình đã dặn trước, nên liên tục khen Lục Vạn Bằng giọng hay, Trầm Thận Nguyên khí độ thong dong… Cũng chỉ là nói mà thôi.
Bất quá, Trầm Thận Nguyên ngay phút cuối phát biểu vài câu triết lý: “Đứng trên sân khấu này, có thể hát trước nhiều người như vậy vốn là giấc mơ từ nhỏ của ta. Để thực hiện được giấc mơ này, ta đã rất cố gắng. Kỳ thực trước khi ra mắt, thầy dạy cũng nói giọng ta không tốt nhưng ta vẫn không muốn bỏ cuộc. Ta nỗ lực hát, cố gắng hát được hay nhất. Rất nhiều người nói, ta sang Mỹ là vì bỏ trốn. Kỳ thực là không phải vậy. Ta đến nước Mỹ là để mời thầy giúp ta chuẩn bị chiến đấu, nhưng hiển nhiên trời phú không thể giành được. Hôm nay, tuy ta thất bại nhưng ta tâm phục khẩu phục.“
Tiếng vỗ tay như sấm.
Lời hắn nói rất giả nhưng một sao đã thành danh có thể nói bốn chữ ‘tâm phục khẩu phục‘ với một người khiêu chiến không có tiếng tăm cũng coi như khó khăn. Huống cho còn có ‘mỏi mắt mong chờ‘ của Kiều Dĩ Hàng ở phía trước.
Nhưng Lục Vạn Bằng từ trước đến nay vốn chưa bao giờ nhìn lại bại tướng, ngay trước mặt ban giám khảo tiếp tục hướng Kiều Dĩ Hàng khiêu chiến.
“Kiều Dĩ Hàng, ngươi là người kế tiếp!“
Ngay lập tức trở thành tin trang nhất trên mọi báo.
Truyền thông đều suy đoán lần này đại nguy cấp đã đến Y Mã. Nếu lần này không làm tốt, thiên vương mất bao công tạo nên liền sụp đổ trong chớp mắt. Nhất là Kiều Dĩ Hàng, hắn tới giờ đều chỉ có thể dựa vào con đường ca hát. Nếu thất bại, sự nghiệp không biết sẽ đi về đâu.
Vậy nên Kiều Dĩ Hàng khá quan tâm, đã sớm ngồi trước TV xem đấu. Bất quá Trầm Thận Nguyên quả thực khiến hắn thất vọng. Trước đây nghe đĩa thấy giọng hắn mềm mại nhẹ nhàng, sao lên đây lại nghe như đập vào tai.
Chuông điện thoại di động từ phòng khách vang lên.
Hắn nhận điện, đầu kia là Cao Cần.
“Xem rồi chứ?“
“Ân.“
“Nghĩ sao?“
“Không oan.“
“Hắn xuất thân từ người mẫu, chủ yếu là đóng phim.“ Cao Cần nói.
Một câu nói khiến sự coi thường của Kiều Dĩ Hàng về không.
“Nếu là ngươi, có bao phần nắm chắc?“
“Sáu phần.“ Kiều Dĩ Hàng tự tin, kỳ thực chỉ có phân nửa. Bài hát của hắn cũng không phải không yêu cầu cao nhưng có thể hơn Lục Vạn Bằng hay không rất khó nói. Tâm lý Lục Vạn Bằng cũng rất vững, đứng trên sân khấu hoàn toàn không luống cuống hay lo lắng.
Cao Cần nói: “Thiếu.“
Kiều Dĩ Hàng im lặng.
“Nghe Mã tổng nói, Lục Vạn Bằng là do Trương Phục Mãn an bài.“ Cao Cần dùng “Mã tổng nói“ có thể thấy chuyện này cần đặt dấu hỏi.
Kiều Dĩ Hàng biết Duy Kiệt của Trương Phục Mãn cùng Y Mã vốn là tử địch nên chưa mở miệng.
“Mặc kệ thật giả, hắn nhằm vào chúng ta là rõ ràng. Vậy nên không nên lấy cứng chọi cứng.“
“Ý Cao đổng là?“ Tuy rằng hắn biết ý Cao Cần là không nên đi giày đọ với chân trần. Lục Vạn Bằng có thua cùng lắm là một trò cười. Nhưng hắn thua, sự nghiệp liền mất. Tiền đặt cược quá lớn, người bình thường ai lại chịu. Nhưng hắn kiêu ngạo, không muốn lùi bước vậy nên sinh ra tự mâu thuẫn.
“Chuyện này để ta lo. Nếu không cần người quản lý để làm gì?“
Kiều Dĩ Hàng thử: “Ngươi định làm gì?“
“Còn chưa nghĩ ra.“ Cao Cần thản nhiên nói, “Chuẩn bị năm sáu phương án nhưng còn chưa đủ kích thích.“
“…“
Dập điện thoại, Kiều Dĩ Hàng đột nhiên không lo lắng nữa. Hắn là nên lo cho Lục Vạn Bằng.
Xem một chút quảng cáo trên TV, hắn đột nhiên kêu lên một tiếng, vội vã chạy tới trước máy tính.
Tiểu Thuyền lại ngồi trong phòng giam.
Thủy Tiên hòa thượng thiếu chút nữa bạo phát ở kênh đội ngũ.
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: có việc, chờ một chút.
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: choáng. Chúng ta đang làm phụ bản a, tiểu thư!
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: ngươi dừng như vậy rất dễ chết. … ít nhất… chọn chỗ tốt chút đi!
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: kháo. Nhìn xem, ta chết rồi.
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: như vậy ngươi cũng không chết, ngươi không biết thương xót ai cả.
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: còn chưa trở về?
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: còn chưa trở về?
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: lâu vậy mà còn chưa trở lại??? (#‵′)
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: sẽ không vì ngươi bị tiêu chảy đi?
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: rớt xuống WC?
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: con mẹ nó…Ta đi.
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: ta thực sự đi đó.
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: …
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: ta đi nói trên tiểu kèn đồng. ╭(╯^╰)╮ ngươi đừng hối hận.
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: thấy được không?
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: hắc hắc hắc hắc …
“Hắc hắc hắc hắc“ của Thủy Tiên hòa thượng khiến Kiều Dĩ Hàng sởn da gà.
Hắn xem lại tư trò chuyện, thấy ba tin nhắn mới.
[tư trò chuyện] Suất suất suất: (⊙o⊙) Hoa hòa thượng nói thật không vậy?
[tư trò chuyện] Suất suất suất: này này này?
[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: lời hắn nói là thật sao?
…
Kiều Dĩ Hàng cau mày. Thủy Tiên hòa thượng đã nói gì, sao lại khiến mọi người khẩn trương như vậy?
Hắn nhịn không được nhắn tin cho Thủy Tiên hòa thượng hỏi.
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: ha ha ha ha… Ai nói ngươi không để ý tới ta.
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: ta vừa rơi xuống cống, vừa mới đi ra.
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: …
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: ta nói ngươi cầu hôn ta, vì thế ta rất cảm thông nên quyết định nhận lời.
[đội ngũ] Tiểu Thuyền:!!!
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: lão bà, chúng ta chọn ngày đi.
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: -_-||| ai là lão bà của ngươii?!
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: ngươi a. Lão bà.
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: kỳ thực làm lão bà của ta mới là có lợi. Có lợi rất rất lớn đó nha.
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: đầu tiên, ta sẽ bưng nước rửa chân cho ngươi.
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: ta chưa bao giờ rửa chân.
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: (⊙o⊙) lão bà có cá tính vậy?
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: ta còn có thể đánh quái cho ngươi.
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: vậy còn cần ta làm gì?
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: ta có thể cho ngươi vô hạn hồng lam.
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: người khác cũng có thể chứ?
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: …Có.
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: chúng ta có thể làm nhiệm vụ phu thê.
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: nhiệm vụ phu thê?
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: đúng vậy đúng vậy. Ta đã làm rất nhiều lần, luyện quen rồi. Hắc hắc.
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: nga.
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: nhiệm vụ phu thê thưởng rất nhiều. Sẽ có đồ đôi rất đẹp, kỹ năng phu thê cũng rất đẹp, cực tốt luôn. Còn do dự gì nữa? Mau nhận lời đi.
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: -_-|||
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: lão bà?
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: ta không yêu qua mạng.
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: ta yêu đơn phương là được.
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: ta sẽ không gửi ảnh.
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: ta tưởng tượng là được.
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: ta không muốn gặp trong hiện thực.
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: ta một mình tương tư là được rồi.
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: ta lúc nào muốn sẽ ly hôn đó.
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: ngươi có năm mươi vàng là được rồi.
[đội ngũ] Thủy Tiên hòa thượng: chuyện này ta cũng gặp nhiều lần rồi.
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: -_-|||
[đội ngũ] Tiểu Thuyền: được.
Bình luận truyện