Vương Quốc Màu Xám

Chương 215: Được hay mất, từ từ sẽ rõ



Video về Tôn Chủ bị phát tán khắp Huyền môn, Bạch Hà ra mặt có sức ảnh hưởng hơn Tần Thái nhiều. Tuy rằng giới này nhiều kẻ lừa đảo, nhưng Huyền Thuật sư chân chính có rất ít người tâm thuật bất chính, đại đa số đều chỉ sùng bái Thiên Đạo. Sau khi sự thật được đưa ra ánh sáng, lực lượng dưới trướng Tôn Chủ giảm đáng kể. Những Huyền Thuật sư bị lừa chuyển sang đầu quân phản chiến, Bạch Hà nhanh chóng tập hợp bọn họ lại, Lữ Lương Bạc cũng vì đại nghĩa diệt thân đi theo Bạch Hà. Lữ Liệt Thạch bắc đắc dĩ phải theo con trai.

Một nửa Trật Tự còn nằm im quan sát, nhưng vị Tôn Chủ cao cao tại thượng kia làm sao có thể tin tưởng bọn người này sẽ thật sự trung thành không phản bội.

Bỗng Tôn Chủ nổi điên lên, hắn tấn công trực tiếp vào Tổng bộ mới của Nhân Gian là Thiên Lư Loan. Tần Thái dẫn người thi pháp chống trả, sau khi kiệt sức thì cô bọc hậu lùi về. Pháp trận nơi này chỉ kiên trì được ba ngày đã bị phá vỡ hoàn toàn. Nhưng nhờ có Tần Thái nên rút lui kịp thời, giảm số thương vong xuống thấp nhất. Toàn bộ lực lượng phải dời tới sơn cốc của Lão gia tử, sau khi chứng kiến sức mạnh của Tôn Chủ, mọi người mất đi sự lạc quan.

Cứ điểm đã dời tới đây, xác suất Tần Thái gặp Lữ Lương Bạc nhiều hơn, nhưng anh không nói được câu nào với cô vì mỗi lần thấy anh, Tần Thái luôn ngừng bước. Mắt anh không nhìn thấy, chỉ cần cô không phát ra tiếng động thì anh sẽ không cảm nhận được. Bây giờ không phải lúc cho nữ nhi tình trường, Tần Thái tập trung tầm 50 Huyền Thuật sư cấp cao, đưa họ vào Âm giới để nhanh chóng tập luyện tăng sức mạnh.

Đây là bí quyết cô phát hiện khi xuống Địa phủ trộm canh Mạnh Bà, thật là hời cho bọn họ.

Trật tự và Tôn Chủ không có liên minh thực vật làm đôi mắt, trong thời gian ngắn không phát hiện được nơi Tần Thái giấu người. Đã xé rách tấm mặt nạ Tôn Chủ xuống, hắn bắt đầu không từ thủ đoạn, mất đi công đức của Trật Tự và năng lượng từ Nhân Gian, tín nhiệm của Huyền môn cũng rơi xuống đáy vực. Hắn không có nơi phát giận nên nổi điên không ngừng. Vì thế hắn lùng bắt các Huyền Thuật sư chưa trốn kịp, mỗi ngày giết mười người, muốn bức Tần Thái phải ra mặt.

Lực lượng bên Bạch Hà đều là các chí sĩ trọng nghĩa, bọn họ không đành lòng nhìn đồng môn lâm vào kiếp nạn lớn như thế. Sau nhiều lần thương nghị, bọn họ nhất trí phải đối kháng trực tiếp với Tôn Chủ. Đề nghị được đưa ra, Tần Thái liền phản đối: "Với thực lực hiện tại của Tôn Chủ, nếu chúng ta chỉ đánh bừa thì sẽ thương vong rất nặng."

Có người không vui khi nghe lời này, Chu Tế Xương là người đầu tiên, ông ta là một trong Tứ quân tử của Huyền môn, mày rậm mắt to, gương mặt đầu nghiêm túc: "Ý cô là, ta phải trơ mắt nhìn đồng đạo chết đi sao?"

Giờ đây Tần Thái đã không còn nhiều nhân nại. Nếu không vì Bạch Hà, cô đã đánh cho ông Chu này hộc máu ba thước. Nhưng có BC đứng giữa, cô phải nhẫn: "Mục đích hắn làm như vậy chính là bức chúng ta phải quyết chiến. Mà như thế cũng chứng minh chiến thuật hiện tại của chúng ta là đúng. Chờ càng lâu, hắn càng suy nhược, nhưng chúng ta lại càng mạnh. Đến lúc đó muốn thắng không cần chiến đấu cũng có khả năng. Nếu bây giờ xuất quân, cứu được bao nhiều người thì chưa biết, chỉ biết là sẽ bỏ bao nhiêu mạng sống vào những trận chiến không cân sức. Hà tất phải lấy mạng đổi mạng?

Giọng nói Chu Tế Xương hòa hoãn hơn, nhưng vẫn kiên quyết: "Cô suy xét rất có đạo lý, nhưng nếu chúng ta chỉ ngồi nhìn đồng môn gặp nạn vì chờ thời cơ, như vậy chúng ta có khác gì tên mặt người dạ thú như Tôn Chủ kia?"

Tần Thái nhìn về phía Bạch Hà, đương lúc này Trần Khoa của Nhân Gian lên tiếng: "Ông đây không quen nhìn sắc mặt chính nhân quân tử của các người chủ nào, không muốn trốn thì cứ đi chịu chết đi!"

Hắn nói xong, các Huyền Thuật sư phía Trật Tự biến sắc, lập tức có người la hét ầm ĩ lên, Tần Thái quát: "Câm miệng!"

Trần Khoa không dám lỗ m/ãng trước mặt cô, hậm hực quay đầu đi. Bạch Hà ho nhẹ, chờ đến khi mọi người yên tĩnh hơn, anh mới nói: "Tiểu Thái, dù sao chờ đợi cũng là sách lược bị động. Nếu chúng ta chủ động tấn công, có lẽ sẽ gây tiêu hao với hắn, khi cầm chân được thì chia lực lượng đi cứu người, mặc kệ cứu được nhiều hay ít, chỉ cần cố gắng hết sức là được."

Tần Thái cúi đầu thưởng thức vòng tay màu ánh trăng, hồi lâu mới nói: "Nếu sư phụ đã nói vậy thì quyết định thế đi."

Từ đó về sau, Tần Thái không trốn tránh nữa, ba ngày hai lần đi đánh Tôn Chủ. Tuy cô có tri thức của Lão gia tử, lại có thuật nghịch chuyển ngũ hành, nhưng tu vi còn thấp nên chắc chắn đánh không lại hắn ta. Thế nên cô chuẩn bị một trăm Huyền Thuật sư cấp cao, có Bạch Hà dẫn đầu, một khi cô đánh không nổi nữa thì bọn họ thi pháp giúp cô chạy thoát.

Cô cứ bám vào Tôn Chủ như thế, nhóm người do Lữ Liệt Thạch và Lữ Lương Bạc đứng đầu chịu trách nhiệm cứu người. Ban đầu Trật Tự vẫn còn nhiều người sùng bái Tôn Chủ, vẫn luôn trung thành. Nhưng so với lực lượng của hai cha con Lữ Lương Bạc thì quá yếu, chịu không nổi tấn công dồn đập như thế. Vốn dĩ Trật Tự rêu rao bản thân là tổ chức chính nghĩa của Thiên Đạo, đa số đều có tâm hồn chính khí, nên rất ít người có thực lực chịu ở lại.

Cứ vậy là cứu thêm vài Huyền Thuật sư, Tần Thái cứ kiên trì, chờ đến khi khôi phục pháp lực lại đi đánh phó bản Tôn Chủ, đánh xong về ngủ bổ sung linh lực, bổ xong lại đi đánh tiếp.

Đến lúc không cần phải cứu người nữa, nhưng cô vẫn đi đánh phó bản mỗi ngày. Tại nhà tranh nhỏ trong sơn cốc, Lữ Liệt Thạch cực kì không hiểu: "Tiên tri, không phải là cô đang rút kinh nghiệm đánh Tôn Chủ đấy chứ? Chờ đến khi cô rút đủ thì thiên hoang địa lão mất."

Những người khác tuy không phản đối mạnh mẽ nhưng ai cũng tỏ vẻ khó hiểu. Tần Thái thật chẳng muốn giải thích, mà nghĩ đến Bạch Hà nên cô mới nói: "Các vị, mức độ tiêu hao năng lượng và linh lực của thuật nghịch chuyển ngũ hành lớn thế nào hẳn các mọi người cũng biết, tôi lại càng hiểu hơn. Vậy các vị thử động não một chút, hắn đã là Tôn Chủ của Trật Tự, là Thiên hành giả của Huyền môn, vì sao lại còn muốn đứng sau Nhân Gian? Bởi vì công đức Trật Tự cúng cho hắn không đủ để hắn thi triển thuật nghịch chuyển ngũ hành. Hắn chỉ có thể phản nghịch Thiên Đạo, lấy năng lượng phi pháp từ Nhân Gian. Mà nay Nhân Gian không còn trong tay hắn, hắn không lấy được công đức nào từ Huyền môn. Nguồn cung năng lượng đã bị đứt, chúng ta không ngừng đánh hắn làm hắn tiêu hao nhiều hơn, sớm muộn gì cũng sẽ không chống đỡ nổi."

Lúc này bọn họ mới hiểu, chỉ có Bạch Hà hơi nhíu màu. Tần Thái cũng tu luyện thuật nghịch chuyển ngũ hành, nếu vô số công đức tích góp của Tôn Chủ cũng không đủ cho thuật này, vậy cô làm sao có thể duy trì?

Quả thật Tần Thái không duy trì được, cô âm thầm cắt hết các Bộ khác của Nhân Gian, chỉ giữ lại Bộ Tài nguyên đang lớn mạnh. Cô tiêu hao còn nhiều hơn cả Tôn Chủ, chỉ có dùng càng nhiều năng lượng thì mới chống đỡ được. Mà chuyện này chỉ có Nhân Gian mới kiếm được nhiều, như giao dịch ở chợ đen, chắc chắn sẽ nhiều hơn so với Trật Tự. Chủ tịch Hoàng của liên minh thực vật có đôi mắt nhìn người, nó hào phóng tự nguyện cung cấp linh lực cho Tần Thái.

Thực vật là thứ hấp thụ và lưu giữ linh lực của trời đất, hắn đồng ý bán cho cô giá thấp. Tần Thái không thiếu tiền, hai bên giao dịch ăn ý với nhau nhưng chỉ lén tiến hành. Nếu mà để Bạch Hà và đám Huyền môn chính nghĩa kia biết, thuật pháp hóa cát thành vàng vốn được cho là tà thuật, bọn họ sẽ không đồng ý dùng cách này để kiếm lợi. Nếu như vậy thì có khác nào Tôn Chủ?

Dưa chuột kia vốn xảo trá, nó muốn nhanh chóng thành lập quan hệ chiến hữu thân mật với Tần Thái, bởi vì trước mắt cô là Huyền Thuật sư có tiền đồ nhất, tương lai rất có khả năng cô sẽ là lãnh tụ mới của Huyền môn. Quan trọng hơn là, để duy trì được liên minh thực vậy, nó mất rất nhiều phí tổn, con đường nó đi lại là lối cao cấp, mỗi một tiểu đệ ra ngoài đều phải dùng xe Cayenne. Nó cần tiền, mà Tần Thái lại không thiếu!

Tần Thái cũng đồng ý với kiểu quan hệ này, có một mạng lưới tình báo như thế còn gì bằng. Cứ tưởng tượng đi, thực vật cây cỏ khắp thiên hạ đều là đôi mắt của ta, điều đó đáng sợ cỡ nào.

Thời gian trôi qua nhanh, chớp mắt đã đến mùa hè năm sau. Tôn Chủ gần như điên cuồng, ai cũng thấy rằng năng lượng của hắn dần yếu đi. Tần Thái đã có thể đuổi kịp. Những Huyền Thuật sư thề trung thành với hắn cũng từ từ phản bội, Tôn Chủ từ thế áp đảo đã chuyển sang tình thế xấu. Cả Chu Tế Xương và Bạch Hà đều không muốn nhận loại người lật lọng như thế. Nhưng Tần Thái cho nhận, không những vậy còn đãi ngộ không tệ.

Hai bên lại bắt đầu tranh chấp, bọn họ là quân tử khinh thường nhất là kiểu người tiểu nhân. Tần Thái vẫn nhẫn nại giải thích: "Bọn họ là cỏ đầu tường gió thổi bên nào nghiêng bên đó, nếu bây giờ không nhận thì chẳng lẽ ép họ tử chiến với ta sao? Tại sao không khoan dung với bọn họ hơn, cho dù chỉ là để chúng ta có thể sống được thêm nhiều người, đoàn tụ với người nhà. Nếu bàn sâu đến chuyện thánh hiền, thì những người cỏ đầu tường như thế cũng có thể được gọi là kẻ thức thời là trang tuấn kiệt đấy thôi?"

"Cô!!" Chu Tế Xương tức giận đến vểnh cả râu lên, Bạch Hà chạy tới ngăn ông ta lại: "Chu tiền bối bớt giận. Bây giờ đang đối đầu với kẻ địch mạnh, chúng ta cần đoàn kết với nhau chứ không phải tự rối loạn nội bộ."

Chu Tế Xương hừ một tiếng không nói. Thật ra ông ta không phản đối ý kiến của Tần Thái, mấu chốt là cô chỉ là đệ tử của Bạch Hà, luận bối phận thì thấp hơn ông ta nhiều. Bị một tiểu bối như vậy dạy dỗ khiến ông ta không xuống được đài. Còn nữa, ông ta làm người quang minh lỗi lạc, coi cái ác như thù, với những tâm tư tiểu nhân như của Tần Thái khiến ông ta không đánh giá cao cô.

Tới một ngày, Bạch Hà và mọi người cảm thấy thời cơ đã chín muồi vì Tần Thái đã có thể đánh ngang tay với Tôn Chủ. Mọi người lên kế hoạch ngày hôm sau sẽ tấn công Bất Ki các. Nhân lúc vào đêm, Tần Thái đi đến sơn thôn nhỏ kia, hai bên con đường đất là cây ăn quả trĩu nặng, hương trái cây thoang thoảng giữa những kẽ lá xanh. An Thành đã lên hai, đang ngồi trong xe nôi chạy tới chạy lui trong sân. Mẹ cậu nhỏ đút cơm cho cậu, An Thành không chịu ăn, người phụ nữ vừa cho ăn vừa mắng.

Đàm Tiếu, chờ đến khi mọi thứ xong xôi, anh trở về bên tôi được không?

Vầng trăn non thẹn thùng ló nửa mặt qua đám mây, Tần Thái đứng dưới cây đào, phía sau có tiếng bước chân dần dần tiến lại gần, hai bàn tay đặt lên đôi vai của cô. Tần Thái quay đầu lại liền thấy Sa Ưng, anh cũng đang nhìn hai mẹ con trong sân. Gió đêm mơn trớn cành đào, hương thơm nhẹ nhàng lan tỏa khắp nơi. Sa Ưng kéo cô vào ngực, giọng nói trầm tĩnh: "Cuộc sống là trải qua được và mất. Cô chưa hiểu sao."

Đúng vậy, cuộc đời này là vô vàn chuyện được và mất, dù có nắm chặt trong tay rồi cũng có lúc bị vuột mất. Sau đó nhớ nhung thứ mình từng có, quyến luyến không buông bỏ, phân vân mãi giữa hai nơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện