Vương Hậu Thất Sủng Sao Lại Là Phù Thủy Trừ Tà
Chương 112
Một tháng sau…
Mọi thứ lại trở về như trước, dịch bệnh hoàn toàn được khống chế và hôm nay họ sẽ trở về lại kinh thành. Tịnh La quốc đã diệt vong và giờ đã sáp nhập thành một huyện thành của Đại Duệ quốc. Duệ vương cũng đã cử người đến nơi đó để củng cố lại tình hình và an lòng dân.
Năm thứ chín, người đem quân đi đánh là Doạt vương, nhưng người đưa quân về lại là Duệ vương. Dù tin thắng trận đã loan ra một tháng nay nhưng khi họ gặp đoàn của Duệ vương lại tò mò thấy không ai hớn hở vui vẻ.
Họ chỉ im lặng đi, phía sau Duệ vương là hai xe ngựa sang trọng, mọi người đoán già đoán non cho đến khi một người vô tình nói cho họ biết lính không ai vui vẻ vì cả tướng soái và Doạt vương đều gặp chuyện.
Mọi người không ai nói gì chỉ im lặng cúi đầu, Duệ vương cũng không mấy quan tâm. Hắn cho người hành quân chậm rãi, đảm bảo được tình hình sức khỏe của hai người kia. Đã hơn một tháng họ chưa tình mở mắt, hơi thở vẫn còn rất yếu. Châu Mộc nói họ không sao, vì mạng họ đã tận lại bị Cố Mạn đoạt mạng, ban cho họ sự sống nên cần thời gian để thích nghi.
Duệ vương mất ba ngày mới về đến được kinh thành, người canh gác thấy cờ của mình ở xa đã cho mở cổng thành. Mọi người đều đứng hai bên đường hồi hộp chờ đợi, nhưng khi Duệ vương cưỡi ngựa đi vào ai nấy cũng tròn mắt kinh ngạc.
- Không phải Doạt vương sao?
- Duệ vương đã trở lại rồi sao?
- Xe ngựa đó là gì vậy?
- …
Mọi người ai cũng ngạc nhiên thứ bên trong, không ai nói với ai một lời nào cho đến khi họ nhìn thấy lá cờ rủ treo một bên xe.
Duệ vương đi đến cổng hoàng cung thì cho ngựa dựng lại, hắn xuống ngựa nhìn Bạch Cửu ngủ say trong túi hắn lại phì cười. Bất ngờ có thứ gì đó lại rơi xuống, Duệ vương ngẩng mặt nhìn lên trên thở dài.
- Hơn một năm rồi, cũng tại nơi đây ta đón người với hình hài đẫm máu. Giờ ta vẫn đứng đây, không kiệu, không hoa nhưng sao lòng lại nặng trĩu. Cố Mạn, tuyết lại rơi rồi này.
Duệ vương chậm rãi bước vào bên trong, cảnh vật vẫn như xưa và lòng người vẫn vậy, vẫn nguội lạnh nặng nề không thể diễn tả. Duệ vương cho người đưa Hạ tướng quân và Doạt vương trở về Họa Bình cung nghỉ ngơi.
Còn hắn lại đi đến chính điện, hắn chậm rãi bước từng bước lên bậc thềm. Sao hôm nay hắn cảm giác sợ hãi thế này? Cảm giác nhìn thấy ngai vị im lìm nằm đó trong lòng có chút chần chừ.
Bất ngờ hơn khi hắn thấy trên ngai vị có để một cái rương, hắn đi đến chạm tay vào cái rương kia thì một công công đi đến cúi người giải thích.
- Đây là thứ của người, từ khi người đi thì nó luôn được đặt ở nơi đây. Doạt vương ngày nào cũng tự tay kiểm tra nó, người nói chỗ này vốn dĩ không phải của người nên cứ để đó sẽ có một ngày chủ nhân thật sự sẽ quay về.
- Hoàng huynh ta không khoác long bào sao?
- Không hề, người một năm qua vẫn như ngày thường, thân thanh y ngồi ở đây bàn việc nước.
Duệ vương bật cười, hắn mở nắp chiếc rương ra, nhìn thứ bên trong rồi từ từ cầm nó lên nhìn ngắm. Là hắc bào của hắn, thứ vốn dĩ hắn đã từ bỏ một năm nay lại quay về bên hắn. Hoàng huynh hắn thật biết trêu người, nếu như lúc đó hắn biệt vô âm tín thì sao? Vậy Đại Duệ sẽ thế nào?
Duệ vương thở dài, y cầm lấy hắc bào rồi rời đi, hắn đi đến Sa Hoa cung. Đám thỏ vẫn béo tròn như ngày nào, Bạch Cửu trong túi bỗng nhảy ra ngoài. Nó chạy lẫn vào đám thỏ chơi đùa, Duệ vương ngồi xuống bên cạnh phì cười vì độ đáng yêu của nó.
- Bạch Cửu, ngươi vui lắm sao?
Bạch Cửu nhìn hắn rồi nhìn lên cành cây trên đầu hắn, nó nhảy bổ lên cây rồi mất hút. Một lúc sau nó lại thấy Cửu Bạch ngậm trên miệng một trái táo đỏ, nó nhảy xuống người hắn rồi thả vào tay hắn.
- Ngươi cho ta sao?
Cửu Bạch gật đầu.
- Táo rất ngon, ngươi có muốn ăn cùng ta không?
Duệ vương vừa nói xong đưa táo đến trước mặt Bạch Cửu, Bạch Cửu cắn một miếng rồi lại vọt lên cây. Nó cũng tự hái cho mình một trái, nó ngồi vào người hắn mà gặm táo của của mình. Duệ vương xoa đầu nó, hành động trước đây hắn vẫn hay làm với Cố Mạn.
Duệ vương đợi nó ăn xong lại bế người rời đi, hắn đưa nó đến Họa Bình cung để thăm hai người kia. Thái hắn bước vào mọi người liền đứng dậy, hắn phất tay rồi đi đến bàn ngồi xuống.
- Hạ tướng quân và hoàng huynh ta thế nào rồi?
- Vẫn vậy, chỉ có điều mạch đã rõ hơn trước.
- Vậy sao? Mọi người vất vả rồi đi nghỉ ngơi một chút đi. Phạm tướng quân, cho người đem hết những thứ gần đây chưa được phê duyệt sang Mạn Châu cung cho ta.
- Vâng, Duệ vương.
Duệ vương gật rồi ôm Bạch Cửu rời đi, hắn đi hết mọi nơi trong cung. Không biết hắn đi để làm gì chỉ biết hắn cứ đi như vậy, cho đến khi mệt lại trở về phòng mình mà ngủ. Dạo gần đây hắn bỏ ăn hẳn, có ăn cũng là miễn cưỡng húp chút canh rồi thôi. Hắn lại thèm ngủ, hắn ban lệnh nếu không phải là chuyện quan trọng thì không thượng triều.
Mấy hôm nay Châu Vĩnh hay mang canh bổ đến cho hắn uống nhưng hắn chỉ uống một chút lại lắc đầu bỏ chén. Nhìn thấy sắc mặt xanh xao mệt mỏi của hắn ai cũng lo, sợ hắn không trụ nổi thì nguy to.
Châu Mộc đã đến Sa Hoa cung để tìm Duệ vương, thấy hắn tựa lưng vào gốc cây ngủ còn Bạch Cửu đang hút đi dương khí của hắn. Đúng như y nghĩ, nếu cứ theo đà này chủ nhân hắn chưa kịp hồi sinh thành công thì Duệ vương hơi tàn cũng không còn.
- Bạch Cửu, ngươi không được làm càng vậy? Duệ vương sẽ nguy mất.
Bạch Cửu trừng mắt nhìn Châu Mộc rồi lại nhìn Duệ vương cụp mắt. Nó như nhận ra Duệ vương sức khỏe đã yếu hơn trước, việc mình làm là sai nên cúi đầu cụp tai.
- Bạch Cửu, dù có thế nào cũng không được lỗ mãng, biết là người muốn biến thành hình người nhanh chóng nhưng cứ hút lấy dương khí Duệ vương một cách vô tội vạ như vậy thì trước khi người thành hình người thì Duệ vương đã chết vì mất dương khí.
Bạch Cửu kêu lên mấy tiếng rồi đưa ánh mắt cầu xin nhìn Châu Mộc, Châu Mộc thở dài, chỉ tay lên mái nhà nhìn trầm giọng.
- Hãy hấp thụ linh khí trời đất, tắm mình dưới ánh trăng tròn, đặt biệt là huyết nguyệt ngày mai. Nó có thể giúp người.
Bạch Cửu gật gật đầu chui vào người Duệ vương nằm, Châu Mộc đi đến điểm tay vào giữa trán Duệ vương, đợi một lúc rồi y mới bỏ tay xuống cúi đầu với Bạch Cửu rồi mới rời đi.
Bạch Cửu ánh mắt cứ nhìn chằm chằm Châu Mộc đến khi y khuất khỏi Sa Hoa cung nó mới chịu thôi. Nó dụi người mình người Duệ vương, nhưng có lẽ hắn đã quá mệt nên không hề cử động. Đôi mắt Bạch Cửu ngấn nước nhìn Duệ vương từ từ nhắm mắt.
Nó đem dương khí trả lại cho Duệ vương, nó biết mình sai rồi nên chỉ im lặng nằm một bên không dám càng quấy hắn nữa. Đợi đến khi hắn tỉnh dậy nó mới đi đến đưa đôi mắt ngấn nước nhìn Duệ vương như muốn xin lỗi.
Duệ vương lắc đầu, hắn ôm lấy Bạch Cửu nhẹ giọng.
- Ngươi thấy có lỗi sao? Ta nghe hết rồi, Châu Mộc trách ngươi à?
Bạch Cửu gật đầu rồi lại lắc đầu, Duệ vương phì cười, hắn không ngờ Bạch Cửu lại có thể nghe và hiểu những lời hắn nói. Hắn hôn xuống trán Bạch Cửu, ánh mắt ôn nhu nhìn nó rồi tiếp lời.
- Ta tình nguyện, có chết ta cũng tình nguyện. Miễn ngươi và mọi người có thể khỏe mạnh trở lại ta đều tình nguyện.
Bạch Cửu lắc đầu liên tục, rồi lại l.iếm mặt Duệ vương như đang an ủi.
- Xin lỗi đã nói những lời làm ngươi lo lắng, đêm mai ta sẽ đi cùng ngươi lên mái nhà tắm trăng được không?
Lần này Bạch Cửu gật đầu, nó nhảy xuống khỏi tay hắn, nhảy quanh người hắn tỏ ý vui mừng. Nó chạy đến đuổi đàn thỏ của hắn chạy toáng loạng, hắn chỉ ngồi cười chăm chú nhìn theo nó không rời mắt. Hắn chỉ sợ nếu hắn rời mắt khỏi nó, nó lại biến mất một lần nữa như những lần trước đây.
- Duệ vương…
- Ai?
- Là ta Tiểu Mao Mao.
- Vào đi.
Bên ngoài Tiểu Mao Mao đi rụt rè đi vào, y cẩn thận hết sức để khỏi giẫm phải hoa dưới chân. Tiểu Mao Mao đi đến bên cạnh hắn, cúi đầu trước hắn rồi mới dám lên tiếng.
- Duệ vương, ta có chuyện muốn thưa.
- Ngày thành hôn của ngươi, trong bộ hỉ phục Hạ Hạ may cho ngươi đẹp lắm.
Tiểu Mao Mao kinh ngạc, y không biết rằng Duệ vương vẫn thấy điều đó. Y chớp chớp mắt không dám ngẩng đầu.
- Xin lỗi vì ngày trọng đại của ngươi ta lại thất hứa, quà ta tặng ngươi ngươi thích chứ?
- Quà?
Tiểu Mao Mao không rõ hắn hỏi gì, căn bản y không hề hay biết gì cả cũng không nghe La Thanh Thanh nói gì đến quà của hắn. Duệ vương chỉ tay lên chiếc trâm trên tóc y trầm giọng.
- Cây trâm… rất hợp với ngươi.
Nghe Duệ vương nhắc đến cây trâm, Tiểu Mao Mao vô thức đưa tay lên sờ nó. Đây là trâm ngày thành hôn chính La Thanh Thanh cài lên cho y, không lẽ…
- La Thanh Thanh từng nói với ta đây là cây trâm vô cùng quan trọng, bảo ta phải giữ nó cẩn thận không được làm mất. Không người đó là món quà người tặng cho ta. Đa tạ người.
Tiểu Mao Mao cúi người một lần nữa để đa tạ hắn đã tặng quà cho mình. Duệ vương bật cười, đưa ánh mắt nhìn về Bạch Cửu hắn lại hỏi y.
- La Thanh Thanh đến rồi sao?
- Vâng, ngày mai ta phải trở về Tùy La.
Duệ vương gật đầu, hắn thở dài một hơi rồi đi đến bế Cửu Bạch lên thong thả bước ra khỏi Sa Hoa cung, không quên nói vọng lại với Tiểu Mao Mao.
- Rượu mừng ta chưa được uống, nếu như hắn ta uống thắng ta thì lập tức đưa ngươi về. Còn nếu như hắn mà thua thì xin mời đại tướng Tùy La sang đây ở rể.
- Cái này…
Duệ vương dừng chân, hắn quay sang nhìn Mộc Thanh Thanh chau mày nghiêm mặt hỏi.
- Cái này sao?
- Thần nhất trí hai tay hai chân, Duệ vương phải thắng để thần khỏi phải ăn thịt sống mỗi ngày.
- Ngươi yên tâm, bổn vương chưa bao giờ thua ai về mảng uống rượu cả. Đi thôi, đi đón khách quý.
- Vâng.
Mọi thứ lại trở về như trước, dịch bệnh hoàn toàn được khống chế và hôm nay họ sẽ trở về lại kinh thành. Tịnh La quốc đã diệt vong và giờ đã sáp nhập thành một huyện thành của Đại Duệ quốc. Duệ vương cũng đã cử người đến nơi đó để củng cố lại tình hình và an lòng dân.
Năm thứ chín, người đem quân đi đánh là Doạt vương, nhưng người đưa quân về lại là Duệ vương. Dù tin thắng trận đã loan ra một tháng nay nhưng khi họ gặp đoàn của Duệ vương lại tò mò thấy không ai hớn hở vui vẻ.
Họ chỉ im lặng đi, phía sau Duệ vương là hai xe ngựa sang trọng, mọi người đoán già đoán non cho đến khi một người vô tình nói cho họ biết lính không ai vui vẻ vì cả tướng soái và Doạt vương đều gặp chuyện.
Mọi người không ai nói gì chỉ im lặng cúi đầu, Duệ vương cũng không mấy quan tâm. Hắn cho người hành quân chậm rãi, đảm bảo được tình hình sức khỏe của hai người kia. Đã hơn một tháng họ chưa tình mở mắt, hơi thở vẫn còn rất yếu. Châu Mộc nói họ không sao, vì mạng họ đã tận lại bị Cố Mạn đoạt mạng, ban cho họ sự sống nên cần thời gian để thích nghi.
Duệ vương mất ba ngày mới về đến được kinh thành, người canh gác thấy cờ của mình ở xa đã cho mở cổng thành. Mọi người đều đứng hai bên đường hồi hộp chờ đợi, nhưng khi Duệ vương cưỡi ngựa đi vào ai nấy cũng tròn mắt kinh ngạc.
- Không phải Doạt vương sao?
- Duệ vương đã trở lại rồi sao?
- Xe ngựa đó là gì vậy?
- …
Mọi người ai cũng ngạc nhiên thứ bên trong, không ai nói với ai một lời nào cho đến khi họ nhìn thấy lá cờ rủ treo một bên xe.
Duệ vương đi đến cổng hoàng cung thì cho ngựa dựng lại, hắn xuống ngựa nhìn Bạch Cửu ngủ say trong túi hắn lại phì cười. Bất ngờ có thứ gì đó lại rơi xuống, Duệ vương ngẩng mặt nhìn lên trên thở dài.
- Hơn một năm rồi, cũng tại nơi đây ta đón người với hình hài đẫm máu. Giờ ta vẫn đứng đây, không kiệu, không hoa nhưng sao lòng lại nặng trĩu. Cố Mạn, tuyết lại rơi rồi này.
Duệ vương chậm rãi bước vào bên trong, cảnh vật vẫn như xưa và lòng người vẫn vậy, vẫn nguội lạnh nặng nề không thể diễn tả. Duệ vương cho người đưa Hạ tướng quân và Doạt vương trở về Họa Bình cung nghỉ ngơi.
Còn hắn lại đi đến chính điện, hắn chậm rãi bước từng bước lên bậc thềm. Sao hôm nay hắn cảm giác sợ hãi thế này? Cảm giác nhìn thấy ngai vị im lìm nằm đó trong lòng có chút chần chừ.
Bất ngờ hơn khi hắn thấy trên ngai vị có để một cái rương, hắn đi đến chạm tay vào cái rương kia thì một công công đi đến cúi người giải thích.
- Đây là thứ của người, từ khi người đi thì nó luôn được đặt ở nơi đây. Doạt vương ngày nào cũng tự tay kiểm tra nó, người nói chỗ này vốn dĩ không phải của người nên cứ để đó sẽ có một ngày chủ nhân thật sự sẽ quay về.
- Hoàng huynh ta không khoác long bào sao?
- Không hề, người một năm qua vẫn như ngày thường, thân thanh y ngồi ở đây bàn việc nước.
Duệ vương bật cười, hắn mở nắp chiếc rương ra, nhìn thứ bên trong rồi từ từ cầm nó lên nhìn ngắm. Là hắc bào của hắn, thứ vốn dĩ hắn đã từ bỏ một năm nay lại quay về bên hắn. Hoàng huynh hắn thật biết trêu người, nếu như lúc đó hắn biệt vô âm tín thì sao? Vậy Đại Duệ sẽ thế nào?
Duệ vương thở dài, y cầm lấy hắc bào rồi rời đi, hắn đi đến Sa Hoa cung. Đám thỏ vẫn béo tròn như ngày nào, Bạch Cửu trong túi bỗng nhảy ra ngoài. Nó chạy lẫn vào đám thỏ chơi đùa, Duệ vương ngồi xuống bên cạnh phì cười vì độ đáng yêu của nó.
- Bạch Cửu, ngươi vui lắm sao?
Bạch Cửu nhìn hắn rồi nhìn lên cành cây trên đầu hắn, nó nhảy bổ lên cây rồi mất hút. Một lúc sau nó lại thấy Cửu Bạch ngậm trên miệng một trái táo đỏ, nó nhảy xuống người hắn rồi thả vào tay hắn.
- Ngươi cho ta sao?
Cửu Bạch gật đầu.
- Táo rất ngon, ngươi có muốn ăn cùng ta không?
Duệ vương vừa nói xong đưa táo đến trước mặt Bạch Cửu, Bạch Cửu cắn một miếng rồi lại vọt lên cây. Nó cũng tự hái cho mình một trái, nó ngồi vào người hắn mà gặm táo của của mình. Duệ vương xoa đầu nó, hành động trước đây hắn vẫn hay làm với Cố Mạn.
Duệ vương đợi nó ăn xong lại bế người rời đi, hắn đưa nó đến Họa Bình cung để thăm hai người kia. Thái hắn bước vào mọi người liền đứng dậy, hắn phất tay rồi đi đến bàn ngồi xuống.
- Hạ tướng quân và hoàng huynh ta thế nào rồi?
- Vẫn vậy, chỉ có điều mạch đã rõ hơn trước.
- Vậy sao? Mọi người vất vả rồi đi nghỉ ngơi một chút đi. Phạm tướng quân, cho người đem hết những thứ gần đây chưa được phê duyệt sang Mạn Châu cung cho ta.
- Vâng, Duệ vương.
Duệ vương gật rồi ôm Bạch Cửu rời đi, hắn đi hết mọi nơi trong cung. Không biết hắn đi để làm gì chỉ biết hắn cứ đi như vậy, cho đến khi mệt lại trở về phòng mình mà ngủ. Dạo gần đây hắn bỏ ăn hẳn, có ăn cũng là miễn cưỡng húp chút canh rồi thôi. Hắn lại thèm ngủ, hắn ban lệnh nếu không phải là chuyện quan trọng thì không thượng triều.
Mấy hôm nay Châu Vĩnh hay mang canh bổ đến cho hắn uống nhưng hắn chỉ uống một chút lại lắc đầu bỏ chén. Nhìn thấy sắc mặt xanh xao mệt mỏi của hắn ai cũng lo, sợ hắn không trụ nổi thì nguy to.
Châu Mộc đã đến Sa Hoa cung để tìm Duệ vương, thấy hắn tựa lưng vào gốc cây ngủ còn Bạch Cửu đang hút đi dương khí của hắn. Đúng như y nghĩ, nếu cứ theo đà này chủ nhân hắn chưa kịp hồi sinh thành công thì Duệ vương hơi tàn cũng không còn.
- Bạch Cửu, ngươi không được làm càng vậy? Duệ vương sẽ nguy mất.
Bạch Cửu trừng mắt nhìn Châu Mộc rồi lại nhìn Duệ vương cụp mắt. Nó như nhận ra Duệ vương sức khỏe đã yếu hơn trước, việc mình làm là sai nên cúi đầu cụp tai.
- Bạch Cửu, dù có thế nào cũng không được lỗ mãng, biết là người muốn biến thành hình người nhanh chóng nhưng cứ hút lấy dương khí Duệ vương một cách vô tội vạ như vậy thì trước khi người thành hình người thì Duệ vương đã chết vì mất dương khí.
Bạch Cửu kêu lên mấy tiếng rồi đưa ánh mắt cầu xin nhìn Châu Mộc, Châu Mộc thở dài, chỉ tay lên mái nhà nhìn trầm giọng.
- Hãy hấp thụ linh khí trời đất, tắm mình dưới ánh trăng tròn, đặt biệt là huyết nguyệt ngày mai. Nó có thể giúp người.
Bạch Cửu gật gật đầu chui vào người Duệ vương nằm, Châu Mộc đi đến điểm tay vào giữa trán Duệ vương, đợi một lúc rồi y mới bỏ tay xuống cúi đầu với Bạch Cửu rồi mới rời đi.
Bạch Cửu ánh mắt cứ nhìn chằm chằm Châu Mộc đến khi y khuất khỏi Sa Hoa cung nó mới chịu thôi. Nó dụi người mình người Duệ vương, nhưng có lẽ hắn đã quá mệt nên không hề cử động. Đôi mắt Bạch Cửu ngấn nước nhìn Duệ vương từ từ nhắm mắt.
Nó đem dương khí trả lại cho Duệ vương, nó biết mình sai rồi nên chỉ im lặng nằm một bên không dám càng quấy hắn nữa. Đợi đến khi hắn tỉnh dậy nó mới đi đến đưa đôi mắt ngấn nước nhìn Duệ vương như muốn xin lỗi.
Duệ vương lắc đầu, hắn ôm lấy Bạch Cửu nhẹ giọng.
- Ngươi thấy có lỗi sao? Ta nghe hết rồi, Châu Mộc trách ngươi à?
Bạch Cửu gật đầu rồi lại lắc đầu, Duệ vương phì cười, hắn không ngờ Bạch Cửu lại có thể nghe và hiểu những lời hắn nói. Hắn hôn xuống trán Bạch Cửu, ánh mắt ôn nhu nhìn nó rồi tiếp lời.
- Ta tình nguyện, có chết ta cũng tình nguyện. Miễn ngươi và mọi người có thể khỏe mạnh trở lại ta đều tình nguyện.
Bạch Cửu lắc đầu liên tục, rồi lại l.iếm mặt Duệ vương như đang an ủi.
- Xin lỗi đã nói những lời làm ngươi lo lắng, đêm mai ta sẽ đi cùng ngươi lên mái nhà tắm trăng được không?
Lần này Bạch Cửu gật đầu, nó nhảy xuống khỏi tay hắn, nhảy quanh người hắn tỏ ý vui mừng. Nó chạy đến đuổi đàn thỏ của hắn chạy toáng loạng, hắn chỉ ngồi cười chăm chú nhìn theo nó không rời mắt. Hắn chỉ sợ nếu hắn rời mắt khỏi nó, nó lại biến mất một lần nữa như những lần trước đây.
- Duệ vương…
- Ai?
- Là ta Tiểu Mao Mao.
- Vào đi.
Bên ngoài Tiểu Mao Mao đi rụt rè đi vào, y cẩn thận hết sức để khỏi giẫm phải hoa dưới chân. Tiểu Mao Mao đi đến bên cạnh hắn, cúi đầu trước hắn rồi mới dám lên tiếng.
- Duệ vương, ta có chuyện muốn thưa.
- Ngày thành hôn của ngươi, trong bộ hỉ phục Hạ Hạ may cho ngươi đẹp lắm.
Tiểu Mao Mao kinh ngạc, y không biết rằng Duệ vương vẫn thấy điều đó. Y chớp chớp mắt không dám ngẩng đầu.
- Xin lỗi vì ngày trọng đại của ngươi ta lại thất hứa, quà ta tặng ngươi ngươi thích chứ?
- Quà?
Tiểu Mao Mao không rõ hắn hỏi gì, căn bản y không hề hay biết gì cả cũng không nghe La Thanh Thanh nói gì đến quà của hắn. Duệ vương chỉ tay lên chiếc trâm trên tóc y trầm giọng.
- Cây trâm… rất hợp với ngươi.
Nghe Duệ vương nhắc đến cây trâm, Tiểu Mao Mao vô thức đưa tay lên sờ nó. Đây là trâm ngày thành hôn chính La Thanh Thanh cài lên cho y, không lẽ…
- La Thanh Thanh từng nói với ta đây là cây trâm vô cùng quan trọng, bảo ta phải giữ nó cẩn thận không được làm mất. Không người đó là món quà người tặng cho ta. Đa tạ người.
Tiểu Mao Mao cúi người một lần nữa để đa tạ hắn đã tặng quà cho mình. Duệ vương bật cười, đưa ánh mắt nhìn về Bạch Cửu hắn lại hỏi y.
- La Thanh Thanh đến rồi sao?
- Vâng, ngày mai ta phải trở về Tùy La.
Duệ vương gật đầu, hắn thở dài một hơi rồi đi đến bế Cửu Bạch lên thong thả bước ra khỏi Sa Hoa cung, không quên nói vọng lại với Tiểu Mao Mao.
- Rượu mừng ta chưa được uống, nếu như hắn ta uống thắng ta thì lập tức đưa ngươi về. Còn nếu như hắn mà thua thì xin mời đại tướng Tùy La sang đây ở rể.
- Cái này…
Duệ vương dừng chân, hắn quay sang nhìn Mộc Thanh Thanh chau mày nghiêm mặt hỏi.
- Cái này sao?
- Thần nhất trí hai tay hai chân, Duệ vương phải thắng để thần khỏi phải ăn thịt sống mỗi ngày.
- Ngươi yên tâm, bổn vương chưa bao giờ thua ai về mảng uống rượu cả. Đi thôi, đi đón khách quý.
- Vâng.
Bình luận truyện