Vũ Tập Ân
Chương 42: Thanh lâu …
Buổi tối, ba huynh đệ cùng mấy nô tài cùng nhau ra ngoài. Thực sự ba người khi đứng cùng một chỗ sẽ khiến người ta ngoái lại nhìn đến mức tông cả vào tường.
Vũ Tập Ân một thân bạch y, trên y phục điểm khuyết một vài bông hoa lớn tinh xảo nhưng cũng không cầu kì khó nhìn, vạt tay áo được thêu một đường viền rất đẹp, lộ ra đôi tay trắng nõn, mỗi lần nhấc tay đều khiến kẻ khác si mê
Vũ Thừa Thiên một thân lam y, đơn giản mà lại rất tinh tế. Vài đường nét thêu trên áo dù không lộ rõ ràng nhưng lại ẩn hiện khiến bộ lam y đơn giản trở nên thu hút. Đôi mắt của cậu xinh đẹp dị thường, đáng yêu nhìn mọi nơi.
Vũ Ngọc Danh lại mặc một bộ vàng kem nhạt. Đôi mắt mang theo chút buồn lại mang theo chút vui, sâu thẳm. Mang theo chút trầm lặng lại ôn nhu, rất hòa hợp với hai người còn lại.
Vũ Tập Ân cùng hai đệ đệ chạy ngược chạy xuôi khắp con phố. Không quà hàng nào là không ăn một chút, nếm một ít.
Nhất là Vũ Thừa Thiên cũng Vũ Ngọc Danh vốn ở trong cung từ bé, chưa được ra ngoài, lần này là lần đầu tiên nên đối cái gì cũng hiếu kì, muốn ăn , muốn mua cho bằng được.
Vũ Thừa Thiên cười đến gian xảo, kéo kéo tay Vũ Tập Ân, nói
“ Ca ca, ngươi hứa với ta nha, là dẫn ta đi …”
Vũ Tập Ân mỉm cười. Ô bé con này mới 12 tuổi mà đã rất tò mò rồi
[ Nguyệt: Ta nhớ ngươi còn bé hơn đã tò mò cơ
Ân: Ta tính cả kiếp trước là hơn ba mươi rồi * lật bàn *
Nguyệt: Cắm cúi viết tiếp ]
Vũ Tập Ân cùng hai người đi đến trước một tòa lâu lớn. Đó chính là Hồng Kĩ lâu, nghe đồn nổi tiếng nhất ở đây nha.
Dù sao ba người bọn hắn chỉ là đến xem cho biết thôi, sẽ không có ý định làm gì đâu. Ách, nhưng phụ hoàng nếu biết, có lẽ sẽ … Vũ Tập Ân quyết định không nghĩ đến hậu quả.
Trong Hồng Kĩ lâu có rất nhiều người. Hôm nay là ngày ra mắt các tiểu quan có giá mà, nên rất đông kẻ tới. Hiếu kì có, muốn mua có, muốn thưởng thức có … và có cả vì tò mò thanh lâu như thế nào … cũng có ( tất nhiên là ai đó rồi)…
Mama đủng đỉnh ra đón ba vị thiếu niên mới bước vào. Hơi đảo mắt qua Vũ Thừa Thiên, bất ngờ đôi chút rồi lại kéo về được cái mặt vui vẻ như hoa, nói
“ A, Ba vị công tử trẻ tuổi. Các ngươi là lần đầu đến đây đi. Là … muốn …”
“ Chỉ là đến thưởng nhạc thôi. Mama ngài đừng nghĩ oan cho chúng ta.”
Vũ Tập Ân mỉm cười.
Nụ cười này của hắn khiến nhiều kẻ đang hau háu như hổ đói nhìn các tiểu quan trên lầu mà ngốc lại
Oa, tuyệt sắc khuynh thành chính là đây.
Ai, đáng tiếc, người ta một thân lụa là gấm vóc, nhìn sơ cũng biết phú gia công tử, khí chất phú quý cao nhã, không thể bị mấy kẻ bẩn thỉu như họ nhúng chàm a.
Mama ngốc lăng rồi lại cười nói
“ Mời ba vị công tử lên nhã phòng. Chúng ta sẽ gọi những cô nương cùng tiểu quan xuất sắc nhất đến cho các vị.”
Nói rồi vời người dẫn ba người lên.
Một nô tì đứng sau mama nói nhỏ
“ Mama, ngươi kia thật giống Hạ công tử …”
“ Ngươi nên giữ mồm giữ miệng chút đi. Ba vị công tử kia chắc chắn không tầm thường, chớ nên khinh suất.”
Nói rồi, mama cũng nhìn theo ba người đi lên làu. Qủa thật rất giống Hạ Nhược. Nhưng mà, a, khoan đã. Chết rồi, ta thật sơ suất. Vị công tử kia giờ này sẽ đi ra, cũng ở trên lầu đó. Nếu đoán không lầm, thì … Nguy …
Mama hớt hơ hớt hải chạy lên trên lầu.
…
Vũ Thừa Thiên nhìn trước nhìn sau, đôi mắt linh hoạt ngó mọi thứ cho đủ nhìn, khuôn mặt đáng yêu lanh lợi cứ cười nói chỉ trỏ cùng Vũ Tập Ân.
Bỗng nhiên đến hành lang hơi tối, Vũ Thừa Thiên va phải một người.
“ Ai u.”
“ A…” Vũ Thừa Thiên vừa kịp bưng mũi kêu to.
“ Sao thế?” Vũ Tập Ân lo lắng hỏi.
“ Đệ không sao chứ Thiên nhi?” Ngọc Danh khẽ nhíu mày nhìn người va phải Thừa Thiên rồi nói
“ Ân, không sao.” Vũ Thừa Thiên lắc đầu ý bảo mình không bị sao.
Nhưng hắn không bị sao không có nghĩa người kia không bị sao. Chỉ nghe thấy tiếng lanh lảnh vang lên.
“ Ngươi va phải ta. Còn không mau xin lỗi.”
“ Xin lỗi.” Vũ Thừa Thiên cộc lốc đáp lại, rồi sau đó đi khỏi hành lôi tối mờ đó.
Nhưng người kia vẫn không buông tha.
“ Ngươi xin lỗi thế hả? ta nói ngươi biết, động vào ta không xong.”
Vũ Tập Ân nhíu mi, người này cũng đâu việc gì.
“ Ngươi vẫn còn rất tốt. Đệ đệ của ta đã xin lỗi.”
Nói rồi liếc nhìn người đang mè nheo đằng sau. Bất ngờ đôi mắt ngưng lại, miệng nói không nên lời.
Vũ Ngọc Danh quay lại nhìn, cũng ngốc lăng thành pho tượng.
Vũ Thừa Thiên quay lại nói
“ Hai ca ca sao … không …. … đi.”
Hắn lắp bắp kinh hãi nói không hết lời. Người đối diện với hắn mặc một bộ sa y mỏng manh màu hồng nhạt, khuôn mặt 8 phần giống hắn nhưng lại mang cái vẻ yêu mị, lả lướt. Nhìn đến ghét.
Đồng dạng người kia cũng bất ngờ.
Nhưng rồi cũng lại to tiếng
“ Ngươi mau xin lỗi ta cẩn thận tử tế. Không ta không tha ngươi.”
“ Hừ. Ta xin lỗi rồi. Ngươi điếc sao?” Vũ Thừa Thiên nói. Hắn dù trước 6 tuổi là 1 hoàng tử bị khi dễ, nhưng mà cũng vẫn là hoàng tử, có tự cao của hoàng thất, chưa bao giờ xin lỗi một ai.
“ Ngươi dám …”
“ Sao vậy Hạ nhi?”
Một tiếng nói âm trầm vang lên, người được gọi là Hạ nhi vội vàng quay lại, bắt lấy tay của nam nhân đang tiến lại gần mình, nũng nịu nói
“ Lưu ca, ngươi phải làm chủ cho ta. Kẻ kia tông vào ta nhưng không chịu xin lỗi.”
Nhưng nam nhân bên cạnh hắn lại cứng đờ người, đôi mắt lăng lăng nhìn ba người đối diện.
Vũ Thừa Thiên thấy cảnh ấy, mỉm cười mỉa mai nói
“ A, tứ ca. Tình nhân của ngươi đòi ta xin lỗi nha.”
Vũ Di Lưu muốn tiến lên, nói gì đó nhưng lại bị Vũ Tập Ân cản lại.
“ Tứ ca, ngươi ở lại. Chúng ta cáo lui.”
Nhưng Vũ Di Lưu lại một mực nắm lấy tay Vũ Thừa Thiên không buông, đôi mắt chưa đầy đau khổ, đôi môi như muốn nói gì đó, nhưng lại nghẹn lại.
Hắn chỉ là nhìn, trân trân nhìn, mong người đối diện hiểu hắn nghĩ gì.
Nhưng không khí ngưng trọng này kịp thời bị 1 tiếng nói trầm thấp đánh gẫy
“ A, con của ta ở hết nơi này. Thật sự là … huynh đệ đồng lòng nha.”
Vũ Tập Ân nhảy dựng lên. A, tiêu. Tiêu chắc luôn.
Vũ Nhiên Lãnh cười đến cả căn nhà đều lạnh đi, tiến lên đối diện với bốn đứa con ‘ thân yêu ‘ của mình.
Vũ Di Lưu giật mình, cúi đầu hành lễ
“ Phụ thân …”
Vũ Nhiên Lãnh liếc mắt nhìn tình thế, cười nói
“ Đã lâu không gặp Lưu nhi. Ngươi từ Dương Hạnh thành qua đây sao? Thôi đi, trở về đi …”
“ Nhưng …”
“ Sao?” Vũ Nhiên Lãnh híp mắt nguy hiểm.
“ Dạ không.” Vũ Di Lưu cam chịu rũ mắt xuống, nhìn sang Vũ Thừa Thiên như muốn nói lời giải thích, nhưng lại quay người ly khai.
Mama đứng cạnh không dám nói một lời, nam nhân đối diện khí thể uy áp, thật đáng sợ.
Vũ Nhiên Lãnh cười tự nhiên, sai người đi cùng trả tiền rồi tiến lại bế Vũ Tập Ân lên, cười ‘ khả ái’
“ Trở về nên cấp phụ thân một lời giải thích.”
Vũ Tập Ân khóc không thành tiếng. Hắn tiêu.
Vũ Thừa Thiên bảo trì im lặng, đôi mắt khẽ đỏ. Vũ Tập Ân ngó qua đệ đệ mình, trăm lời không biết nên chọn lời nào.
Vũ Ngọc Danh cũng im lặng đi theo Vũ Nhiên Lãnh trở lại Thanh Diễm trang viện
Vũ Tập Ân một thân bạch y, trên y phục điểm khuyết một vài bông hoa lớn tinh xảo nhưng cũng không cầu kì khó nhìn, vạt tay áo được thêu một đường viền rất đẹp, lộ ra đôi tay trắng nõn, mỗi lần nhấc tay đều khiến kẻ khác si mê
Vũ Thừa Thiên một thân lam y, đơn giản mà lại rất tinh tế. Vài đường nét thêu trên áo dù không lộ rõ ràng nhưng lại ẩn hiện khiến bộ lam y đơn giản trở nên thu hút. Đôi mắt của cậu xinh đẹp dị thường, đáng yêu nhìn mọi nơi.
Vũ Ngọc Danh lại mặc một bộ vàng kem nhạt. Đôi mắt mang theo chút buồn lại mang theo chút vui, sâu thẳm. Mang theo chút trầm lặng lại ôn nhu, rất hòa hợp với hai người còn lại.
Vũ Tập Ân cùng hai đệ đệ chạy ngược chạy xuôi khắp con phố. Không quà hàng nào là không ăn một chút, nếm một ít.
Nhất là Vũ Thừa Thiên cũng Vũ Ngọc Danh vốn ở trong cung từ bé, chưa được ra ngoài, lần này là lần đầu tiên nên đối cái gì cũng hiếu kì, muốn ăn , muốn mua cho bằng được.
Vũ Thừa Thiên cười đến gian xảo, kéo kéo tay Vũ Tập Ân, nói
“ Ca ca, ngươi hứa với ta nha, là dẫn ta đi …”
Vũ Tập Ân mỉm cười. Ô bé con này mới 12 tuổi mà đã rất tò mò rồi
[ Nguyệt: Ta nhớ ngươi còn bé hơn đã tò mò cơ
Ân: Ta tính cả kiếp trước là hơn ba mươi rồi * lật bàn *
Nguyệt: Cắm cúi viết tiếp ]
Vũ Tập Ân cùng hai người đi đến trước một tòa lâu lớn. Đó chính là Hồng Kĩ lâu, nghe đồn nổi tiếng nhất ở đây nha.
Dù sao ba người bọn hắn chỉ là đến xem cho biết thôi, sẽ không có ý định làm gì đâu. Ách, nhưng phụ hoàng nếu biết, có lẽ sẽ … Vũ Tập Ân quyết định không nghĩ đến hậu quả.
Trong Hồng Kĩ lâu có rất nhiều người. Hôm nay là ngày ra mắt các tiểu quan có giá mà, nên rất đông kẻ tới. Hiếu kì có, muốn mua có, muốn thưởng thức có … và có cả vì tò mò thanh lâu như thế nào … cũng có ( tất nhiên là ai đó rồi)…
Mama đủng đỉnh ra đón ba vị thiếu niên mới bước vào. Hơi đảo mắt qua Vũ Thừa Thiên, bất ngờ đôi chút rồi lại kéo về được cái mặt vui vẻ như hoa, nói
“ A, Ba vị công tử trẻ tuổi. Các ngươi là lần đầu đến đây đi. Là … muốn …”
“ Chỉ là đến thưởng nhạc thôi. Mama ngài đừng nghĩ oan cho chúng ta.”
Vũ Tập Ân mỉm cười.
Nụ cười này của hắn khiến nhiều kẻ đang hau háu như hổ đói nhìn các tiểu quan trên lầu mà ngốc lại
Oa, tuyệt sắc khuynh thành chính là đây.
Ai, đáng tiếc, người ta một thân lụa là gấm vóc, nhìn sơ cũng biết phú gia công tử, khí chất phú quý cao nhã, không thể bị mấy kẻ bẩn thỉu như họ nhúng chàm a.
Mama ngốc lăng rồi lại cười nói
“ Mời ba vị công tử lên nhã phòng. Chúng ta sẽ gọi những cô nương cùng tiểu quan xuất sắc nhất đến cho các vị.”
Nói rồi vời người dẫn ba người lên.
Một nô tì đứng sau mama nói nhỏ
“ Mama, ngươi kia thật giống Hạ công tử …”
“ Ngươi nên giữ mồm giữ miệng chút đi. Ba vị công tử kia chắc chắn không tầm thường, chớ nên khinh suất.”
Nói rồi, mama cũng nhìn theo ba người đi lên làu. Qủa thật rất giống Hạ Nhược. Nhưng mà, a, khoan đã. Chết rồi, ta thật sơ suất. Vị công tử kia giờ này sẽ đi ra, cũng ở trên lầu đó. Nếu đoán không lầm, thì … Nguy …
Mama hớt hơ hớt hải chạy lên trên lầu.
…
Vũ Thừa Thiên nhìn trước nhìn sau, đôi mắt linh hoạt ngó mọi thứ cho đủ nhìn, khuôn mặt đáng yêu lanh lợi cứ cười nói chỉ trỏ cùng Vũ Tập Ân.
Bỗng nhiên đến hành lang hơi tối, Vũ Thừa Thiên va phải một người.
“ Ai u.”
“ A…” Vũ Thừa Thiên vừa kịp bưng mũi kêu to.
“ Sao thế?” Vũ Tập Ân lo lắng hỏi.
“ Đệ không sao chứ Thiên nhi?” Ngọc Danh khẽ nhíu mày nhìn người va phải Thừa Thiên rồi nói
“ Ân, không sao.” Vũ Thừa Thiên lắc đầu ý bảo mình không bị sao.
Nhưng hắn không bị sao không có nghĩa người kia không bị sao. Chỉ nghe thấy tiếng lanh lảnh vang lên.
“ Ngươi va phải ta. Còn không mau xin lỗi.”
“ Xin lỗi.” Vũ Thừa Thiên cộc lốc đáp lại, rồi sau đó đi khỏi hành lôi tối mờ đó.
Nhưng người kia vẫn không buông tha.
“ Ngươi xin lỗi thế hả? ta nói ngươi biết, động vào ta không xong.”
Vũ Tập Ân nhíu mi, người này cũng đâu việc gì.
“ Ngươi vẫn còn rất tốt. Đệ đệ của ta đã xin lỗi.”
Nói rồi liếc nhìn người đang mè nheo đằng sau. Bất ngờ đôi mắt ngưng lại, miệng nói không nên lời.
Vũ Ngọc Danh quay lại nhìn, cũng ngốc lăng thành pho tượng.
Vũ Thừa Thiên quay lại nói
“ Hai ca ca sao … không …. … đi.”
Hắn lắp bắp kinh hãi nói không hết lời. Người đối diện với hắn mặc một bộ sa y mỏng manh màu hồng nhạt, khuôn mặt 8 phần giống hắn nhưng lại mang cái vẻ yêu mị, lả lướt. Nhìn đến ghét.
Đồng dạng người kia cũng bất ngờ.
Nhưng rồi cũng lại to tiếng
“ Ngươi mau xin lỗi ta cẩn thận tử tế. Không ta không tha ngươi.”
“ Hừ. Ta xin lỗi rồi. Ngươi điếc sao?” Vũ Thừa Thiên nói. Hắn dù trước 6 tuổi là 1 hoàng tử bị khi dễ, nhưng mà cũng vẫn là hoàng tử, có tự cao của hoàng thất, chưa bao giờ xin lỗi một ai.
“ Ngươi dám …”
“ Sao vậy Hạ nhi?”
Một tiếng nói âm trầm vang lên, người được gọi là Hạ nhi vội vàng quay lại, bắt lấy tay của nam nhân đang tiến lại gần mình, nũng nịu nói
“ Lưu ca, ngươi phải làm chủ cho ta. Kẻ kia tông vào ta nhưng không chịu xin lỗi.”
Nhưng nam nhân bên cạnh hắn lại cứng đờ người, đôi mắt lăng lăng nhìn ba người đối diện.
Vũ Thừa Thiên thấy cảnh ấy, mỉm cười mỉa mai nói
“ A, tứ ca. Tình nhân của ngươi đòi ta xin lỗi nha.”
Vũ Di Lưu muốn tiến lên, nói gì đó nhưng lại bị Vũ Tập Ân cản lại.
“ Tứ ca, ngươi ở lại. Chúng ta cáo lui.”
Nhưng Vũ Di Lưu lại một mực nắm lấy tay Vũ Thừa Thiên không buông, đôi mắt chưa đầy đau khổ, đôi môi như muốn nói gì đó, nhưng lại nghẹn lại.
Hắn chỉ là nhìn, trân trân nhìn, mong người đối diện hiểu hắn nghĩ gì.
Nhưng không khí ngưng trọng này kịp thời bị 1 tiếng nói trầm thấp đánh gẫy
“ A, con của ta ở hết nơi này. Thật sự là … huynh đệ đồng lòng nha.”
Vũ Tập Ân nhảy dựng lên. A, tiêu. Tiêu chắc luôn.
Vũ Nhiên Lãnh cười đến cả căn nhà đều lạnh đi, tiến lên đối diện với bốn đứa con ‘ thân yêu ‘ của mình.
Vũ Di Lưu giật mình, cúi đầu hành lễ
“ Phụ thân …”
Vũ Nhiên Lãnh liếc mắt nhìn tình thế, cười nói
“ Đã lâu không gặp Lưu nhi. Ngươi từ Dương Hạnh thành qua đây sao? Thôi đi, trở về đi …”
“ Nhưng …”
“ Sao?” Vũ Nhiên Lãnh híp mắt nguy hiểm.
“ Dạ không.” Vũ Di Lưu cam chịu rũ mắt xuống, nhìn sang Vũ Thừa Thiên như muốn nói lời giải thích, nhưng lại quay người ly khai.
Mama đứng cạnh không dám nói một lời, nam nhân đối diện khí thể uy áp, thật đáng sợ.
Vũ Nhiên Lãnh cười tự nhiên, sai người đi cùng trả tiền rồi tiến lại bế Vũ Tập Ân lên, cười ‘ khả ái’
“ Trở về nên cấp phụ thân một lời giải thích.”
Vũ Tập Ân khóc không thành tiếng. Hắn tiêu.
Vũ Thừa Thiên bảo trì im lặng, đôi mắt khẽ đỏ. Vũ Tập Ân ngó qua đệ đệ mình, trăm lời không biết nên chọn lời nào.
Vũ Ngọc Danh cũng im lặng đi theo Vũ Nhiên Lãnh trở lại Thanh Diễm trang viện
Bình luận truyện