Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 136



Giọng của Hách Liên Dạ rất thấp, Ngư Ngư cách y gần nhất mới nghe được câu hỏi của y, nàng không khỏi sửng sốt.

Đây là nơi nào?

Thật ra nam tử áo trắng không biết gì cả, ngay cả bạc cũng không biết dùng, vừa nhìn đã biết là người ít đi ra cửa, nơi hắn có thể biết tổng cộng cũng chỉ có mấy cái.

Cho nên... giương mắt nhìn lên, cành lá sum xuê của cổ thụ cao ngút trời che chắn tầm mắt, nhưng trước khi đi vào rừng rậm, dường như nàng mơ hồ nhìn thấy có một ngọn núi ở nơi xa.

"Đây chính là... núi theo lời bọn họ?"

Hách Liên Dạ không trả lời, chỉ cười nhắc nhở, "Nàng nhìn kỹ xung quanh xem."

Ngư Ngư bắt đầu nhìn chung quanh, có lẽ rừng rậm này có rất ít người đi qua, động vật nhỏ trong rừng cũng không sợ con người, giống như hiện tại, có một con sóc nhỏ ngồi bên cạnh nàng, đang gặm một quả tùng...

Hả! Ngư Ngư biết nơi này không hề bình thường.

Nhìn bộ dạng uể oải gặm quả tùng của con sóc này, dường như hoàn toàn không thích ăn quả đó, hơn nữa không chỉ có nó, cẩn thận nhớ lại, từ khi bắt đầu đi vào rừng, nàng chưa từng thấy động vật nhỏ ăn cái gì mà vui vẻ.

... Cũng như sư đệ thường hay nhắc tới, heo nuôi trên núi hình như cũng giống vậy.

Xem ra không phải kỹ thuật chăn heo của bọn sư đệ kém, mà là hoàn cảnh nơi này có điểm gì đó là lạ.

Nghĩ thông suốt, Ngư Ngư nhìu chặt mày, làm một người sành ăn hợp quy cách, nàng nhìn chỗ này thật sự không vừa mắt!

Nhưng... Ngư Ngư cảm khái cắn một miếng thịt nướng, chi tiết nhỏ như vậy cũng có thể quan sát ra được, người nào đó thật sự sắp thành tinh rồi.

Kết quả nàng còn chưa bắt đầu nhai nuốt, lập tức cảm thấy có một ánh mắt nhìn trực tiếp vào mặt nàng... nhầm rồi, là tay nàng.

Ngư Ngư ngẩng đầu, nhìn nam tử áo trắng có khuôn mặt như trích tiên, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào dĩa thịt nướng trên tay nàng không rời, nàng hết sức tốt bụng nói cho hắn biết, "Thật ra tôi có thể trị được thương thế của anh."

"Hơn nữa trong quá trình trị thương, anh có thể ăn thịt."

Nam tử áo trắng: "..."

Mặc dù không nói lời nào, diễn cảm trên mặt cũng không biến hóa, nhưng tầm mắt của hắn rốt cục cũng chuyển tới trên mặt Ngư Ngư.

"Điều kiện là anh phải nói cho chúng tôi biết, đây là nơi nào, đi sâu vào bên trong có cần chú ý cái gì không."

Môn phái thần bí này tuyệt đối không đơn giản, nếu chỉ là người có võ công cùng chuyên dùng độc, sợ là càng đi về phía trước, càng đến gần địa bàn môn phái bọn họ, cơ quan rải rác trong rừng rậm này làm cho bọn họ khó lòng phòng bị.

Nam tử áo trắng không nói chuyện.

Ngư Ngư cũng không nản lòng, vẻ mặt chân thành mà cam đoan, "Anh cũng biết tài nấu nướng của Hách Liên Dạ cực kỳ giỏi, nếu anh nói cho chúng tôi biết, hiện tại tôi sẽ bảo anh ấy làm... thịt kho tàu cho anh."

Do dự một chút, Ngư Ngư lựa chọn món ăn này.

Ngư Ngư cảm thấy, đối với người hơn tám mươi ngày không được ăn thịt mà nói, thịt kho tàu tuyệt đối là món ăn giải thèm nhất.

Không ngờ im lặng ba giây, tầm mắt của nam tử áo trắng lại dời đi, "Ta sẽ không đáp ứng."

Từ trước đến nay, giọng điệu của hắn luôn không nghe ra buồn vui, cho nên tiếng từ chối này cũng không có lực mấy.

Nhưng bộ dáng nghiêng nhìn về phương xa của hắn, hơi có mấy phần trong trẻo lạnh lùng cô độc và kiêu ngạo, làm cho hắn càng nhìn càng thấy giống trích tiên không vì lợi ích phàm tục mà thay đổi.

Vậy phải làm thế nào? Ngư Ngư đang cảm thấy chuyện này có chút khó giải quyết, chợt nghe thấy nam tử áo trắng bổ sung thêm:

"Thịt kho tàu ăn không ngon."

"..." Khóe môi Ngư Ngư sắp rút đến mang tai rồi.

Vào thời khắc mấu chốt, vẫn là Hách Liên Dạ bình tĩnh, bật cười hỏi, "Vậy ngươi muốn ăn cái gì?"

"Nướng nguyên một con dê." Lúc này đáp không chút do dự.

Ngư Ngư và Hách Liên Dạ: "..."

Xem ra thật sự là đói đến sốt ruột rồi...

Hách Liên Dạ đang chuẩn bị gọi người đi săn thú, nam tử áo trắng lại nói tiếp, "Chỉ là ta không biết cơ quan bố trí trên núi."

"Không phải anh là Thiếu chủ của môn phái sao?"

"Ta không xuống núi." Nam tử áo trắng rất bình tĩnh, "Nếu xuống núi thì có sư đệ đưa ta đi."

"Vậy anh muốn trở về thì sao?" Lời còn chưa dứt, Ngư Ngư cảm thấy vấn đề này có chút quen tai.

Quả nhiên, nam tử áo trắng ung dung trả lời nàng, "Gọi sư đệ tới đón ta."

"... Gọi thế nào?" Ngư Ngư lại nói ra nghi vấn giống lần trước.

Nam tử áo trắng cũng không phải giấu giếm, "Giống vậy nè." Nói xong, lấy từ trong ngực ra một quả phát tín hiệu ném lên không trung.

Vẫn giống như lần trước, tia sáng chói mắt bỗng nhiên nổ ra, ánh sáng bạc lấp lánh, dần dần phác họa một chữ "Ngốc" cực lớn ở trên trời.

Lần thứ hai Ngư Ngư bị kinh hãi.

Chữ "Ngốc" này rất lâu không biến mất, nó treo lơ lửng ở giữa không trung khiến mọi người cảm thấy... quả thực vênh váo tự đắc, ngốc đến cực kỳ tự hào.

Phong Ngự Vũ là người thiện lương... Huống hồ đây là đệ đệ khác mẹ với hắn, cho nên hắn không nói một lời, cúi đầu yên lặng ăn thức ăn.

Chủ tử nhà mình không mở miệng, đương nhiên tâm phúc của Phong Ngự Vũ cũng không thể nói lung tung, đành phải rối rắm nhét thịt nướng vào miệng.

Hà Nghiêm nhai hồi lâu, cuối cùng xúc động nói, "Dung công tử, những thứ khác không nói, riêng dũng khí bạo dạn thừa nhận mình ngốc, ngươi chính là một hảo hán! Bội phục, bội phục!"

"... Lần đầu tiên ta thả nó ra." Im lặng hồi lâu, cuối cùng nam tử áo trắng cũng mở miệng, "Sư đệ nói với ta, phóng tín hiệu này sẽ ra ba chữ 'Tới đón ta'."

Mọi người: "..."

Nam tử áo trắng không nói gì, không biết đang suy nghĩ gì mà cúi đầu.

Ngư Ngư cảm thấy, hắn đang nhìn cái bóng của hắn...

Cục u trên đầu hắn đã tiêu sưng không ít, nhưng nhìn kỹ, vẫn nhìn ra chỗ đó phồng lên cục nhỏ.

Cho nên nam tử áo trắng nhìn chằm chằm vào cái bóng của mình hồi lâu, ánh mắt siêu thoát nhìn về phương xa, yên tĩnh chờ sư đệ tới đón hắn.

Ngư Ngư rối rắm thay hắn, "Lúc anh không bị nội thương, anh có đánh thắng được sư đệ không?"

"Đánh thắng được."

Sư đệ này không sợ sau khi nam tử áo trắng lành thương "trả thù" sao?

Ngư Ngư vừa nghĩ như vậy, chợt nghe nam tử áo trắng mở miệng lần nữa, "Nhưng ta không biết nấu ăn."

"..." Hơn nữa hắn còn không biết mua cơm... Vốn cho rằng không đói chết, hắn bị sư đệ "bắt nạt" từ nhỏ đến lớn sao?

Ngư Ngư càng rối rắm, "Tại sao anh không học nấu đi?"

Ánh mắt của nam tử áo trắng rất hiếm khi mà dao động cảm xúc, nhìn Ngư Ngư tròn mười giây, mới nói cho nàng biết: "Người biết làm cơm trên núi, đều sẽ bị phái đi chăn heo."

"... Mấy người ở trên núi, có người nào có địa vị cao hơn heo không?"

"Có." Nam tử áo trắng đáp cực kỳ chắc chắn.

Ngư Ngư cảm thấy kính nể người đó, "... Ai?"

"Đầu bếp."

Mọi người: "..."

Có thể thấy, mặc dù bản lĩnh của hai sư huynh đệ này không nhỏ, nhưng đều không có hứng thú với âm mưu quỷ kế hoặc là quyền thế, lý tưởng của sư đệ... có lẽ chính là chăn tốt đám heo trên núi.

Huống hồ dõi mắt nhìn bốn nước, hẳn là không có ai muốn trêu chọc đối thủ là Hách Liên Dạ biến thái này, cho nên chỉ cần không ảnh hưởng đến tính mệnh của người trong môn phái, bọn họ đều bằng lòng phối hợp.

Nam tử áo trắng gọi sư đệ ngược lại gọi rất sung sướng, thế nhưng... mọi người nóng lòng chờ đợi đến mặt trời lặn phía tây, bọn họ đã bắt tay vào làm cơm tối, mới đợi được bóng dáng trắng trắng mập mập của sư đệ.

Quả thật là trắng mập, hôm nay mặt sư đệ tựa như một bánh mì trắng mới ra lò, giống đến mức khiến người ta phải nhìn thẳng...

"Mặt của anh..." Ngư Ngư cảm thấy hôm nay thật sự là một ngày rối rắm.

Không biết rốt cuộc sư đệ có dáng dấp khác thường cỡ nào, chẳng lẽ so với hình tượng mỗi lần hắn dịch dung còn độc đáo hơn...

Bản thân sư đệ ngược lại rất bình tĩnh, "Heo trên núi không biết ăn phải thứ gì, mặt đều sưng phồng lên, ta sợ chúng nó không vui lại càng không chịu ăn cơm, cho nên cũng đổi hình tượng theo chúng."

Khóe miệng co giật, mọi người đồng loạt nhìn về phía nam tử áo trắng.

Sư huynh ngươi bị đánh trên đầu u cục to như cái bánh bao, hắn cũng không vui vẻ gì, ngươi không có ý định bồi theo hắn đổi lại hình tượng khác sao?

Ánh mắt của mọi người rất rõ ràng, sư đệ cũng liếc theo nhìn nam tử áo trắng.

Sau đó thì bình tĩnh quay đầu đi...

Vác khuôn mặt như bánh màn thầu, sư đệ nhìn mọi người, "Mấy người gọi ta tới đây, là...?"

"Tôi có thể trị hết nội thương của sư huynh anh," Ngư Ngư cũng không vòng vo, "Nhưng anh phải nói cho chúng ta biết tuyến đường an toàn xuyên qua rừng rậm này."

Trước đó bọn họ đã thương lượng rồi, Phong Ngự Vũ chỉ xem qua trong ghi chép mật quyển* hoàng cung, chưa từng đích thân đến nơi này, thậm chí hắn cũng không rõ vị trí cụ thể mà hắn đang tìm trong rừng rậm này.

(* sổ sách bí mật)

Bây giờ bọn họ quả thực cần một người giúp đỡ.

"... Có thể trị hết?" Sư đệ có chút xúc động, im lặng một lát, mới cẩn thận đỡ một con thỏ nhỏ từ trong tay áo ra, "Cô nói cho ta biết, nó có bị sao không."

Con thỏ nhỏ này không lớn hơn bàn tay bao nhiêu, lông trắng mềm mại, chỉ có chỗ lỗ tai có một nhúm lông màu đen, tựa như đeo một bông hoa nhỏ trên đầu, nhìn càng đáng yêu hơn.

Có điều con thỏ nhỏ này hình như rất sợ người, đột nhiên bị lấy ra khỏi tay áo, còn bị nhiều người vây xem, không khỏi phòng bị nhe hai răng thỏ ra, móng của thỏ nhỏ cũng hùng hổ vung lên.

Sư đệ trấn an sờ sờ lỗ tai con thỏ nhỏ, nhìn có vẻ hắn thật sự thích động vật nhỏ.

Ngư Ngư đi qua kiểm tra cho thỏ nhỏ, một lát sau thì cau mày lại, cẩn thận phân tích vết thương đã sớm khép lại, "Chân của nó từng bị ngã gãy, cũng từng có người trị liệu cho nó... Tôi có thể dùng ngân châm không?"

Sư đệ do dự trong chốc lát, mới gật đầu đồng ý.

Vị trí Ngư Ngư ghim kim rất xảo diệu, thỏ nhỏ không hề cảm thấy đau, chỉ trừng to đôi mắt nhỏ tròn xoe đề phòng nhìn quanh, rõ ràng không mấy yên tâm về bọn họ.

Ngư Ngư rút ngân châm ra, rắc thêm chút thuốc lên cây kim, cẩn thận quan sát cây kim biến hóa, lúc mở miệng, giọng nói có chút ngưng trọng, "Lúc nó bị ngã, trên chỗ xương bị gãy có dính một loại độc, dược liệu trong độc này ngăn cho khung xương phát triển, cho nên chân của nó mới không dài ra thêm..." Nhưng ai lại hạ độc với một con thỏ nhỏ?

Từ nhỏ Ngư Ngư đã học y, nghiên cứu làm thế nào để trị bệnh cứu người, sau khi biết Hách Liên Dạ, mới bắt đầu cân nhắc đủ loại biện pháp chỉnh người, đối với thuốc độc có thể hại người, thật ra nàng cũng không thông thạo mấy.

Cho nên cẩn thận phân tích thành phần, nàng suy nghĩ một lúc lâu mới có thể đoán ra tác dụng của thuốc độc này, "Đây là... độc có thể làm tiêu tan chân khí trong cơ thể người, nếu là hạ độc người luyện võ, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến sự tăng trưởng của nội lực."

Trong tiểu thuyết võ hiệp có nhắc tới Hóa Công Tán, có lẽ có hiệu quả như vậy.

Chỉ là độc này có công hiệu chậm, độc hết sức bí mật.

Chân của thỏ nhỏ vẫn luôn không tốt, sư đệ mang nó xuống núi nhiều lần hỏi rất nhiều đại phu cũng không rõ vấn đề nằm ở chỗ nào, cho nên hắn vốn chỉ muốn khảo nghiệm Ngư Ngư, không ngờ hỏi ra kết quả kinh người như vậy.

Vẻ mặt có chút ngưng trọng, hắn và sư huynh hai mặt nhìn nhau, mới giải thích nghi hoặc với bọn họ, "Đây là thỏ hoang trong núi, nó thích phòng của sư huynh nên thường xuyên chạy vào chơi."

"Mùa hè năm ngoái, nó lại chạy vào, nhưng không cẩn thận đụng ngã ly trà trên bàn, còn té từ trên bàn xuống."

"Lúc chúng tôi phát hiện, nó đã ngã nằm ở trong nước trà đổ dưới đất, chắc bị trúng độc lúc đó."

Sư đệ im lặng một lát, "Sư huynh vẫn luôn phản đối kế hoạch của sư phụ, hơn nữa sư huynh có thiên tư tốt, những năm này, võ công càng lúc càng tiến vào cảnh giới cao, qua thêm mấy năm nữa chắc hẳn sẽ vượt qua sư phụ."

Cho nên sư phụ kia liền hạ độc đồ đệ, tránh cho hắn về sau sẽ ảnh hưởng đến mình?

Tất cả mọi người nghe xong đều thấy trong lòng nguội lạnh thay cho nam tử áo trắng, lại không biết nên an ủi như thế nào, đành phải kí gửi hy vọng vào Ngư Ngư.

Cũng may Ngư Ngư không biết chen đua, suy nghĩ một chút cực kỳ chắc chắn nói, "Độc kia tôi có thể giải, chỉ là cần nghiên cứu một thời gian."

Đến nước này, sư đệ hoàn toàn tin tưởng vào y thuật của Ngư Ngư.

Mặc dù không rõ vì sao "Trình Ti Nghiên" hắn rất quen thuộc kia có thể trở thành một người có y thuật cao minh, nhưng bây giờ cũng không kịp nghĩ nhiều.

Về phần điều kiện Ngư Ngư nói...

Sư đệ cau mày, nghiêm túc hỏi, "Có thể nhân tiện chữa khỏi bệnh kén ăn của đám heo không?"

"... Nếu tôi nói không thể, anh sẽ từ bỏ cơ hội chữa trị sư huynh của anh sao?"

"Không biết." Sư đệ đáp cực kỳ nhanh.

Vậy cũng tốt.

Mọi người quả thật muốn rơi lệ thay cho nam tử áo trắng một phen, địa vị của hắn rốt cục cũng có thể cao hơn heo trên núi một lần!

Nhưng trên mặt nam tử áo trắng lại không lộ ra thần thái cao hứng gì, thật ra từ khi Ngư Ngư chứng minh y thuật của mình, hắn vẫn rất chuyên chú nhìn sư đệ của hắn.

Tựa như đã từng rất chuyên chú nhìn bát đũa của hắn...

Nhưng cũng giống như bát đũa không nói chuyện, sư đệ hoàn toàn không quan tâm đến hắn...

Nam tử áo trắng đành phải chủ động mở miệng gọi người, "... Sư đệ."

Sư đệ không nhìn hắn, hắn cũng bình tĩnh nói tiếp, "Ta muốn ăn thịt."

Mọi người: "..."

Đây là yêu cầu hồn nhiên chất phác lại phát ra từ đáy lòng cỡ nào nha... Hiếm khi Ngư Ngư tốt bụng một lần, ăn hai ba miếng giải quyết xong cơm tối của mình, rửa tay sạch sẽ, nghiên cứu mạch tượng của nam tử áo trắng trong chốc lát, sau đó bắt đầu châm kim cho hắn.

Hiện tại nói hết bệnh rất không thực tế, nhưng ít ra có thể làm cho tình hình của hắn tạm thời ổn định một lát, có thể tự do... ăn thịt.

Mọi người đều là người tập võ, động tác rất nhanh, Hà Nghiêm săn dê trở về ngồi xổm ở một bên với tâm phúc của Phong Ngự Vũ, dựa theo phân phó của Hách Liên Dạ bắt đầu dọn dẹp.

Hách Liên Dạ nói lời giữ lời, bắt tay vào làm đồ gia vị chuẩn bị lát nữa cần dùng đến, muốn phá lệ tự mình xuống bếp nấu cho người ngoài.

Nhưng đây cũng là vì đồng ý với Ngư Ngư, nói cho cùng vẫn là vì Ngư Ngư.

Chỉ có Phong Ngự Vũ là không giúp được gì, bèn ở một bên trợ giúp cho Ngư Ngư, giúp nàng chuyển châm cầm dược liệu.

Hiện tại cuối cùng sư đệ cũng đồng ý nhìn sư huynh nhà mình rồi, nhưng phương thức chung đụng của hai sư huynh đệ này rất chết người, nhưng cũng tình cảm thật sự không tệ, hai người ăn ý trao đổi ánh mắt, ai cũng xem không hiểu bọn họ đang "nói" cái gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện