Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Chương 182
Tống Thiên Dương thở dài liếc nhìn Sờ Trần, “Nhưng mà nói gì thì nói, hôm nay cảm ơn cậu đã thay tiểu Thu lấy lại tôn nghiêm.”
“Tiểu Thu không phải cũng là người nhà của tôi sao? Nào có người nào sẽ trơ mắt nhìn người nhà mình bị bắt nạt mà không có hành động.
Sở Trần nói, “Cha vợ, người cũng không cần phải lo lắng quá,Nhà họ Hoàng tuy rằng thế lực lớn, nhưng bọn họ không phải muốn làm gì cũng được.”
Tống Thiên Dương khóe miệng mờ ra, hắn rất muốn nói, nhà họ Hoàng tại Thiền Thành, thực sự có thể ‘muốn làm gì thì làm’.
Mấy chữ này dùng cho nhà họ
Hoàng, cũng không có chút nào quá phận.
Hôm nay Sở Trần đánh thẳng vào mặt nhà họ Hoàng, nhà họ Hoàng sẽ không bỏ qua chuyện này.
Phòng khách nhà họ Tống.
Tất cả mọi người đều im lặng.
Bên ngoài trời đang mưa lớn hơn.
Tô Nguyệt cầm điện thoại di động của mình định gọi cho Tống Thiên Dương không biết bao
nhiêu lần, nhưng cuối cùng bà vẫn đặt nó xuống.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, không khí dường như càng thêm trầm mặc.
Tống Trường Thanh từ trong bước ra, liếc nhìn mọi người.
“Có trời mới biết Sở Trần lần này sẽ gây ra bao nhiêu rắc rối.”
Tống Vân rốt cuộc không nhịn được nói, “Còn dám đến nhà Nhà họ Hoàngthuyết pháp, hắn ta thật sự chán sống rồi.”
“Cô ba, chịthấy là em vẫn là chuẩn bị một chút thư thỏa thuận ly hôn đi, trước khi Sở Trần liên lụy nhà họ Tống, chúng ta phải cùng hắn hoàn toàn phủi sạch quan hệ đi.”
Tống Tình nói.
Vẻ mặt Tống Nhan rất bình tĩnh, cô đứng dậy, “Đồ ăn có chút hơi nguội, tôi đi hâm nóng.”
“Sờ Trầntối nay, còn chưa chắc có thể về ăn tối.”
Lâm Tín Bình lắc đầu.
Chu Nghiên cau mày, “Điều tôi lo lắng hơn bây giờ là liệu Sở Trần có ảnh hưởng đến cha chúng ta hay không.”
Vừa dứt lời, sắc mặt mấy người liền thay đổi.
Tống Trường Thanh nói: “Tô Nguyệt, con mau gọi điện thoại cho Thiên Dương đi.”
Tô Nguyệt vẫn luôn cầm điện thoại trong tay, lúc này mới gật đầu nhanh chóng vội vàng gọi cho Tống Thiên Dương, “Anh Dương …”
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Tô Nguyệt.
Vẻ mặt của Tô Nguyệtkhẽ giật mình, bà đứng dậy ngay lập tức.
Tâm thần của mọi người xiết chặt lại.
Điện thoại còn chưa cúp, Tô Nguyệtđã hào hứng nói: “Bọn họ đã về đến cửa rồi.”
Mọi người đều bị chấn kinh.
“Mẹ, đã đã về ư?”
Chu Kiếm sửng sốt, “Mẹ, mẹ có
chắc không, ba là trở về cùng Sở Trần?”
“Đúng vậy.”
“Tiểu Thu không phải cũng là người nhà của tôi sao? Nào có người nào sẽ trơ mắt nhìn người nhà mình bị bắt nạt mà không có hành động.
Sở Trần nói, “Cha vợ, người cũng không cần phải lo lắng quá,Nhà họ Hoàng tuy rằng thế lực lớn, nhưng bọn họ không phải muốn làm gì cũng được.”
Tống Thiên Dương khóe miệng mờ ra, hắn rất muốn nói, nhà họ Hoàng tại Thiền Thành, thực sự có thể ‘muốn làm gì thì làm’.
Mấy chữ này dùng cho nhà họ
Hoàng, cũng không có chút nào quá phận.
Hôm nay Sở Trần đánh thẳng vào mặt nhà họ Hoàng, nhà họ Hoàng sẽ không bỏ qua chuyện này.
Phòng khách nhà họ Tống.
Tất cả mọi người đều im lặng.
Bên ngoài trời đang mưa lớn hơn.
Tô Nguyệt cầm điện thoại di động của mình định gọi cho Tống Thiên Dương không biết bao
nhiêu lần, nhưng cuối cùng bà vẫn đặt nó xuống.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, không khí dường như càng thêm trầm mặc.
Tống Trường Thanh từ trong bước ra, liếc nhìn mọi người.
“Có trời mới biết Sở Trần lần này sẽ gây ra bao nhiêu rắc rối.”
Tống Vân rốt cuộc không nhịn được nói, “Còn dám đến nhà Nhà họ Hoàngthuyết pháp, hắn ta thật sự chán sống rồi.”
“Cô ba, chịthấy là em vẫn là chuẩn bị một chút thư thỏa thuận ly hôn đi, trước khi Sở Trần liên lụy nhà họ Tống, chúng ta phải cùng hắn hoàn toàn phủi sạch quan hệ đi.”
Tống Tình nói.
Vẻ mặt Tống Nhan rất bình tĩnh, cô đứng dậy, “Đồ ăn có chút hơi nguội, tôi đi hâm nóng.”
“Sờ Trầntối nay, còn chưa chắc có thể về ăn tối.”
Lâm Tín Bình lắc đầu.
Chu Nghiên cau mày, “Điều tôi lo lắng hơn bây giờ là liệu Sở Trần có ảnh hưởng đến cha chúng ta hay không.”
Vừa dứt lời, sắc mặt mấy người liền thay đổi.
Tống Trường Thanh nói: “Tô Nguyệt, con mau gọi điện thoại cho Thiên Dương đi.”
Tô Nguyệt vẫn luôn cầm điện thoại trong tay, lúc này mới gật đầu nhanh chóng vội vàng gọi cho Tống Thiên Dương, “Anh Dương …”
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Tô Nguyệt.
Vẻ mặt của Tô Nguyệtkhẽ giật mình, bà đứng dậy ngay lập tức.
Tâm thần của mọi người xiết chặt lại.
Điện thoại còn chưa cúp, Tô Nguyệtđã hào hứng nói: “Bọn họ đã về đến cửa rồi.”
Mọi người đều bị chấn kinh.
“Mẹ, đã đã về ư?”
Chu Kiếm sửng sốt, “Mẹ, mẹ có
chắc không, ba là trở về cùng Sở Trần?”
“Đúng vậy.”
Bình luận truyện