Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 179



Vào thời điểm mười người đồng thời xuất thủ, Sở Trần cảm nhận được khí tức của trận pháp Kỳ môn.

Đằng sau cái gọi là Hắc Diệu Đường của nhà họ Hoàng, hẳn có sự hỗ trợ của Kỳ môn?

Suy nghĩ lóe lên trong đầu Sờ Trần.

Bất quá, cho dù cóKỳ môn phía

sau làm hậu thuẫn, Sở Trầncũng đoán chừng, thực lực của Kỳ môn này chỉ ờ mức trung bình.

Bằng không, ngay cả lão gia tử nhà họ Hoàng bị trúng cổ thuật những cũng bó tay toàn tập.

Khóe miệng Sờ Trần khẽ giương nhẹ.

Luận trận pháp Kỳ môn, những gì hắn nắm giữ chính là Kỳ môn đỉnh tiêm trận pháp đương thời.

Vào lúc này, những gì mà mười người trong Hắc Diệu Đường của nhà họ Hoàng thi triển, theo cảm

nhận của Sở Trần, có thể dùng hai từ thô ráp để hình dung.

Hô! Ngay khi các thành viên thứ nhất của Hắc Diệu Đường tấn công Sở Trần, cú đấm dường như đã đánh trúng không khí.

Trong lòng chợt giật mình.

Sở Trần rõ ràng đã lọt vào trận pháp công kích của bọn họ, mọi chiêu thức của Sở Trần đều nằm trong tầm kiểm soát của bọn họ, nhưng Sở Trần trong nháy mắt lại tránh được đòn tấn công.

Thậm chí lúc này bọn họ cũng

không nắm bắt đượcthân ảnh củaSỜ Trần.

Và chỉ trong vòng một giây,cú ra chân của Sở Trần dường như đã phá vỡ trận pháp kỳ dị của họ.

Đây là Kỳ trận đã được truyền thừa trăm năm củaHắc Diệu Đường, Trong Võ đường Hắc Diệu Đường, quy tắc mười người một tổ cũng bởi vì thế, trong Kỳ trận này, khi tổng hợp sức mạnh của mười người thì lực lượng là cường đại nhất.

Hoàng Dương cũng không biết, Sở Trầnphá vỡ Kỳ trận chỉ trong

một giây, hắn nhìn chằm chằm Sở Trần, hắn đang chờ, sau khi Sở Trần bị đánh rạp xuống đất, hắn có còn hay không kiêu ngạo như vậy.

“Từ xưa tới nay chưa từng có ai giương oai trong nhà họ Hoàng.”

Hoàng Dương nhẹ giọng nói, ‘Trước đây chưa từng có, sau này càng không có ngoại lệ.”

Lúc này, dưới cơn mưa lớn, Hoàng Ngọc cũng đi tới cùng với sự giúp đỡ của một nhân viên bảo vệ.

Nhìn thấy Hoàng Dương, nước mắt của Hoàng Ngọc lại rơi xuống, ủy khuất vô cùng, “Cha, Sở Trần kêu con quỳ trước mặt hắn, bắt con uống rượu.”

Hoàng Dương an ủi, “Vậy thì để Sở Trần quỳ trước mặt con và uống sạch trận mưa này.”

“Tốt rồi!”

Hoàng Ngọc ngay lập tức gạt nước mắt,tinh thần phấn chấn, hắn tin tưởng, lời cha hắn nói, sẽ không để cho hắn thất vọng.

Đôi mắt của Hoàng Ngọc hướng

vê phía trước.

Trong lòng đầy chờ mong.

Hắc Diệu Đường nhà họ Hoàng, tất cả những người Thiền Thành biết, nghe thôi đã biến sắc.

ở Thiền Thành, không lực lượng nào có thể so được với Hắc Diệu Đường.

Hoàng Ngọcphảng phất đã nhìn thấy hình ảnh Sở Trần quỳ gối trước mặt mình để cầu xin sự thương xót …Trên mặt hiện lên một nụ cười lạnh lùng.

Bị mười người vây quanh, Sở Trầnchân đạp Càn Khôn bộ, trong nháy mắt đã phá Kỳ trậnSỜ Trầntay vẫn đang cầm ô đột nhiên phản kích.

Khi thành viên đầu tiên củaHắc Diệu Đường bị đánh bay, nụ cười trên khuôn mặt của Hoàng Ngọc đã trở nên đờ đẫn trong giây lát.

Hoàng Dương cũng đứng thẳng người, khẽ nhíu mày.

Ầm! Ầm! Ầm! Từng thành viên của Hắc Diệu Đường đã bị đánh bay ra ngoài.

ở một bên, Hoàng Tú Tú con ngươi chấn động mạnh.

Sở Trần quá cường đại.

Ngay cả một tổ từ Hắc Diệu Đường được phái đến, vậy mà cũng không làm được gìSỞ Trần.

Ánh mắt mọi người đảo qua màn mưa nhìn người thanh niên này, khi cả mười thành viên của Võ đường Hắc Diệu Đườngđều đã bị đánh gục, mọi người kinh hãi phát hiện trên tay Sở Trần vậy mà vẫn đang cầm ô, quần áo trên người không có bị nước mưa làm ướt nửa phần.

Sở Trần vẻ mặt lãnh đạm, cầm ô, chậm rãi đi tới trước mặt Hoàng Dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện