Vương Gia Rất Nghiêm Túc
Chương 8
Edit: Mèo Mạnh Mẽ
Dưới sự hướng dẫn của hạ nhân, các tân khách đều lần lượt tiến vào các tiểu đình, tiểu hiên bốn phía hồ Yêu Nguyệt, còn Hoàng Phủ Thao và Hoàng Phủ Hạo Nguyệt thì bước lên Lưu Thính Các.
Trong lúc bọn hạ nhân dọn thức ăn lên, thì một chiếc thuyền được trang trí lộng lẫy, cũng bơi ra từ một góc hồ, theo làn nước gợn nhộn nhạo, trên thuyền bỗng truyền tới tiếng sáo trúc êm tai.
Nghe tiếng đàn sáo tuyệt vời kia, mọi người đều lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên thích thú, bị thu hút đến bên bờ, vậy mà sắc mặt Hoàng Phủ Thao đang ngồi ở Lưu Thính Các vẫn không thể tốt lên nổi.
Ban đầu, y cố ý sắp xếp mình không ngồi thưởng nhạc chung với khách khứa, là muốn để Hoàng thúc có thể cẩn thận thưởng thức từng đóa “kiều hoa”, nhưng hiển nhiên, dụng tâm lương khổ của hắn lần này đã uổng phí! Ho nhẹ một tiếng, rốt cuộc Hoàng Phủ Thao cũng không nhịn được mà lên tiếng.
(*)Dụng tâm lương khổ: Dùng nhiều trí lực để suy tính, trong trường hợp này cũng có thể hiểu là muốn tốt cho người khác mà người khác không biết.
"Hoàng thúc này."
"Mời Hoàng thượng nói.” Hoàng Phủ Hạo Nguyệt ngồi ở một bên, từ đầu đến cuối bộ dáng vẫn điềm tĩnh chín chắn.
"Hoàng thúc nghĩ sao về yến tiệc này?"
"Dĩ nhiên là không phản đối."
"Vậy Hoàng thúc có nhớ, yến tiệc này là để chọn vợ cho Hoàng thúc?"
"Vi thần nhớ kỹ trong lòng."
Hít sâu một hơi, Hoàng Phủ Thao tựa như đang cực lực ẩn nhẫn. “Nếu nhớ kỹ trong lòng, vậy Hoàng thúc có thể giải thích tại sao tự dưng lại mang nữ nhân tới?" Hắn hạ thấp giọng, không dấu vết liếc nhìn Ấn Hoan ngồi cùng bàn một cái, ánh mắt như muốn phun lửa.
Nữ nhân này mặt dày tới tham dự bữa tiệc thì thôi đi, lại còn dám ngồi chung bàn với y?! Thật đúng là không biết thẹn! “Thân phận Ấn Hoan đặc biệt, trước nay vẫn ở bên vi thần như hình với bóng, lúc này theo cạnh vi thần, cũng là đương nhiên." Vẻ mặt Hoàng Phủ Hạo Nguyệt vẫn điềm nhiên, nhưng cánh tay dưới khăn gấm trải bàn lại giữ tay Ấn Hoan thật chặt, không cho nàng bỏ đi.
Vẻ mặt nàng khó xử, liếc hắn xin giúp đỡ, hắn lại mỉm cười lắc đầu
Hai người trao đổi ánh mắt, vào mắt Hoàng Phủ Thao lại thành liếc mắt đưa tình, lập tức giận đến mặt mày càng thêm xanh mét.
"Hoang đường! Trẫm khổ tâm thay người sắp xếp bữa tiệc này, cũng không phải là ——"
Hoàng Phủ Hạo Nguyệt nhẹ giọng ngắt lời.
"Vi thần cảm tạ khổ tâm của Hoàng thượng, hai mươi thiên kim kia quả thật là những người tốt nhất."
"Là hai mươi tám thiên kim!" Lần này, không chỉ Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, tất cả mọi người đều nghe được giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Hoàng Phủ Thao.
Bọn hạ nhân không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh hoảng trắng bệch, vội vã lo lắng cho Ấn Hoan.
Thật ra cũng khó trách Hoàng thượng tức giận, Ấn Hoan lấy thân phận khách tham dự tiệc chọn vợ, vốn đã đột ngột, chớ nói chi còn do Vương gia tự tay dắt tới.
Khi nàng xuất hiện ở bữa tiệc thì mọi ngươi gần như đều phải nín thở vì dung nhan của nàng, nhưng sau khi kinh ngạc qua đi, thì ai cũng khiếp sợ —— bọn họ luôn tuân thủ lễ giáo nghiêm ngặt, trước nay vẫn luôn có tư tưởng nam nữ thụ thụ bất thân, Vương gia lại bắt nàng ngồi chung bàn! Mặc dù bọn họ cũng nhìn ra sự khó xử của nàng, nhưng gần vua như gần cọp, lần này Hoàng thượng sẽ làm gì, cũng không ai biết được đâu.
"Thì ra là như vậy." Khóe môi cong nhẹ, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt vẫn thờ ơ trước sự tức giận của Hoàng Phủ Thao. Nhận lấy ấm đồng trong tay người hầu, hắn rót cho mình một ly trà nóng, đang lúc mọi người cho rằng hắn định lấy trà thay rượu, tạ lỗi với Hoàng Phủ Thao, thì lại chính mắt nhìn thấy hắn đặt ly trà trước mặt Ấn Hoan.
Tất cả mọi người đều choáng váng, mà mặt Hoàng Phủ Thao thì đã đen như nghiên mực, nếu không phải bên cạnh có thái giám lôi kéo, sợ là đã trở mặt từ lâu.
"Thời tiết lạnh lẽo, uống chút trà nóng cho bớt lạnh đi."
Nàng lắc đầu, không nhận lấy ly trà kia, mà nhìn thẳng vào hắn.
"Ta phải đi." Đúng vậy, thật sự phải đi, ở lại chỗ này, chỉ khiến cho nàng cảm thấy khó chịu. "Lâu Tây ở lại chỗ này bảo vệ ngài, ta lui xuống dưới quan sát."
Hắn giữ chặt tay của nàng, vẫn không hề có ý định để cho nàng đi.
"Không uống trà nóng, vậy ít nhất cũng ăn chút gì đi, nàng hầu như cũng không đụng đến đồ ăn sáng." Hắn dịu dàng nhìn nàng chăm chú, không quan tâm vẻ mặt kinh ngạc của mọi người và cái nhìn chằm chằm của Hoàng Phủ Thao. Một tay cầm thìa, tự mình múc cho nàng một chén canh nóng. "Ta không đói bụng." Nhìn chén canh nóng kia, câu trả lời của nàng, vẫn là cự tuyệt.
Sở dĩ đi cùng hắn, là lo lắng cho an nguy của hắn, nhưng khi khách khứa đến nhộn nhịp sôi nổi, lòng nàng đã hỗn loạn, lại thít chặt đau đớn đến khó hiểu.
Đúng như hắn nói, những cô nương kia đều là nhân tuyển tốt nhất, ngay cả nàng, cũng không khỏi động lòng bởi sự dịu dàng, uyển chuyển hàm xúc của họ, không cần Hoàng thượng phải tỏ vẻ nhiều, nàng cũng có thể thực sự cảm nhận được, sự tồn tại của mình là dư thừa cỡ nào, hoàn toàn không thích hợp.
"Dù không đói bụng, cũng nên ăn một chút." Ánh mắt của hắn vẫn dịu dàng như thế. "Hay là, để tự tay ta đút nàng ăn?" Chưa dứt, hắn còn đưa ra đề nghị nghe như trêu ghẹo, nhưng người thông minh đều nghe ra được, hắn nghiêm túc. Tất cả mọi người, bao gồm Hoàng Phủ Thao đều chưa từng nhìn thấy Hoàng Phủ hào Nguyệt ân cần như vậy, chớ nói chi là để lấy lòng một cô nương! Náo nhiệt dưới kia không thể tiếp tục hấp dẫn họ, trên Lưu Thính Các, toàn bộ người hầu đều không kiềm được mà mở to mắt, tận mắt nhìn thấy hắn múc canh nóng, đưa lên môi thổi thổi cho nguội, sau đó mới đưa đến bên miệng của nàng, nhẹ giọng dụ dỗ.
"Ăn một hớp nào, cẩn thận nóng."
Lần này, không đợi Hoàng thượng mở miệng phản đối, Ấn Hoan đã phản ứng trước.
Nàng nhanh chóng quay đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn xưa nay vẫn trầm tĩnh, lần đầu tiên xuất hiện phản ứng khác thường, mọi người len lén nhìn trộm, thấy trên gương mặt xinh đẹp vô song còn nổi lên màu đỏ nhàn nhạt, thoạt nhìn là đỏ mặt, nhưng hình như giống bị tức đỏ hơn.
"Ta đã nói rồi, ta ăn không vô!" Nàng quật cường cự tuyệt, khó được nổi nóng.
"Đúng rồi, nếu Ấn cô nương đã nói rõ là không ăn, Hoàng thúc cũng đừng làm khó người khác nữa!" Khó được một lần Hoàng Phủ Thao cũng nhất trí với Ấn Hoan. "Còn nữa, Hoàng thúc cũng nên chú ý trường hợp, hiện giờ việc người nên chú ý là những thiên kim dưới kia, mặc dù người tới là khách, nhưng hoàng thúc vẫn nên lấy hôn nhân của mình làm trọng, Ấn cô nương tự nhiên sẽ có người chăm sóc, hoàng thúc cũng đừng phí tâm." Y dùng giọng nói ôn hòa nhất, che giấu tức giận trong lòng, đồng thời còn khéo léo đưa đẩy, giải thích thân phận Ấn Hoan.
Dưới sự khua môi múa mép của y, dịu dàng săn sóc của Hoàng Phủ Hạo Nguyệt lập tức trở thành sự săn sóc của chủ nhà đối với khách khứa, mọi người nghe vào tai, lại không hề bỏ sót ý tại ngôn ngoại trong lời hắn —— khách cũng chỉ là khách, cho dù có ăn mặc, trang điểm động lòng người thì cuối cùng cũng không thể được chọn làm phượng hoàng.
(*)Ý tại ngôn ngoại: Tức ý ở ngoài lời, chỉ những điều ẩn ý trong lời nói, người nghe tự suy ngẫm và hiểu lấy.
Trong khi bọn hạ nhân quăng cho Ấn Hoan ánh mắt đồng tình thì Hoàng Phủ Hạo Nguyệt đã lên tiếng: "Vậy theo Hoàng thượng, cô nương nào ở đây là xuất sắc nhất?"
"Mỗi vị thiên kim đều là do trẫm tỉ mỉ chọn ra, tự nhiên đều là tốt nhất!" Hất cằm lên, Hoàng Phủ Thao không khỏi hài lòng nói. "Nhưng nếu muốn trẫm lựa chọn, thì dĩ nhiên là thiên kim của Hàn Lâm Học sĩ xuất sắc nhất, luận tướng mạo, luận tài hoa, đều là hạng nhất, ngoài ra, cô gái này còn tinh thông cầm kỳ thi họa, thường ngày trừ thêu thùa, thích nhất là làm thơ, có thể nói sẽ rất tâm đầu ý hợp với Hoàng thúc." Chưa hết, còn có dụng ý khác mà liếc Ấn Hoan một cái.
Ánh mắt khinh miệt này, không đủ đâm lòng nàng bị thương, nhưng cũng đủ để làm nàng khó có thể chịu đựng.
Rốt cuộc tại sao nàng phải ở chỗ này? Rốt cuộc là vì cái gì, chỉ vì một lời nói, một hành động của hắn mà ngây ngẩn đi tới đây? Nàng đúng ra nên ở một góc không ai thấy, vì hắn mà cẩn thân lưu ý tất cả, nếu có gì ngoài ý muốn xảy ra, thì dùng hết sức mình để bảo vệ hắn, việc nàng không nên nhất, chính là ở chỗ này để bị người chỉ trích, mặc người chế nhạo.
Lời ra tiếng vào, nàng đã nghe đủ, không cần thêm ai đến nhắc nhở nàng.
Nàng đã sớm hiểu, vị trí bên cạnh hắn, không thuộc về nàng, bất luận hiện tại hay tương lai, người hắn nên nhìn đều không phải nàng, nên quan tâm, cũng sẽ không là nàng! Khẽ cắn răng, nàng hạ quyết tâm, dùng đến sáu phần sức lực mà giãy giụa lần nữa .
"Nhưng trong phần đông khách khứa ở đây, vi thần chỉ có thể nhìn thấy một người tốt nhất." Khẽ mỉm cười, bàn tay bên dưới không… dao động chút nào.
Hắn vẫn nắm thật chặt cổ tay nàng, không chừa chút khe hở, đồng thời cũng thận trọng không để nàng đau đớn dù chỉ một chút.
Ấn Hoan đầu tiên là sửng sốt nhìn chằm chằm bàn tay bất động như núi kia, tiếp đó lập tức lộ ra vẻ mặt bối rối.
"Là ai?" Không ngờ Hoàng Phủ Hạo Nguyệt sẽ chú ý tới người khác ngoài Ấn Hoan, Hoàng Phủ Thao không khỏi nở nụ cười. "Là thiên kim Lại Bộ Thị Lang, hay là cháu gái Thiếu phó?" Hắn hưng phấn suy đoán, không hề chú ý tới, hai người nọ đang tranh đấu gay gắt.
"Không." Hắn lắc đầu.
“Vậy là nữ nhi của Xiêm la Vương, hay Phỉ Thúy công chúa?" Hoàng Phủ Thao vẫn còn đang phỏng đoán.
Không, không cần nói nữa, nàng không muốn nghe! Là ai cũng được, ai đó đến ngăn cản cái đề tài này đi! Cho đến giờ phút này, Ấn Hoan mới chịu thừa nhận, thật ra mình vẫn luôn sợ hãi.
Nàng buồn bực, nàng đau lòng, nàng chua xót, thật ra cũng chỉ vì một nguyên nhân, nàng sợ sẽ mất đi hắn.
Không biết từ khi nào, nàng đã quyến luyến sự dịu dàng của hắn, yêu mến tính cách khi ôn hòa khi bá đạo của hắn, cho nên mới luôn kháng cự giờ khắc này.
Đột nhiên sáng tỏ, rốt cuộc đã khiến Ấn Hoan hiểu được tâm ý mình, nhưng cũng đồng thời chạm đến dây cung yếu ớt nhất, mẫn cảm nhất trong lòng nàng, thế nên nàng bắt đầu giãy giụa, không kiềm được mà giãy giụa, nhưng bất luận nàng có giãy giụa cỡ nào, vẫn hoàn toàn không lay động được hắn.
"Buông ta ra!" Nàng hốt hoảng và bất lực thốt lên, quyết định phải biến mất khỏi đây trước khi hắn nói ra đáp án.
"Không, ta sẽ không buông tay." Hắn kiên định nắm tay nàng. "Ta vĩnh viễn sẽ không để cho nàng đi."
"Tại sao?" Hoàng Phủ Thao mặt thối chen miệng, lúc này mới nhận ra hai người đã “nước sôi lửa bỏng” từ lâu.
"Hoàng thượng còn không hiểu sao? Thật ra ngay từ lúc bắt đầu vi thần đã có lựa chọn rồi." Hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, ánh mắt cũng vững như bàn thạch.
"Lựa chọn?" Hoàng Phủ Thao sửng sốt, trong lòng chợt có dự cảm xấu, nhưng lại không kịp chặn miệng mình. "Là ai?"
"Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt." Hắn quay đầu sang nhìn Ấn Hoan, trước mặt mọi người, thận trọng mà kiên định nói ra lựa chọn duy nhất của mình. "Ngay từ khi bắt đầu, người mà ta muốn, chỉ có nàng."
Những lời này, giống như sấm sét giữa trời quang, tất cả mọi người, bao gồm Hoàng Phủ Thao đều bị đánh cho choáng váng. Trong khi đó, Ấn Hoan lại ngây ra như phỗng.
Nàng nhìn hắn, thật lâu không nói nên lời.
Từ nay về sau, ta và nàng mãi mãi không xa rời.
Thì ra, lời cam kết đó, là thật.
Hắn thật không muốn nàng rời đi.
Ở trong lòng ta, nàng rất quan trọng, quan trọng hơn bất cứ ai.
Thình thịch, Ấn Hoan rõ ràng nghe thấy, tim mình nhảy kịch liệt đến mức nào.
Nhớ tới những lời hắn từng nói, nàng mới phát hiện, thì ra mỗi lời của hắn đều đã sớm ghi dấu lên trái tim nàng, không thể xóa nhòa nữa rồi.
Ngay từ khi bắt đầu, người mà ta muốn, chỉ có nàng
Hắn nhìn ánh mắt của nàng, vô cùng nghiêm túc.
Người hắn nhìn là nàng.
Là nàng. . . . . .
Yến tiệc vẫn diễn ra, vũ công trên thuyền hoa vẫn không ngừng xoay tròn theo tiếng đàn sáo, kĩ thuật nhảy tao nhã đẹp mắt, khiến toàn bộ khách khứa mê muội không thể dời mắt, vậy mà trên Lưu Thính Các lại lặng như tờ. Hoàng Phủ Thao ra lệnh một tiếng, tất cả tôi tớ, Thị vệ, Cung nữ, đều nhanh chóng rời khỏi hiện trường, ngay cả Lâu Tây cũng được Hoàng Phủ Hạo Nguyệt dùng ánh mắt ra hiệu, lặng lẽ rời đi.
Trên lầu yên tĩnh, chỉ còn lại Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, Hoàng Phủ Thao và vị thượng khách vẫn chưa thể hồi hồn.
"Hoàng thúc, lời nói vừa rồi, người. . . . . . Chắc không phải nghiêm túc?" Hoàng Phủ Thao giương miệng, tới giờ vẫn không dám tin sự lựa chọn của Hoàng Phủ Hạo Nguyệt.
"Hoàn toàn nghiêm túc." Hoàng Phủ Hạo Nguyệt vẫn nghiêm trang.
Hoàng Phủ Thao liền giận tái mặt. "Hoang đường! Người biết rõ yến tiệc hôm nay là vì chọn vợ cho người mà bày ra, người lại dám trêu trẫm!"
"Từ đầu đến cuối, vi thần đều rất nghiêm túc, chính vì hiểu được tầm quan trọng của yến tiệc này, vi thần mới có thể thận trọng nói ra lời trong lòng vào hôm nay."
Dứt lời, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt nắm chặt tay Ấn Hoan, vẻ mặt kiên định kia, không chỉ mạnh mẽ lay động lòng nàng, mà còn khiến nàng hiểu ra trong nháy mắt, ý nghĩa của đoạn đối thoại đêm đó —— hắn từng nói, ở bên cạnh hắn, hắn không muốn nàng phải chịu chút uất ức nào, cho nên là vì nàng, hắn mới thuận theo ý Hoàng Phủ Thao, bày yến tiệc chọn vợ sao? Vì danh chính ngôn thuận giữ nàng lại, cho nên hắn quyết định, lấy nàng làm vợ sao? Rủ mắt xuống, Ấn Hoan nghe nhịp tim của mình càng ngày càng lớn, tiếng tim đập kịch liệt kia, cơ hồ khiến nàng không nghe được hai ngươi nọ đang cãi vã.
"Nghiêm túc?!" Hoàng Phủ Thao giận đến nỗi nhảy dựng lên từ trên ghế. "Trẫm tốn công sức lựa chọn đến hai mươi tám vị thiên kim khuê tú vì người, người lại không để vào trong mắt, mà yến tiệc trẫm ra sức sắp xếp, người cũng tới trễ, hôm nay, người còn nói nghiêm túc với một thích khách, người thật muốn làm trẫm tức chết hay sao?"
"Hoàng thượng quá lo lắng, vi thần chẳng qua là tuân theo chỉ thị của Hoàng thượng, chọn ra đối tượng trong lòng ngưỡng mộ." Hoàng Phủ Hạo Nguyệt cười cười, vẻ mặt trấn định. "Quân vô hí ngôn, vi thần đã đưa ra lựa chọn, Hoàng thượng có nên hạ chiếu chỉ, để cho vi thần được lấy vợ?”
Để cho hắn lấy vợ? Không, y chỉ muốn lập tức hủy bỏ yến tiệc, sau đó ôm đùi Hoàng thúc, cầu xin hắn đừng vứt bỏ y! Ô ô, thật là quá đáng, mệt cho y còn muốn lấy “mỹ mạo giành chiến thắng”, kết quả các thiên kim tiểu thư, mỹ nhân các nước tới tham dự hoàng thúc không chọn ai, mà cố tình chọn đối tượng khiến y nhức đầu nhất. Nhìn đi! Chính là cái người đang trưng ra vẻ mặt trầm tĩnh làm người ta vừa yêu vừa hận kia.
Từ lần đầu tiên gặp mặt tới nay, nàng không thèm ghé mắt nhìn y, y biết nàng coi thường y, nhưng y cũng không thiếu! Từ đầu đến cuối, y chỉ muốn một mình Hoàng thúc là đủ rồi, nhưng tại sao Hoàng thúc lại cố tình chỉ cần nàng đây? Oa ô, nếu như Hoàng thúc thật sự cưới nàng, vậy về sau y phải đi kể khổ với ai đây? Đang trong lúc Hoàng Phủ Thao không ngừng hối tiếc, lại thình lình xảy ra dị động, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt đưa tay kéo lấy Ấn Hoan, đồng thời ném chén sứ bên cạnh ra xa.
Chén sư trắng vẽ một vòng mơ hồ không thể nhìn rõ trong không trung, nháy mắt sau đó, cùng với tiếng vỡ nát, một mũi tên độc cũng “phập” một tiếng, bị chệch đi cắm vào thân một cây hoa đào.
Nhìn bản lĩnh cao cường của Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, Ấn Hoan không khỏi sửng sốt.
Mặc dù lúc trên xe ngựa nàng đã nhận ra hắn biết võ công, nhưng sau đó xảy ra quá nhiều chuyện, nàng cũng quên phải tìm hiểu rõ ràng, bây giờ xem ra, hắn quả thực có võ công, hơn nữa bản lĩnh có thể còn cao hơn nàng! Hoàng Phủ Thao bị hành động thình lình của Hoàng Phủ Hạo Nguyệt dọa. "Hoàng thúc, sao người lại. . . . . ." "Có thích khách!" Hoàng Phủ Hạo Nguyệt nhẹ giọng trả lời, đồng thời cũng cẩn thận ngó nhìn động tĩnh bốn phía.
Tập kích bất thình lình, cũng không kinh động đến khách khứa, chỉ có Lâu Tây và sáu gã Hộ vệ Hoàng thượng mang tới là phát hiện ra có điều bất thường, vội vàng rút kiếm xông lên Lưu Thính Các, nhưng họ vừa mới bước tới, thì có một đám tôi tớ mặc áo xanh bay ra từ góc tối, đột ngột tung phấn độc màu đỏ.
Trong phút chốc, năm gã Hộ về lập tức ôm lấy cổ họng, hét lên đau đớn rồi ngã vật xuống đất, mặc dù Lâu Tây và một Hộ vệ có võ công khá cao kịp thời bế khí, hiểm hóc tránh được khí độc đánh lén, nhưng cũng không thể nào lập tức chạy tới Lưu Thính Các. Chỉ thấy mười tên áo xanh, vô cùng trật tự bao vây hai người, đao kiếm trong tay không ngừng tấn công về phía họ, dường như muốn ngăn cản không cho họ đi cứu viện.
"Có thích khách! Có ai không, hộ giá! Hộ giá!" Không biết là ai trong đám người phát ra báo động, đám khách khứa mới giật mình phát giác có chuyện xảy ra.
Tiếng đàn sáo trên thuyền hoa bỗng dưng ngưng bặt, khách khứa sợ hãi kinh hô, mười mấy Thị vệ đằng xa nhận ra bất thường, lập tức chạy vội tới từ bốn phương tám hướng.
Một nửa nhóm Thị vệ dẫn tất cả khách khứa lui đến nơi an toàn, nửa kia chia làm hai xông về phía Lâu Tây và Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, nhưng giống như đoán được phương hướng của bọn họ, càng có nhiều tên độc bay ra từ góc tối.
Đám thị vệ cả kinh trong lòng, vội vàng giơ kiếm đánh rơi ám khí.
Mặc dù bọn họ sốt ruột hộ chủ, nhưng kẻ địch ở trong tối, bọn họ ở ngoài sáng, nếu không bắt được phục binh, e khó bảo toàn Hoàng thượng không gặp nạn, mọi người nhìn nhau, sau đó lập tức thay đổi kế hoạch, phi thân tới nơi phát ra tên độc. Vèo! Lại có tên độc đột kích.
Trên Lưu Thính Các, Ấn Hoan linh hoạt kéo tấm khăn gấm trải bàn, tung lên, lấy nhu thắng cương mà đỡ mấy mũi tên độc, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt lẳng lặng dùng chân đá bay mấy cái ghế gỗ, lấy khí thế sấm vang chớp giật mà đánh vào nơi phát ra tên độc, trong phút chốc, mấy tên phục binh nấp sau bụi hoa, lập tức ngã xuống đất không dậy nổi.
"Bốn phía còn có thích khách mai phục, mục tiêu của bọn họ là Hoàng thượng, mau mau bảo vệ Hoàng thượng rời đi." Trên Lưu Thính Các, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt xác định được mục tiêu của thích khách, vẫn gặp biến không sợ hãi mà bảo vệ Hoàng thượng sau lưng. "Ta hiểu." Giống như vẫn chờ đợi câu này của hắn, Ấn Hoan không nói hai lời, lập tức vẫy mạnh đoạn khăn gấm trong tay ra ngoài.
Nháy mắt, mấy mũi tên độc cắm trong khăn, lập tức bắn về phía đám Thị vệ trong phủ đang chiến đấu cùng ba tên áo xanh. Trong chớp mắt, ba gã áo xanh đã ngã xuống đất không dậy nổi, không một ai thoát được.
Thân thủ mạnh mẽ của Ấn Hoan khiến Hoàng Phủ Thao nhìn thấy mà phải trợn mắt há mồm, nhưng y còn chưa kịp phản ứng thì Hoàng Phủ Hạo Nguyệt bên cạnh đã túm lấy y và Ấn Hoan, phóng xuống từ Lưu Thính Các.
"A!" y chỉ kịp hét ra một tiếng, đã có cảm giác hai chân chạm xuống đất.
Vuốt trái tim đang không ngừng nhảy bùm bùm, y cố chống đỡ hai chân xụi lơ, ngước lên trợn mắt nhìn Hoàng Phủ Hạo Nguyệt một cái, oán trách hắn muốn phóng xuống cũng không nói trước một tiếng, hại y thiếu chút nữa té nhào.
Nếu để cho người ta thấy, mặt mũi y biết để vào đâu chứ?
Dưới sự hướng dẫn của hạ nhân, các tân khách đều lần lượt tiến vào các tiểu đình, tiểu hiên bốn phía hồ Yêu Nguyệt, còn Hoàng Phủ Thao và Hoàng Phủ Hạo Nguyệt thì bước lên Lưu Thính Các.
Trong lúc bọn hạ nhân dọn thức ăn lên, thì một chiếc thuyền được trang trí lộng lẫy, cũng bơi ra từ một góc hồ, theo làn nước gợn nhộn nhạo, trên thuyền bỗng truyền tới tiếng sáo trúc êm tai.
Nghe tiếng đàn sáo tuyệt vời kia, mọi người đều lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên thích thú, bị thu hút đến bên bờ, vậy mà sắc mặt Hoàng Phủ Thao đang ngồi ở Lưu Thính Các vẫn không thể tốt lên nổi.
Ban đầu, y cố ý sắp xếp mình không ngồi thưởng nhạc chung với khách khứa, là muốn để Hoàng thúc có thể cẩn thận thưởng thức từng đóa “kiều hoa”, nhưng hiển nhiên, dụng tâm lương khổ của hắn lần này đã uổng phí! Ho nhẹ một tiếng, rốt cuộc Hoàng Phủ Thao cũng không nhịn được mà lên tiếng.
(*)Dụng tâm lương khổ: Dùng nhiều trí lực để suy tính, trong trường hợp này cũng có thể hiểu là muốn tốt cho người khác mà người khác không biết.
"Hoàng thúc này."
"Mời Hoàng thượng nói.” Hoàng Phủ Hạo Nguyệt ngồi ở một bên, từ đầu đến cuối bộ dáng vẫn điềm tĩnh chín chắn.
"Hoàng thúc nghĩ sao về yến tiệc này?"
"Dĩ nhiên là không phản đối."
"Vậy Hoàng thúc có nhớ, yến tiệc này là để chọn vợ cho Hoàng thúc?"
"Vi thần nhớ kỹ trong lòng."
Hít sâu một hơi, Hoàng Phủ Thao tựa như đang cực lực ẩn nhẫn. “Nếu nhớ kỹ trong lòng, vậy Hoàng thúc có thể giải thích tại sao tự dưng lại mang nữ nhân tới?" Hắn hạ thấp giọng, không dấu vết liếc nhìn Ấn Hoan ngồi cùng bàn một cái, ánh mắt như muốn phun lửa.
Nữ nhân này mặt dày tới tham dự bữa tiệc thì thôi đi, lại còn dám ngồi chung bàn với y?! Thật đúng là không biết thẹn! “Thân phận Ấn Hoan đặc biệt, trước nay vẫn ở bên vi thần như hình với bóng, lúc này theo cạnh vi thần, cũng là đương nhiên." Vẻ mặt Hoàng Phủ Hạo Nguyệt vẫn điềm nhiên, nhưng cánh tay dưới khăn gấm trải bàn lại giữ tay Ấn Hoan thật chặt, không cho nàng bỏ đi.
Vẻ mặt nàng khó xử, liếc hắn xin giúp đỡ, hắn lại mỉm cười lắc đầu
Hai người trao đổi ánh mắt, vào mắt Hoàng Phủ Thao lại thành liếc mắt đưa tình, lập tức giận đến mặt mày càng thêm xanh mét.
"Hoang đường! Trẫm khổ tâm thay người sắp xếp bữa tiệc này, cũng không phải là ——"
Hoàng Phủ Hạo Nguyệt nhẹ giọng ngắt lời.
"Vi thần cảm tạ khổ tâm của Hoàng thượng, hai mươi thiên kim kia quả thật là những người tốt nhất."
"Là hai mươi tám thiên kim!" Lần này, không chỉ Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, tất cả mọi người đều nghe được giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Hoàng Phủ Thao.
Bọn hạ nhân không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh hoảng trắng bệch, vội vã lo lắng cho Ấn Hoan.
Thật ra cũng khó trách Hoàng thượng tức giận, Ấn Hoan lấy thân phận khách tham dự tiệc chọn vợ, vốn đã đột ngột, chớ nói chi còn do Vương gia tự tay dắt tới.
Khi nàng xuất hiện ở bữa tiệc thì mọi ngươi gần như đều phải nín thở vì dung nhan của nàng, nhưng sau khi kinh ngạc qua đi, thì ai cũng khiếp sợ —— bọn họ luôn tuân thủ lễ giáo nghiêm ngặt, trước nay vẫn luôn có tư tưởng nam nữ thụ thụ bất thân, Vương gia lại bắt nàng ngồi chung bàn! Mặc dù bọn họ cũng nhìn ra sự khó xử của nàng, nhưng gần vua như gần cọp, lần này Hoàng thượng sẽ làm gì, cũng không ai biết được đâu.
"Thì ra là như vậy." Khóe môi cong nhẹ, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt vẫn thờ ơ trước sự tức giận của Hoàng Phủ Thao. Nhận lấy ấm đồng trong tay người hầu, hắn rót cho mình một ly trà nóng, đang lúc mọi người cho rằng hắn định lấy trà thay rượu, tạ lỗi với Hoàng Phủ Thao, thì lại chính mắt nhìn thấy hắn đặt ly trà trước mặt Ấn Hoan.
Tất cả mọi người đều choáng váng, mà mặt Hoàng Phủ Thao thì đã đen như nghiên mực, nếu không phải bên cạnh có thái giám lôi kéo, sợ là đã trở mặt từ lâu.
"Thời tiết lạnh lẽo, uống chút trà nóng cho bớt lạnh đi."
Nàng lắc đầu, không nhận lấy ly trà kia, mà nhìn thẳng vào hắn.
"Ta phải đi." Đúng vậy, thật sự phải đi, ở lại chỗ này, chỉ khiến cho nàng cảm thấy khó chịu. "Lâu Tây ở lại chỗ này bảo vệ ngài, ta lui xuống dưới quan sát."
Hắn giữ chặt tay của nàng, vẫn không hề có ý định để cho nàng đi.
"Không uống trà nóng, vậy ít nhất cũng ăn chút gì đi, nàng hầu như cũng không đụng đến đồ ăn sáng." Hắn dịu dàng nhìn nàng chăm chú, không quan tâm vẻ mặt kinh ngạc của mọi người và cái nhìn chằm chằm của Hoàng Phủ Thao. Một tay cầm thìa, tự mình múc cho nàng một chén canh nóng. "Ta không đói bụng." Nhìn chén canh nóng kia, câu trả lời của nàng, vẫn là cự tuyệt.
Sở dĩ đi cùng hắn, là lo lắng cho an nguy của hắn, nhưng khi khách khứa đến nhộn nhịp sôi nổi, lòng nàng đã hỗn loạn, lại thít chặt đau đớn đến khó hiểu.
Đúng như hắn nói, những cô nương kia đều là nhân tuyển tốt nhất, ngay cả nàng, cũng không khỏi động lòng bởi sự dịu dàng, uyển chuyển hàm xúc của họ, không cần Hoàng thượng phải tỏ vẻ nhiều, nàng cũng có thể thực sự cảm nhận được, sự tồn tại của mình là dư thừa cỡ nào, hoàn toàn không thích hợp.
"Dù không đói bụng, cũng nên ăn một chút." Ánh mắt của hắn vẫn dịu dàng như thế. "Hay là, để tự tay ta đút nàng ăn?" Chưa dứt, hắn còn đưa ra đề nghị nghe như trêu ghẹo, nhưng người thông minh đều nghe ra được, hắn nghiêm túc. Tất cả mọi người, bao gồm Hoàng Phủ Thao đều chưa từng nhìn thấy Hoàng Phủ hào Nguyệt ân cần như vậy, chớ nói chi là để lấy lòng một cô nương! Náo nhiệt dưới kia không thể tiếp tục hấp dẫn họ, trên Lưu Thính Các, toàn bộ người hầu đều không kiềm được mà mở to mắt, tận mắt nhìn thấy hắn múc canh nóng, đưa lên môi thổi thổi cho nguội, sau đó mới đưa đến bên miệng của nàng, nhẹ giọng dụ dỗ.
"Ăn một hớp nào, cẩn thận nóng."
Lần này, không đợi Hoàng thượng mở miệng phản đối, Ấn Hoan đã phản ứng trước.
Nàng nhanh chóng quay đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn xưa nay vẫn trầm tĩnh, lần đầu tiên xuất hiện phản ứng khác thường, mọi người len lén nhìn trộm, thấy trên gương mặt xinh đẹp vô song còn nổi lên màu đỏ nhàn nhạt, thoạt nhìn là đỏ mặt, nhưng hình như giống bị tức đỏ hơn.
"Ta đã nói rồi, ta ăn không vô!" Nàng quật cường cự tuyệt, khó được nổi nóng.
"Đúng rồi, nếu Ấn cô nương đã nói rõ là không ăn, Hoàng thúc cũng đừng làm khó người khác nữa!" Khó được một lần Hoàng Phủ Thao cũng nhất trí với Ấn Hoan. "Còn nữa, Hoàng thúc cũng nên chú ý trường hợp, hiện giờ việc người nên chú ý là những thiên kim dưới kia, mặc dù người tới là khách, nhưng hoàng thúc vẫn nên lấy hôn nhân của mình làm trọng, Ấn cô nương tự nhiên sẽ có người chăm sóc, hoàng thúc cũng đừng phí tâm." Y dùng giọng nói ôn hòa nhất, che giấu tức giận trong lòng, đồng thời còn khéo léo đưa đẩy, giải thích thân phận Ấn Hoan.
Dưới sự khua môi múa mép của y, dịu dàng săn sóc của Hoàng Phủ Hạo Nguyệt lập tức trở thành sự săn sóc của chủ nhà đối với khách khứa, mọi người nghe vào tai, lại không hề bỏ sót ý tại ngôn ngoại trong lời hắn —— khách cũng chỉ là khách, cho dù có ăn mặc, trang điểm động lòng người thì cuối cùng cũng không thể được chọn làm phượng hoàng.
(*)Ý tại ngôn ngoại: Tức ý ở ngoài lời, chỉ những điều ẩn ý trong lời nói, người nghe tự suy ngẫm và hiểu lấy.
Trong khi bọn hạ nhân quăng cho Ấn Hoan ánh mắt đồng tình thì Hoàng Phủ Hạo Nguyệt đã lên tiếng: "Vậy theo Hoàng thượng, cô nương nào ở đây là xuất sắc nhất?"
"Mỗi vị thiên kim đều là do trẫm tỉ mỉ chọn ra, tự nhiên đều là tốt nhất!" Hất cằm lên, Hoàng Phủ Thao không khỏi hài lòng nói. "Nhưng nếu muốn trẫm lựa chọn, thì dĩ nhiên là thiên kim của Hàn Lâm Học sĩ xuất sắc nhất, luận tướng mạo, luận tài hoa, đều là hạng nhất, ngoài ra, cô gái này còn tinh thông cầm kỳ thi họa, thường ngày trừ thêu thùa, thích nhất là làm thơ, có thể nói sẽ rất tâm đầu ý hợp với Hoàng thúc." Chưa hết, còn có dụng ý khác mà liếc Ấn Hoan một cái.
Ánh mắt khinh miệt này, không đủ đâm lòng nàng bị thương, nhưng cũng đủ để làm nàng khó có thể chịu đựng.
Rốt cuộc tại sao nàng phải ở chỗ này? Rốt cuộc là vì cái gì, chỉ vì một lời nói, một hành động của hắn mà ngây ngẩn đi tới đây? Nàng đúng ra nên ở một góc không ai thấy, vì hắn mà cẩn thân lưu ý tất cả, nếu có gì ngoài ý muốn xảy ra, thì dùng hết sức mình để bảo vệ hắn, việc nàng không nên nhất, chính là ở chỗ này để bị người chỉ trích, mặc người chế nhạo.
Lời ra tiếng vào, nàng đã nghe đủ, không cần thêm ai đến nhắc nhở nàng.
Nàng đã sớm hiểu, vị trí bên cạnh hắn, không thuộc về nàng, bất luận hiện tại hay tương lai, người hắn nên nhìn đều không phải nàng, nên quan tâm, cũng sẽ không là nàng! Khẽ cắn răng, nàng hạ quyết tâm, dùng đến sáu phần sức lực mà giãy giụa lần nữa .
"Nhưng trong phần đông khách khứa ở đây, vi thần chỉ có thể nhìn thấy một người tốt nhất." Khẽ mỉm cười, bàn tay bên dưới không… dao động chút nào.
Hắn vẫn nắm thật chặt cổ tay nàng, không chừa chút khe hở, đồng thời cũng thận trọng không để nàng đau đớn dù chỉ một chút.
Ấn Hoan đầu tiên là sửng sốt nhìn chằm chằm bàn tay bất động như núi kia, tiếp đó lập tức lộ ra vẻ mặt bối rối.
"Là ai?" Không ngờ Hoàng Phủ Hạo Nguyệt sẽ chú ý tới người khác ngoài Ấn Hoan, Hoàng Phủ Thao không khỏi nở nụ cười. "Là thiên kim Lại Bộ Thị Lang, hay là cháu gái Thiếu phó?" Hắn hưng phấn suy đoán, không hề chú ý tới, hai người nọ đang tranh đấu gay gắt.
"Không." Hắn lắc đầu.
“Vậy là nữ nhi của Xiêm la Vương, hay Phỉ Thúy công chúa?" Hoàng Phủ Thao vẫn còn đang phỏng đoán.
Không, không cần nói nữa, nàng không muốn nghe! Là ai cũng được, ai đó đến ngăn cản cái đề tài này đi! Cho đến giờ phút này, Ấn Hoan mới chịu thừa nhận, thật ra mình vẫn luôn sợ hãi.
Nàng buồn bực, nàng đau lòng, nàng chua xót, thật ra cũng chỉ vì một nguyên nhân, nàng sợ sẽ mất đi hắn.
Không biết từ khi nào, nàng đã quyến luyến sự dịu dàng của hắn, yêu mến tính cách khi ôn hòa khi bá đạo của hắn, cho nên mới luôn kháng cự giờ khắc này.
Đột nhiên sáng tỏ, rốt cuộc đã khiến Ấn Hoan hiểu được tâm ý mình, nhưng cũng đồng thời chạm đến dây cung yếu ớt nhất, mẫn cảm nhất trong lòng nàng, thế nên nàng bắt đầu giãy giụa, không kiềm được mà giãy giụa, nhưng bất luận nàng có giãy giụa cỡ nào, vẫn hoàn toàn không lay động được hắn.
"Buông ta ra!" Nàng hốt hoảng và bất lực thốt lên, quyết định phải biến mất khỏi đây trước khi hắn nói ra đáp án.
"Không, ta sẽ không buông tay." Hắn kiên định nắm tay nàng. "Ta vĩnh viễn sẽ không để cho nàng đi."
"Tại sao?" Hoàng Phủ Thao mặt thối chen miệng, lúc này mới nhận ra hai người đã “nước sôi lửa bỏng” từ lâu.
"Hoàng thượng còn không hiểu sao? Thật ra ngay từ lúc bắt đầu vi thần đã có lựa chọn rồi." Hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, ánh mắt cũng vững như bàn thạch.
"Lựa chọn?" Hoàng Phủ Thao sửng sốt, trong lòng chợt có dự cảm xấu, nhưng lại không kịp chặn miệng mình. "Là ai?"
"Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt." Hắn quay đầu sang nhìn Ấn Hoan, trước mặt mọi người, thận trọng mà kiên định nói ra lựa chọn duy nhất của mình. "Ngay từ khi bắt đầu, người mà ta muốn, chỉ có nàng."
Những lời này, giống như sấm sét giữa trời quang, tất cả mọi người, bao gồm Hoàng Phủ Thao đều bị đánh cho choáng váng. Trong khi đó, Ấn Hoan lại ngây ra như phỗng.
Nàng nhìn hắn, thật lâu không nói nên lời.
Từ nay về sau, ta và nàng mãi mãi không xa rời.
Thì ra, lời cam kết đó, là thật.
Hắn thật không muốn nàng rời đi.
Ở trong lòng ta, nàng rất quan trọng, quan trọng hơn bất cứ ai.
Thình thịch, Ấn Hoan rõ ràng nghe thấy, tim mình nhảy kịch liệt đến mức nào.
Nhớ tới những lời hắn từng nói, nàng mới phát hiện, thì ra mỗi lời của hắn đều đã sớm ghi dấu lên trái tim nàng, không thể xóa nhòa nữa rồi.
Ngay từ khi bắt đầu, người mà ta muốn, chỉ có nàng
Hắn nhìn ánh mắt của nàng, vô cùng nghiêm túc.
Người hắn nhìn là nàng.
Là nàng. . . . . .
Yến tiệc vẫn diễn ra, vũ công trên thuyền hoa vẫn không ngừng xoay tròn theo tiếng đàn sáo, kĩ thuật nhảy tao nhã đẹp mắt, khiến toàn bộ khách khứa mê muội không thể dời mắt, vậy mà trên Lưu Thính Các lại lặng như tờ. Hoàng Phủ Thao ra lệnh một tiếng, tất cả tôi tớ, Thị vệ, Cung nữ, đều nhanh chóng rời khỏi hiện trường, ngay cả Lâu Tây cũng được Hoàng Phủ Hạo Nguyệt dùng ánh mắt ra hiệu, lặng lẽ rời đi.
Trên lầu yên tĩnh, chỉ còn lại Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, Hoàng Phủ Thao và vị thượng khách vẫn chưa thể hồi hồn.
"Hoàng thúc, lời nói vừa rồi, người. . . . . . Chắc không phải nghiêm túc?" Hoàng Phủ Thao giương miệng, tới giờ vẫn không dám tin sự lựa chọn của Hoàng Phủ Hạo Nguyệt.
"Hoàn toàn nghiêm túc." Hoàng Phủ Hạo Nguyệt vẫn nghiêm trang.
Hoàng Phủ Thao liền giận tái mặt. "Hoang đường! Người biết rõ yến tiệc hôm nay là vì chọn vợ cho người mà bày ra, người lại dám trêu trẫm!"
"Từ đầu đến cuối, vi thần đều rất nghiêm túc, chính vì hiểu được tầm quan trọng của yến tiệc này, vi thần mới có thể thận trọng nói ra lời trong lòng vào hôm nay."
Dứt lời, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt nắm chặt tay Ấn Hoan, vẻ mặt kiên định kia, không chỉ mạnh mẽ lay động lòng nàng, mà còn khiến nàng hiểu ra trong nháy mắt, ý nghĩa của đoạn đối thoại đêm đó —— hắn từng nói, ở bên cạnh hắn, hắn không muốn nàng phải chịu chút uất ức nào, cho nên là vì nàng, hắn mới thuận theo ý Hoàng Phủ Thao, bày yến tiệc chọn vợ sao? Vì danh chính ngôn thuận giữ nàng lại, cho nên hắn quyết định, lấy nàng làm vợ sao? Rủ mắt xuống, Ấn Hoan nghe nhịp tim của mình càng ngày càng lớn, tiếng tim đập kịch liệt kia, cơ hồ khiến nàng không nghe được hai ngươi nọ đang cãi vã.
"Nghiêm túc?!" Hoàng Phủ Thao giận đến nỗi nhảy dựng lên từ trên ghế. "Trẫm tốn công sức lựa chọn đến hai mươi tám vị thiên kim khuê tú vì người, người lại không để vào trong mắt, mà yến tiệc trẫm ra sức sắp xếp, người cũng tới trễ, hôm nay, người còn nói nghiêm túc với một thích khách, người thật muốn làm trẫm tức chết hay sao?"
"Hoàng thượng quá lo lắng, vi thần chẳng qua là tuân theo chỉ thị của Hoàng thượng, chọn ra đối tượng trong lòng ngưỡng mộ." Hoàng Phủ Hạo Nguyệt cười cười, vẻ mặt trấn định. "Quân vô hí ngôn, vi thần đã đưa ra lựa chọn, Hoàng thượng có nên hạ chiếu chỉ, để cho vi thần được lấy vợ?”
Để cho hắn lấy vợ? Không, y chỉ muốn lập tức hủy bỏ yến tiệc, sau đó ôm đùi Hoàng thúc, cầu xin hắn đừng vứt bỏ y! Ô ô, thật là quá đáng, mệt cho y còn muốn lấy “mỹ mạo giành chiến thắng”, kết quả các thiên kim tiểu thư, mỹ nhân các nước tới tham dự hoàng thúc không chọn ai, mà cố tình chọn đối tượng khiến y nhức đầu nhất. Nhìn đi! Chính là cái người đang trưng ra vẻ mặt trầm tĩnh làm người ta vừa yêu vừa hận kia.
Từ lần đầu tiên gặp mặt tới nay, nàng không thèm ghé mắt nhìn y, y biết nàng coi thường y, nhưng y cũng không thiếu! Từ đầu đến cuối, y chỉ muốn một mình Hoàng thúc là đủ rồi, nhưng tại sao Hoàng thúc lại cố tình chỉ cần nàng đây? Oa ô, nếu như Hoàng thúc thật sự cưới nàng, vậy về sau y phải đi kể khổ với ai đây? Đang trong lúc Hoàng Phủ Thao không ngừng hối tiếc, lại thình lình xảy ra dị động, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt đưa tay kéo lấy Ấn Hoan, đồng thời ném chén sứ bên cạnh ra xa.
Chén sư trắng vẽ một vòng mơ hồ không thể nhìn rõ trong không trung, nháy mắt sau đó, cùng với tiếng vỡ nát, một mũi tên độc cũng “phập” một tiếng, bị chệch đi cắm vào thân một cây hoa đào.
Nhìn bản lĩnh cao cường của Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, Ấn Hoan không khỏi sửng sốt.
Mặc dù lúc trên xe ngựa nàng đã nhận ra hắn biết võ công, nhưng sau đó xảy ra quá nhiều chuyện, nàng cũng quên phải tìm hiểu rõ ràng, bây giờ xem ra, hắn quả thực có võ công, hơn nữa bản lĩnh có thể còn cao hơn nàng! Hoàng Phủ Thao bị hành động thình lình của Hoàng Phủ Hạo Nguyệt dọa. "Hoàng thúc, sao người lại. . . . . ." "Có thích khách!" Hoàng Phủ Hạo Nguyệt nhẹ giọng trả lời, đồng thời cũng cẩn thận ngó nhìn động tĩnh bốn phía.
Tập kích bất thình lình, cũng không kinh động đến khách khứa, chỉ có Lâu Tây và sáu gã Hộ vệ Hoàng thượng mang tới là phát hiện ra có điều bất thường, vội vàng rút kiếm xông lên Lưu Thính Các, nhưng họ vừa mới bước tới, thì có một đám tôi tớ mặc áo xanh bay ra từ góc tối, đột ngột tung phấn độc màu đỏ.
Trong phút chốc, năm gã Hộ về lập tức ôm lấy cổ họng, hét lên đau đớn rồi ngã vật xuống đất, mặc dù Lâu Tây và một Hộ vệ có võ công khá cao kịp thời bế khí, hiểm hóc tránh được khí độc đánh lén, nhưng cũng không thể nào lập tức chạy tới Lưu Thính Các. Chỉ thấy mười tên áo xanh, vô cùng trật tự bao vây hai người, đao kiếm trong tay không ngừng tấn công về phía họ, dường như muốn ngăn cản không cho họ đi cứu viện.
"Có thích khách! Có ai không, hộ giá! Hộ giá!" Không biết là ai trong đám người phát ra báo động, đám khách khứa mới giật mình phát giác có chuyện xảy ra.
Tiếng đàn sáo trên thuyền hoa bỗng dưng ngưng bặt, khách khứa sợ hãi kinh hô, mười mấy Thị vệ đằng xa nhận ra bất thường, lập tức chạy vội tới từ bốn phương tám hướng.
Một nửa nhóm Thị vệ dẫn tất cả khách khứa lui đến nơi an toàn, nửa kia chia làm hai xông về phía Lâu Tây và Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, nhưng giống như đoán được phương hướng của bọn họ, càng có nhiều tên độc bay ra từ góc tối.
Đám thị vệ cả kinh trong lòng, vội vàng giơ kiếm đánh rơi ám khí.
Mặc dù bọn họ sốt ruột hộ chủ, nhưng kẻ địch ở trong tối, bọn họ ở ngoài sáng, nếu không bắt được phục binh, e khó bảo toàn Hoàng thượng không gặp nạn, mọi người nhìn nhau, sau đó lập tức thay đổi kế hoạch, phi thân tới nơi phát ra tên độc. Vèo! Lại có tên độc đột kích.
Trên Lưu Thính Các, Ấn Hoan linh hoạt kéo tấm khăn gấm trải bàn, tung lên, lấy nhu thắng cương mà đỡ mấy mũi tên độc, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt lẳng lặng dùng chân đá bay mấy cái ghế gỗ, lấy khí thế sấm vang chớp giật mà đánh vào nơi phát ra tên độc, trong phút chốc, mấy tên phục binh nấp sau bụi hoa, lập tức ngã xuống đất không dậy nổi.
"Bốn phía còn có thích khách mai phục, mục tiêu của bọn họ là Hoàng thượng, mau mau bảo vệ Hoàng thượng rời đi." Trên Lưu Thính Các, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt xác định được mục tiêu của thích khách, vẫn gặp biến không sợ hãi mà bảo vệ Hoàng thượng sau lưng. "Ta hiểu." Giống như vẫn chờ đợi câu này của hắn, Ấn Hoan không nói hai lời, lập tức vẫy mạnh đoạn khăn gấm trong tay ra ngoài.
Nháy mắt, mấy mũi tên độc cắm trong khăn, lập tức bắn về phía đám Thị vệ trong phủ đang chiến đấu cùng ba tên áo xanh. Trong chớp mắt, ba gã áo xanh đã ngã xuống đất không dậy nổi, không một ai thoát được.
Thân thủ mạnh mẽ của Ấn Hoan khiến Hoàng Phủ Thao nhìn thấy mà phải trợn mắt há mồm, nhưng y còn chưa kịp phản ứng thì Hoàng Phủ Hạo Nguyệt bên cạnh đã túm lấy y và Ấn Hoan, phóng xuống từ Lưu Thính Các.
"A!" y chỉ kịp hét ra một tiếng, đã có cảm giác hai chân chạm xuống đất.
Vuốt trái tim đang không ngừng nhảy bùm bùm, y cố chống đỡ hai chân xụi lơ, ngước lên trợn mắt nhìn Hoàng Phủ Hạo Nguyệt một cái, oán trách hắn muốn phóng xuống cũng không nói trước một tiếng, hại y thiếu chút nữa té nhào.
Nếu để cho người ta thấy, mặt mũi y biết để vào đâu chứ?
Bình luận truyện