Vua Hình Tượng
Chương 24: Không thể đo lường
Không thể nói rõ lý lẽ tình cảm, Chúc Dĩ Lâm lựa chọn tin tưởng.
Anh nghĩ, có lẽ Lục Gia Xuyên có giấu giếm anh một số chuyện nào đó, ví dụ, nếu như Lục Phinh Đình là người như trong lời Lục Gia Xuyên, rốt cuộc Lục Gia Xuyên đã làm gì mới có thể ép cô ta không cam tâm không tình nguyện công khai xin lỗi?
Mặc dù biết vẫn còn điểm đáng ngờ, khi Chúc Dĩ Lâm mềm lòng, so sánh với tình cảm mặn nồng giữa bọn họ, những điểm đáng ngờ đó liền không đáng để nhắc đến nữa.
Chúc Dĩ Lâm quyết định chậm rãi tiến triển mối tình này, việc nên biết sớm muộn anh cũng biết.
Tín nhiệm là hai chiều, khi anh đang nghi ngờ Lục Gia Xuyên, người kia sao lại không nghi ngờ anh? Nếu không thì vì sao lại cứ luôn oan tủi, luôn dè dặt, trăm phương ngàn kế dỗ dành anh, sợ anh rời đi như vậy?
Lục Gia Xuyên còn không tín nhiệm anh hơn.
Thời gian bọn họ bên nhau quá ngắn.
Có lẽ ở chung thêm một thời gian, nửa năm sau, một năm sau, hoặc hai năm sau... đợi đến khi bọn họ biến từ "tình lữ tân hôn" thành "vợ chồng già" rồi, tất cả sẽ có thay đổi tích cực hơn.
Chúc Dĩ Lâm buộc bản thân buông bỏ tất thảy lo nghĩ, yêu đương hạnh phúc với Lục Gia Xuyên.
Yêu đương với người cùng ngành có cái hay, có thể vừa làm việc vừa hưởng thụ. Đoàn làm phim [Hồng Y] phải học kỹ thuật cưỡi ngựa nửa tháng, Trình Giải Thế đã đăng ký lớp cho bọn họ, mấy hôm đầu ở CLB huấn luyện trước, sau đó đi cưỡi ngựa dã ngoại.
Có năm người cần học cưỡi ngựa, Chúc Dĩ Lâm, Lục Gia Xuyên, Triệu Tư Đồng, còn có hai diễn viên phụ. Trong đám người này, trừ Lục Gia Xuyên ra, những người khác đều không hề có kinh nghiệm cưỡi ngựa, tất cả đều bắt đầu từ số 0.
Bởi vì gặp đúng vào mùa đông, không đợi kịp xuân về hoa nở, chuyến huấn luyện này sẽ có chút vất vả.
Nhưng mùa đông có ưu điểm của mùa đông, đoàn phim đã thu xếp một trường đua ngựa dã ngoại trên tuyết cho bọn họ, không phải địa điểm hút khách, cực kỳ ít người, nhưng cảnh sắc rất đẹp.
Lục Gia Xuyên đích thân dạy Chúc Dĩ Lâm, nhân viên chuyên nghiệp đứng bên cạnh nhìn, hắn tự tay mặc dụng cụ bảo hộ cho Chúc Dĩ Lâm, sau đó đảm nhiệm vai trò huấn luyện viên, chở Chúc Dĩ Lâm cưỡi chung một con ngựa. Người khác còn chưa chuẩn bị xong xuôi, con ngựa của bọn họ đã hí dài một tiếng, vui sướng chạy ra.
Chúc Dĩ Lâm giật nảy người: "Em chậm thôi."
Lục Gia Xuyên nắm chặt dây cương, vòng Chúc Dĩ Lâm vào giữa hai cánh tay mình, nhẹ giọng cười: "Đâu có nhanh đâu, anh."
"..."
Chúc Dĩ Lâm là người bình tĩnh lại quen nắm bắt tình hình, hiếm khi gặp được hạng mục không nắm được, anh để lộ mấy phần hốt hoảng theo bản năng, lưng căng cứng lên. Lục Gia Xuyên cưỡi ngựa cực kỳ điêu luyện, buông một tay ra nhẹ bẫng, ôm eo anh: "Đừng sợ, không có chuyện gì đâu, em sẽ không để anh bị thương."
Chúc Dĩ Lâm gật đầu, chậm rãi thả lỏng, không còn cứng ngắc như trước nữa.
Lục Gia Xuyên ghé sát vào mặt anh từ phía sau, hôn một nụ hôn sến súa: "Anh, dáng vẻ anh khi sợ thật đáng yêu."
Chúc Dĩ Lâm: "..."
"Em cưỡi cho nghiêm túc." Chúc Dĩ Lâm ngờ vực, có lẽ anh và Lục Gia Xuyên cùng cưỡi ngựa thì không học được gì hết.
Lục Gia Xuyên hoàn toàn không định dạy anh tử tế, chỉ muốn ve vãn anh.
Đúng là rất tình cảm.
Nghe nói con đường này chạy dài đến hơn hai mươi cây số, suốt dọc chuyến đi tuyết trắng mênh mang. Lục Gia Xuyên chở anh cưỡi ngựa, xung quanh không có một ai, trong mắt toàn là hạt sương lóng lánh, lóe lên ánh kim lốm đốm dưới ánh mặt trời, tiếng vó ngựa lặng lẽ vang vọng trong vùng tuyết.
Bên tai lướt qua cơn gió giữa rừng, Lục Gia Xuyên hỏi anh: "Lạnh không?"
Chúc Dĩ Lâm lắc đầu: "Không lạnh, em học cưỡi ngựa khi nào vậy?"
"Năm đầu tiên khi về nhà họ Lục." Lục Gia Xuyên nói, "Bọn họ lập cho em một loạt chương trình học "phù hợp với thân phận xã hội thượng lưu", trong đó có thuật cưỡi ngựa. Lục Phinh Đình đã học từ bé, thông thạo hơn em nhiều. Hồi đó chị ta đưa em đến sân cưỡi ngựa, cố tình khiến em ngã xuống từ lưng con ngựa đang chạy nhanh, nằm viện ba tháng."
"..." Chúc Dĩ Lâm nhíu mày, quay mặt nhìn hắn.
Lục Gia Xuyên sắc mặt nhẹ tênh, như thể không hề có khúc mắc gì trong lòng: "Đã qua lâu lắm rồi, bây giờ... Ha, Lục Phong Khuê chết, Bác Quang sụp đổ, chị ta giữ chút di sản đáng thương, sống nửa đời sau sa sút khác hẳn ngày xưa, bị tên bạn trai trèo cao lừa gạt, bị hội chị em bạn dì cũ chế giễu, chính là báo ứng của chị ta."
Nói xong có lẽ cảm thấy ngữ khí của mình quá cay nghiệt, Lục Gia Xuyên lập tức đổi giọng, giọng điệu mềm hẳn đi, làm nũng với Chúc Dĩ Lâm: "Đau thật luôn đó, khi em ngã xuống bị gãy cả xương đấy anh ơi. Bọn họ toàn bắt nạt em, khi ở viện không ai đến thăm em, em liền sợ, lại nhớ anh, còn phải học trong bệnh viện. Khi đó em quá đau khổ, không có tâm tư học tập, bị chậm chương trình, thành tích thi cuối kỳ không khả quan, Lục Phinh Đình liền mách cha chị ta, nói em chơi bời lêu lổng không muốn thăng tiến, chỉ đòi chị ta tiền tiêu, mất mặt nhà họ Lục."
Chúc Dĩ Lâm cảm xúc ngổn ngang, nắm chặt tay Lục Gia Xuyên, lòng đau đến mức không nói nên lời.
Lục Gia Xuyên cưỡi ngựa chậm lại, thong thả tiến lên trên nền tuyết, ôm anh nói: "Em biết chị ta ghét em, ai mà không ghét con riêng của cha chứ? Nhưng em đã làm sai điều gì chứ? Em không biết gì đã bị ném vào thùng rác, lại không biết gì được dẫn về nhà, nếu như không phải khi đó cần tiền của Lục Phong Khuê ——"
Chúc Dĩ Lâm biết.
Khi nhà họ Lục tìm đến, bọn họ vừa thi đại học xong.
Khi ấy phiền não của Lục Gia Xuyên rất đơn giản, vẫn như trước, thiếu tiền.
Chúc Dĩ Lâm cùng hắn tính toán, phải sắp xếp tiêu xài ra sao mới có thể tiết kiệm thêm? Phải làm mấy công việc mới có thể kiếm đủ tiền sinh hoạt và học phí đại học? Tuổi bà cụ đã lớn, cơ thể ngày càng yếu, dạo đó còn mắc bệnh mấy lần, lần nào mua thuốc cũng tốn một khoản không nhỏ.
Lục Gia Xuyên sợ bà bệnh mất, sợ cả bản thân không lên được đại học, ngày nào cũng cuống đến mức xoay mòng mòng. Nhà Chúc Dĩ Lâm cũng rất khó khăn, năm đó Triệu Anh thất nghiệp, thường lén anh khóc.
Bọn họ không ai giúp được ai, chỉ có thể ôm nhau cùng sưởi ấm, giống như một đôi thú non giãy giụa mưu sinh trong gió tuyết.
Mãi đến một ngày, Lục Phong Khuê đến đưa than sưởi ấm trong tuyết.
Ở thời điểm đó, đây được coi như một việc vui.
Lục Gia Xuyên cùng cha ruột về nhà, không phải là lẽ đương nhiên sao?
Chúc Dĩ Lâm không thể giữ hắn, anh không có tư cách mở miệng yêu cầu Lục Gia Xuyên ở lại.
Lục Gia Xuyên không muốn đi, cũng không thể không đi, nếu không thì biết làm sao? Từ bỏ cuộc sống của bản thân, không học đại học nữa, kế thừa sự nghiệp nhặt ve chai của bà cụ, phí hoài cả đời trong bãi rác Giang Thành sao? Hay từ bỏ bà cụ, để bà chết trong nhà, không cần bà nữa?
Hơn nữa, khi ấy có lẽ vì chịu sự ảnh hưởng của huyết thống, trong tiềm thức, Lục Gia Xuyên vẫn ôm một chút hi vọng đối với người cha chưa từng gặp mặt này, mặc dù hắn không thừa nhận.
"Sau đó em mới biết, vì sao Lục Phong Khuê đột nhiên cắn rứt lương tâm, sai người tìm em." Lục Gia Xuyên tiếp tục nói, "Bởi vì năm đó công ty của ông ta xảy ra chút chuyện, ông ta mê tín, mời một đại sư nghe nói rất lợi hại đến tính cho mình. Tên lừa đảo giang hồ kia nói với ông ta một đống lời mê sảng chó má. Ông ta trở về ngẫm kĩ, có lẽ là chột dạ, nhớ tới chuyện thất đức trước kia mình đã làm, muốn bù đắp tích chút đức, vậy nên mới đón em về."
"Đừng buồn nữa." Chúc Dĩ Lâm xoa mặt Lục Gia Xuyên, hôn hắn vỗ về.
Lục Gia Xuyên thuận thế đón nụ hôn của Chúc Dĩ Lâm: "Em không buồn, anh, ở với anh là em vui lắm. Anh có thể kể về trải nghiệm mấy năm trước của mình không? Em muốn hiểu anh hơn."
"Mấy năm trước..." Chúc Dĩ Lâm ngừng một chút, "Em vừa hỏi là đầu anh liền trống rỗng, trừ quay phim ra thì hình như không còn gì nữa."
"Không kết giao bạn mới sao?"
"Có chứ, nhưng đều chỉ là bạn thôi."
"Chỉ là bạn thôi?" Lục Gia Xuyên gặng hỏi anh.
Chúc Dĩ Lâm gật đầu: "Ừ, bọn họ đều chỉ là bạn thôi, không ai giống như em, vượt qua ranh giới kia, trở thành một phần quan trọng nhất trong tim anh."
Lục Gia Xuyên ngây ra, được lời yêu thương đột ngột của anh dỗ dành mà đỏ ửng cả tai, cái đuôi vểnh lên, ngốc nghếch nói: "Quan trọng bao nhiêu?"
"Không thể đo lường."
Chúc Dĩ Lâm đưa tay níu dây cương, muốn tự khống chế con ngựa này: "Đừng cười ngu nữa, chuyên tâm dạy anh vào."
Lục Gia Xuyên liền nghiêm túc: "Được, anh ngồi vững nhé."
...
Huấn luyện viên Lục Gia Xuyên là một tên lơ mơ, còn không chịu dạy nghiêm túc. Chúc Dĩ Lâm ngồi trên lưng ngựa với hắn cả buổi sáng, không nhớ đã chạy bao xa, nóng đầm đìa mồ hôi.
Cái ôm của Lục Gia Xuyên càng lúc càng thu hẹp, ban đầu bảo anh ngồi thẳng, ưỡn hông ra, uốn nắn tư thế cưỡi ngựa cho anh, sau đó lên cơn, không quan tâm đến bất cứ điều gì khác nữa, cứ mấy phút là lại đòi anh hôn.
Sau khi cãi nhau một lần, Lục Gia Xuyên càng dính người táo tợn hơn.
Chúc Dĩ Lâm nghi ngờ hắn có điều bất mãn với anh, phát tiết trên môi, cố tình cắn người, hơn nữa tính chiếm hữu kinh khủng, cực kỳ bá đạo, không cho Chúc Dĩ Lâm thất thần, không cho nhắc đến người khác, không cho bơ hắn, một phút cũng không được.
Nhưng sự bá đạo của Lục Gia Xuyên là con dao dẻo giết được người, nhìn thẳng Chúc Dĩ Lâm với ánh mắt "Anh không yêu em, nếu không thì vì sao anh không nhìn em", Chúc Dĩ Lâm có biết rõ hắn cố tình làm nũng cũng không tránh được.
"Huấn luyện viên Lục." Chúc Dĩ Lâm thực sự mệt mỏi, muốn xuống ngựa nghỉ ngơi. Khi hai người chậm rãi quay về, anh đưa bàn tay ra sau lưng, chọc vào trái tim Lục Gia Xuyên, "Em vừa vừa phai phải thôi, anh đến để học cưỡi ngựa hay là đến để hầu em hưởng tuần trăng mật? Lát nữa anh sẽ đuổi em, đổi huấn luyện viên khác."
Lục Gia Xuyên cười sau lưng anh.
Chúc Dĩ Lâm nói: "Còn hơn một tháng nữa là sang năm rồi, qua năm mới xong mới có thể khai máy. Có phải năm nay em cùng anh ăn Tết không?"
"Đúng rồi, bây giờ em không có nhà về, là em chồng nhỏ ăn bám Chúc Dĩ Lâm." Lục Gia Xuyên nói giọng uốn éo.
Chúc Dĩ Lâm lườm hắn: "Làm em vợ nhỏ cũng không phải không được."
Lục Gia Xuyên nói: "Không, em muốn làm chồng của anh cơ. Ban ngày dính lấy anh, ban đêm hầu hạ anh, săn sóc để anh hài lòng cả linh hồn lẫn thể xác, sau đó sẽ yêu em hơn. Em có ngoan không vậy, anh? Có phải anh đã thích em hơn trước đây một chút rồi không?"
"Phải." Chúc Dĩ Lâm phối hợp, "Trên thế giới sao lại có cục cưng ngoan như Lục Gia Xuyên chứ? Bản lĩnh làm nũng ăn vạ có một không hai, biết anh không nỡ mắng em ấy, liền suốt ngày nũng nịu với anh, còn ép anh khen em ấy ngoan."
Lục Gia Xuyên: "..."
Trên đường trở về, bọn họ gặp Triệu Tư Đồng đang tự cưỡi ngựa một mình dưới sự chỉ dẫn của huấn luyện viên.
Cô gái này trông yếu ớt, động tác lại gọn ghẽ linh hoạt, cũng không than khổ. Chúc Dĩ Lâm nhìn cô mấy giây, Lục Gia Xuyên lập tức đưa tay che mắt anh lại: "Anh, anh nhìn nữa là em giận đó, quay đầu nhìn em này."
"Ừ?" Chúc Dĩ Lâm quay đầu lại theo lời hắn.
Lục Gia Xuyên quá sức thô bạo, trực tiếp đè gáy Chúc Dĩ Lâm, cho anh một nụ hôn không thể kháng cự ngay trước mặt Triệu Tư Đồng và huấn luyện viên cưỡi ngựa.
Triệu Tư Đồng vốn định chào hỏi bọn họ, thấy vậy liền yên lặng quay mặt đi.
Môi Chúc Dĩ Lâm bị Lục Gia Xuyên cắn tê rần, lòng anh đã loáng thoáng cảm nhận thấy, Lục Gia Xuyên càng lúc càng trắng trợn rồi, mặc dù mặt ngoài vẫn rất ngoan, có mấy lời nói ra như đang đùa, nhưng điệu bộ của hắn không hề giống như đùa chút nào ——
"Vẫn nhìn sao, anh?" Lục Gia Xuyên dán vào bên tai anh, khẽ nói, "Nhìn thêm nữa là em tức chết mất đó."
Giọng điệu của hắn không thể nói rõ là nũng nịu hay gì khác, Chúc Dĩ Lâm tê rần sống lưng. Lục Gia Xuyên liếm anh một cái, tai anh nóng bỏng, cảm nhận được bầu không khí vi diệu lóe lên rồi vụt tắt, Lục Gia Xuyên không tiếp tục nữa.
Anh nghĩ, có lẽ Lục Gia Xuyên có giấu giếm anh một số chuyện nào đó, ví dụ, nếu như Lục Phinh Đình là người như trong lời Lục Gia Xuyên, rốt cuộc Lục Gia Xuyên đã làm gì mới có thể ép cô ta không cam tâm không tình nguyện công khai xin lỗi?
Mặc dù biết vẫn còn điểm đáng ngờ, khi Chúc Dĩ Lâm mềm lòng, so sánh với tình cảm mặn nồng giữa bọn họ, những điểm đáng ngờ đó liền không đáng để nhắc đến nữa.
Chúc Dĩ Lâm quyết định chậm rãi tiến triển mối tình này, việc nên biết sớm muộn anh cũng biết.
Tín nhiệm là hai chiều, khi anh đang nghi ngờ Lục Gia Xuyên, người kia sao lại không nghi ngờ anh? Nếu không thì vì sao lại cứ luôn oan tủi, luôn dè dặt, trăm phương ngàn kế dỗ dành anh, sợ anh rời đi như vậy?
Lục Gia Xuyên còn không tín nhiệm anh hơn.
Thời gian bọn họ bên nhau quá ngắn.
Có lẽ ở chung thêm một thời gian, nửa năm sau, một năm sau, hoặc hai năm sau... đợi đến khi bọn họ biến từ "tình lữ tân hôn" thành "vợ chồng già" rồi, tất cả sẽ có thay đổi tích cực hơn.
Chúc Dĩ Lâm buộc bản thân buông bỏ tất thảy lo nghĩ, yêu đương hạnh phúc với Lục Gia Xuyên.
Yêu đương với người cùng ngành có cái hay, có thể vừa làm việc vừa hưởng thụ. Đoàn làm phim [Hồng Y] phải học kỹ thuật cưỡi ngựa nửa tháng, Trình Giải Thế đã đăng ký lớp cho bọn họ, mấy hôm đầu ở CLB huấn luyện trước, sau đó đi cưỡi ngựa dã ngoại.
Có năm người cần học cưỡi ngựa, Chúc Dĩ Lâm, Lục Gia Xuyên, Triệu Tư Đồng, còn có hai diễn viên phụ. Trong đám người này, trừ Lục Gia Xuyên ra, những người khác đều không hề có kinh nghiệm cưỡi ngựa, tất cả đều bắt đầu từ số 0.
Bởi vì gặp đúng vào mùa đông, không đợi kịp xuân về hoa nở, chuyến huấn luyện này sẽ có chút vất vả.
Nhưng mùa đông có ưu điểm của mùa đông, đoàn phim đã thu xếp một trường đua ngựa dã ngoại trên tuyết cho bọn họ, không phải địa điểm hút khách, cực kỳ ít người, nhưng cảnh sắc rất đẹp.
Lục Gia Xuyên đích thân dạy Chúc Dĩ Lâm, nhân viên chuyên nghiệp đứng bên cạnh nhìn, hắn tự tay mặc dụng cụ bảo hộ cho Chúc Dĩ Lâm, sau đó đảm nhiệm vai trò huấn luyện viên, chở Chúc Dĩ Lâm cưỡi chung một con ngựa. Người khác còn chưa chuẩn bị xong xuôi, con ngựa của bọn họ đã hí dài một tiếng, vui sướng chạy ra.
Chúc Dĩ Lâm giật nảy người: "Em chậm thôi."
Lục Gia Xuyên nắm chặt dây cương, vòng Chúc Dĩ Lâm vào giữa hai cánh tay mình, nhẹ giọng cười: "Đâu có nhanh đâu, anh."
"..."
Chúc Dĩ Lâm là người bình tĩnh lại quen nắm bắt tình hình, hiếm khi gặp được hạng mục không nắm được, anh để lộ mấy phần hốt hoảng theo bản năng, lưng căng cứng lên. Lục Gia Xuyên cưỡi ngựa cực kỳ điêu luyện, buông một tay ra nhẹ bẫng, ôm eo anh: "Đừng sợ, không có chuyện gì đâu, em sẽ không để anh bị thương."
Chúc Dĩ Lâm gật đầu, chậm rãi thả lỏng, không còn cứng ngắc như trước nữa.
Lục Gia Xuyên ghé sát vào mặt anh từ phía sau, hôn một nụ hôn sến súa: "Anh, dáng vẻ anh khi sợ thật đáng yêu."
Chúc Dĩ Lâm: "..."
"Em cưỡi cho nghiêm túc." Chúc Dĩ Lâm ngờ vực, có lẽ anh và Lục Gia Xuyên cùng cưỡi ngựa thì không học được gì hết.
Lục Gia Xuyên hoàn toàn không định dạy anh tử tế, chỉ muốn ve vãn anh.
Đúng là rất tình cảm.
Nghe nói con đường này chạy dài đến hơn hai mươi cây số, suốt dọc chuyến đi tuyết trắng mênh mang. Lục Gia Xuyên chở anh cưỡi ngựa, xung quanh không có một ai, trong mắt toàn là hạt sương lóng lánh, lóe lên ánh kim lốm đốm dưới ánh mặt trời, tiếng vó ngựa lặng lẽ vang vọng trong vùng tuyết.
Bên tai lướt qua cơn gió giữa rừng, Lục Gia Xuyên hỏi anh: "Lạnh không?"
Chúc Dĩ Lâm lắc đầu: "Không lạnh, em học cưỡi ngựa khi nào vậy?"
"Năm đầu tiên khi về nhà họ Lục." Lục Gia Xuyên nói, "Bọn họ lập cho em một loạt chương trình học "phù hợp với thân phận xã hội thượng lưu", trong đó có thuật cưỡi ngựa. Lục Phinh Đình đã học từ bé, thông thạo hơn em nhiều. Hồi đó chị ta đưa em đến sân cưỡi ngựa, cố tình khiến em ngã xuống từ lưng con ngựa đang chạy nhanh, nằm viện ba tháng."
"..." Chúc Dĩ Lâm nhíu mày, quay mặt nhìn hắn.
Lục Gia Xuyên sắc mặt nhẹ tênh, như thể không hề có khúc mắc gì trong lòng: "Đã qua lâu lắm rồi, bây giờ... Ha, Lục Phong Khuê chết, Bác Quang sụp đổ, chị ta giữ chút di sản đáng thương, sống nửa đời sau sa sút khác hẳn ngày xưa, bị tên bạn trai trèo cao lừa gạt, bị hội chị em bạn dì cũ chế giễu, chính là báo ứng của chị ta."
Nói xong có lẽ cảm thấy ngữ khí của mình quá cay nghiệt, Lục Gia Xuyên lập tức đổi giọng, giọng điệu mềm hẳn đi, làm nũng với Chúc Dĩ Lâm: "Đau thật luôn đó, khi em ngã xuống bị gãy cả xương đấy anh ơi. Bọn họ toàn bắt nạt em, khi ở viện không ai đến thăm em, em liền sợ, lại nhớ anh, còn phải học trong bệnh viện. Khi đó em quá đau khổ, không có tâm tư học tập, bị chậm chương trình, thành tích thi cuối kỳ không khả quan, Lục Phinh Đình liền mách cha chị ta, nói em chơi bời lêu lổng không muốn thăng tiến, chỉ đòi chị ta tiền tiêu, mất mặt nhà họ Lục."
Chúc Dĩ Lâm cảm xúc ngổn ngang, nắm chặt tay Lục Gia Xuyên, lòng đau đến mức không nói nên lời.
Lục Gia Xuyên cưỡi ngựa chậm lại, thong thả tiến lên trên nền tuyết, ôm anh nói: "Em biết chị ta ghét em, ai mà không ghét con riêng của cha chứ? Nhưng em đã làm sai điều gì chứ? Em không biết gì đã bị ném vào thùng rác, lại không biết gì được dẫn về nhà, nếu như không phải khi đó cần tiền của Lục Phong Khuê ——"
Chúc Dĩ Lâm biết.
Khi nhà họ Lục tìm đến, bọn họ vừa thi đại học xong.
Khi ấy phiền não của Lục Gia Xuyên rất đơn giản, vẫn như trước, thiếu tiền.
Chúc Dĩ Lâm cùng hắn tính toán, phải sắp xếp tiêu xài ra sao mới có thể tiết kiệm thêm? Phải làm mấy công việc mới có thể kiếm đủ tiền sinh hoạt và học phí đại học? Tuổi bà cụ đã lớn, cơ thể ngày càng yếu, dạo đó còn mắc bệnh mấy lần, lần nào mua thuốc cũng tốn một khoản không nhỏ.
Lục Gia Xuyên sợ bà bệnh mất, sợ cả bản thân không lên được đại học, ngày nào cũng cuống đến mức xoay mòng mòng. Nhà Chúc Dĩ Lâm cũng rất khó khăn, năm đó Triệu Anh thất nghiệp, thường lén anh khóc.
Bọn họ không ai giúp được ai, chỉ có thể ôm nhau cùng sưởi ấm, giống như một đôi thú non giãy giụa mưu sinh trong gió tuyết.
Mãi đến một ngày, Lục Phong Khuê đến đưa than sưởi ấm trong tuyết.
Ở thời điểm đó, đây được coi như một việc vui.
Lục Gia Xuyên cùng cha ruột về nhà, không phải là lẽ đương nhiên sao?
Chúc Dĩ Lâm không thể giữ hắn, anh không có tư cách mở miệng yêu cầu Lục Gia Xuyên ở lại.
Lục Gia Xuyên không muốn đi, cũng không thể không đi, nếu không thì biết làm sao? Từ bỏ cuộc sống của bản thân, không học đại học nữa, kế thừa sự nghiệp nhặt ve chai của bà cụ, phí hoài cả đời trong bãi rác Giang Thành sao? Hay từ bỏ bà cụ, để bà chết trong nhà, không cần bà nữa?
Hơn nữa, khi ấy có lẽ vì chịu sự ảnh hưởng của huyết thống, trong tiềm thức, Lục Gia Xuyên vẫn ôm một chút hi vọng đối với người cha chưa từng gặp mặt này, mặc dù hắn không thừa nhận.
"Sau đó em mới biết, vì sao Lục Phong Khuê đột nhiên cắn rứt lương tâm, sai người tìm em." Lục Gia Xuyên tiếp tục nói, "Bởi vì năm đó công ty của ông ta xảy ra chút chuyện, ông ta mê tín, mời một đại sư nghe nói rất lợi hại đến tính cho mình. Tên lừa đảo giang hồ kia nói với ông ta một đống lời mê sảng chó má. Ông ta trở về ngẫm kĩ, có lẽ là chột dạ, nhớ tới chuyện thất đức trước kia mình đã làm, muốn bù đắp tích chút đức, vậy nên mới đón em về."
"Đừng buồn nữa." Chúc Dĩ Lâm xoa mặt Lục Gia Xuyên, hôn hắn vỗ về.
Lục Gia Xuyên thuận thế đón nụ hôn của Chúc Dĩ Lâm: "Em không buồn, anh, ở với anh là em vui lắm. Anh có thể kể về trải nghiệm mấy năm trước của mình không? Em muốn hiểu anh hơn."
"Mấy năm trước..." Chúc Dĩ Lâm ngừng một chút, "Em vừa hỏi là đầu anh liền trống rỗng, trừ quay phim ra thì hình như không còn gì nữa."
"Không kết giao bạn mới sao?"
"Có chứ, nhưng đều chỉ là bạn thôi."
"Chỉ là bạn thôi?" Lục Gia Xuyên gặng hỏi anh.
Chúc Dĩ Lâm gật đầu: "Ừ, bọn họ đều chỉ là bạn thôi, không ai giống như em, vượt qua ranh giới kia, trở thành một phần quan trọng nhất trong tim anh."
Lục Gia Xuyên ngây ra, được lời yêu thương đột ngột của anh dỗ dành mà đỏ ửng cả tai, cái đuôi vểnh lên, ngốc nghếch nói: "Quan trọng bao nhiêu?"
"Không thể đo lường."
Chúc Dĩ Lâm đưa tay níu dây cương, muốn tự khống chế con ngựa này: "Đừng cười ngu nữa, chuyên tâm dạy anh vào."
Lục Gia Xuyên liền nghiêm túc: "Được, anh ngồi vững nhé."
...
Huấn luyện viên Lục Gia Xuyên là một tên lơ mơ, còn không chịu dạy nghiêm túc. Chúc Dĩ Lâm ngồi trên lưng ngựa với hắn cả buổi sáng, không nhớ đã chạy bao xa, nóng đầm đìa mồ hôi.
Cái ôm của Lục Gia Xuyên càng lúc càng thu hẹp, ban đầu bảo anh ngồi thẳng, ưỡn hông ra, uốn nắn tư thế cưỡi ngựa cho anh, sau đó lên cơn, không quan tâm đến bất cứ điều gì khác nữa, cứ mấy phút là lại đòi anh hôn.
Sau khi cãi nhau một lần, Lục Gia Xuyên càng dính người táo tợn hơn.
Chúc Dĩ Lâm nghi ngờ hắn có điều bất mãn với anh, phát tiết trên môi, cố tình cắn người, hơn nữa tính chiếm hữu kinh khủng, cực kỳ bá đạo, không cho Chúc Dĩ Lâm thất thần, không cho nhắc đến người khác, không cho bơ hắn, một phút cũng không được.
Nhưng sự bá đạo của Lục Gia Xuyên là con dao dẻo giết được người, nhìn thẳng Chúc Dĩ Lâm với ánh mắt "Anh không yêu em, nếu không thì vì sao anh không nhìn em", Chúc Dĩ Lâm có biết rõ hắn cố tình làm nũng cũng không tránh được.
"Huấn luyện viên Lục." Chúc Dĩ Lâm thực sự mệt mỏi, muốn xuống ngựa nghỉ ngơi. Khi hai người chậm rãi quay về, anh đưa bàn tay ra sau lưng, chọc vào trái tim Lục Gia Xuyên, "Em vừa vừa phai phải thôi, anh đến để học cưỡi ngựa hay là đến để hầu em hưởng tuần trăng mật? Lát nữa anh sẽ đuổi em, đổi huấn luyện viên khác."
Lục Gia Xuyên cười sau lưng anh.
Chúc Dĩ Lâm nói: "Còn hơn một tháng nữa là sang năm rồi, qua năm mới xong mới có thể khai máy. Có phải năm nay em cùng anh ăn Tết không?"
"Đúng rồi, bây giờ em không có nhà về, là em chồng nhỏ ăn bám Chúc Dĩ Lâm." Lục Gia Xuyên nói giọng uốn éo.
Chúc Dĩ Lâm lườm hắn: "Làm em vợ nhỏ cũng không phải không được."
Lục Gia Xuyên nói: "Không, em muốn làm chồng của anh cơ. Ban ngày dính lấy anh, ban đêm hầu hạ anh, săn sóc để anh hài lòng cả linh hồn lẫn thể xác, sau đó sẽ yêu em hơn. Em có ngoan không vậy, anh? Có phải anh đã thích em hơn trước đây một chút rồi không?"
"Phải." Chúc Dĩ Lâm phối hợp, "Trên thế giới sao lại có cục cưng ngoan như Lục Gia Xuyên chứ? Bản lĩnh làm nũng ăn vạ có một không hai, biết anh không nỡ mắng em ấy, liền suốt ngày nũng nịu với anh, còn ép anh khen em ấy ngoan."
Lục Gia Xuyên: "..."
Trên đường trở về, bọn họ gặp Triệu Tư Đồng đang tự cưỡi ngựa một mình dưới sự chỉ dẫn của huấn luyện viên.
Cô gái này trông yếu ớt, động tác lại gọn ghẽ linh hoạt, cũng không than khổ. Chúc Dĩ Lâm nhìn cô mấy giây, Lục Gia Xuyên lập tức đưa tay che mắt anh lại: "Anh, anh nhìn nữa là em giận đó, quay đầu nhìn em này."
"Ừ?" Chúc Dĩ Lâm quay đầu lại theo lời hắn.
Lục Gia Xuyên quá sức thô bạo, trực tiếp đè gáy Chúc Dĩ Lâm, cho anh một nụ hôn không thể kháng cự ngay trước mặt Triệu Tư Đồng và huấn luyện viên cưỡi ngựa.
Triệu Tư Đồng vốn định chào hỏi bọn họ, thấy vậy liền yên lặng quay mặt đi.
Môi Chúc Dĩ Lâm bị Lục Gia Xuyên cắn tê rần, lòng anh đã loáng thoáng cảm nhận thấy, Lục Gia Xuyên càng lúc càng trắng trợn rồi, mặc dù mặt ngoài vẫn rất ngoan, có mấy lời nói ra như đang đùa, nhưng điệu bộ của hắn không hề giống như đùa chút nào ——
"Vẫn nhìn sao, anh?" Lục Gia Xuyên dán vào bên tai anh, khẽ nói, "Nhìn thêm nữa là em tức chết mất đó."
Giọng điệu của hắn không thể nói rõ là nũng nịu hay gì khác, Chúc Dĩ Lâm tê rần sống lưng. Lục Gia Xuyên liếm anh một cái, tai anh nóng bỏng, cảm nhận được bầu không khí vi diệu lóe lên rồi vụt tắt, Lục Gia Xuyên không tiếp tục nữa.
Bình luận truyện