Vũ Cực Đỉnh Phong

Chương 109: Sát tâm của La Dật (2)



- Đầu Trọc, ngươi không sao chứ?

La Quỳnh bên cạnh thấy La Hành bị đánh văng đi, nhất thời bị dọa trắng mặt, nhào tới bên người hắn.

La Hành lau vết máu tươi tràn ra nơi khóe miệng, cắn răng lắc đầu, ánh mắt hung ác độc địa nhìn về phía không trung. Nhưng mà lập tức, lại di dời ánh mắt, sắc mặt càng thêm trắng bệch…

Trong mắt của La Hành, ba đạo thân ảnh vốn đã bị bỏ lại xa xa, hai trước một sau cuồn cuộn lao ra! Chính là La Đỉnh, La Vũ cùng với ám dạ miêu thú!

Bất cứ đầu yêu thú nào trong hai đầu yêu thú này đều có thể khiến cho bọn họ chật vật không chịu nổi. Nếu như hiện tại cả hai liên thủ với nhau, chẳng phải là nói…

La Hành chăm chú cắn chặt răng, trong ánh mắt lộ ra mấy phần không cam lòng!

Vốn có sát cục đủ để bọn họ dễ dàng tuyệt sát ám dạ miêu thú… Chính là vởi vì tiểu tổ số một đưa tới đầu tử vũ bằng điêu chết tiệt này khiến cho tất cả công cốc, thậm chí còn khiến cho mọi người chôn cùng!

Nghĩ tới đây, ánh mắt nhìn về phía đám người tiểu tổ số một càng mang thêm vài phần hận ý.

Già…

Nhưng mà đúng vào lúc này, đầu tử vũ bằng điêu kia đột nhiên kêu to lên, mà ám dạ miêu thú đang truy đuổi phía sau La Vũ và La Đỉnh đột nhiên ngừng hẳn lại, bộ lông toàn thân dựng đứng.

Rống…

Một tiếng rống như hổ gầm cũng từ cổ họng ám dạ miêu thú chủ động phát ra, chỉ thấy thân hình của nó dừng lại, mạnh mẽ ngẩng đầu lên, đôi con mắt màu đỏ tươi lộ ra thần sắc phẫn nộ hung tàn tới cực điểm.

Mà tử vũ bằng điêu tại không trung hơn mười thước vỗ cánh, bắt đầu giằng co với ám dạ miêu thú!

Đây là tình hống gì?

Tất cả mọi người bị tình huống bất ngờ khiến ngẩn ngơ.

- Còn chờ cái gì? Đi mau!

La Đỉnh là người thứ nhất hồi phục lại tinh thần, nhãn thần của hắn lướt nhanh qua đỉnh ngọn núi xa xa, lập tức cấp bách quát lớn.

Mọi người chấn động, đều hồi phục tinh thần! Lập tức, thần sắc vui mừng như điên nhảy lên trên khuôn mặt vốn đầy vẻ tuyệt vọng… Cái mệnh này không phải được cứu rồi sao? Hai đầu yêu thú kia cư nhiên vì nguyên nhân nào đó bắt đầu giằng co với nhau!

Cả đám không dám sơ ý, cẩn thận lui về phía sau, ánh mắt vẫn nhu cũ cẩn thận nhìn chằm chằm vào ám dạ miêu thú và tử vũ bằng điêu. Nhưng hai đầu yêu thú này không chút tinh lực để ý tới bọn họ, rít gào đe dọa lẫn nhau, hiển nhiên sẽ có giao chiến.

- Đi!

Lui về phía sau tương đối xa, La Đỉnh rốt cuộc mở miệng quát, mọi người không dám chần chờ, vội vã xoay người, hướng về phía bên ngoài cuồn cuộn chạy nhanh.

Sau khi bọn họ rời khỏi, hai đầu yêu thú cấp bảy hậu kỳ đối với việc bọn hộ rời đi căn bản không chút quan tâm. Từng tiếng kêu to hung tàn từ trong miệng đối phương phát ra thị uy lẫn nhau.

Thân ảnh người vốn đứng trên đỉnh núi cao nhanh chóng biến mất, khóe miệng nở nụ cười khẽ. Lập tức rời ánh mắt, ngưng thần nhìn về phương hướng hẻo lánh xa xa, hít sâu một hơi, ấn ký trong tay biến đổi!

Phù ấn màu huyết sắc trên đỉnh tử vũ bằng điêu đang giằng co với ám dạ miêu thú thoáng chơp động, tử vũ bằng điêu nhất thời phát ra tiếng kêu to thanh lượng, xoay đầu lại, bay lên trời cao, không hề để ý tới ám dạ miêu thú, một mình bay về phía ngọn núi cao đằng sau.

Ám dạ miêu thú hiển nhiên không ngờ tới có biến cố bực này, nhãn thần hung tàn thoáng ngẩn ngơ. Nhìn bóng dáng tử vũ bằng điêu rời đi, đôi con mắt màu đỏ tươi hiện ra vẻ nghi hoặc nhân tính hóa cực kỳ hiếm thấy.

Bất quá linh trí không cao, nó chỉ ngẩn ngơ chốc lát, hơi lắc đầu, ánh mắt hung tàn phát hiện mọi người đã rời khỏi. Do dự một chút, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời, cuối cùng phát ra tiếng phì phì trong mũi, xoay người trở về sào huyệt của chính mình.

Mà tử vũ bằng điêu sau khi bay trở về đỉnh ngọn núi phía sau, một lần nữa lại bay lên. Bất quá lần bay lên này, trên lưng của nó có nhiều hơn một đạo thân ảnh, cả hai cùng nhau cấp tốc bay về phía sâu trong hoang lĩnh.

Chỗ sâu trong hoang lĩnh La Dật đứng tại một bãi cỏ trống trải, ngửa đầu, ánh mắt lãng tĩnh nhìn trời cao, lẳng lặng chờ đơi.

Nơi này chính là hoang linh, trong khoảng cách ngắn không có chỗ nào ẩn thân, lấy nhãn lực của tử vũ bằng điêu, cho dù La Dật chạy xa hơn chút nữa cũng chỉ là vô dụng. So với việc lãng phí khí lực trốn tránh, còn không bằng cứ như vậy chờ đợi hắn đến đây.

Nắm chặt trường kiếm trong tay, mũi kiếm chỉ mặt đất, ánh mắt La Dật hơi lóe ra, bình tĩnh một mảnh.

Già…

Không để La Dật phải chờ lâu, rất nhanh sau đó vang lên tiếng chim hót vang vọng từ cuối chân trời truyền tới. Chỉ mấy lần hô hấp sau, xa xa, trong trời cao, một đạo bóng đen lấy tốc độ cực nhanh bay qua đây. La Dật vẫn như cũ, bình tĩnh ngẩng đầu nhìn trời, biểu tình không chút ba động.

Già…

Bóng đen bay tới đỉnh đầu cách La Dật không xa, đột nhiên dừng lại! Sau một tiếng kêu to, trên không trung vỗ mạnh cánh. Dưới đôi cánh dài hơn mười thước vỗ mạnh dẫn phát cuồng phong thổi phần phật, khiến cho quần áo La Dật căng phồng.

Nhưng mà La Dật chưa hề lộ ra thần kinh hoàng, ẩn chứa trong đó vẫn là bình tĩnh tới cực điểm.

Thực lực bản thân hắn đã đạt tới tầng thứ tám trung kỳ, tuy rằng tử vũ bằng điêu là yêu thú phi cầm, thế nhưng chung quy vẫn chỉ là yêu thú cấp bảy mà thôi, so với hắn có chênh lệnh nhất định, nếu như La Dật thực sự muốn giết đầu yêu thú này, bất quá chỉ là công sức một kiếm.

Thân thể đầu yêu thú này quá lớn, tuy rằng biết bay, thế nhưng khoảng cách quá gần như vậy, nó tuyệt đối không thể tránh thoát được kiếm khí La Dật phát ra.

Từ tầng thứ bảy trở lên, chân khí có thể ly thể, vì vậy cường giả từ tầng thứ tám trở nên săn giết yêu thú đã không cần phải lựa chọn công kích nhược điểm gì đó. Kiếm khí tầng thứ tám trung kỳ, chỉ cần công kích tới đối phương, trong nháy mắt khiến cho cơ thể đối phương xuất hiện lỗ thủng lớn. Hơn nữa thuộc tính công kích của Triều Tịch Quyết tuyệt đối khiến yêu thú dưới cấp tám không thể nào chống đỡ được.

Vì vậy, La Dật vẫn bình tĩnh như cũ.

Hai con mắt tĩnh lặng của La Dật xuyên thấu qua cuồng phong, thấy được thân ảnh trên lưng tử vũ bằng điêu.

Quần áo màu đen, thân hình gày gò, khuôn tuấn lãng, không phải La Thiên Thần còn ai?

Mà hiện tại, La Thiên Thần ngồi trên lưng tử vũ bằng điêu lộ ra thần sắc vài phần kinh ngạc, nhìn thần thái tự nhiên, không một chút kinh ngạc của La Dật, La Thiên Thần có chút dại ra, hiển nhiên là không lường trước được, chưa hồi tỉnh lại tinh thần.

Hắn vẫn tưởng tượng La Dật nhìn thấy tử vũ bằng điêu sẽ có biểu tình vô cùng đặc sắc, có thể là hoảng loạn không gì sánh được, có thể là kinh hãi vạn phần, có thể là sợ hãi tuyệt vọng, có thể là mặt xám như tro tàn, vô luận là thế nào đi nữa cũng không nên có vẻ mặt như hiện tại!

Nhãn thần La Thiên Thần cổ quái nhìn La Dật, chỉ thấy biểu tình người này bình tĩnh, nhãn thần thong dong, đứng trong cuồng phong, thần hình càng cảm giác mờ mờ ảo ảo, tỏa ra phong thái tự nhiên sắc bén thoát trần… Phảng phất như thứ mà con mắt hắn nhìn thấy không phải là yêu thú phi cầm vừa mới công kích hắn, ngược lại càng giống như một con chim nhỏ được nuôi dưỡng trong nhà. Loại khác biệt quá lớn so với tưởng tượng như vậy khiến cho hắn có chút khó có thể tiếp thu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện