Vương Bài Triệu Hoán Sư: Nghịch Thiên Cuồng Nữ
Chương 32: Ngươi còn nhớ rõ ta không?
Edit: Tương Ly
Mộc Khuynh Cuồng nhíu mày, lạnh lùng nhìn hắn, hắn muốn đi nhà nàng?
”Uy, chủ tử nhà ta đi nhà ngươi ăn cơm, là vinh hạnh của ngươi, ngươi mau đáp ứng...” Mạc Vong thấy Mộc Khuynh Cuồng thật lâu không nói gì, vội vã giậm chân, thật không biết chủ tử làm sao có thể cùng nữ tử có khối bớt trên mặt này thân cận như vậy, đột nhiên, trong đầu hắn linh quang chợt lóe, tôn nữ đích hệ Mộc gia, cũng có một tiểu thư trên mặt có một khối bớt.
”A a a, ta biết ngươi là ai, ngươi là người nhát gan Mộc Khuynh Cuồng!” Mạc Vong ở ngay lúc Mộc Khuynh Cuồng nổi giận, đưa ngón tay chỉ nàng hô to, khó trách hắn xem nàng cảm thấy có chút quen thuộc.
Mộc Khuynh Cuồng vừa định rống Mạc Vong, lại nghe hắn nói ra tên của nàng, nàng sững sờ, hắn làm sao sẽ biết nàng?
”Ta gọi Mạc Tiêm Lương, Lôi Lạc Đế quốc Tam vương gia, tiểu Khuynh Cuồng, còn nhớ rõ ta không?” Mạc Tiêm Lương trừng mắt nhìn nhìn chằm chằm Mộc Khuynh Cuồng cười nói, một gương mặt tinh xảo giống như mẫu đơn nở rộ, vô cùng xinh đẹp.
Mộc Khuynh Cuồng đồng dạng trừng mắt nhìn, trong đầu cố gắng đi xem lại trí nhớ trước kia, một phen cẩn thận tìm kiếm, nàng nhớ lại lúc hắn đến đây, đó là bốn năm trước, trước kia Mộc Khuynh Cuồng còn sinh hoạt ở đế đô đã gặp qua hắn, bất quá bọn họ cũng không quen thuộc, bởi vì nàng trước kia nhát gan tự ti, nào dám cùng người có thân phận như hắn tiếp xúc.
”Có một chút ấn tượng.” Nàng nhàn nhạt nói.
”Bá phụ bá mẫu tốt không, chẳng lẽ không thể mời ta đi nhà ngươi ngồi một chút.” Mạc Tiêm Lương nhẹ giọng hỏi, bốn năm trước, hắn nghe người Mộc gia nói, cả nhà bọn họ ly khai Mộc gia, về phần đi nơi nào, không ai biết, không nghĩ tới bọn họ thế nhưng ở cái thành trấn nhỏ này.
”Nhà ta không quen thân nổi với người thân phận tôn quý như ngươi.” Nàng không muốn có quan hệ với người trong hoàng thất, người trong hoàng thất luôn lục đục với nhau, giỏi về tâm kế, người như vậy quá phức tạp, nàng không muốn kết giao.
Ngân Đồng đột nhiên đi đến trước mặt Mộc Khuynh Cuồng, lạnh lùng nói, “Chúng ta cần phải trở về.”
”Tốt, chúng ta trở về.” Mộc Khuynh Cuồng thản nhiên nói.
Mạc Tiêm Lương thấy nàng phải đi, vội vàng ngăn trở nàng, vẻ mặt u oán nói, “Ngươi có hay không quá keo kiệt, cho dù ngươi bây giờ không mang ta đi, ta cũng có thể tìm tới, cho nên cần gì phiền toái như vậy.”
Mộc Khuynh Cuồng nhìn tia giảo hoạt trong đáy mắt hắn, vẻ mặt lạnh băng, hừ lạnh một tiếng, cất bước rời đi.
Cứ như vậy, Mạc Tiêm Lương mang theo Mạc Vong cùng theo về nhà Mộc Khuynh Cuồng.
Khi Mộc Chiến cùng Diêu Uyển nhìn thấy Mạc Tiêm Lương, kinh hoảng vội vàng tiến lên hành lễ, “Gặp qua Tam vương gia.”
”Mộc bá phụ, bá mẫu đừng khách khí như vậy, các ngươi một nhà ba người như thế nào rời Mộc gia, chạy đến nơi này? Mộc gia không tốt sao?” Mạc Tiêm Lương nhìn nhìn sân nhỏ có chút đơn giản không hiểu nói.
Mộc Chiến cùng Diêu Uyển trên mặt không được tự nhiên.
”Mộc gia đương nhiên tốt, thế lớn tài đại, chỉ tiếc, chỗ đó không dung một nhà ba người chúng ta.” Mộc Khuynh Cuồng vừa nghe Mạc Tiêm Lương nói liền biết rõ hắn khẳng định không biết nguyên nhân thực sự cả nhà bọn họ rời đi, nghĩ tới chuyện này, trong lòng nàng tràn đầy tức giận.
Mạc Tiêm Lương vẻ mặt vi cương, trong mắt có chút khó hiểu, “Không phải là các ngươi chính mình phải ly khai Mộc gia à?”
”Ai nói là chúng ta ly khai, là bọn họ đuổi chúng ta đến nơi này.” Mộc Khuynh Cuồng trong mắt hàn quang bạo phát, đằng đằng sát khí nói, mặc dù nàng đối với Mộc gia không có cảm tình gì, nhưng nàng sẽ trở về, vì cha mẹ đòi lại một cái công đạo.
Bắt nạt người của các nàng, nhất định phải nhận kết cục xứng đáng.
Mạc Tiêm Lương trên mặt tất cả đều là kinh ngạc, những điều hắn nghe được hoàn toàn khác điều Mộc Khuynh Cuồng nói, nhưng hắn chọn tin tưởng nàng.
Mộc Khuynh Cuồng nhíu mày, lạnh lùng nhìn hắn, hắn muốn đi nhà nàng?
”Uy, chủ tử nhà ta đi nhà ngươi ăn cơm, là vinh hạnh của ngươi, ngươi mau đáp ứng...” Mạc Vong thấy Mộc Khuynh Cuồng thật lâu không nói gì, vội vã giậm chân, thật không biết chủ tử làm sao có thể cùng nữ tử có khối bớt trên mặt này thân cận như vậy, đột nhiên, trong đầu hắn linh quang chợt lóe, tôn nữ đích hệ Mộc gia, cũng có một tiểu thư trên mặt có một khối bớt.
”A a a, ta biết ngươi là ai, ngươi là người nhát gan Mộc Khuynh Cuồng!” Mạc Vong ở ngay lúc Mộc Khuynh Cuồng nổi giận, đưa ngón tay chỉ nàng hô to, khó trách hắn xem nàng cảm thấy có chút quen thuộc.
Mộc Khuynh Cuồng vừa định rống Mạc Vong, lại nghe hắn nói ra tên của nàng, nàng sững sờ, hắn làm sao sẽ biết nàng?
”Ta gọi Mạc Tiêm Lương, Lôi Lạc Đế quốc Tam vương gia, tiểu Khuynh Cuồng, còn nhớ rõ ta không?” Mạc Tiêm Lương trừng mắt nhìn nhìn chằm chằm Mộc Khuynh Cuồng cười nói, một gương mặt tinh xảo giống như mẫu đơn nở rộ, vô cùng xinh đẹp.
Mộc Khuynh Cuồng đồng dạng trừng mắt nhìn, trong đầu cố gắng đi xem lại trí nhớ trước kia, một phen cẩn thận tìm kiếm, nàng nhớ lại lúc hắn đến đây, đó là bốn năm trước, trước kia Mộc Khuynh Cuồng còn sinh hoạt ở đế đô đã gặp qua hắn, bất quá bọn họ cũng không quen thuộc, bởi vì nàng trước kia nhát gan tự ti, nào dám cùng người có thân phận như hắn tiếp xúc.
”Có một chút ấn tượng.” Nàng nhàn nhạt nói.
”Bá phụ bá mẫu tốt không, chẳng lẽ không thể mời ta đi nhà ngươi ngồi một chút.” Mạc Tiêm Lương nhẹ giọng hỏi, bốn năm trước, hắn nghe người Mộc gia nói, cả nhà bọn họ ly khai Mộc gia, về phần đi nơi nào, không ai biết, không nghĩ tới bọn họ thế nhưng ở cái thành trấn nhỏ này.
”Nhà ta không quen thân nổi với người thân phận tôn quý như ngươi.” Nàng không muốn có quan hệ với người trong hoàng thất, người trong hoàng thất luôn lục đục với nhau, giỏi về tâm kế, người như vậy quá phức tạp, nàng không muốn kết giao.
Ngân Đồng đột nhiên đi đến trước mặt Mộc Khuynh Cuồng, lạnh lùng nói, “Chúng ta cần phải trở về.”
”Tốt, chúng ta trở về.” Mộc Khuynh Cuồng thản nhiên nói.
Mạc Tiêm Lương thấy nàng phải đi, vội vàng ngăn trở nàng, vẻ mặt u oán nói, “Ngươi có hay không quá keo kiệt, cho dù ngươi bây giờ không mang ta đi, ta cũng có thể tìm tới, cho nên cần gì phiền toái như vậy.”
Mộc Khuynh Cuồng nhìn tia giảo hoạt trong đáy mắt hắn, vẻ mặt lạnh băng, hừ lạnh một tiếng, cất bước rời đi.
Cứ như vậy, Mạc Tiêm Lương mang theo Mạc Vong cùng theo về nhà Mộc Khuynh Cuồng.
Khi Mộc Chiến cùng Diêu Uyển nhìn thấy Mạc Tiêm Lương, kinh hoảng vội vàng tiến lên hành lễ, “Gặp qua Tam vương gia.”
”Mộc bá phụ, bá mẫu đừng khách khí như vậy, các ngươi một nhà ba người như thế nào rời Mộc gia, chạy đến nơi này? Mộc gia không tốt sao?” Mạc Tiêm Lương nhìn nhìn sân nhỏ có chút đơn giản không hiểu nói.
Mộc Chiến cùng Diêu Uyển trên mặt không được tự nhiên.
”Mộc gia đương nhiên tốt, thế lớn tài đại, chỉ tiếc, chỗ đó không dung một nhà ba người chúng ta.” Mộc Khuynh Cuồng vừa nghe Mạc Tiêm Lương nói liền biết rõ hắn khẳng định không biết nguyên nhân thực sự cả nhà bọn họ rời đi, nghĩ tới chuyện này, trong lòng nàng tràn đầy tức giận.
Mạc Tiêm Lương vẻ mặt vi cương, trong mắt có chút khó hiểu, “Không phải là các ngươi chính mình phải ly khai Mộc gia à?”
”Ai nói là chúng ta ly khai, là bọn họ đuổi chúng ta đến nơi này.” Mộc Khuynh Cuồng trong mắt hàn quang bạo phát, đằng đằng sát khí nói, mặc dù nàng đối với Mộc gia không có cảm tình gì, nhưng nàng sẽ trở về, vì cha mẹ đòi lại một cái công đạo.
Bắt nạt người của các nàng, nhất định phải nhận kết cục xứng đáng.
Mạc Tiêm Lương trên mặt tất cả đều là kinh ngạc, những điều hắn nghe được hoàn toàn khác điều Mộc Khuynh Cuồng nói, nhưng hắn chọn tin tưởng nàng.
Bình luận truyện