Vũ Tập Ân
Chương 31: Rắc rối 1
Sau khi cùng các thái y kê đơn thuốc cho Vũ Ngọc Danh, Vũ Tập Âm trở lại Vũ Long điện. Nhìn thấy phụ hoàng ngồi trên bàn đang phê tấu chương, hắn không biết tại sao lại vô cùng sinh khí. Liền cũng không nói gì mà ngồi vào bàn, hí hoáy viết gì đó.
Vũ Nhiên Lãnh thấy Ân nhi của mình bỗng chốc khác lạ. Liền bỏ tấu chương xuống ngự án. Đến gần bảo bối, cũng không thấy Vũ Tập Ân ngước lên nhìn mình cười như mọi khi, trong lòng lại đặt dấu hỏi to đùng. Ân nhi là sinh khí sao?
“ Ân nhi, con bệnh sao?”
“ Không. Phụ hoàng. Hoàng nhi không việc gì.”
“ Ân nhi. Nói phụ hoàng nghe. Làm sao giận dỗi phụ hoàng.” Vũ Nhiên Lãnh đành lạt mềm buộc chặt, bế bé đặt vào lòng mình. Ai ngờ bé lại cự ra.
“ Hoàng nhi không sao. Phụ hoàng không phải lo. Dù sao …” Dù sao ngươi cũng sắp có con mới rồi không phải sao? Vũ Tập Ân xoa xoa ngực, tự hỏi mình kì lạ. Làm sao mà … mình làm sao? Phụ hoàng rõ ràng còn rất nhiều con, nhưng không biết sao khi nghe tin Tần phi kia, mang thai hắn lại vô cùng sinh khí, cảm giác nghèn nghẹn ở cổ họng cứ mỗi ngày một lớn.
“ Hoàng nhi mệt, hoàng nhi nghỉ trước.”
Vũ Nhiên Lãnh lần đầu nghe bảo bối của hắn xưng “ hoàng nhi”, cảm giác lạnh nhạt xa cách. Nên dù bé muốn đi ngủ hắn cũng ôm chặt lại
“ Ân nhi, làm sao vậy? giận phụ hoàng gì sao?”
“ Không giận. Phụ hoàng buông ta ra.”
“ Ân nhi không nói, phụ hoàng sẽ không buông.”
“ Phụ hoàng bỏ ta ra.” Vũ Tập Ân lạnh nhạt nói. Tránh đi ánh mắt của Vũ Nhiên Lãnh đang nhìn mình.
“ Ân nhi…” Vũ Nhiên Lãnh vùi đầu vào vai bé con. Hắn ôm bé thật chặt. Cảm giác bé xa lạ đối mình làm hắn không thể chịu nổi.
“ Ân nhi, đừng như thế.”
“ Phụ hoàng, buông. Ta cần nghỉ ngơi.”
Nói rồi Vũ Tập Ân đẩy tay Vũ Nhiên Lãnh ra, nhưng không được. Vũ Nhiên Lãnh vẫn ôm chặt lấy hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn. Đôi mắt hiện một tia không an lòng, khiến tâm Vũ Tập Ân mềm lại.
Hắn cũng là quá đáng đi. Phụ hoàng có con, đó vốn chẳng phải chuyện bình thường hay sao?
“ Phụ hoàng, Phụ hoàng biết Ngọc Danh?”
“ Bát hoàng nhi? Ân nhi vì Ngọc Danh mà sinh khí? ”
“ Đúng. Phụ hoàng. Tình người ấm lạnh. Lúc yêu thì coi như trân bảo. Lúc bỏ quên thì ngay cả rác rưởi cũng không bằng. Ân nhi thấy Ngọc Danh như vậy. Cảm than chính mình. Biết đâu một lúc nào đó, mình thành ra như vậy. Bị người lãng quên đi.”
“ Ân nhi, phụ hoàng se … không …”
“ Phụ hoàng không phải giải thích. Là do Ân nhi đa tâm. Dù sao người cũng sắp có thêm một đứa con khác. Đế vương gia, con cái đâu có hiếm. Mất một đứa rồi sẽ có thêm không phải sao.”
Nói rồi, Vũ Tập Ân vùng ra khỏi cái ôm đang nơi lỏng vì xúc động của Vũ Nhiên Lãnh, chạy ra khỏi cửa. Hắn hiện tại đã nói rồi, có thể nhìn mặt phụ hoàng nữa hay sao?
Qúy cùng Cầm và Kì thấy điện hạ chạy ra ngoài, hốt hoảng cũng chạy theo sau. Đã tối rồi, vì cớ gì điện hạ còn ra ngoài.
Viên Hỷ hốt hoảng thấy thất điện hạ chạy khỏi Vũ Long điện, mấy nội thị bên mình hớt hải chạy theo, đành nhanh tay nhanh chân chạy về.
Nãy hắn vì chuyện thất hoàng tử lôi một phó tổng quản ra đánh, đi giải quyết. Mặc tên phó tổng quản kia khóc la, hắn còn nện cho vài cái. Một kẻ hạ nhân mà dám đối kháng chủ tử sao?
Bước vào Vũ Long điện, thấy Vũ Nhiên Lãnh đứng đó thất thần. Viên Hỷ vội gọi.
“ Bệ hạ?”
Vũ Nhiên Lãnh lấy lại bình tĩnh, khuôn mặt lạnh như băng, hắn ngồi xuống long ỷ rồi hỏi
“ Ngươi nói xem, Tần phi mang thai là thế nào?”
Lúc nãy khi Vũ Tập Ân chạy khỏi Vũ Long điện, hắn đã lệnh ám vệ bên cạnh Ân nhi kể mọi chuyện hôm nay. Hắn hơi sững sờ. Con? Từ bao giờ mình có thể có con a?
“ Bệ hạ? Chuyện Tần phi mang thai, mấy ngày trước đã bẩm báo bệ hạ. Nhưng bệ hạ lại không nói gì … cho nên?”
“ Mang thai? Hừ. Được lắm. Ta xem Tần Lệ Ánh kia giấu gì trong hồ lô.”
Vũ Nhiên Lãnh giận dữ gạt chén trà xuống đất. Viên Hỷ lo sợ vội chạy đến thu dọn.
Vũ Nhiên Lãnh trong lòng bất an. Ân nhi, ngươi chưa bao giờ tin tưởng phụ hoàng sao?
—
Vũ Tập Ân chạy một đường về An Thường cung. Khi Vũ Thừa Thiên thấy ca ca lại đến. Vội tụt xuống giường chạy lại, hỏi
“ Ca ca? Vì cái gì mà tối lại đến đây?”
“ Thiên nhi, hôm nay ta ở lại đây bồi đệ ngủ.”
“ Ca ca …” Vũ Thừa Thiên thấy ánh mắt ca ca buồn. Nhưng cậu không nói gì nữa, chỉ là ôm lấy ca ca. Ca ca buồn, hẳn có lý do.
Nằm cạnh Thiên nhi, cảm thấy đứa trẻ cạnh mình đã đi vào giấc ngủ. Vũ Tập Ân đưa bàn tay ra, mơ hồ nhìn vào khoảng đêm. Phải chăng mình nên rời khỏi đây? Nhiều năm trước, đã từng nghĩ chỉ cần lớn lên sẽ đưa mẫu phi trốn ra khỏi cung, sống ung dung tự tại. Nhưng vì người nọ, mà hắn ở lại, chưa bao giờ muốn ra đi. Cảm giác dù bị trói buộc bên cạnh nam nhân đó cũng không sao cả.
Đêm ~ đã về.
—
Ngày hôm sau, Vũ Tập Ân cho người mang một cái xe lăn đến, để Vũ Ngọc Danh ngồi trên đó, Vũ Tập Ân cùng Vũ Thừa Thiên lăn xe ra ngự hoa viên dạo chơi.
Thân thể Vũ Ngọc Danh hiện tại rất yếu nhược. Nhưng nếu cứ ở trong nhà, sẽ không là điều tốt. Vậy nên ra ngoài hứng chút gió, chút nắng cũng không việc sao.
Ba huynh đệ ngồi trong đình nghỉ mát. Vũ Tập Ân chọn đình có một liên trì bên cạnh. Đang mùa hoa sen nở rộ. Mùi hương thơm mát dịu dàng sẽ khiến con người ta thả tâm hơn.
Vũ Thừa Thiên luyên thuyên đủ thứ với Vũ Ngọc Danh, từ chuyện trên trời dưới đất hay chuyện hắn nghe được cung nữ thái giám nói cái gì. Vũ Ngọc Danh cũng vui vẻ cười yếu ớt.
Cầm và Kì mang lên điểm tâm, Vũ Thừa Thiên lại đòi Vũ Tập Ân đàn cho hắn một khúc nhạc. Vũ Tập Ân cười, sai Cầm đi lấy đàn cho mình.
Khi cầm vừa đi một lúc bỗng nhiên từ xa có người bước đến. Một nữ tử quần là áo lượt, đầu búi gọn cẩn thận. Nhìn nàng Vũ Tập Ân lại đáng thương cho mái tóc của nàng, có cần nhiều trâm vậy không? Vũ Tập Ân nhớ mẫu phi hắn không mấy khi trang điểm hay đeo đồ trang sức quá nhiều. Thục phi và Hiền phi cũn vậy. Đôi khi chỉ búi lên rồi gài một chiếc châm đơn giản. Nữ tử trước mặt mặc y như đi yến hội vậy.
Nhìn qua cung nữ bên cạnh, Vũ Tập Ân cười. Là Tần phi sao?
Nàng ta nhìn thấy Vũ Tập Ân, cũng đến gần rồi cười cợt
“ Ô đây chẳng phải thất điện hạ cùng cửu điện hạ sao?”
“ Ngươi còn thiếu bát điện hạ.” Vũ Tập Ân lạnh nhạt nói.
“ A, là ta sơ suất. Các điện hạ thật rảnh rỗi. Có thể ngồi đây hóng gió trời.”
“ Tần phi cũng không nên ra ngoài nhiều. Không tốt cho đứa trẻ trong bụng a.” Vũ Tập Ân làm như lơ đãng nói. Hắn không mấy thích nàng ta. Đi nhanh cho khuất mắt hắn đi.
“ Ai u, điện hạ là quá quan tâm ta rồi. Hôm nọ còn đánh nô tỳ thân cận của ta, liền sau đó đánh biểu đệ ta. Điện hạ còn có phép tắc sao?”
Vũ Tập Ân nhíu mày. Một phi tần của phụ hoàng mà đòi chất vấn mình sao?
“ Tần phi nghĩ ngươi là hoàng hậu sao à có quyền chất vấn ta? Chưa kể ngươi đứng trong thập tứ phi, thấp hơn mẫu phi ta. Ngươi nên nhớ mẫu phi ta là quý phi duy nhất, nàng đã mất nhưng vẫn còn địa vị. Mà ta là hoàng tử của Đông Vũ quốc. Tự nhiên địa vị cao hơn ngươi. Cho dù động ngươi ta cũng không cần hỏi ai trước.”
Vũ Tập Ân lạnh giọng nói. Nữ nhân này nghĩ nàng là ai? Một phi tần mang thai thì có là gì?
“ Ngươi … Ngươi cố ý gây với ta. Dám đánh nô tỳ của ta, lại còn vung gậy đánh biểu đệ ta. Cẩn thận hoàng thượng trách phạt ngươi.”
“ Bốn năm nay phụ hoàng chưa từng đánh ta dù là một cái. Ngươi nghĩ ngươi là ai mà có thế khiến phụ hoàng phạt ta. Nực cười. Chỉ bằng người mang thai sao? Ngươi nên nhớ, phụ hoàng còn 8 người con khác nha. Ngươi nghĩ chỉ mang mình ngươi mang thai rồng sao? Ngươi nên đi chỗ khác. Đừng làm mất hứng của huynh đệ ta.”
Vũ Tập Ân ngày thường rất hòa nhã, chưa bao giờ nặng lời. Nhưng sao nữ nhân này lại khiến hắn chán ghét vô cùng. Nhìn nàng, thật muốn nàng biến mất khỏi tầm mắt.
Bất chợt Tần phi kia đến gần Vũ Tập Ân, nắm lấy tay hắn nói
“ Một nhãi con như ngươi mà muốn đối kháng ta?”
“ Tần phi, phép tắc chút đi. Ta là hoàng tử.”
Tần phi hiện tại đầu óc mụ mị cả, nàng muốn giết thiếu niên trước mắt này. Nàng vốn chướng mắt hắn đã lâu. giờ này chẳng bằng thủ tiêu hắn đi, sau này con nàng sẽ có vị trí hơn.
Tần phi càng nắm tay Vũ Tập Ân mạnh hơn. Vũ Tập Ân thể chất yếu, lại không tập võ. Tần phi nhìn có vẻ nhu mì nhưng lại xuất thân võ gia, nàng nắm tay hắn đến mức Vũ Tập Ân nhíu mày.
Vũ Thừa Thiên bên cạnh, thấy ca ca khó chịu. Liền chạy lại giằng tay Tần phi kia ra. Ai dè vừa đẩy nàng ta liền té xuống liên trì bên cạnh.
Tiếng nô tỳ hét lên chói tai, rồi nhiều người hỗn loạn. Vũ Tập Ân nhìn nàng kia chơi vơi giữa hồ. Môi bỗng cười lạnh, quay sang Qúy đang lo sợ xanh mặt nói
“ Dẫn bát điện hạ về đi.”
Vũ Thừa Thiên thấy mình gây họa, liền kéo áo ca ca
“ ca ca, sao bây giờ?”
“ Thiên nhi không cần lo lắng.”
Vũ Nhiên Lãnh thấy Ân nhi của mình bỗng chốc khác lạ. Liền bỏ tấu chương xuống ngự án. Đến gần bảo bối, cũng không thấy Vũ Tập Ân ngước lên nhìn mình cười như mọi khi, trong lòng lại đặt dấu hỏi to đùng. Ân nhi là sinh khí sao?
“ Ân nhi, con bệnh sao?”
“ Không. Phụ hoàng. Hoàng nhi không việc gì.”
“ Ân nhi. Nói phụ hoàng nghe. Làm sao giận dỗi phụ hoàng.” Vũ Nhiên Lãnh đành lạt mềm buộc chặt, bế bé đặt vào lòng mình. Ai ngờ bé lại cự ra.
“ Hoàng nhi không sao. Phụ hoàng không phải lo. Dù sao …” Dù sao ngươi cũng sắp có con mới rồi không phải sao? Vũ Tập Ân xoa xoa ngực, tự hỏi mình kì lạ. Làm sao mà … mình làm sao? Phụ hoàng rõ ràng còn rất nhiều con, nhưng không biết sao khi nghe tin Tần phi kia, mang thai hắn lại vô cùng sinh khí, cảm giác nghèn nghẹn ở cổ họng cứ mỗi ngày một lớn.
“ Hoàng nhi mệt, hoàng nhi nghỉ trước.”
Vũ Nhiên Lãnh lần đầu nghe bảo bối của hắn xưng “ hoàng nhi”, cảm giác lạnh nhạt xa cách. Nên dù bé muốn đi ngủ hắn cũng ôm chặt lại
“ Ân nhi, làm sao vậy? giận phụ hoàng gì sao?”
“ Không giận. Phụ hoàng buông ta ra.”
“ Ân nhi không nói, phụ hoàng sẽ không buông.”
“ Phụ hoàng bỏ ta ra.” Vũ Tập Ân lạnh nhạt nói. Tránh đi ánh mắt của Vũ Nhiên Lãnh đang nhìn mình.
“ Ân nhi…” Vũ Nhiên Lãnh vùi đầu vào vai bé con. Hắn ôm bé thật chặt. Cảm giác bé xa lạ đối mình làm hắn không thể chịu nổi.
“ Ân nhi, đừng như thế.”
“ Phụ hoàng, buông. Ta cần nghỉ ngơi.”
Nói rồi Vũ Tập Ân đẩy tay Vũ Nhiên Lãnh ra, nhưng không được. Vũ Nhiên Lãnh vẫn ôm chặt lấy hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn. Đôi mắt hiện một tia không an lòng, khiến tâm Vũ Tập Ân mềm lại.
Hắn cũng là quá đáng đi. Phụ hoàng có con, đó vốn chẳng phải chuyện bình thường hay sao?
“ Phụ hoàng, Phụ hoàng biết Ngọc Danh?”
“ Bát hoàng nhi? Ân nhi vì Ngọc Danh mà sinh khí? ”
“ Đúng. Phụ hoàng. Tình người ấm lạnh. Lúc yêu thì coi như trân bảo. Lúc bỏ quên thì ngay cả rác rưởi cũng không bằng. Ân nhi thấy Ngọc Danh như vậy. Cảm than chính mình. Biết đâu một lúc nào đó, mình thành ra như vậy. Bị người lãng quên đi.”
“ Ân nhi, phụ hoàng se … không …”
“ Phụ hoàng không phải giải thích. Là do Ân nhi đa tâm. Dù sao người cũng sắp có thêm một đứa con khác. Đế vương gia, con cái đâu có hiếm. Mất một đứa rồi sẽ có thêm không phải sao.”
Nói rồi, Vũ Tập Ân vùng ra khỏi cái ôm đang nơi lỏng vì xúc động của Vũ Nhiên Lãnh, chạy ra khỏi cửa. Hắn hiện tại đã nói rồi, có thể nhìn mặt phụ hoàng nữa hay sao?
Qúy cùng Cầm và Kì thấy điện hạ chạy ra ngoài, hốt hoảng cũng chạy theo sau. Đã tối rồi, vì cớ gì điện hạ còn ra ngoài.
Viên Hỷ hốt hoảng thấy thất điện hạ chạy khỏi Vũ Long điện, mấy nội thị bên mình hớt hải chạy theo, đành nhanh tay nhanh chân chạy về.
Nãy hắn vì chuyện thất hoàng tử lôi một phó tổng quản ra đánh, đi giải quyết. Mặc tên phó tổng quản kia khóc la, hắn còn nện cho vài cái. Một kẻ hạ nhân mà dám đối kháng chủ tử sao?
Bước vào Vũ Long điện, thấy Vũ Nhiên Lãnh đứng đó thất thần. Viên Hỷ vội gọi.
“ Bệ hạ?”
Vũ Nhiên Lãnh lấy lại bình tĩnh, khuôn mặt lạnh như băng, hắn ngồi xuống long ỷ rồi hỏi
“ Ngươi nói xem, Tần phi mang thai là thế nào?”
Lúc nãy khi Vũ Tập Ân chạy khỏi Vũ Long điện, hắn đã lệnh ám vệ bên cạnh Ân nhi kể mọi chuyện hôm nay. Hắn hơi sững sờ. Con? Từ bao giờ mình có thể có con a?
“ Bệ hạ? Chuyện Tần phi mang thai, mấy ngày trước đã bẩm báo bệ hạ. Nhưng bệ hạ lại không nói gì … cho nên?”
“ Mang thai? Hừ. Được lắm. Ta xem Tần Lệ Ánh kia giấu gì trong hồ lô.”
Vũ Nhiên Lãnh giận dữ gạt chén trà xuống đất. Viên Hỷ lo sợ vội chạy đến thu dọn.
Vũ Nhiên Lãnh trong lòng bất an. Ân nhi, ngươi chưa bao giờ tin tưởng phụ hoàng sao?
—
Vũ Tập Ân chạy một đường về An Thường cung. Khi Vũ Thừa Thiên thấy ca ca lại đến. Vội tụt xuống giường chạy lại, hỏi
“ Ca ca? Vì cái gì mà tối lại đến đây?”
“ Thiên nhi, hôm nay ta ở lại đây bồi đệ ngủ.”
“ Ca ca …” Vũ Thừa Thiên thấy ánh mắt ca ca buồn. Nhưng cậu không nói gì nữa, chỉ là ôm lấy ca ca. Ca ca buồn, hẳn có lý do.
Nằm cạnh Thiên nhi, cảm thấy đứa trẻ cạnh mình đã đi vào giấc ngủ. Vũ Tập Ân đưa bàn tay ra, mơ hồ nhìn vào khoảng đêm. Phải chăng mình nên rời khỏi đây? Nhiều năm trước, đã từng nghĩ chỉ cần lớn lên sẽ đưa mẫu phi trốn ra khỏi cung, sống ung dung tự tại. Nhưng vì người nọ, mà hắn ở lại, chưa bao giờ muốn ra đi. Cảm giác dù bị trói buộc bên cạnh nam nhân đó cũng không sao cả.
Đêm ~ đã về.
—
Ngày hôm sau, Vũ Tập Ân cho người mang một cái xe lăn đến, để Vũ Ngọc Danh ngồi trên đó, Vũ Tập Ân cùng Vũ Thừa Thiên lăn xe ra ngự hoa viên dạo chơi.
Thân thể Vũ Ngọc Danh hiện tại rất yếu nhược. Nhưng nếu cứ ở trong nhà, sẽ không là điều tốt. Vậy nên ra ngoài hứng chút gió, chút nắng cũng không việc sao.
Ba huynh đệ ngồi trong đình nghỉ mát. Vũ Tập Ân chọn đình có một liên trì bên cạnh. Đang mùa hoa sen nở rộ. Mùi hương thơm mát dịu dàng sẽ khiến con người ta thả tâm hơn.
Vũ Thừa Thiên luyên thuyên đủ thứ với Vũ Ngọc Danh, từ chuyện trên trời dưới đất hay chuyện hắn nghe được cung nữ thái giám nói cái gì. Vũ Ngọc Danh cũng vui vẻ cười yếu ớt.
Cầm và Kì mang lên điểm tâm, Vũ Thừa Thiên lại đòi Vũ Tập Ân đàn cho hắn một khúc nhạc. Vũ Tập Ân cười, sai Cầm đi lấy đàn cho mình.
Khi cầm vừa đi một lúc bỗng nhiên từ xa có người bước đến. Một nữ tử quần là áo lượt, đầu búi gọn cẩn thận. Nhìn nàng Vũ Tập Ân lại đáng thương cho mái tóc của nàng, có cần nhiều trâm vậy không? Vũ Tập Ân nhớ mẫu phi hắn không mấy khi trang điểm hay đeo đồ trang sức quá nhiều. Thục phi và Hiền phi cũn vậy. Đôi khi chỉ búi lên rồi gài một chiếc châm đơn giản. Nữ tử trước mặt mặc y như đi yến hội vậy.
Nhìn qua cung nữ bên cạnh, Vũ Tập Ân cười. Là Tần phi sao?
Nàng ta nhìn thấy Vũ Tập Ân, cũng đến gần rồi cười cợt
“ Ô đây chẳng phải thất điện hạ cùng cửu điện hạ sao?”
“ Ngươi còn thiếu bát điện hạ.” Vũ Tập Ân lạnh nhạt nói.
“ A, là ta sơ suất. Các điện hạ thật rảnh rỗi. Có thể ngồi đây hóng gió trời.”
“ Tần phi cũng không nên ra ngoài nhiều. Không tốt cho đứa trẻ trong bụng a.” Vũ Tập Ân làm như lơ đãng nói. Hắn không mấy thích nàng ta. Đi nhanh cho khuất mắt hắn đi.
“ Ai u, điện hạ là quá quan tâm ta rồi. Hôm nọ còn đánh nô tỳ thân cận của ta, liền sau đó đánh biểu đệ ta. Điện hạ còn có phép tắc sao?”
Vũ Tập Ân nhíu mày. Một phi tần của phụ hoàng mà đòi chất vấn mình sao?
“ Tần phi nghĩ ngươi là hoàng hậu sao à có quyền chất vấn ta? Chưa kể ngươi đứng trong thập tứ phi, thấp hơn mẫu phi ta. Ngươi nên nhớ mẫu phi ta là quý phi duy nhất, nàng đã mất nhưng vẫn còn địa vị. Mà ta là hoàng tử của Đông Vũ quốc. Tự nhiên địa vị cao hơn ngươi. Cho dù động ngươi ta cũng không cần hỏi ai trước.”
Vũ Tập Ân lạnh giọng nói. Nữ nhân này nghĩ nàng là ai? Một phi tần mang thai thì có là gì?
“ Ngươi … Ngươi cố ý gây với ta. Dám đánh nô tỳ của ta, lại còn vung gậy đánh biểu đệ ta. Cẩn thận hoàng thượng trách phạt ngươi.”
“ Bốn năm nay phụ hoàng chưa từng đánh ta dù là một cái. Ngươi nghĩ ngươi là ai mà có thế khiến phụ hoàng phạt ta. Nực cười. Chỉ bằng người mang thai sao? Ngươi nên nhớ, phụ hoàng còn 8 người con khác nha. Ngươi nghĩ chỉ mang mình ngươi mang thai rồng sao? Ngươi nên đi chỗ khác. Đừng làm mất hứng của huynh đệ ta.”
Vũ Tập Ân ngày thường rất hòa nhã, chưa bao giờ nặng lời. Nhưng sao nữ nhân này lại khiến hắn chán ghét vô cùng. Nhìn nàng, thật muốn nàng biến mất khỏi tầm mắt.
Bất chợt Tần phi kia đến gần Vũ Tập Ân, nắm lấy tay hắn nói
“ Một nhãi con như ngươi mà muốn đối kháng ta?”
“ Tần phi, phép tắc chút đi. Ta là hoàng tử.”
Tần phi hiện tại đầu óc mụ mị cả, nàng muốn giết thiếu niên trước mắt này. Nàng vốn chướng mắt hắn đã lâu. giờ này chẳng bằng thủ tiêu hắn đi, sau này con nàng sẽ có vị trí hơn.
Tần phi càng nắm tay Vũ Tập Ân mạnh hơn. Vũ Tập Ân thể chất yếu, lại không tập võ. Tần phi nhìn có vẻ nhu mì nhưng lại xuất thân võ gia, nàng nắm tay hắn đến mức Vũ Tập Ân nhíu mày.
Vũ Thừa Thiên bên cạnh, thấy ca ca khó chịu. Liền chạy lại giằng tay Tần phi kia ra. Ai dè vừa đẩy nàng ta liền té xuống liên trì bên cạnh.
Tiếng nô tỳ hét lên chói tai, rồi nhiều người hỗn loạn. Vũ Tập Ân nhìn nàng kia chơi vơi giữa hồ. Môi bỗng cười lạnh, quay sang Qúy đang lo sợ xanh mặt nói
“ Dẫn bát điện hạ về đi.”
Vũ Thừa Thiên thấy mình gây họa, liền kéo áo ca ca
“ ca ca, sao bây giờ?”
“ Thiên nhi không cần lo lắng.”
Bình luận truyện