Võng Du – T Bất Kiến T
Chương 19
Lý Kiêu đứng ở Nhật luân sơn thành.
Hắn đã muốn đứng nửa giờ.
Lúc hắn nhìn thấy Lộ Viễn thoát game thì một trận mê hoặc.
Đây là như thế nào vậy?
Lý Kiêu lên qq gởi tin cho Lộ Viễn, nhưng cũng không có hồi âm.
Đây là có ý tứ gì a? Đánh ra một đống chữ rồi lập tức chạy lấy người. Lý Kiêu bình thường luôn tự nhận là người có điểm khoan dung – mặc dù mọi người đều không thừa nhận điểm ấy – nhưng tóm lại, hắn không thích người ta không cho hắn nói.
Tám ngàn dặm đường nói nhiều như vậy, hắn đang muốn đáp lại, chuẩn bị đánh chữ, kết quả đối phương đã đi mất rồi.
Tại sao có thể cứ như vậy mà thoát game?
Đây không phải là muốn làm cho hắn nghẹn chết sao?
Lý Kiêu bực mình đứng ở Nhật luân sơn thành vòng vo nửa ngày, Tám ngàn dặm đường chậm chạp không quay lại, xem ra hôm nay là sẽ không lên nữa rồi.
Hắn buồn bực, hắn buồn rầu, hắn ngừng ngắt, hắn bàng hoàng, hắn tự hỏi nửa ngày, bách chuyển thiên hồi, rốt cục hắn quyết định –
… Vẫn là lên tài khoản của hòa thượng đi chiến trường đi… Chiến trường hôm nay cậu ta còn chưa có đánh đâu.
Hắn mở ra giao diện trò chơi, nhập vào tài khoản của Tám ngàn dặm đường.
【 bang hội 】 tám ngàn dặm đường lên mạng.
Lý Kiêu điều khiển nhân vật trên màn ảnh, hắn mỗi lần vào tài khoản của Tám ngàn dặm đường đều nghĩ muốn vươn tay đi sờ sờ cái khỏa đầu trọc kia…
Lý Kiêu ho khan một chút, tự kiểm điểm ba giây đồng hồ, nhìn nhìn danh sách bang hội, Oa oa không khóc cùng Loan câu còn ở, hắn rời khỏi tổ đội cũ của mình, vào tổ của hai vú em.
Kết quả vừa mới vào, liền thấy hai người đang thảo luận.
【 đội ngũ 】Loan câu: “Vừa rồi đi chiến trường lượng trị liệu của ta là lớn nhất.”
【 đội ngũ 】Oa oa không khóc: “So lượng trị liệu không có ý nghĩa, nếu có Ngũ Độc thì nhất định là Ngũ Độc đứng nhất, đội của ta chết rất ít, đây mới là vú em a.”
【 đội ngũ 】Loan câu: “Bình thường thôi, cứu người trên chiến trường không ai có thể so được với ta, ta giải khống chế cũng nhiều, bị bao vây ta cũng có thể bảo toàn tính mạng của mình.”
【 đội ngũ 】Oa oa không khóc: “…Ca ý chí rộng lớn, thêm máu trên phạm vi rộng, ca chưa bao giờ thiếu dược, ca có năng lực giải cũng có năng lực xua tan, máu ca một hơi liền thêm đầy.”
【 đội ngũ 】Loan câu: “Ngươi không cần phủ nhận, nhất định là ta làm vú em tốt hơn hơn.”
【 đội ngũ 】Oa oa không khóc: “Không, tuy rằng ngươi là nữ nhân, nhưng ta cũng sẽ không thừa nhận.”
Lý Kiêu thực không biết nói gì.
Một người nam nhân cùng một nữ nhân so ai làm vú em tốt hơn rất có ý tứ sao? Hoặc là nói một nữ nhân cùng một người nam nhân so ai làm vú em tốt nhất có ý nghĩa sao?
Vì thế Lý Kiêu đánh gảy bọn họ.
【 đội ngũ 】Tám ngàn dặm đường: “Lão bà ~ “
【 đội ngũ 】Loan câu: “…”
【 đội ngũ 】Oa oa không khóc: “…”
【 đội ngũ 】Oa oa không khóc: “Lão đại… Đừng lộn xộn…”
【 đội ngũ 】Loan câu: “Ngươi lại vào tài khoản của Tám ngàn!”
【 đội ngũ 】Tám ngàn dặm đường: “Ta sát, các ngươi nhanh như vậy đã nhìn ra.”
Loan câu cùng Oa oa không khóc đồng thời nghĩ thầm, nhìn không ra mới có quỷ đi?
【 đội ngũ 】Tám ngàn dặm đường: “#Móc lỗ mũi, theo giúp ta đi chiến trường.”
【 đội ngũ 】Loan câu: “Ngươi không cần dùng tài khoản Tám ngàn làm cái việc ghê tởm như vậy!”
【 đội ngũ 】Tám ngàn dặm đường: “Cái gì gọi là ghê tởm? Bộ là hòa thượng thì không thể móc lỗ mũi sao?”
【 đội ngũ 】Loan câu: “… Chúng ta đổi đề tài đi, bọn ta đều đã đi chiến trường rồi, ngươi tự mình lo liệu đi.”
【 đội ngũ 】Tám ngàn dặm đường: “Lão bà ~ ngươi liền như vậy vứt bỏ lão công sao ~ “
【 đội ngũ 】Loan câu: “… Bang chủ, ngươi thật sự là nhân tiện hợp nhất.”
【 đội ngũ 】Tám ngàn dặm đường: “Thời điểm để chứng minh các ngươi là những vú em cường đại đến rồi, mau hướng chiến trường xuất phát!”
Đánh xong ba lần chiến trường, Lý Kiêu ở chủ thành sửa sang lại trang bị cho Tám ngàn dặm đường, chỉnh xong rồi cũng không thấy Tám ngàn có động tĩnh, vì thế chỉ có bất đắc dĩ thoát game.
Ngày hôm sau, hắn mang ánh mắt chăm chú bò lên trên trò chơi, Tám ngàn dặm đường không có lên. Hắn đợi cả đêm, ở trên qq để lại tin nhắn, sau đó chỉ có thể lại lên tài khoản của Lộ Viễn giúp cậu làm hết nhiệm vụ hằng ngày.
Ba ngày trôi qua, Tám ngàn dặm đường vẫn là không có tới.
Lý Kiêu thật sự sắp hết kiên nhẫn, chưa từng có người có thể làm cho hắn nghẹn lâu như vậy. Hắn nghĩ nghĩ, liền mật tán gẫu Loan câu.
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Mỹ nữ.”
【 mật 】Loan câu: “…Làm gì?”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Cái kia…”
【 mật 】Loan câu: “Có rắm mau thả.”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “…”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Lão công của ngươi đâu?”
【 mật 】Loan câu: “Ngay cả ngươi cũng không biết thì làm sao ta biết.”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “…”
Cậu ta là lão công của ngươi chứ không phải lão công của ta a!
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Cậu ta ba ngày không lên rồi, ta tìm không thấy.”
【 mật 】Loan câu: “Nga, có việc gì à.”
Lý Kiêu nhún người một cái, nói: “Ngày đó ta giống như là đem Tám ngàn, ân, kia gì đi rồi.”
【 mật 】Loan câu: “Kia gì là cái gì?”
Lý Kiêu 囧, hắn cũng không biết là cái gì a, hắn cũng không có mắng Tám ngàn, im lặng nghe cậu ta nói, hắn làm sao biết sau khi cậu ta nói một đống liền thoát game.
Vì thế hắn thành thành thật thật mà đem sự tình nói cho Loan câu nghe.
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Chính là như vậy.”
Lý Kiêu chờ hoài, cũng không thấy Loan câu nói gì.
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “?”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “? ?”
【 mật 】Loan câu: “Má ơi, ta không nghĩ là mình cười đến mức té xuống ghế luôn.”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “…”
【 mật 】Loan câu: “Hắn thật sự hỏi ngươi như vậy? Cười chết ta rồi.”
【 mật 】Loan câu cười đủ rồi, hỏi: “Ngươi có biết hắn vì cái gì lại như vậy không?”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Ngươi cứ mặc kệ đi, kỳ thật ta nghĩ muốn hỏi ngươi một câu, ngươi không phải thực sự là lão bà của cậu ấy phải không?”
【 mật 】Loan câu: “Ngươi cảm thấy như vậy sao? Vậy ngươi hy vọng ta phải hay là không phải?”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Ân, ta cảm thấy được các ngươi giống anh với em trai.”
【 mật 】Loan câu: “Ta sát, lão nương là nữ.”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Ân, vậy là anh em gái.”
【 mật 】Loan câu: “…”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Vợ chồng gì mà không có can thiệp chuyện chơi trò chơi của nhau, ngươi chơi của ngươi, cậu ấy chơi của cậu ấy, thời khắc nguy nan thì mới thấy mặt.”
【 mật 】Loan câu: “Thiết, tự lo chuyện của ngươi đi, làm lão bà của chủ tank dễ lấy được trang bị hiểu không.”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “…”
Lý Kiêu lười cùng Loan câu rối rắm phương diện này, trực tiếp hỏi: “Đem số điện thoại của Tám ngàn nói cho ta biết.”
【 mật 】Loan câu: “Oa, nguyên lai đây là mục đích của ngươi, ta không biết.”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Đừng gạt ta, nhanh lên.”
【 mật 】Loan câu: “Ngươi hung dữ cũng vô dụng, không có được sự đồng ý của hắn ta sẽ không nói cho ngươi biết, vạn nhất ngươi đem số điện thoại của hắn đăng lên mấy trang web đen thì làm sao bây giờ.”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “… Vậy ngươi gọi Tám ngàn lên mạng đi, ta có lời muốn nói với cậu ấy.”
【 mật 】Loan câu: “Được rồi, ta suy nghĩ một chút.”
Nói đến Lộ Viễn bên này, cậu đang ở trên máy tính làm bài tập vẽ, vì để tập trung nên cậu đem dây mạng rút luôn.
Di động vang lên, cầm lấy vừa thấy cư nhiên là Loan câu.
Lộ Viễn hạ xuống loa của điện thoại, liền nghe trong di động truyền đến một thanh âm nũng nịu.
“Lão công ~ “
Tay Lộ Viễn run lên, cúp điện thoại.
Loan câu tiếp tục gọi tới, Lộ Viễn tiếp điện thoại lần nữa.
“Ta thao, cư nhiên dám ngắt điện thoại của lão tử!”
Lộ Viễn thở ra một hơi khí, rốt cục cũng bình thường.
Lộ Viễn mang theo điện thoại, nhìn hình vẽ trên màn hình, hỏi: “Nghĩ cái gì lại gọi điện thoại cho ta ?”
Loan câu nói: “Oa ha ha, ngươi không biết sao? Như thế nào ba ngày không lên mạng?”
Lộ Viễn thản nhiên đáp: “Đột nhiên lại quan tâm ta như vậy ta thấy không quen, mấy ngày nay ta bận việc.”
“Vô nghĩa, Dũng mãnh thiện chiến đều nói cho ta biết hết rồi.”
Lộ Viễn khóe miệng kéo kéo, cái tên kia sao nhiều chuyện vậy a.
“Oa ha ha, ngươi thật sự là buồn tao a, cười chết ta.”
Rầm một tiếng, di động truyền đến tiếng động mạnh
Lộ Viễn vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không, ta cười đến té ghế thôi.”
“…”
Loan câu hắng giọng một cái, nói: “Ngươi thật sự là rất e thẹn, nếu không phải từng gặp qua ngươi, ta thực nghĩ ngươi là một cô nương, đối với Dũng mãnh thiện chiến mà ngạo kiều.”
Lộ Viễn bình tĩnh đáp: “… Ta chỉ là không có thói quen bị người ta mang theo như vậy, phát tiết một chút mà thôi.”
Loan câu tiếp tục nói: “Quên đi, ngươi vẫn là trực tiếp nói với hắn đi, hắn tìm ta xin số điện thoại của ngươi, ta không có cho, hắn liền bảo ta gọi cho ngươi kêu ngươi lên trò chơi.”
Loan câu nghĩ nghĩ, bổ sung thêm: “Ngươi nói hắn có thể hay không tưởng ngươi là nữ?”
“…”
“Hoặc là kỳ thật hắn chính là nữ ?”
“…”
“Ngao, chẳng lẽ các ngươi chính là giảo cơ trong truyền thuyết?”
“… Ngươi nghĩ nhiều rồi!”
“Được rồi được rồi, không đùa nữa, ngươi nhanh lên trò chơi a.”
Lộ Viễn bất đắc dĩ đáp: “Gần đây bài tập nhiều lắm, cuối tuần ta còn muốn cùng đàn anh đi xx tự.”
“Ta thao, ngươi thật sự muốn xuất gia! Ngươi không cần luẩn quẩn trong lòng a, không phải chỉ là một tên Dũng mãnh thiện chiến thôi sao?”
Lộ Viễn rốt cục chịu không nổi : “… Xuất gia ngươi muội, đàn anh nói thiết kế mới cần lĩnh ngộ thiện ý, nên dẫn nhóm chúng ta cùng đi tìm linh cảm.”
“Đàn anh của ngươi thật là rãnh rỗi.”
“Dù sao mấy ngày nay ta không lên được.”
Loan câu vẫn là nhịn không được hỏi: “Ngươi trở về có thể hay không sẽ khám phá hồng trần …”
“…”
Kết quả bang chủ đại nhân đáng thương chỉ có thể tiếp tục như oán phụ đứng ở cổng thành Lạc Dương, nhìn người đến người đi mà đợi tiểu hòa thượng lên mạng.
____________________
Sao hai người này thích đến Lạc Dương ấy nhỉ, mình thì mình thích thành Dương Châu nhất trong tất cả 4 thành chính.
Hôm nay sẽ là chuỗi hình về thành Dương Châu xinh đẹp.
Bên ngoài thành liễu rũ xanh rờn :
Hắn đã muốn đứng nửa giờ.
Lúc hắn nhìn thấy Lộ Viễn thoát game thì một trận mê hoặc.
Đây là như thế nào vậy?
Lý Kiêu lên qq gởi tin cho Lộ Viễn, nhưng cũng không có hồi âm.
Đây là có ý tứ gì a? Đánh ra một đống chữ rồi lập tức chạy lấy người. Lý Kiêu bình thường luôn tự nhận là người có điểm khoan dung – mặc dù mọi người đều không thừa nhận điểm ấy – nhưng tóm lại, hắn không thích người ta không cho hắn nói.
Tám ngàn dặm đường nói nhiều như vậy, hắn đang muốn đáp lại, chuẩn bị đánh chữ, kết quả đối phương đã đi mất rồi.
Tại sao có thể cứ như vậy mà thoát game?
Đây không phải là muốn làm cho hắn nghẹn chết sao?
Lý Kiêu bực mình đứng ở Nhật luân sơn thành vòng vo nửa ngày, Tám ngàn dặm đường chậm chạp không quay lại, xem ra hôm nay là sẽ không lên nữa rồi.
Hắn buồn bực, hắn buồn rầu, hắn ngừng ngắt, hắn bàng hoàng, hắn tự hỏi nửa ngày, bách chuyển thiên hồi, rốt cục hắn quyết định –
… Vẫn là lên tài khoản của hòa thượng đi chiến trường đi… Chiến trường hôm nay cậu ta còn chưa có đánh đâu.
Hắn mở ra giao diện trò chơi, nhập vào tài khoản của Tám ngàn dặm đường.
【 bang hội 】 tám ngàn dặm đường lên mạng.
Lý Kiêu điều khiển nhân vật trên màn ảnh, hắn mỗi lần vào tài khoản của Tám ngàn dặm đường đều nghĩ muốn vươn tay đi sờ sờ cái khỏa đầu trọc kia…
Lý Kiêu ho khan một chút, tự kiểm điểm ba giây đồng hồ, nhìn nhìn danh sách bang hội, Oa oa không khóc cùng Loan câu còn ở, hắn rời khỏi tổ đội cũ của mình, vào tổ của hai vú em.
Kết quả vừa mới vào, liền thấy hai người đang thảo luận.
【 đội ngũ 】Loan câu: “Vừa rồi đi chiến trường lượng trị liệu của ta là lớn nhất.”
【 đội ngũ 】Oa oa không khóc: “So lượng trị liệu không có ý nghĩa, nếu có Ngũ Độc thì nhất định là Ngũ Độc đứng nhất, đội của ta chết rất ít, đây mới là vú em a.”
【 đội ngũ 】Loan câu: “Bình thường thôi, cứu người trên chiến trường không ai có thể so được với ta, ta giải khống chế cũng nhiều, bị bao vây ta cũng có thể bảo toàn tính mạng của mình.”
【 đội ngũ 】Oa oa không khóc: “…Ca ý chí rộng lớn, thêm máu trên phạm vi rộng, ca chưa bao giờ thiếu dược, ca có năng lực giải cũng có năng lực xua tan, máu ca một hơi liền thêm đầy.”
【 đội ngũ 】Loan câu: “Ngươi không cần phủ nhận, nhất định là ta làm vú em tốt hơn hơn.”
【 đội ngũ 】Oa oa không khóc: “Không, tuy rằng ngươi là nữ nhân, nhưng ta cũng sẽ không thừa nhận.”
Lý Kiêu thực không biết nói gì.
Một người nam nhân cùng một nữ nhân so ai làm vú em tốt hơn rất có ý tứ sao? Hoặc là nói một nữ nhân cùng một người nam nhân so ai làm vú em tốt nhất có ý nghĩa sao?
Vì thế Lý Kiêu đánh gảy bọn họ.
【 đội ngũ 】Tám ngàn dặm đường: “Lão bà ~ “
【 đội ngũ 】Loan câu: “…”
【 đội ngũ 】Oa oa không khóc: “…”
【 đội ngũ 】Oa oa không khóc: “Lão đại… Đừng lộn xộn…”
【 đội ngũ 】Loan câu: “Ngươi lại vào tài khoản của Tám ngàn!”
【 đội ngũ 】Tám ngàn dặm đường: “Ta sát, các ngươi nhanh như vậy đã nhìn ra.”
Loan câu cùng Oa oa không khóc đồng thời nghĩ thầm, nhìn không ra mới có quỷ đi?
【 đội ngũ 】Tám ngàn dặm đường: “#Móc lỗ mũi, theo giúp ta đi chiến trường.”
【 đội ngũ 】Loan câu: “Ngươi không cần dùng tài khoản Tám ngàn làm cái việc ghê tởm như vậy!”
【 đội ngũ 】Tám ngàn dặm đường: “Cái gì gọi là ghê tởm? Bộ là hòa thượng thì không thể móc lỗ mũi sao?”
【 đội ngũ 】Loan câu: “… Chúng ta đổi đề tài đi, bọn ta đều đã đi chiến trường rồi, ngươi tự mình lo liệu đi.”
【 đội ngũ 】Tám ngàn dặm đường: “Lão bà ~ ngươi liền như vậy vứt bỏ lão công sao ~ “
【 đội ngũ 】Loan câu: “… Bang chủ, ngươi thật sự là nhân tiện hợp nhất.”
【 đội ngũ 】Tám ngàn dặm đường: “Thời điểm để chứng minh các ngươi là những vú em cường đại đến rồi, mau hướng chiến trường xuất phát!”
Đánh xong ba lần chiến trường, Lý Kiêu ở chủ thành sửa sang lại trang bị cho Tám ngàn dặm đường, chỉnh xong rồi cũng không thấy Tám ngàn có động tĩnh, vì thế chỉ có bất đắc dĩ thoát game.
Ngày hôm sau, hắn mang ánh mắt chăm chú bò lên trên trò chơi, Tám ngàn dặm đường không có lên. Hắn đợi cả đêm, ở trên qq để lại tin nhắn, sau đó chỉ có thể lại lên tài khoản của Lộ Viễn giúp cậu làm hết nhiệm vụ hằng ngày.
Ba ngày trôi qua, Tám ngàn dặm đường vẫn là không có tới.
Lý Kiêu thật sự sắp hết kiên nhẫn, chưa từng có người có thể làm cho hắn nghẹn lâu như vậy. Hắn nghĩ nghĩ, liền mật tán gẫu Loan câu.
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Mỹ nữ.”
【 mật 】Loan câu: “…Làm gì?”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Cái kia…”
【 mật 】Loan câu: “Có rắm mau thả.”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “…”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Lão công của ngươi đâu?”
【 mật 】Loan câu: “Ngay cả ngươi cũng không biết thì làm sao ta biết.”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “…”
Cậu ta là lão công của ngươi chứ không phải lão công của ta a!
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Cậu ta ba ngày không lên rồi, ta tìm không thấy.”
【 mật 】Loan câu: “Nga, có việc gì à.”
Lý Kiêu nhún người một cái, nói: “Ngày đó ta giống như là đem Tám ngàn, ân, kia gì đi rồi.”
【 mật 】Loan câu: “Kia gì là cái gì?”
Lý Kiêu 囧, hắn cũng không biết là cái gì a, hắn cũng không có mắng Tám ngàn, im lặng nghe cậu ta nói, hắn làm sao biết sau khi cậu ta nói một đống liền thoát game.
Vì thế hắn thành thành thật thật mà đem sự tình nói cho Loan câu nghe.
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Chính là như vậy.”
Lý Kiêu chờ hoài, cũng không thấy Loan câu nói gì.
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “?”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “? ?”
【 mật 】Loan câu: “Má ơi, ta không nghĩ là mình cười đến mức té xuống ghế luôn.”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “…”
【 mật 】Loan câu: “Hắn thật sự hỏi ngươi như vậy? Cười chết ta rồi.”
【 mật 】Loan câu cười đủ rồi, hỏi: “Ngươi có biết hắn vì cái gì lại như vậy không?”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Ngươi cứ mặc kệ đi, kỳ thật ta nghĩ muốn hỏi ngươi một câu, ngươi không phải thực sự là lão bà của cậu ấy phải không?”
【 mật 】Loan câu: “Ngươi cảm thấy như vậy sao? Vậy ngươi hy vọng ta phải hay là không phải?”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Ân, ta cảm thấy được các ngươi giống anh với em trai.”
【 mật 】Loan câu: “Ta sát, lão nương là nữ.”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Ân, vậy là anh em gái.”
【 mật 】Loan câu: “…”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Vợ chồng gì mà không có can thiệp chuyện chơi trò chơi của nhau, ngươi chơi của ngươi, cậu ấy chơi của cậu ấy, thời khắc nguy nan thì mới thấy mặt.”
【 mật 】Loan câu: “Thiết, tự lo chuyện của ngươi đi, làm lão bà của chủ tank dễ lấy được trang bị hiểu không.”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “…”
Lý Kiêu lười cùng Loan câu rối rắm phương diện này, trực tiếp hỏi: “Đem số điện thoại của Tám ngàn nói cho ta biết.”
【 mật 】Loan câu: “Oa, nguyên lai đây là mục đích của ngươi, ta không biết.”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “Đừng gạt ta, nhanh lên.”
【 mật 】Loan câu: “Ngươi hung dữ cũng vô dụng, không có được sự đồng ý của hắn ta sẽ không nói cho ngươi biết, vạn nhất ngươi đem số điện thoại của hắn đăng lên mấy trang web đen thì làm sao bây giờ.”
【 mật 】Dũng mãnh thiện chiến: “… Vậy ngươi gọi Tám ngàn lên mạng đi, ta có lời muốn nói với cậu ấy.”
【 mật 】Loan câu: “Được rồi, ta suy nghĩ một chút.”
Nói đến Lộ Viễn bên này, cậu đang ở trên máy tính làm bài tập vẽ, vì để tập trung nên cậu đem dây mạng rút luôn.
Di động vang lên, cầm lấy vừa thấy cư nhiên là Loan câu.
Lộ Viễn hạ xuống loa của điện thoại, liền nghe trong di động truyền đến một thanh âm nũng nịu.
“Lão công ~ “
Tay Lộ Viễn run lên, cúp điện thoại.
Loan câu tiếp tục gọi tới, Lộ Viễn tiếp điện thoại lần nữa.
“Ta thao, cư nhiên dám ngắt điện thoại của lão tử!”
Lộ Viễn thở ra một hơi khí, rốt cục cũng bình thường.
Lộ Viễn mang theo điện thoại, nhìn hình vẽ trên màn hình, hỏi: “Nghĩ cái gì lại gọi điện thoại cho ta ?”
Loan câu nói: “Oa ha ha, ngươi không biết sao? Như thế nào ba ngày không lên mạng?”
Lộ Viễn thản nhiên đáp: “Đột nhiên lại quan tâm ta như vậy ta thấy không quen, mấy ngày nay ta bận việc.”
“Vô nghĩa, Dũng mãnh thiện chiến đều nói cho ta biết hết rồi.”
Lộ Viễn khóe miệng kéo kéo, cái tên kia sao nhiều chuyện vậy a.
“Oa ha ha, ngươi thật sự là buồn tao a, cười chết ta.”
Rầm một tiếng, di động truyền đến tiếng động mạnh
Lộ Viễn vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không, ta cười đến té ghế thôi.”
“…”
Loan câu hắng giọng một cái, nói: “Ngươi thật sự là rất e thẹn, nếu không phải từng gặp qua ngươi, ta thực nghĩ ngươi là một cô nương, đối với Dũng mãnh thiện chiến mà ngạo kiều.”
Lộ Viễn bình tĩnh đáp: “… Ta chỉ là không có thói quen bị người ta mang theo như vậy, phát tiết một chút mà thôi.”
Loan câu tiếp tục nói: “Quên đi, ngươi vẫn là trực tiếp nói với hắn đi, hắn tìm ta xin số điện thoại của ngươi, ta không có cho, hắn liền bảo ta gọi cho ngươi kêu ngươi lên trò chơi.”
Loan câu nghĩ nghĩ, bổ sung thêm: “Ngươi nói hắn có thể hay không tưởng ngươi là nữ?”
“…”
“Hoặc là kỳ thật hắn chính là nữ ?”
“…”
“Ngao, chẳng lẽ các ngươi chính là giảo cơ trong truyền thuyết?”
“… Ngươi nghĩ nhiều rồi!”
“Được rồi được rồi, không đùa nữa, ngươi nhanh lên trò chơi a.”
Lộ Viễn bất đắc dĩ đáp: “Gần đây bài tập nhiều lắm, cuối tuần ta còn muốn cùng đàn anh đi xx tự.”
“Ta thao, ngươi thật sự muốn xuất gia! Ngươi không cần luẩn quẩn trong lòng a, không phải chỉ là một tên Dũng mãnh thiện chiến thôi sao?”
Lộ Viễn rốt cục chịu không nổi : “… Xuất gia ngươi muội, đàn anh nói thiết kế mới cần lĩnh ngộ thiện ý, nên dẫn nhóm chúng ta cùng đi tìm linh cảm.”
“Đàn anh của ngươi thật là rãnh rỗi.”
“Dù sao mấy ngày nay ta không lên được.”
Loan câu vẫn là nhịn không được hỏi: “Ngươi trở về có thể hay không sẽ khám phá hồng trần …”
“…”
Kết quả bang chủ đại nhân đáng thương chỉ có thể tiếp tục như oán phụ đứng ở cổng thành Lạc Dương, nhìn người đến người đi mà đợi tiểu hòa thượng lên mạng.
____________________
Sao hai người này thích đến Lạc Dương ấy nhỉ, mình thì mình thích thành Dương Châu nhất trong tất cả 4 thành chính.
Hôm nay sẽ là chuỗi hình về thành Dương Châu xinh đẹp.
Bên ngoài thành liễu rũ xanh rờn :
Tình nhân có thể dắt tay nhau đi dạo trên cầu:
Cổng thành:
Từ cổng thành nhìn vào (có 2 anh giai đang đi tuần):
Đường lớn Dương Châu :
Dinh thự:
Toàn cảnh nhìn từ trên cao:
Chương 20
ôi cái mông cong quá aaaaaaaa
Bình luận truyện