Võng Du Chi Sư Phó Biệt Náo (Sư Phụ Đừng Nháo)
Chương 52
Hương vị của nụ hôn đầu lại là vị mặn của hải sản, loại chuyện này khi nhớ lại chắc sẽ muốn khóc. Nếu biết sẽ phát sinh chuyện như vậy, Ninh Hòa nhất định sẽ hảo hảo chọn loại hương vị khác.
(*té ghế*~ Tiểu Hòa thật 3 chấm @@; Nguyệt: ta đồng ý, nhưng thật ra ko sao vì anh công vốn chưa đánh răng đã ăn mì tôm, hương vị thật đặc thù ah, sẽ rất khó quên =)))
Nhưng hiện tại đây không phải vấn đề hắn cần quan tâm. Hắn vừa bị cường hôn a. Loại chuyện như thế này sao có thể phát sinh với hắn. Hơn nữa đối tượng còn là Bán Thanh Minh. Hắn không phải tính hướng bình thường sao, cho nên lúc đó mới lựa chọn rời đi.
Càng ngạc nhiên hắn lại đối với mình nói “Thích”
Ninh Hòa che miệng, đỏ mặt nhìn đối phương, Bán Thanh Minh cũng là vẻ mặt đắc ý, cười tủm tỉm nhìn Ninh Hòa. Nếu đây là chuyện phát sinh vào một năm trước thì thật là hoàn hảo, hai người họ sẽ là lưỡng tình tương duyệt. Nhưng sau bao chuyện phát sinh, Bán Thanh Minh như thế nào lại nghĩ sẽ có chuyện tương tự phát sinh.
Bất luận Bán Thanh Minh dùng tâm tình gì để nói ra và làm hành động vừa rồi, đối với Ninh Hòa mà nói, hết thảy đều không có ý nghĩa.
(Tiểu Hòa ơi là Tiểu HòaỌ__Ọ)
Ninh Hòa vẫn là trầm mặc, đột nhiên đứng lên đi qua phía bàn bên kia, hướng tới Bán Thanh Minh một quyền, lực đạo không nhỏ, mà Bán Thanh Minh cũng chưa kịp né tránh, khuôn mặt nhận phải một quyền, từ trên ghế ngã lăn ra phía sau.
Dù chỉ là một quyền nhưng vẫn đủ để cảm nhận.
Tối hôm qua cũng vì Ninh Hòa chưa ăn cơm và uống rượu nên mấy lần đều không thoát được áp chế của Bán Thanh Minh, chứ khí lực của hắn cũng không tồi.
Bán Thanh Minh nằm trên đất nhìn Ninh Hòa, trên mặt biểu tình không đổi, khẽ mỉm cười nhìn Ninh Hòa.
Ninh Hòa nói: “Đứng lên.”
“Còn muốn đánh bao nhiêu mới đủ hết giận, ngươi một lần làm cho xong đi.”
“Đấy không phải vấn đề.” Ninh Hòa nhìn xuống Dĩ Phụ Chi Danh, nhớ tới thật lâu trước kia, khi bọn hắn vẫn là Tống Thời Nguyệt cùng Thiên Nhai có thời điểm Ninh Hòa đợi hắn cả đêm vẫn không thấy, cuối cùng là rầu rĩ logout. Ngày hôm sau khi Thiên Nhai lên tuyến, phải để Ninh Hòa tại dã ngoại giết hắn hơn mười lần mới nguôi giận. Nhưng cũng có lần là Thiên Nhai có chút trừng phạt nho nhỏ cho hắn.
Đây tựa hồ là phương thức giải quyết chung của hai người.
Nhưng đấy cũng chỉ là những mâu thuẫn nhỏ, cũng vì là bằng hữu nên đấy đều không phải thực sự sinh khí. Lúc ấy và bây giờ là hai chuyện sự tình khác nhau.
Ninh Hòa vươn tay về phía Bán Thanh Minh, kéo người đứng dậy, hai người cứ đứng như vậy, mặt đối mặt. Bán Thanh Minh là nghĩ Ninh Hòa đã nguôi giận, lại nghe Ninh Hòa nói: “Thiên Nhai……hoặc là Thanh Minh……cái gì cũng được, những điều cần nói ta cũng đã nói. Ngươi nghe không hiểu cùng ta không quan hệ, ta có thể lặp lại một lần nữa. Có một số việc, trôi qua liền thật là trôi qua. Ta “từng thích” ngươi, là “từng thích”, vốn dĩ ta nghĩ chúng ta có thể hảo hảo như lúc đầu nhưng đó chỉ là ở hai tháng trước kia. Đó là thời điểm ta vẫn còn ôm hi vọng, nhưng hiện tại, cái gì cũng không tồn tại.”
Ninh Hòa không chớp mắt nhìn Bán Thanh Minh, thấy nụ cười hắn dần tắt, lại thấy đối phương tiến lại gần, Ninh Hòa đã muốn đưa tay chắn ở giữa, thở thật sâu nói: “Ta cũng thỉnh cầu ngươi, không cần làm cái gì…đều không có ý nghĩa.”
“Cái gì mà không có ý nghĩa. Lúc trước không một lời mà rời đi là lỗi của ta…nhưng ta…ta thật sự…” Bán Thanh Minh thật không biết nên nói sao, hắn hiểu được lúc đó là sai lầm của bản thân, sau đó là hắn không có đủ dũng khí đối mặt với Ninh Hòa. Tại lúc hắn định quên hết tất cả, Ninh Hòa lại xuất hiện, đây không phải là ông trời cho hắn cơ hội hay sao.
Hắn từng nghĩ, chỉ cần nói rõ ràng, hắn vẫn là có cơ hội.
Nhưng Ninh Hòa căn bản là không cho hắn cơ hội này.
Có nhiều điều muốn nói nhưng lại không phát ra lời, nhìn Ninh Hòa đôi mắt có một chút đỏ lên. Rõ ràng là bộ dạng muốn khóc, nhưng tôn nghiêm cá nhân không cho hắn rơi lệ, chỉ có thể không nhúc nhích trừng mắt nhìn hắn.
Bán Thanh Minh có chút nhụt trí, hắn bày ra tụ hội cũng chính là muốn gặp mặt Ninh Hòa, nếu ở trò chơi không thể nói rõ thì khi gặp mặt chắc hẳn có thể. Nhưng sự thật không bao giờ đẹp như tưởng tượng. Hắn đã quên người chờ đợi hơn một năm là Ninh Hòa chứ không phải hắn.
Tình trạng bây giờ lại thành thế này, hắn còn có thể cưỡng cầu cái gì.
Di động trong túi cùng lúc lại vang lên, Bán Thanh Minh xoay người vào phòng bếp, xuyên qua cửa có thể thấy Ninh Hòa ở bên kia đang nhu nhu đôi mắt, sau đó liền quay đi.
Điện thoại là do Chùy Tử gọi tới: “Thanh Minh, ngươi chừng nào trở về a, còn phòng của ngươi bên khách sạn. Nè…có nghe thấy không…Thanh Minh…Thanh Minh…Bán Thanh Minh!!!!!”
Tiếng rít gào cuối đem ý thức Thanh Minh trở về, tay liền sờ sờ túi bên cạnh, thấy đúng là có một thẻ phòng. Hôm qua thời điểm mọi người tụ tập, mọi người tốp năm tốp ba thuê một số phòng nghỉ. Mà Chùy Tử là bạn cùng phòng duy nhất, chìa khóa thì do hắn giữ, cho nên đến lúc Chùy Tử trở về lấy đồ mới phát hiện ra Thanh Minh còn chưa có trở về.
Bán Thanh Minh nhìn về phía đồng hồ thấy thời gian cũng không còn sớm. Hắn tựa vào phía tủ bát phía sau, nói: “Ngươi chờ một chút, ta lập tức trở về.”
“A…ta thật ra không có vội, dù sao vé xe cũng là buổi chiều, ngươi bên kia còn có chuyện thì…”
“Không cần, không có việc gì hết.” Thực tế đúng là như vậy, vốn là khí thế xuất phát tới gặp Ninh Hòa, nhưng tình trạng không có chút thay đổi. Hắn thật muốn có thu hoạch, bởi hắn biết Ninh Hòa không phải không có cảm giác đối với hắn, với lại hành động cách đây một năm của hắn thật sự là quá sai lầm.
Cất điện thoại, đi khỏi phòng bếp thấy Ninh Hòa vẫn là quay lưng lại với hắn, như là không nghĩ sẽ nói gì nữa. Bán Thanh Minh thuận tay thu thập hai hộp mì trên bàn, nói: “Tống Thời…ta phải đi rồi.”
Ninh Hòa như trước vẫn không nhúc nhích, một lúc sau khi người rời đi…Hắn nhìn về hướng cửa, nhịn không được mà khóc thành tiếng.
(*té ghế*~ Tiểu Hòa thật 3 chấm @@; Nguyệt: ta đồng ý, nhưng thật ra ko sao vì anh công vốn chưa đánh răng đã ăn mì tôm, hương vị thật đặc thù ah, sẽ rất khó quên =)))
Nhưng hiện tại đây không phải vấn đề hắn cần quan tâm. Hắn vừa bị cường hôn a. Loại chuyện như thế này sao có thể phát sinh với hắn. Hơn nữa đối tượng còn là Bán Thanh Minh. Hắn không phải tính hướng bình thường sao, cho nên lúc đó mới lựa chọn rời đi.
Càng ngạc nhiên hắn lại đối với mình nói “Thích”
Ninh Hòa che miệng, đỏ mặt nhìn đối phương, Bán Thanh Minh cũng là vẻ mặt đắc ý, cười tủm tỉm nhìn Ninh Hòa. Nếu đây là chuyện phát sinh vào một năm trước thì thật là hoàn hảo, hai người họ sẽ là lưỡng tình tương duyệt. Nhưng sau bao chuyện phát sinh, Bán Thanh Minh như thế nào lại nghĩ sẽ có chuyện tương tự phát sinh.
Bất luận Bán Thanh Minh dùng tâm tình gì để nói ra và làm hành động vừa rồi, đối với Ninh Hòa mà nói, hết thảy đều không có ý nghĩa.
(Tiểu Hòa ơi là Tiểu HòaỌ__Ọ)
Ninh Hòa vẫn là trầm mặc, đột nhiên đứng lên đi qua phía bàn bên kia, hướng tới Bán Thanh Minh một quyền, lực đạo không nhỏ, mà Bán Thanh Minh cũng chưa kịp né tránh, khuôn mặt nhận phải một quyền, từ trên ghế ngã lăn ra phía sau.
Dù chỉ là một quyền nhưng vẫn đủ để cảm nhận.
Tối hôm qua cũng vì Ninh Hòa chưa ăn cơm và uống rượu nên mấy lần đều không thoát được áp chế của Bán Thanh Minh, chứ khí lực của hắn cũng không tồi.
Bán Thanh Minh nằm trên đất nhìn Ninh Hòa, trên mặt biểu tình không đổi, khẽ mỉm cười nhìn Ninh Hòa.
Ninh Hòa nói: “Đứng lên.”
“Còn muốn đánh bao nhiêu mới đủ hết giận, ngươi một lần làm cho xong đi.”
“Đấy không phải vấn đề.” Ninh Hòa nhìn xuống Dĩ Phụ Chi Danh, nhớ tới thật lâu trước kia, khi bọn hắn vẫn là Tống Thời Nguyệt cùng Thiên Nhai có thời điểm Ninh Hòa đợi hắn cả đêm vẫn không thấy, cuối cùng là rầu rĩ logout. Ngày hôm sau khi Thiên Nhai lên tuyến, phải để Ninh Hòa tại dã ngoại giết hắn hơn mười lần mới nguôi giận. Nhưng cũng có lần là Thiên Nhai có chút trừng phạt nho nhỏ cho hắn.
Đây tựa hồ là phương thức giải quyết chung của hai người.
Nhưng đấy cũng chỉ là những mâu thuẫn nhỏ, cũng vì là bằng hữu nên đấy đều không phải thực sự sinh khí. Lúc ấy và bây giờ là hai chuyện sự tình khác nhau.
Ninh Hòa vươn tay về phía Bán Thanh Minh, kéo người đứng dậy, hai người cứ đứng như vậy, mặt đối mặt. Bán Thanh Minh là nghĩ Ninh Hòa đã nguôi giận, lại nghe Ninh Hòa nói: “Thiên Nhai……hoặc là Thanh Minh……cái gì cũng được, những điều cần nói ta cũng đã nói. Ngươi nghe không hiểu cùng ta không quan hệ, ta có thể lặp lại một lần nữa. Có một số việc, trôi qua liền thật là trôi qua. Ta “từng thích” ngươi, là “từng thích”, vốn dĩ ta nghĩ chúng ta có thể hảo hảo như lúc đầu nhưng đó chỉ là ở hai tháng trước kia. Đó là thời điểm ta vẫn còn ôm hi vọng, nhưng hiện tại, cái gì cũng không tồn tại.”
Ninh Hòa không chớp mắt nhìn Bán Thanh Minh, thấy nụ cười hắn dần tắt, lại thấy đối phương tiến lại gần, Ninh Hòa đã muốn đưa tay chắn ở giữa, thở thật sâu nói: “Ta cũng thỉnh cầu ngươi, không cần làm cái gì…đều không có ý nghĩa.”
“Cái gì mà không có ý nghĩa. Lúc trước không một lời mà rời đi là lỗi của ta…nhưng ta…ta thật sự…” Bán Thanh Minh thật không biết nên nói sao, hắn hiểu được lúc đó là sai lầm của bản thân, sau đó là hắn không có đủ dũng khí đối mặt với Ninh Hòa. Tại lúc hắn định quên hết tất cả, Ninh Hòa lại xuất hiện, đây không phải là ông trời cho hắn cơ hội hay sao.
Hắn từng nghĩ, chỉ cần nói rõ ràng, hắn vẫn là có cơ hội.
Nhưng Ninh Hòa căn bản là không cho hắn cơ hội này.
Có nhiều điều muốn nói nhưng lại không phát ra lời, nhìn Ninh Hòa đôi mắt có một chút đỏ lên. Rõ ràng là bộ dạng muốn khóc, nhưng tôn nghiêm cá nhân không cho hắn rơi lệ, chỉ có thể không nhúc nhích trừng mắt nhìn hắn.
Bán Thanh Minh có chút nhụt trí, hắn bày ra tụ hội cũng chính là muốn gặp mặt Ninh Hòa, nếu ở trò chơi không thể nói rõ thì khi gặp mặt chắc hẳn có thể. Nhưng sự thật không bao giờ đẹp như tưởng tượng. Hắn đã quên người chờ đợi hơn một năm là Ninh Hòa chứ không phải hắn.
Tình trạng bây giờ lại thành thế này, hắn còn có thể cưỡng cầu cái gì.
Di động trong túi cùng lúc lại vang lên, Bán Thanh Minh xoay người vào phòng bếp, xuyên qua cửa có thể thấy Ninh Hòa ở bên kia đang nhu nhu đôi mắt, sau đó liền quay đi.
Điện thoại là do Chùy Tử gọi tới: “Thanh Minh, ngươi chừng nào trở về a, còn phòng của ngươi bên khách sạn. Nè…có nghe thấy không…Thanh Minh…Thanh Minh…Bán Thanh Minh!!!!!”
Tiếng rít gào cuối đem ý thức Thanh Minh trở về, tay liền sờ sờ túi bên cạnh, thấy đúng là có một thẻ phòng. Hôm qua thời điểm mọi người tụ tập, mọi người tốp năm tốp ba thuê một số phòng nghỉ. Mà Chùy Tử là bạn cùng phòng duy nhất, chìa khóa thì do hắn giữ, cho nên đến lúc Chùy Tử trở về lấy đồ mới phát hiện ra Thanh Minh còn chưa có trở về.
Bán Thanh Minh nhìn về phía đồng hồ thấy thời gian cũng không còn sớm. Hắn tựa vào phía tủ bát phía sau, nói: “Ngươi chờ một chút, ta lập tức trở về.”
“A…ta thật ra không có vội, dù sao vé xe cũng là buổi chiều, ngươi bên kia còn có chuyện thì…”
“Không cần, không có việc gì hết.” Thực tế đúng là như vậy, vốn là khí thế xuất phát tới gặp Ninh Hòa, nhưng tình trạng không có chút thay đổi. Hắn thật muốn có thu hoạch, bởi hắn biết Ninh Hòa không phải không có cảm giác đối với hắn, với lại hành động cách đây một năm của hắn thật sự là quá sai lầm.
Cất điện thoại, đi khỏi phòng bếp thấy Ninh Hòa vẫn là quay lưng lại với hắn, như là không nghĩ sẽ nói gì nữa. Bán Thanh Minh thuận tay thu thập hai hộp mì trên bàn, nói: “Tống Thời…ta phải đi rồi.”
Ninh Hòa như trước vẫn không nhúc nhích, một lúc sau khi người rời đi…Hắn nhìn về hướng cửa, nhịn không được mà khóc thành tiếng.
Bình luận truyện