Vương Quốc Những Kẻ Lạ Mặt

Chương 36



Sáng thứ Năm, Katya đến phòng thí nghiệm từ sớm. Đó là ngày cuối tuần nên cả toà nhà vắng tanh nhưng cô vẫn mở máy tính lên và tìm dữ liệu về Hakim al-Adnan. Người đàn ông Pakistan huấn luyện chim ưng đó nói đúng: trong cơ sở dữ liệu của chính phủ có ảnh của al-Adnan phù hợp với bức ảnh chụp trong đoạn băng ghi hình đó. Hắn từng là kế toán viên của Bộ Nội vụ trước khi làm việc ở vị trí hiện tại tại Tổng Cục Đầu tư. Địa chỉ nhà của hắn được ghi là ở Jeddah.

Cũng sáng hôm ấy, Katya và Nayir đứng trước hai cánh cửa gỗ được khắc chạm cầu kỳ. Chúng đã cũ và khá lạc lõng một cách nổi bật phía trước một ngôi biệt thự trát vữa stucco.

Một người hầu ra mở cửa. Ông ta mặc bộ đồng phục sơ-mi trắng có cổ tay bẻ lên, áo vét đen, ca-vát, và thậm chí cả đôi găng trắng nữa. Ông ta có mái tóc ngắn được cắt tỉa gọn gàng, và khi nói, giọng ông ta nghe giả tạo một cách khó chịu.

“Tôi có thế giúp gì anh chị?”

Katya mỉm cười nhã nhặn. “Vâng.” Cô nói. “Tôi là một phóng viên của tờ Tin tức Ả Rập. Tôi đang hoàn tất câu chuyện về ông Hakim al- Adnan và vai trò của ông ấy trong việc phục hồi hoạt động mang tính lịch sử là thuật nuôi chim ưng, và tôi muốn tiếp tục câu chuyện với một vài vấn đề thực tế.”

Người hầu nhìn Nayir với vẻ nghi hoặc rồi nói. “Vâng, nhưng tôi e là ông al-Adnan không có ở đây.”

“Tôi rất xin lỗi đã làm phiền ông.” Katya nói. “Ông ấy đã nói với tôi rằng có thể ghé qua bất cứ lúc nào. Mãi đến giờ tôi mới có cơ hội.”

Người hầu không trả lời.

“Ông có biết khi nào ông ấy về không?” Cô hỏi.

“Một tháng nữa, tôi e là vậy.”

“A, tôi hiểu rồi.” Katya nói, cố tảng lờ Nayir đang mỗi lúc căng thẳng cạnh cô. Cô không thích nói dối quá mức ngay trước mặt anh, và có vẻ anh cũng chẳng hề thích việc đó. “Tôi đã phỏng ông ấy lần đầu cách đây khoảng một tháng. Ông ấy nói sẽ đến ngôi nhà ở Taðf, nhưng tôi đã quên không hỏi khi nào ông ấy đi. Tôi xin lỗi.”

“Ông ấy đã đi Taðf một tháng trước rồi.” Người hầu nói.

Katya nghĩ lại. Đã gần một tháng tròn từ khi Sabria biến mất.

“Thật kỳ quặc khi ông ấy không mời cô lên đó.” Người hầu nói với vẻ châm biếm. “Xét cho cùng, ông ấy huấn luyện chim ưng ở đó mà.”

“Ồ, thực ra là ông ấy có mời tôi.” Katya vội vàng nói. “Tôi chỉ không biết lịch trình của ông ấy và không biết ông ấy sẽ ở đó lâu đến vậy.”

Người hầu trề môi. “Ông ấy dành thời gian trên đó nhiều hơn là ở đây.”

“A. Vậy thì. tôi xin lỗi đã quấy quả ông. Cảm ơn ông vì đã giúp.”

Người hầu gật đầu.

Trở vào trong xe, Katya biết chắc hai má cô đang bừng đỏ.

“Ông ta biết là em nói dối đấy.” Nayir nói.

“ Ít nhất thì em cũng đã có thông tin em cần.” Cô nói. “Al-Adnan đã đến Taðf vào đúng tuần mà Sabria mất tích. Nếu hắn ta quả thực đã bắt cóc cô ấy, thì có thể hắn đã đưa cô ấy đến đó.”

Nayir gật đầu và liếc nhìn cô với vẻ dò xét. “Anh sẽ chẳng bận tâm để tìm hiểu đâu.”

Nayir đã nói đúng, con đường dốc đèo Taðf quả thực hiểm trở. Chỉ vừa mới qua al-Hada thôi mà đường cao tốc đã bắt đầu gập ghềnh. Con đường đã đưa họ lên độ cao gần hai nghìn mét chỉ trong một quãng đường ngắn chừng hơn hai mươi cây số và với độ liều

lĩnh cao khi đi qua hơn chín mươi khúc quanh hình chữ S. Sau chừng ấy đường đất, họ đã lên được núi. Một bên đường, những chú khỉ đầu chó lao như tên băn vút vào khe núi, còn phía bên kia là khung cảnh trải ra mênh mông với những dãy núi đá màu cát hùng vĩ. Những tay tài xế khác dường như nghĩ rằng đây là một trường đua ngựa, nên thi nhau phóng với tôc độ liều lĩnh và lạng lách vượt qua chiếc Rover trên con đường chỉ có hai làn xe chạy. Khung cảnh thật kỳ vĩ; vách đá sâu hun hút đầy khiếp hãi. Katya bám chặt vào tay vịn xe và âm thầm cầu nguyện trong khi Nayir lái xe đưa họ vào thành phố một cách an toàn.

Sơ đồ mà người huấn luyện chim ưng đó vẽ đã đưa họ ra đến một con đường trải nhựa ngay bên ngoài thành phố. Con đường này dẫn họ lên cao hơn nữa trên núi và đột ngột trở nên bụi mù trước khi quanh xuống một thung lũng. Dưới đó, nép mình trong lòng sông cạn và được bao bọc bởi những ngọn núi là một dải đất màu xanh lá cây màu mỡ với ngôi biệt thự trát vữa stucco trắng duy nhất. Khi họ xuống dốc, mùi hương hoa hồng ngào ngạt không gian.

Cuối con đường là một cánh cổng, nơi họ gặp một nhân viên bảo vệ. Anh ta không hỏi gì mà chỉ vẫy tay ra hiệu cho họ đi qua với cái gật đầu thân thiện. Lòng hiếu khách của nơi núi rừng, Katya nghĩ.

Cô bắt đầu cảm thấy lo lắng. Cô không chắc làm thế nào họ có thể đối đầu với một kẻ giàu có và quyền lực như al-Adnan. Đáng ra cô nên nói với ai đó ở cơ quan về việc đã nhận diện được hắn. Chí ít thì cô có thể đề cập việc này với Ibrahim. Nhưng cô muốn tìm Sabria mà không để cảnh sát biết.

Bọn họ dừng lại trước mặt ngôi biệt thự và chờ đợi.

Vài phút sau, một người đàn ông trẻ mặc áo choàng nâu bước ra đi vòng qua một bên toà nhà. Anh ta mỉm cười và vẫy chào họ. Anh ta có mái tóc ngắn, làn da rám nắng với hai bàn tay to chào đón cả hai bằng cái bắt tay thoải mái với Katya cũng như Nayir, rồi tự giới thiệu mình là Yusuf, người trông nom trang trại hoa hồng.

“Chúng tôi luôn vui mừng khi có khách đến thăm.” Anh ta nói. “Anh chị từ đâu đến vậy?”

“Jeddah.” Nayir đáp.

“A, quả là chuyên đi tuyệt vời.” Sau đó, anh ta không hỏi gì thêm ngoài tên của hai người và muốn biết họ có định nghỉ lại trong ngôi biệt thự tối hôm đó không, bởi mấy đêm rồi trời rất lạnh, còn khu cắm trại thì không được hiếu khách như lúc vào xuân.

“Thực ra chúng tôi đến đây để tìm Hakim al-Adnan.” Katya nói “Chúng tôi là cảnh sát ở Jeddah và muốn hỏi ông ấy vài vấn đề.” Yusuf ngay tức thì có vẻ bị chấn động. “Ông ấy có thể giúp ích cho cuộc điều tra của chúng tôi.” Katya nói thêm.

“Ông al-Adnan không có ở đây.” Yusuf nói. “Ông ấy có việc đi vắng và sẽ không trở lại cho đến tận tuần sau. Tôi rất lấy làm tiếc.”

“Tôi cũng lấy làm tiếc.” Katya đáp.

“Mà đằng nào anh chị cũng đến đây rồi!” Yusuf nói. “Hãy ngồi uống trà đã. Xin mời.” Anh ta ra hiệu cho họ bước lên mái hiên phía trước của ngôi biệt thự, nơi có một bộ bàn ghế nhỏ xinh đặt dưới bóng râm của giàn khung gỗ. “Nếu anh chị có thể dành chút thời gian, tôi sẽ rất vui được đưa anh chị đi tham quan khu vườn, bởi anh chị đã đi suốt cả chặng đường từ Jeddah lên tới đây.”

Sau khi dùng trà, Katya và Nayir được hướng dẫn tham quan khu biệt thự và các khu vườn. Taðf nổi tiếng bởi các loại tinh dầu hoa hồng, thứ nguyên liệu được sử dụng để làm những loại nước hoa cao cấp trên toàn thế giới. Với lòng nhiệt tình của một cậu bé, Yusuf kể lại từng chi tiết về loài cây quý của anh ta và cuộc chiến cao cả mà anh ta đã thực hiện để bảo vệ chúng khỏi một gia đình nhím độc ác.

“Anh biết ông al-Adnan rõ lắm thì phải?” Cuối cùng thì Katya cũng lên tiếng khi họ đi dạo qua khu vườn.

“Vâng.” Yusuf chắc chắn đáp. “Ông ấy là chủ nhân tuyệt vời nhất mà tôi có thể mong đợi. Tôi thấy may mắn khi làm việc ở đây và được làm những gì tôi yêu thích.”

“Anh đã nói ông ấy có việc đi vắng phải không?”

“Vâng.”

“Đi phân phối tinh dầu hoa hồng tới những nơi còn lại trên thế giới sao?” Cô mỉm cười và Yusuf đáp lại bằng một nụ cười tươi rói.

“Thực ra, ông ấy chuyển hàng tới Mecca.” Anh ta đáp. “Ông ấy tới đó mỗi năm hai lần - vào tháng Tư và tháng Mười - để công đức tinh dầu cho Holy Kaaba (1).”

(1) Toà thánh điện linh thiêng của Hồi giáo ở Mecca.

Cũng đã vài năm rồi từ khi Katya hành hương tới Mecca, nhưng cô vẫn nhớ tinh dầu được dùng để xức hương cho phiến đá to thẳng đứng ở góc phía nam Kaaba. Theo truyện thánh, chạm vào phiến đá đó sẽ giúp tẩy sạch mọi tội lỗi.

“Ông ấy thật tốt bụng.” Cô thăm dò Nayir và thấy anh không có ấn tượng gì trước lòng hảo tâm lồ lộ của al-Adnan cả.

Họ đã đi hết khu vườn. Một hàng những bụi cây vừa được nhổ đi để lộ ra tầng đất mặt. Lớp đất màu đen màu mỡ, có nhiều mùn, rợp bóng của tấm vải bạt căng trên giàn.

Xa phía bên phải là ba hàng cây bụi mới đang vươn lên đón nắng. Katya bất thình lình nhớ lại giấc mơ, có máu và hoa, và lũ quỷ efreet đã chôn thân xác cô dưới đất. Sự hồi tưởng đó ập đến rất nhanh và rõ nét. Cô quay sang Nayir, anh dường như hiểu có chuyện gì đó không hay nhưng không rõ là chuyện gì.

“Những bụi cây này đã được trồng lâu chưa?” Cô hỏi.

“Chúng tôi trồng vào đầu mùa hè. Một vài bụi phát triển không tốt lắm.”

Cô đến bên những bụi cây có vẻ còi cọc.

“Xin đừng lại gần những bụi cây đó quá.” Yusuf nói.

Katya vẫn bước đi.

“Xin lỗi, cô ơi.” Yusuf gọi có phần cáu kỉnh hơn.

“Những bụi cây này đã được nhổ lên rồi trồng lại phải không?”

Yusuf có vẻ tức giận. “Không, chúng tôi không làm vậy.”

“Tôi cần một cái xẻng.”

“Cái gi cơ?” Lúc này anh ta bước nhanh về phía cô. Nayir đi theo sau anh ta.

Katya ngạc nhiên vì đôi tai cô có thể nghe thấy nhịp đập hối hả của trái tim mình. Cô cảm thấy một sự hốt hoảng lạnh người. Giọng cô run run khi lên tiếng hỏi: “Chính xác là chuyện này đã xảy ra bao lâu rồi?”

“Thưa cô, tôi xin lỗi, tôi phải đề nghị cô tránh xa ra.”

“Chính xác là bao lâu rồi?” Katya hỏi.

Yusuf quay lại và bắt đầu hét to về phía ngôi nhà để gọi người làm vườn chính.

“Có thể có một xác chết đã được chôn dưới những bụi cây đó.”

Yusuf quay lại nhìn cô kinh ngạc.

Người làm vườn chính xuất hiện và sải bước trên lối mòn dẫn tới từ ngôi nhà, theo sau là hai người đàn ông trẻ. Một người cầm một chiếc xẻng. Phải mất mười lăm phút và bàn bạc nhiều lần trước bọn họ bắt đầu lật lớp đất tơi, nhẹ nhàng hất chúng ra khỏi đám cây và đắp thành đông ở bên rìa thửa đất. Bọn họ nhổ bụi hồng đầu tiên lên khỏi mặt đất bằng sự nâng niu mà Katya đã thấy trong phim tài liệu về khảo cổ học. Ngay cả người Pakistan đó cũng không cẩn trọng với con chim ưng bị thương bằng họ.

Bọn họ đặt bụi cây đầu tiên vào một chiếc xe cút kít đầy đất và nước rồi tiếp tục đào sâu hơn. Katya đi đi lại lại. Cô chỉ muốn quỳ gối xuống và đào bới lớp đất đó bằng tay mình. Có phải đây chỉ là mơ không, điều hiện thực này? Một nỗi hoảng sợ còn sót lại do quỷ dữ gieo rắc trong tâm trí cô? Hai cánh tay cô đang run lên nên cô ôm chặt lấy eo mình.

Chiếc xẻng đụng phải vật gì đó. Mềm nhưng chắc. Đột nhiên hai người đàn ông kia quỳ gối xuống, gạt bỏ lớp đất tơi bằng tay. Trước khi cô nhận ra là mình đang làm gì, cô cũng quỳ gối xuống cạnh họ. “Cẩn thận đấy. Để tôi.” Lớp đất mát dịu và ẩm ướt, một loại đất không giống với bất kỳ loại nào cô từng thấy, và khi những ngón tay của cô đào sâu vào thứ gì đó, cô cảm nhận được làn da và vải áo, và sự bất động của cái chết. Cô vội vàng bới tung lớp đất còn lại. “Ôi Allah, chúng cơn cầu xin sự che chở của Người.”

Đó là một bàn chân phụ nữ, những móng chân sơn màu đỏ tươi trồi lên khỏi mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện