Vương Phi Mau Lên Giường

Chương 9-1



Thời điểm Phong Phân rời khỏi nhã gian, thực khách trong tửu lâu còn lại không nhiều lắm.

“Tiểu thư, nếu không chúng ta tìm đại phu xem một chút nhé?”

Phong Phân hoàn toàn không nhìn Tiểu Quả lảm nhảm, đối với việc tìm đại phu nàng rất chấp nhất, mặc kệ thấy ai khó chịu, trước tiên luôn đề nghị tìm đại phu.

Có lúc, Phong Phân quả thật hoài nghi Tiểu Quả bị đại phu nào đó tẩy não, mới có thể không cần hồi báo mà giúp bọn họ kiếm tiền.

Nàng từng bước đi tới cầu thang, khi còn cách cầu thang còn bảy, tám bước, có vài người đi ra khỏi nhã gian bên cạnh cầu thang.

“Hôm nay uống thực sảng khoái, lần sau lại…..” Thiếu niên đang vỗ vai nam tử bên cạnh mới nói được một nửa thì dừng lại, chăm chú nghiên cứu khuôn mặt Phong Phân.

Tiểu Quả cau mày, Phong Phân ngừng bước chân, muốn chờ mấy nam tử say rượu này xuống lầu trước.

“Dung mạo vị cô nương này thật xinh đẹp.” Thiếu niên kia nhếch miệng cười lên.

Câu này nghe như lời trêu ghẹo, Phong Phân cau mày lại.

Thiếu niên bên cạnh kéo hắn lại, hắn uống cũng không nhiều, cũng chú ý tới thị vệ bên người Phong Phân.

“Tử Mặc, chúng ta đi thôi. Huynh uống hơi nhiều.” Hắn cố gắng lôi thiếu niên đang nghiên cứu kia đi.

“Ai nói ta uống nhiều?” Tên thiếu niên kia hất tay ra, lớn tiếng kêu la: “Rõ ràng cô nương kia rất đẹp.”

Trong lòng Phong Phân thở dài, nghĩ không bằng trước tiên lui về nhã gian, không nên dây dưa với con ma men.

Nào có thể đoán được nàng không muốn gây chuyện, người khác lại không chịu phối hợp.

Khi nàng sắp vào nhã gian, tên thiếu niên kia đột nhiên tránh thoát khỏi người bên cạnh, lao thẳng tới chỗ nàng.

Phong Phân thấy hoa mắt, một thị vệ đã lắc mình ngăn trước người nàng, một cước đạp thiếu niên kia rớt xuống lầu, nhất thời vang lên tiếng hét thảm.

Khóe mắt Phong Phân giật giật, Tiểu Quả kinh hãi bụm miệng, sau khi phản ứng vội vàng đến lan can nhìn xuống.

“Tiểu thư, người chưa có chết.”

Phong Phân im lặng, lời này của Tiểu Quả làm sao mà nghe ra có chút tiếc nuối vậy? Không phải nha đầu này cố ý chứ?

“Tử Mặc huynh!” Mấy người đi chung với thiếu niên kia vừa kêu vừa lao xuống lầu.

Không còn ai ngăn trước cầu thang, Phong Phân liền từ từ xuống lầu.

Thiếu niên mặc dù bị đạp rơi mặc dù không chết, chỉ là hình như chân bị gãy, đang gào thét kinh thiên động địa, chỉ trời mắng đất, thấy đoàn người Phong Phân muốn rời đi, hắn tức giận rống to: “Không được để cho bọn họ đi, chân của bổn thiếu gia cũng bị gãy, nàng phải lưu lại chăm sóc ta.”

Phong Phân nghe được cau mày, ung dung xoay người lại: “Là ta đạp ngươi sao?”

“Là người bên cạnh ngươi.”

“Hắn không phải người của ta.”

Thị vệ đạp người cũng phối hợp nói: “Ta chỉ phụng mệnh bảo vệ nàng.”

“Huống chi, nếu như không phải ngươi nhào tới ta, người bên cạnh ta cũng sẽ không phòng bị mà ra tay, nói cho cùng lỗi là ở ngươi, ngươi nên tự mình phụ trách, chẳng lẽ hôm nay không phải ngươi cố tình gây sự?” Phong Phân lại nói.

“Bổn công tử cố tình gây sự thì như thế nào? Bổn công tử coi trọng ngươi là phần số của ngươi.”

Nàng nhịn không được nở nụ cười, vừa cười vừa nhìn người nọ lắc đầu, cho hắn bốn chữ: “Dũng khí khả gia.” (Dũng khí gia tăng)

Lời này rất được lòng của thị vệ Ký Vương phủ, người này thật không biết sống chết, hôm nay nếu Vương gia nhà bọn họ ở đây khẳng định trực tiếp đạp chết, lại dám đánh chủ ý lên Vương phi bọn họ, quả thật không biết chữ ‘chết’ viết thế nào.

Tiểu Quả hưng phấn nhìn tiểu thư nhà mình, nói: “Tiểu thư, không ngờ cũng có một ngày nô tỳ có thể nhìn thấy người trở thành cô nương bị cướp đoạt trắng trợn.”

Nghe vậy, Phong Phân nâng trán.

Bọn thị vệ Vương phủ rối rít ghé mắt. Nha hoàn cận thân này của Vương phi có lúc thật sự rất ngốc, nói chuyện thẳng thắng, cũng chỉ có Vương phi có thể chịu được.

“Tiểu Quả, những lời này của ngươi không đúng, hắn cũng không có trắng trợn cướp đoạt ta.” Phong Phân không nhịn được sửa lại lời nàng.

“Ai muốn trắng trợn cướp đoạt nàng?”

Ngoài tửu lâu có một người phi thân xuống từ trên ngựa, trong chớp mắt đã tiến vào, đi thẳng tới bên cạnh Phong Phân ôm nàng vào trong ngực, ý tứ tuyên cáo chủ quyền nồng đậm.

“Không có việc gì, chỉ hiểu lầm.” Nàng không muốn sinh sự.

“Hiểu lầm?” Giọng nói Long An Khác không tốt nhướng mày, dùng một loại thái độ trên cao nhìn xuống quét tới đối phương: “Nữ nhân của ta mà ngươi cũng dám mơ ước.”

Phong Phân lại muốn nâng trán, phụ thân không có ở đây, hắn thật sự không cố kỵ gì, thế nào mà lời này cũng dám nói ra bên ngoài.

Thiếu niên kia bị kinh sợ bởi khí thế của Long An Khác, nhất thời vẻ mặt thu lại, nhưng vẫn không cam lòng: “Thị vệ của ngươi đạp ta xuống lầu, hại ta gãy chân là sự thật.”

“Vô duyên vô cớ làm sao thị vệ của ta đạp ngươi xuống lầu, tất nhiên do ngươi làm chuyện xấu.” Long An Khác vừa nói, vừa đưa mắt nhìn lại thị vệ lưu lại.

“Người này đối với phu nhân bất chính.” Thị vệ trả lời ít chữ mà nhiều ý.

Khuôn mặt Long An Khác lạnh lẽo, vung tay lên: “Ném ra.”

“Các ngươi dám?”

Không có người quan tâm hắn, thị vệ lấy một loại khí thế ‘Ai cản ta thì chết’ đánh tới, lôi thiếu niên kia lên ném ra ngoài không chút do dự, tiếng hét thảm vang lên lần nữa.

Phong Phân không đành lòng nhìn, vốn bị té gãy chân, đây là họa vô đơn chí.

Tâm tình Long An Khác cực kỳ khó chịu, hắn mới rời khỏi không bao lâu thì đã có một tên không có mắt dám động tâm với nàng, sớm biết vậy nên cột nàng bên người một khắc cũng không rời.

Thấy hắn liều mạng hôn tới trước mặt mọi người, Phong Phân xoay đầu đi, cũng đưa ta đẩy mặt hắn ra, hơi ghét bỏ nói: “Gương mặt đầy bụi đất.”

“Ngay cả ta cũng dám ghét bỏ?”

Phong Phân đưa tay cản hắn, cau mày nói: “Đừng làm loạn, chúng ta còn phải lên đường đấy.”

“Ai nói với nàng ta làm loạn?”

“Hắn đã té gãy chân rồi.”

Long An Khác không để ý tới nàng, nhìn thị vệ của mình: “Đi thăm dò, xem nhi tử nhà ai, muốn chết ta thành toàn cho hắn.”

Phong Phân biết khuyên nữa cũng vô dụng, cũng không tiếp tục, vòng vo đổi đề tài: “Đã dùng cơm chưa?”

Vẻ mặt Long An Khác ôn hòa lại. nói: “Vì muốn nhanh đuổi theo nàng, ta chạy một ngày đường.”

“Xe ngựa đâu?”

“Xe ngựa quá chậm.”

Khó trách lại cởi ngựa đuổi tới: “Vậy dùng cơm ở đây nhé?”

Long An Khác quét mắt nhìn quán rượu, sắc mặt khó chịu: “Nơi này xúi quẩy, đổi chỗ.”

Vẻ mặt chưởng quỹ tửu lâu tối sầm lại, nhưng hắn nhìn ra được cả người nam từ này khí độ bất phàm, cũng không dám tìm phiền toái.

Phong Phân cũng không muốn giảng đạo lý với hắn ở chỗ này, cũng không nói them, tùy hắn ôm mình ra khỏi tửu lâu.

Long An Khác lập tức ôm người lên xe, thuận tiện đuổi Tiểu Quả ra ngoài, Tiểu Quả tập mãi thành thói quen ngồi bên ngoài xe.

Kể từ khi lão gia hồi hương trước,thời điểm ban ngày lên đường, hầu như cô gia cũng tìm các loại lý do kêu tiểu thư lên xe ngựa của hắn, quả thực không che giấu ý đồ bất lương chút nào.

Nàng cảm thấy cho dù tiểu thư đề phòng nghiêm ngặt cỡ nào, trước khi thành thân cũng khẳng định bị cô gia ăn vào bụng.

Bên trong buồng xe, Long An Khác muốn thân thiết.

Phong Phân lại đưa tay đẩy hắn ra, cau mày: “Rốt cuộc chàng uống bao nhiêu rượu?”

Long An Khác đưa tay kéo nàng vào ngực, không quan tâm hôn mặt nàng, cười hì hì nói: “Gặp bằng hữu nhiều năm không thấy, nên uống hơi nhiều. Chỉ là, nàng dám ghét bỏ mùi vị trên người ta, nay lớn gan nhỉ.”

“Khó ngửi, cách xa ta ra.”

“Ta thích trên người nàng có mùi vị của ta.”

“Ta không thích mùi vị này.” Nàng cau mày nhắc lại.

Thấy vẻ mặt nàng không kiên nhẫn, hắn bất đắc dĩ thả tay, lập tức Phong Phân ngồi vào vị trí cách xa hắn nhất.

Long An Khác phân phó với người bên ngoài: “Trước tiên tìm một khách điếm cho ta tắm rửa.”

Ý thức được nàng thật sự không thích mùi vị trên người mình, hắn cũng không tiếp tục dây dưa, chỉ trêu chọc nói: “Đều tại ta nuông chìu ra tật xấu.” Tự mình chịu đựng thôi.

“Thật sự chàng không buông tha người kia sao?” Nàng đột nhiên hỏi.

Sắc mặt Long An Khác lạnh lẽo, cực kỳ không vui nói: “Dám có lòng khinh bạc nàng, Bổn vương sao có thể dễ dàng tha thứ hắn.”

“Hắn chỉ là uống quá nhiều.”

“Rượu tráng sắc đảm (rượu làm tăng can đảm để dê xòm J),càng không thể tha thứ.”

Phong Phân thấy hắn quyết tâm, cũng không khuyên nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện