Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Chương 171
Nhân viên bảo vệ nhìn chiếc túi trong tay Sở Trần, lập tức lộ ra vẻ hiểu ý, đồng thời sâu trong đôi mắt của anh ta có một chút khinh thường.
Trận chiến ngày hôm qua danh chấn cảthành phố, được Hoàng lão gia tử khen là đệ nhất nhân tuổi trẻ ở Thiền Thành khiến người ta phải ghen tị và đố kỵ.
Nhưng bây giờ, vẫn là theo thông lệ cũ, mang lễ vật đến tặng lễ, muốn tiến một bước rút ngắn quan hệ với nhà họ Hoàng.
“Chờ một chút.”
Nhân viên bảo vệ lấy máy bộ đàm ra, nói vài câu, sau đó không nhịn được hỏi Sở Trần, “Là tặng quà cho đại thiếu gia?”
Sở Trần cười, “Xem như là thế đi.”
“Vậy thi cậu đưa đúng người rồi.”
Bảo vệ nói,”Trong số rất nhiều thiếu gia nhà họ Hoàng, đại thiếu gia là người thích kết bạn nhất.”
Sở Trần liếc mắt nhìn tên bảo vệ.
Hắn cảm thấy ý tứ trong lời nói của tên bảo vệ, trong số các thiếu gia nhà họ Hoàng, đại thiếu gia là người thích nhận quà nhất.
Bộ đàm bên trên rất nhanh liền có tin tức truyền đến.
Tên bảo vệ mỉm cười, “Tôi nói không sai chứ, đại thiếu gia muốn gặp cậu, tôi sẽ đưa cậu tới đó ngay.”
Sở Trần đi theo phía sau bảo vệ cho đến khi đi tới một tầng của đại sảnh.
Vừa bước vào.
Sở Trần nhìn lên và thấy Hoàng Ngọc đang đứng ở giữa đại sảnh.
Hai bên đại sảnh, còn có mấy tênvệ sĩ của nhà họ Hoàng đang đứng.
Khóe miệng Sở Trần khẽ nhếch lên.
“Hóa ra thật sự là Sở Trần.”
Hoàng Ngọc mỉm cười nhìn Sở Trần, “Sở Trần, rượu không phải đã giao rồi sao? Hiện tại anh qua đây, còn có chuyện gì?”
Ánh mắt Hoàng Ngọc thậm chí còn mang theo vài phần trêu tức.
Sờ Trầnđi tới và đứng trước mặt Hoàng Ngọc.
Ánh mắt của mấy tên vệ sĩ cỏ mặt đều rơi vào chiếc túi trên tay
Sở Trần, bọn họ rất tò mò không biết Sở Trần sẽ tặng quà gì cho đại thiếu gia.
“Đại thiếu gia hôm nay làm việc vất vả, nên tôi tới đây mang quà tặng lễ cho thiếu gia.”
Sở Trần từ trong túi lấy ra một vò rượu, tất cả mọi người đồng thời sửng sốt.
Chum rượu này giống hệt với bình rượu mà hôm nay Tống Thu gửi tới.
Hoàng Ngọc sững sờ một lúc, trong bụng đột nhiên truyền tới
cơn đau nhói, còn chưa kịp phản ứng thì thân thể đã bay ra ngoài.
Cú đá của Sờ Trần! Nó đến quá đột ngột.
Mọi người vô ý thức đều tưởng rằng Sở Trần tới tặng quà cho Hoàng đại thiếu gia, không ngờ Sở Trần lại trực tiếp ra chân dứt khoát như vậy.
Hoàng Ngọc ngồi trên mặt đất như một con ngỗng rơi trên cát, khuôn mặt hoàn toàn nhăn lại vì đau đớn, đồng thời hét lên: “Phế bỏ hắn cho bản thiếu.”
Mấy tên vệ sĩ như tỉnh mộng, giật mình phản ứng lại,mắt nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt mang theo kinh ngạc nhìn Sở Trần.
Trong nhà họ Hoàng, tung chân đá đại thiếu gia của nhà họ Hoàng.
Trong toàn bộ Thiền Thành, không có người thứ hai lại có dũng khí này.
Trong đại sảnh, yên tĩnh như chết.
Từng ánh mắt bàng hoàng và đờ đẫn như hóa đá.
Cú đá này của Sở Trần đã mở ra một thế giới mới,vượt ngoài những gì họ có thể tưởng tượng trong đầu.
Thì ra ở Thiền Thành, thật sự có người dám ngông cuồng ngay trong nhà họ Hoàng,chân đá thẳng vào mặt đại thiếu gia nhà họ Hoàng.
Điều này là điên rồ hay vẫn là chán sống rồi?
“Cácngươiđều chết hết rồi à?”
Hoàng Ngọc hét lớn,mặc dù cơn đau trên người vẫn chưa hoàn
toàn biến mất.
Trận chiến ngày hôm qua danh chấn cảthành phố, được Hoàng lão gia tử khen là đệ nhất nhân tuổi trẻ ở Thiền Thành khiến người ta phải ghen tị và đố kỵ.
Nhưng bây giờ, vẫn là theo thông lệ cũ, mang lễ vật đến tặng lễ, muốn tiến một bước rút ngắn quan hệ với nhà họ Hoàng.
“Chờ một chút.”
Nhân viên bảo vệ lấy máy bộ đàm ra, nói vài câu, sau đó không nhịn được hỏi Sở Trần, “Là tặng quà cho đại thiếu gia?”
Sở Trần cười, “Xem như là thế đi.”
“Vậy thi cậu đưa đúng người rồi.”
Bảo vệ nói,”Trong số rất nhiều thiếu gia nhà họ Hoàng, đại thiếu gia là người thích kết bạn nhất.”
Sở Trần liếc mắt nhìn tên bảo vệ.
Hắn cảm thấy ý tứ trong lời nói của tên bảo vệ, trong số các thiếu gia nhà họ Hoàng, đại thiếu gia là người thích nhận quà nhất.
Bộ đàm bên trên rất nhanh liền có tin tức truyền đến.
Tên bảo vệ mỉm cười, “Tôi nói không sai chứ, đại thiếu gia muốn gặp cậu, tôi sẽ đưa cậu tới đó ngay.”
Sở Trần đi theo phía sau bảo vệ cho đến khi đi tới một tầng của đại sảnh.
Vừa bước vào.
Sở Trần nhìn lên và thấy Hoàng Ngọc đang đứng ở giữa đại sảnh.
Hai bên đại sảnh, còn có mấy tênvệ sĩ của nhà họ Hoàng đang đứng.
Khóe miệng Sở Trần khẽ nhếch lên.
“Hóa ra thật sự là Sở Trần.”
Hoàng Ngọc mỉm cười nhìn Sở Trần, “Sở Trần, rượu không phải đã giao rồi sao? Hiện tại anh qua đây, còn có chuyện gì?”
Ánh mắt Hoàng Ngọc thậm chí còn mang theo vài phần trêu tức.
Sờ Trầnđi tới và đứng trước mặt Hoàng Ngọc.
Ánh mắt của mấy tên vệ sĩ cỏ mặt đều rơi vào chiếc túi trên tay
Sở Trần, bọn họ rất tò mò không biết Sở Trần sẽ tặng quà gì cho đại thiếu gia.
“Đại thiếu gia hôm nay làm việc vất vả, nên tôi tới đây mang quà tặng lễ cho thiếu gia.”
Sở Trần từ trong túi lấy ra một vò rượu, tất cả mọi người đồng thời sửng sốt.
Chum rượu này giống hệt với bình rượu mà hôm nay Tống Thu gửi tới.
Hoàng Ngọc sững sờ một lúc, trong bụng đột nhiên truyền tới
cơn đau nhói, còn chưa kịp phản ứng thì thân thể đã bay ra ngoài.
Cú đá của Sờ Trần! Nó đến quá đột ngột.
Mọi người vô ý thức đều tưởng rằng Sở Trần tới tặng quà cho Hoàng đại thiếu gia, không ngờ Sở Trần lại trực tiếp ra chân dứt khoát như vậy.
Hoàng Ngọc ngồi trên mặt đất như một con ngỗng rơi trên cát, khuôn mặt hoàn toàn nhăn lại vì đau đớn, đồng thời hét lên: “Phế bỏ hắn cho bản thiếu.”
Mấy tên vệ sĩ như tỉnh mộng, giật mình phản ứng lại,mắt nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt mang theo kinh ngạc nhìn Sở Trần.
Trong nhà họ Hoàng, tung chân đá đại thiếu gia của nhà họ Hoàng.
Trong toàn bộ Thiền Thành, không có người thứ hai lại có dũng khí này.
Trong đại sảnh, yên tĩnh như chết.
Từng ánh mắt bàng hoàng và đờ đẫn như hóa đá.
Cú đá này của Sở Trần đã mở ra một thế giới mới,vượt ngoài những gì họ có thể tưởng tượng trong đầu.
Thì ra ở Thiền Thành, thật sự có người dám ngông cuồng ngay trong nhà họ Hoàng,chân đá thẳng vào mặt đại thiếu gia nhà họ Hoàng.
Điều này là điên rồ hay vẫn là chán sống rồi?
“Cácngươiđều chết hết rồi à?”
Hoàng Ngọc hét lớn,mặc dù cơn đau trên người vẫn chưa hoàn
toàn biến mất.
Bình luận truyện