Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Chương 219
Tô Nguyệt nội tâm đau xót, cô không cần Sở Trần gọi một tiếng mẹ, chỉ cần Sở Trần chịu nghe lời khuyên là được rồi.
Nhà họ Hoàng làm sao có thể đáp ứng?
Nhà họ Hoàng không thể nào chấp nhận cúi đầu như vậy được.
“Cha.”
Sở Trần nhân tiện muốn an ủi Tống Thiên Dương một chút.
Tống Thiên Dương quay đầu đi, không có nghe.
“Sờ Trần, tôi thực sự rất tò mò, cậu rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì vậy?”
Hạ Ngôn Hoan nhìn chằm chằm Sở Trần, nếu cuộc điện thoại của Hoàng Dương không phải chính tai hắnnghe thấy, e rằng toàn bộ thành phố Thiền Thànhcũng sẽ không ai tin vào điều này.
Thái độ của nhà họ Hoàng chưa bao giờ cúi thấp như vậy.
“Thành thật mà nói, tôi không làm gì cả.”
Sở Trần nói, ‘Toàn bộ từ đầu đến cuối đều chì là một mà kịch mà nhà họ Hoàng tự mình biên kịch và đóng vai chính. Tôi chỉ lẳng lặng nhìn nhà họ Hoàng biến đổi các loại lựa chọn mà thôi.”
Hạ Ngôn Hoan sững sờ.
Trên thực tế, Sở Trần xem như là thật không có làm gì.
Nhà họ Hoàng, trong gian phòng.
Bầu không khí đông cứng lại.
Hoàng Giang Hồng nghe rõ từng lời từng chữ của Sở Trần.
ông thực sự không ngờ rằng thái độ của Sở Trần lại cứng rắn như vậy.
Tại buổi lễ đoạt Thanh và bữa tiệc tối diễn ra sau đó, Sở Trần cho Hoàng Giang Hồng cảm giác rằng hắn có một sự tự tin trong xương tủy, đồng thời hắn cũng là một thanh niên khiêm tốn.
Nhưng bây giờ, ngay cả Hoàng Giang Hồng cũng phải cảm thấy kinh ngạc với sự biến sắc mà Sở Trần đã thể hiện.
Thanh niên này ngay khi vừa ra tay đã rất lăng lệ, ngay cả khi đối mặt với nhà họ Hoàng cũng không hề do dự, rụt rè.
Yên tĩnh trong giây lát.
Hoàng Dương đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại.
Hoàng Giang Hồng nhắm mắt và
nghỉ ngơi.
Hoàng Dương đi ra ngoài mà không hỏi ông, điều này cho thấy trong lòng Hoàng Dương đã có quyết định rồi.
Ngoài cửa phòng.
Nhìn thấy Hoàng Dương đi ra, Hoàng Ngọc đang quỳ trên mặt đất vội vàng đứng lên, “Cha, chuyện gì xảy ra? Tại sao ông nội lại tức giận như vậy.”
“Quỳ xuống!”
Hoàng Dương một bụng hỏa khí
đang không được phát tiết ra ngoài, trông thấy Hoàng Ngọc, quả thực liền giống như là nhìn thấy một cái bao cát di động, lúc này giận dữ mắng mỏ lên, đồng thời nhịn không được lại vung một bàn tay, đánh cho Hoàng Ngọc hai mắt nổi đom đóm.
Hoàng Ngọc lại một lần nữa quỳ bịch trên mặt đất.
Nhà họ Hoàng làm sao có thể đáp ứng?
Nhà họ Hoàng không thể nào chấp nhận cúi đầu như vậy được.
“Cha.”
Sở Trần nhân tiện muốn an ủi Tống Thiên Dương một chút.
Tống Thiên Dương quay đầu đi, không có nghe.
“Sờ Trần, tôi thực sự rất tò mò, cậu rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì vậy?”
Hạ Ngôn Hoan nhìn chằm chằm Sở Trần, nếu cuộc điện thoại của Hoàng Dương không phải chính tai hắnnghe thấy, e rằng toàn bộ thành phố Thiền Thànhcũng sẽ không ai tin vào điều này.
Thái độ của nhà họ Hoàng chưa bao giờ cúi thấp như vậy.
“Thành thật mà nói, tôi không làm gì cả.”
Sở Trần nói, ‘Toàn bộ từ đầu đến cuối đều chì là một mà kịch mà nhà họ Hoàng tự mình biên kịch và đóng vai chính. Tôi chỉ lẳng lặng nhìn nhà họ Hoàng biến đổi các loại lựa chọn mà thôi.”
Hạ Ngôn Hoan sững sờ.
Trên thực tế, Sở Trần xem như là thật không có làm gì.
Nhà họ Hoàng, trong gian phòng.
Bầu không khí đông cứng lại.
Hoàng Giang Hồng nghe rõ từng lời từng chữ của Sở Trần.
ông thực sự không ngờ rằng thái độ của Sở Trần lại cứng rắn như vậy.
Tại buổi lễ đoạt Thanh và bữa tiệc tối diễn ra sau đó, Sở Trần cho Hoàng Giang Hồng cảm giác rằng hắn có một sự tự tin trong xương tủy, đồng thời hắn cũng là một thanh niên khiêm tốn.
Nhưng bây giờ, ngay cả Hoàng Giang Hồng cũng phải cảm thấy kinh ngạc với sự biến sắc mà Sở Trần đã thể hiện.
Thanh niên này ngay khi vừa ra tay đã rất lăng lệ, ngay cả khi đối mặt với nhà họ Hoàng cũng không hề do dự, rụt rè.
Yên tĩnh trong giây lát.
Hoàng Dương đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại.
Hoàng Giang Hồng nhắm mắt và
nghỉ ngơi.
Hoàng Dương đi ra ngoài mà không hỏi ông, điều này cho thấy trong lòng Hoàng Dương đã có quyết định rồi.
Ngoài cửa phòng.
Nhìn thấy Hoàng Dương đi ra, Hoàng Ngọc đang quỳ trên mặt đất vội vàng đứng lên, “Cha, chuyện gì xảy ra? Tại sao ông nội lại tức giận như vậy.”
“Quỳ xuống!”
Hoàng Dương một bụng hỏa khí
đang không được phát tiết ra ngoài, trông thấy Hoàng Ngọc, quả thực liền giống như là nhìn thấy một cái bao cát di động, lúc này giận dữ mắng mỏ lên, đồng thời nhịn không được lại vung một bàn tay, đánh cho Hoàng Ngọc hai mắt nổi đom đóm.
Hoàng Ngọc lại một lần nữa quỳ bịch trên mặt đất.
Bình luận truyện