Vượng Gia Tiểu Nông Nữ
Chương 6
Edit: Xíu.
Thảo luận về vấn đề nuôi heo rất nhanh được dừng lại, nhưng Chương Vân lại để trong lòng, dù sao vẫn phải nghĩ ra biện pháp bằng không chỉ dựa và thu hoạch mùa màng tốt cũng chỉ no cái bụng.
Chờ mảnh đất trồng rau mới phân xới tốt, giọng nói Chu thị cũng vang lên: " Cha nó, cơm chiều nấu xong rồi, mọi người nghỉ ngơi đi chờ ăn xong lại làm tiếp".
"Dạ nương, đến đây". Chương Trình cao giọng đáp ứng, sau đó hai cha con thu dọn nông cụ khiêng ra đất trồng rau, mang theo Chương Vân, Chương Hưng trở về sân.
Chương Hữu Khánh khoát tay bảo mấy đứa đi rửa tay, tự mình dọn rửa nông cụ, đem thùng gỗ đựng phân,cái cuốc, đinh ba,xẻng đều lau rửa sạch sẽ rồi mới rửa tay đi vào nhà chính ngồi ăn cơm.
Vừa ngồi xuống, thì thấy Chu thị cầm đũa đánh mu bàn tay Chương Hưng nói:" con gắp vừa thôi chừa lại cho tỷ con, đây là làm cho tỷ con bồi bổ".
Chương Hưng vừa nghe thấy liền rụt đũa hướng đĩa trứng trở về." Nương , con ăn không bao nhiều, mọi người cùng ăn đi". Chương Vân vội gắp hai đũa trứng gà rồi đem bát trứng gà ở trước mặt nàng để ở giữa bàn, quay đầu gắp tần ô, đồ ăn khác.
Đã bị nương nói qua Chương Hưng tự nhiên không dám gắp nhiều, Chu thị nói vài câu bảo Chương Vân ăn nhiều một chút, sau không nói gì nữa. Người một nhà ăn cơm gạo lứt trộn vài đũa xong bựa, chờ Chu thị dọn xong bát đũa rồi đi vào đông phòng chỉ thấy Chương Hữu Khánh ngồi một bên cúi đầu bện sọt trúc.
"Trời tối, sao không thắp lửa đèn?". Chu thị đi vào lấy đá lửa trên bàn thắp đèn.
" Bên ngoài trời còn chưa tối hẳn, ta còn thấy được nên không thắp đèn tốn dầu". Chương Hữu Khánh trả lời vài câu, trên tay tiếp tục bện sọt.
" Vào đi, bên trong thắp đèn sáng thấy rõ, vừa vặn ta cũng muốn sửa quần cho Hưng Tử". Chu thị vừa nói tay liền lấy châm tuyến trong khay ra, muốn may vá đai quần liền tiến chỗ ngọn đèn, Chương Hữu Khánh cũng chuyển băng ghế lại, có ngọn đèn chiếu sáng, việc nhanh hơn một chút.
Hai vợ chồng cúi đầu làm việc, Chương Trình đi đến liền kêu" Cha,nương" rồi ngồi xuống mép kháng.
"Trình Tử, chuyện gì?". Chu thị dừng tay, ngẩng đầu nhìn con.
"Còn không phải chuyện Thiết Toả, Thường Mãn đánh nhau". Chương Trình từ đầu chí cuối đem chuyện hai người đánh nhau nói qua cho cha mẹ biết, Chương Hữa Khánh dừng việc trên tay nghe, Chu thị càng nghe càng căm tức, chờ nghe xong tay dùng lực vỗ mạnh cái bàn mắng: "Vân nhi đã bị liên luỵ thành ra như vậy rồi, nay hai tiểu tử kia náo loạn như vậy, còn ngại lời đồn đại không đủ nhiều sao".
Chương Hữu Khánh ngày thường chất phát cũng bị tức đến dậm chân, chính là mồm mép không lưu loát như Chu thị nhất thời không biết mắng cái gì cho tốt.
Chương Trình thấy cha mẹ như vậy, biết bọn họ là đau lòng khuê nữ, trong lòng hắn cũng tức nhưng việc trước mắt không phải mắng hai ba câu là không có việc gì, phải tìm cách mới: " Cha, nương chúng ta phải nghĩ ra biện pháp tốt để Vân nhi tránh đầu sóng ngọn gió, miễn cho muội ấy suy nghĩ lung tung rồi hại thân thể".
Chu thị mặc dù tức giận nhưng nghe xong lời nói của con trai, đầu óc tỉnh táo hơn đột nhiên nghĩ đến chuyện tốt vội nói:" Cha nó, mấy ngày trước nương ta đến nói năm nay bông vải thu hoạch tốt, chờ thu hoạch xong qua mấy ngày đem lên trấn bán, còn thừa lại cho nhà chúng ta làm hai cái chăn mới, chàng còn nhớ không?".
Chương Hữu Khánh gật đầu không hé, có chút không hiểu nhìn Chu thị, không hiểu vì sao nàng nhắc đến việc này, Chu thị liền vội nói:" Ta hôm nay xem Vân nhi phân nửa cũng tốt lắm rồi, nương ta bên kia cũng vội muốn Vân nhi đi qua bên kia vài ngày, liền có thể giúp được việc gì thì giúp, coi như giải sầu ".
Cái biện pháp này Chương Hữu Khánh và Chương Trình cảm thấy rất tốt, tất cả đều đồng ý, như vậy vợ chồng liền định xuống, chờ ngày hôm sau Chương Vân tỉnh dậy Chu thị liền nói với nàng.
"Nương, con nếu như đi nhà bà ngoại, trong nhà vừa mới làm miếng đất trồng rau mới, hơn nựa là thời vụ rất bận rộn, con ở nhà giúp việc nhà nương có thời gian xuống ruộng." Chương Vân rất không muốn đi sang bên bà ngoại, dù sao bên kia nàng cũng xa lạ hơn nựa nàng con nhớ chuyện đất trồng rau mới, phải tìm biện pháp có tốt lương thựctrong nhà và nuôi heo.
"Con ngốc, cũng không phải không trở lại, chỉ đến đó mấy ngày chờ bông vải bán xong nhờ đại cữu đưa con trở về là được, trong nhà con không cần quan tâm, mảnh đất trồng rau mới kia cũng không trì hoãn buổi sáng cha ngươi đi xuống ruộng sau đó trở về đem hạt giống ra đi nhà khác đổi một chút, có phải con muốn loại giống gì, nương bảo cha con đi ra ngoài đổi về trồng cho con". Chu thị cười nói, Chương Vân nghe xong quả thật không có gì lo lắng liền đồng ý chuyện này.
Chu thị thấy con gái đồng ý, vội đem cây ngô trong tay ném đi theo băng ghế đứng dậy nói: "Vậy con đi thu dọn muốn đem theo cái gì đi, nương đi kêu đại ca con trở về, bảo nó đưa con đi".
Chu thị vội vội vàng vàng đi ra cửa, Chương Vân đi vào phòng nhìn xung quanh, trừ cái kháng,bàn còn có giá chậu rửa mặt, trang hộp, gương đồng, son phấn này đó của nữ nhi liền không có, thật sự không có gì thu thập. Sau đó chả tóc, trèo lên phía đầu kháng gần lò sưởi lấy bộ quần áo cũ, cái lược, dây cột tóc cùng bao bố.
Cầm bao đồ đi ra khỏi phòng, một lần nựa ngồi băng ghế tảy hạt ngô, qua một hồi Chương Trình gấp gáp trở về đi lên giúp nàng cầm đồ đi đầu ra ngoài, Chương Vân liền đứng dậy đi theo sau ra ngoài.
Đây vẫn là lần đầu Chương Vân đến đây đi ra ngoài khỏi nhà mình, tuy rằng trong đầu vẫn nhớ hình ảnh của một thôn nhỏ.
Ra khỏi nhà liền thấy núi trùng trùng điệp điệp trước mắt xanh tươi vây quanh toàn bộ thôn Thanh Truân Lĩnh, nhà bọn họ dựa lưng vào Thanh Truân Lĩnh, đi theo Chương Trình một hồi thấy khung cảnh thanh tịnh, trong suối nước lượn lờ đầy bèo bên mép suối, còn có thể nhìn thấy vài tiểu tử nhỏ đang cắt rau dại cho heo, ở nơi xa xa thấp thoáng bóng dáng các loại hoa màu trên đất với những con người bận rộn làm việc.
Chính mắt nhìn thấy quang cảnh, không khí đều mang chút bùn đất cây cỏ xanh biếc, cùng đời sau bị công nghiệp hoá làm ô nhiễm môi trường quả thực khác một trời một vực, làm cho con người Chương Vân toàn bộ thể xác và tinh thần đều cực kỳ khoan khoái vui sướng.
Chương Vân bị khung cảnh tươi mát ở nông thôn mê hoặc đầu óc, thẳng đến khi ra đến cửa thôn nàng còn hiểu ra trong thôn thật sự là một nơi sơn thuỷ hữu tình a,nếu ở hiện đại thật sự rất khó tìm không chỉ như vậy ngọn núi kia, dòng sông bên trong có rất nhiều tài nguyên thiên nhiên, nếu biết khai thác tốt có thể đem đến trong thôn một nguồn sinh ý tốt.
Chương Vân một đường suy nghĩ, miệng câu được câu không cùng đại ca trò chuyện, đi ước chừng một canh giờ liền đến nhà bà ngoại ở Hạ Hoè thôn.
Nhà bà ngoại ở thôn tây, Chương Trình quen hướng mang tiểu muội đi phía tây thôn, vòng qua một từ đường, rồi đi lên một đoạn đường liền đến nhà bà ngoại.
Chương Trình lập tức mang theo Chương Vân đi vào nhà, nhìn thấy người trong nhà liền kêu: " Lan nhi, ngươi ở nhà một mình à".
Chu Lan đang ngồi ở băng nghế thái rau khô, nghe được tiếng gọi liền ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy Chương Trình cùng Chương Vân trên mặt liền nở nụ cười, buông dao xuống đứng dậy:". Nha, biểu ca Vân nhi sao các người đến đây, cha mẹ ta cùng bà nội đi ra ruộng rồi".
"Ừ, Vân nhi muội ở lại đây, ca đi ra đồng nói bà ngoại một tiếng rồi đi về". Chương Trình quay người phân phó Chương Vân rồi nói Chu Lan: " Nương ta bảo Vân nhi đến nhà bà ngoại ở mấy ngày, ta đưa muối ấy tới rồi, trong nhà lúc này rất vội, ta không ở lại được".
"Biểu ca đừng nóng vội đi, hôm qua nương ta sao đậu phộng, huynh đợi một chút ta đi lấy bỏ bao, huynh mang về cho Hưng Tử ăn vặt". Chu Lan nói rồi bỏ chạy vào phòng bếp, từ trong rổ lấy ra mấy nắm đậu phộng dùng lá sen gói lại mang ra đưa cho Chương Trình.
Chương Trình cũng không khách khí cầm lấy rồi chạy đi. Chu Lan lôi kéo Chương Vân chân đá văng con chó chạy vòng quanh cười nói:" Vân nhi mau ngồi xuống đây".
Kéo Chương Vân ngồi xuống ghế sau đó nhận đồ trên vai nàng đưa vào trong buồng , rồi đi ra ngồi xuống bên người nàng trong tay tiếp tục lấy dao cắt rau, miệng cũng không nhàn rỗi: " Vân nhi muội thật lâu không có tới, mấy ngày nay trong nhà hơi vội chờ rảnh chúng ta đi thăm Mơ tỷ, nang mấy hôm trước vừa sinh con, ta cũng chưa nhìn qua".
"Dạ , biểu tỷ ". Chương Vân ngồi ngoan ngoãn, quay người nhìn về phía Chu Lan, nàng là con gái nhà đại cữu lớn hơn nàng hai tuổi, bộ dạng cũng bằng nàng nhưng cao hơn một cái đầu, người nhìn khỏe mạnh, mặt mũi vui vẻ.
Hai người như vậy ngồi nói chuyện một hồi, Chương Vân nghĩ đến người trong nhà cũng không thể không làm chút việc, vì thế nhận xung phong giúp đỡ cho gà, heo ăn, nhà đại cữu nuôi heo mẹ, mặt khác còn có ba heo con vòng quanh heo mẹ, sợ đoạt mất không được ăn.
Chương Vân trong lòng nghĩ chuyện nhà mình nuôi heo, cẩn thận nhìn trong thùng thức ăn heo, quả thực cũng không có cái gì, chỉ là thức ăn hỗn tạp với nước, thật sự không nhìn ra cái gì nấu thành, ngó nghiêng nửa ngày liền buông tha.
Chờ Chương Vân mang theo thùng không đựng thức ăn heo đi ra, bên ngoài sân truyền tiếng gọi: "Vân nhi mau đến bà ngoại nhìn một cái, nương ngươi thật là, ngươi sinh bệnh cũng không nói cho bà một tiếng bà sớm đi lại thăm ngươi". Bà ngoại Lí thị hùng hùng hổ hổ chạy vài trong nhà, thấy Chương Vân vội tiếp nhận thùng gỗ trong tay nàng liền nói:" Thân mình vừa mới tốt, sao còn đi làm việc này".
" Bà ngoại, cháu không sao, thân mình cũng tốt lắm rồi, bằng không nương cũng không cho cháu đi lại đây". Chương Vân nghe Lí thị nói lời yêu thương, ban đầu cảm giác xa cách liền tan tác.
" Sinh bệnh nặng cũng không phải đùa giỡn, dù tốt rồi nhưng thân mình vẫn bị yếu đi, cũng không thể để mệt nhọc, bà ngoại cùng đại cữu, nhị cữu, tam cữu bọn họ cùng các mợ, biểu ca nhân thủ cũng đủ, không cần cháu phải làm gì vội, ở đây vài ngày dưỡng minh cho tốt rồi trở về ". Lí thị lôi kéo Chương Vân ngồi xuống, tinh tế xem khí sắc nàng, rồi đứng lên.
Một bên Chu Lan đi tới nói:" Vân nhi muôi bệnh sao không nói sớm, thân mình không tốt, không cần hỗ trợ có ta còn có nhà nhị thúc Hạnh nhi, Hà nhi dọn dẹp nấu nướng vài cái là xong".
Thấy các nàng đều quan tâm mình như vậy, Chương Vân cũng không làm phật ý các nàng, liên đáp ứng ngồi xuống, Lí thị trên nặt nổi lên ý cười, lôi kéo Chương Vân nói chuyện hỏi đông hỏi tây, nàng nhất nhất đáp, qua một hồi Chu Lan liền đứng dậy đi phòng bếp nấu cơm chiều, Lí thị tiếp nhânn tiếp việc Chu Lan thái rau.
Buổi trưa rất nhanh liền qua đi, chạng vạng các cậu mợ, biểu ca tất cả đều gánh bông trở về.
Thảo luận về vấn đề nuôi heo rất nhanh được dừng lại, nhưng Chương Vân lại để trong lòng, dù sao vẫn phải nghĩ ra biện pháp bằng không chỉ dựa và thu hoạch mùa màng tốt cũng chỉ no cái bụng.
Chờ mảnh đất trồng rau mới phân xới tốt, giọng nói Chu thị cũng vang lên: " Cha nó, cơm chiều nấu xong rồi, mọi người nghỉ ngơi đi chờ ăn xong lại làm tiếp".
"Dạ nương, đến đây". Chương Trình cao giọng đáp ứng, sau đó hai cha con thu dọn nông cụ khiêng ra đất trồng rau, mang theo Chương Vân, Chương Hưng trở về sân.
Chương Hữu Khánh khoát tay bảo mấy đứa đi rửa tay, tự mình dọn rửa nông cụ, đem thùng gỗ đựng phân,cái cuốc, đinh ba,xẻng đều lau rửa sạch sẽ rồi mới rửa tay đi vào nhà chính ngồi ăn cơm.
Vừa ngồi xuống, thì thấy Chu thị cầm đũa đánh mu bàn tay Chương Hưng nói:" con gắp vừa thôi chừa lại cho tỷ con, đây là làm cho tỷ con bồi bổ".
Chương Hưng vừa nghe thấy liền rụt đũa hướng đĩa trứng trở về." Nương , con ăn không bao nhiều, mọi người cùng ăn đi". Chương Vân vội gắp hai đũa trứng gà rồi đem bát trứng gà ở trước mặt nàng để ở giữa bàn, quay đầu gắp tần ô, đồ ăn khác.
Đã bị nương nói qua Chương Hưng tự nhiên không dám gắp nhiều, Chu thị nói vài câu bảo Chương Vân ăn nhiều một chút, sau không nói gì nữa. Người một nhà ăn cơm gạo lứt trộn vài đũa xong bựa, chờ Chu thị dọn xong bát đũa rồi đi vào đông phòng chỉ thấy Chương Hữu Khánh ngồi một bên cúi đầu bện sọt trúc.
"Trời tối, sao không thắp lửa đèn?". Chu thị đi vào lấy đá lửa trên bàn thắp đèn.
" Bên ngoài trời còn chưa tối hẳn, ta còn thấy được nên không thắp đèn tốn dầu". Chương Hữu Khánh trả lời vài câu, trên tay tiếp tục bện sọt.
" Vào đi, bên trong thắp đèn sáng thấy rõ, vừa vặn ta cũng muốn sửa quần cho Hưng Tử". Chu thị vừa nói tay liền lấy châm tuyến trong khay ra, muốn may vá đai quần liền tiến chỗ ngọn đèn, Chương Hữu Khánh cũng chuyển băng ghế lại, có ngọn đèn chiếu sáng, việc nhanh hơn một chút.
Hai vợ chồng cúi đầu làm việc, Chương Trình đi đến liền kêu" Cha,nương" rồi ngồi xuống mép kháng.
"Trình Tử, chuyện gì?". Chu thị dừng tay, ngẩng đầu nhìn con.
"Còn không phải chuyện Thiết Toả, Thường Mãn đánh nhau". Chương Trình từ đầu chí cuối đem chuyện hai người đánh nhau nói qua cho cha mẹ biết, Chương Hữa Khánh dừng việc trên tay nghe, Chu thị càng nghe càng căm tức, chờ nghe xong tay dùng lực vỗ mạnh cái bàn mắng: "Vân nhi đã bị liên luỵ thành ra như vậy rồi, nay hai tiểu tử kia náo loạn như vậy, còn ngại lời đồn đại không đủ nhiều sao".
Chương Hữu Khánh ngày thường chất phát cũng bị tức đến dậm chân, chính là mồm mép không lưu loát như Chu thị nhất thời không biết mắng cái gì cho tốt.
Chương Trình thấy cha mẹ như vậy, biết bọn họ là đau lòng khuê nữ, trong lòng hắn cũng tức nhưng việc trước mắt không phải mắng hai ba câu là không có việc gì, phải tìm cách mới: " Cha, nương chúng ta phải nghĩ ra biện pháp tốt để Vân nhi tránh đầu sóng ngọn gió, miễn cho muội ấy suy nghĩ lung tung rồi hại thân thể".
Chu thị mặc dù tức giận nhưng nghe xong lời nói của con trai, đầu óc tỉnh táo hơn đột nhiên nghĩ đến chuyện tốt vội nói:" Cha nó, mấy ngày trước nương ta đến nói năm nay bông vải thu hoạch tốt, chờ thu hoạch xong qua mấy ngày đem lên trấn bán, còn thừa lại cho nhà chúng ta làm hai cái chăn mới, chàng còn nhớ không?".
Chương Hữu Khánh gật đầu không hé, có chút không hiểu nhìn Chu thị, không hiểu vì sao nàng nhắc đến việc này, Chu thị liền vội nói:" Ta hôm nay xem Vân nhi phân nửa cũng tốt lắm rồi, nương ta bên kia cũng vội muốn Vân nhi đi qua bên kia vài ngày, liền có thể giúp được việc gì thì giúp, coi như giải sầu ".
Cái biện pháp này Chương Hữu Khánh và Chương Trình cảm thấy rất tốt, tất cả đều đồng ý, như vậy vợ chồng liền định xuống, chờ ngày hôm sau Chương Vân tỉnh dậy Chu thị liền nói với nàng.
"Nương, con nếu như đi nhà bà ngoại, trong nhà vừa mới làm miếng đất trồng rau mới, hơn nựa là thời vụ rất bận rộn, con ở nhà giúp việc nhà nương có thời gian xuống ruộng." Chương Vân rất không muốn đi sang bên bà ngoại, dù sao bên kia nàng cũng xa lạ hơn nựa nàng con nhớ chuyện đất trồng rau mới, phải tìm biện pháp có tốt lương thựctrong nhà và nuôi heo.
"Con ngốc, cũng không phải không trở lại, chỉ đến đó mấy ngày chờ bông vải bán xong nhờ đại cữu đưa con trở về là được, trong nhà con không cần quan tâm, mảnh đất trồng rau mới kia cũng không trì hoãn buổi sáng cha ngươi đi xuống ruộng sau đó trở về đem hạt giống ra đi nhà khác đổi một chút, có phải con muốn loại giống gì, nương bảo cha con đi ra ngoài đổi về trồng cho con". Chu thị cười nói, Chương Vân nghe xong quả thật không có gì lo lắng liền đồng ý chuyện này.
Chu thị thấy con gái đồng ý, vội đem cây ngô trong tay ném đi theo băng ghế đứng dậy nói: "Vậy con đi thu dọn muốn đem theo cái gì đi, nương đi kêu đại ca con trở về, bảo nó đưa con đi".
Chu thị vội vội vàng vàng đi ra cửa, Chương Vân đi vào phòng nhìn xung quanh, trừ cái kháng,bàn còn có giá chậu rửa mặt, trang hộp, gương đồng, son phấn này đó của nữ nhi liền không có, thật sự không có gì thu thập. Sau đó chả tóc, trèo lên phía đầu kháng gần lò sưởi lấy bộ quần áo cũ, cái lược, dây cột tóc cùng bao bố.
Cầm bao đồ đi ra khỏi phòng, một lần nựa ngồi băng ghế tảy hạt ngô, qua một hồi Chương Trình gấp gáp trở về đi lên giúp nàng cầm đồ đi đầu ra ngoài, Chương Vân liền đứng dậy đi theo sau ra ngoài.
Đây vẫn là lần đầu Chương Vân đến đây đi ra ngoài khỏi nhà mình, tuy rằng trong đầu vẫn nhớ hình ảnh của một thôn nhỏ.
Ra khỏi nhà liền thấy núi trùng trùng điệp điệp trước mắt xanh tươi vây quanh toàn bộ thôn Thanh Truân Lĩnh, nhà bọn họ dựa lưng vào Thanh Truân Lĩnh, đi theo Chương Trình một hồi thấy khung cảnh thanh tịnh, trong suối nước lượn lờ đầy bèo bên mép suối, còn có thể nhìn thấy vài tiểu tử nhỏ đang cắt rau dại cho heo, ở nơi xa xa thấp thoáng bóng dáng các loại hoa màu trên đất với những con người bận rộn làm việc.
Chính mắt nhìn thấy quang cảnh, không khí đều mang chút bùn đất cây cỏ xanh biếc, cùng đời sau bị công nghiệp hoá làm ô nhiễm môi trường quả thực khác một trời một vực, làm cho con người Chương Vân toàn bộ thể xác và tinh thần đều cực kỳ khoan khoái vui sướng.
Chương Vân bị khung cảnh tươi mát ở nông thôn mê hoặc đầu óc, thẳng đến khi ra đến cửa thôn nàng còn hiểu ra trong thôn thật sự là một nơi sơn thuỷ hữu tình a,nếu ở hiện đại thật sự rất khó tìm không chỉ như vậy ngọn núi kia, dòng sông bên trong có rất nhiều tài nguyên thiên nhiên, nếu biết khai thác tốt có thể đem đến trong thôn một nguồn sinh ý tốt.
Chương Vân một đường suy nghĩ, miệng câu được câu không cùng đại ca trò chuyện, đi ước chừng một canh giờ liền đến nhà bà ngoại ở Hạ Hoè thôn.
Nhà bà ngoại ở thôn tây, Chương Trình quen hướng mang tiểu muội đi phía tây thôn, vòng qua một từ đường, rồi đi lên một đoạn đường liền đến nhà bà ngoại.
Chương Trình lập tức mang theo Chương Vân đi vào nhà, nhìn thấy người trong nhà liền kêu: " Lan nhi, ngươi ở nhà một mình à".
Chu Lan đang ngồi ở băng nghế thái rau khô, nghe được tiếng gọi liền ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy Chương Trình cùng Chương Vân trên mặt liền nở nụ cười, buông dao xuống đứng dậy:". Nha, biểu ca Vân nhi sao các người đến đây, cha mẹ ta cùng bà nội đi ra ruộng rồi".
"Ừ, Vân nhi muội ở lại đây, ca đi ra đồng nói bà ngoại một tiếng rồi đi về". Chương Trình quay người phân phó Chương Vân rồi nói Chu Lan: " Nương ta bảo Vân nhi đến nhà bà ngoại ở mấy ngày, ta đưa muối ấy tới rồi, trong nhà lúc này rất vội, ta không ở lại được".
"Biểu ca đừng nóng vội đi, hôm qua nương ta sao đậu phộng, huynh đợi một chút ta đi lấy bỏ bao, huynh mang về cho Hưng Tử ăn vặt". Chu Lan nói rồi bỏ chạy vào phòng bếp, từ trong rổ lấy ra mấy nắm đậu phộng dùng lá sen gói lại mang ra đưa cho Chương Trình.
Chương Trình cũng không khách khí cầm lấy rồi chạy đi. Chu Lan lôi kéo Chương Vân chân đá văng con chó chạy vòng quanh cười nói:" Vân nhi mau ngồi xuống đây".
Kéo Chương Vân ngồi xuống ghế sau đó nhận đồ trên vai nàng đưa vào trong buồng , rồi đi ra ngồi xuống bên người nàng trong tay tiếp tục lấy dao cắt rau, miệng cũng không nhàn rỗi: " Vân nhi muội thật lâu không có tới, mấy ngày nay trong nhà hơi vội chờ rảnh chúng ta đi thăm Mơ tỷ, nang mấy hôm trước vừa sinh con, ta cũng chưa nhìn qua".
"Dạ , biểu tỷ ". Chương Vân ngồi ngoan ngoãn, quay người nhìn về phía Chu Lan, nàng là con gái nhà đại cữu lớn hơn nàng hai tuổi, bộ dạng cũng bằng nàng nhưng cao hơn một cái đầu, người nhìn khỏe mạnh, mặt mũi vui vẻ.
Hai người như vậy ngồi nói chuyện một hồi, Chương Vân nghĩ đến người trong nhà cũng không thể không làm chút việc, vì thế nhận xung phong giúp đỡ cho gà, heo ăn, nhà đại cữu nuôi heo mẹ, mặt khác còn có ba heo con vòng quanh heo mẹ, sợ đoạt mất không được ăn.
Chương Vân trong lòng nghĩ chuyện nhà mình nuôi heo, cẩn thận nhìn trong thùng thức ăn heo, quả thực cũng không có cái gì, chỉ là thức ăn hỗn tạp với nước, thật sự không nhìn ra cái gì nấu thành, ngó nghiêng nửa ngày liền buông tha.
Chờ Chương Vân mang theo thùng không đựng thức ăn heo đi ra, bên ngoài sân truyền tiếng gọi: "Vân nhi mau đến bà ngoại nhìn một cái, nương ngươi thật là, ngươi sinh bệnh cũng không nói cho bà một tiếng bà sớm đi lại thăm ngươi". Bà ngoại Lí thị hùng hùng hổ hổ chạy vài trong nhà, thấy Chương Vân vội tiếp nhận thùng gỗ trong tay nàng liền nói:" Thân mình vừa mới tốt, sao còn đi làm việc này".
" Bà ngoại, cháu không sao, thân mình cũng tốt lắm rồi, bằng không nương cũng không cho cháu đi lại đây". Chương Vân nghe Lí thị nói lời yêu thương, ban đầu cảm giác xa cách liền tan tác.
" Sinh bệnh nặng cũng không phải đùa giỡn, dù tốt rồi nhưng thân mình vẫn bị yếu đi, cũng không thể để mệt nhọc, bà ngoại cùng đại cữu, nhị cữu, tam cữu bọn họ cùng các mợ, biểu ca nhân thủ cũng đủ, không cần cháu phải làm gì vội, ở đây vài ngày dưỡng minh cho tốt rồi trở về ". Lí thị lôi kéo Chương Vân ngồi xuống, tinh tế xem khí sắc nàng, rồi đứng lên.
Một bên Chu Lan đi tới nói:" Vân nhi muôi bệnh sao không nói sớm, thân mình không tốt, không cần hỗ trợ có ta còn có nhà nhị thúc Hạnh nhi, Hà nhi dọn dẹp nấu nướng vài cái là xong".
Thấy các nàng đều quan tâm mình như vậy, Chương Vân cũng không làm phật ý các nàng, liên đáp ứng ngồi xuống, Lí thị trên nặt nổi lên ý cười, lôi kéo Chương Vân nói chuyện hỏi đông hỏi tây, nàng nhất nhất đáp, qua một hồi Chu Lan liền đứng dậy đi phòng bếp nấu cơm chiều, Lí thị tiếp nhânn tiếp việc Chu Lan thái rau.
Buổi trưa rất nhanh liền qua đi, chạng vạng các cậu mợ, biểu ca tất cả đều gánh bông trở về.
Bình luận truyện