Xà Vương Tuyển Hậu
Quyển 1 - Chương 33: Keo kiệt !
Hắn đột nhiên quay đầu lại, đột nhiên trợn mắt nhìn nàng, đột nhiên nói chuyện, liên tiếp đột nhiên làm Bối Bối bị kinh ngạc, gót chân trước khụy nhào về phía trước…
“Ai ai ai…” Nàng lung tung quơ lấy không khí.
Mắt thấy nàng sẽ nhào xuống đất, ôn tuyền ánh hồng chợt lóe, Cô Ngự Hàn trong nháy mắt lắc mình đi tới bên người nàng, đưa tay chụp tới, ôm nàng vào trong lòng, để tránh nàng cùng mặt đất làm cái kiss thân mật.
Bối Bối theo bản năng ôm vai hắn, còn chưa hoàn hồn: “Hoàn hảo hoàn hảo, cám ơn ngươi a!”
“Cám ơn, hừ!” Cô Ngự Hàn kêu lên một tiếng đau đớn, bàn tay nhỏ bé mềm nhũn của nàng đặt tại trên vai của hắn, thật đúng là nguy hiểm làm hắn khí thế ngất trời.
Đến lúc Bối Bối rốt cục ý thức được tay của mình chạm vào da thịt của hắn
Đột nhiên nhớ ra hắn đang tắm, đúng, hắn hiện tại chẳng phải là… Bối Bối mãnh liệt ngẩng đầu, nhìn lên mặt hắn, nhìn thấy sợi tóc của hắn vẫn còn dính nước, nhỏ giọt trên mu bàn tay nàng đặt tại trên vai hắn, không khí quỷ dị mập mờ tràn ngập.
Trong nháy mắt mặt nàng đỏ bừng, không tự nhiên lại có một ít hưng phấn không hiểu: “Cái…kia… Ha ha, ngươi có muốn … hay không tiếp tục tắm rửa?”
“Bị ngươi như vậy rình coi, ta còn có thể an tâm tắm sao?” Cô Ngự Hàn cười gian nhìn nàng, ghé sát vào mặt nàng với dáng vẻ không tốt chút nào, vẻ mặt rất câu dẫn, lời nói như trước, không tỏ ý buông tha người.
Nàng giả bộ ngu: “Cáp… Ta không phải cố ý, ta là… Phải.. Ai nha, là ta không nhận ra mà, hiện tại, ngươi muốn thế nào?”
Cuối cùng, nàng quyết định thừa nhận “hành vi phạm tội” của bản thân.
“Không phải là xem qua một cái, như vậy hẹp hòi làm chi.” Nàng nhỏ giọng nói thầm, hồn nhiên quên hai người giờ phút này đang nguy hiểm cỡ nào.
Cô Ngự Hàn lỗ tai nghe được âm thanh ai oán của nàng, tiếng nói uy hiếp vang lên: “Tô Bối Bối, ngươi cứ nói ta hẹp hòi? Hả?”
Hơi thở của hắn phả vào mặt, uy hiếp gấp bội, Bối Bối vội vàng cười làm lành nói: “Đâu có đâu có, ta cái gì cũng không có nói, ngươi nghe lầm, ta cũng không nói ngươi không cho ta nhìn lén là hẹp hòi.”
“Hừ!” Cô Ngự Hàn miễn cưỡng đảo cặp mắt trắng dã, nàng còn giấu đầu lòi đuôi.
“Ngươi vẫn còn nổi giận sao?” Bối Bối dè dặt hỏi hắn, khuôn mặt ướt nước của hắn gợi cảm tuấn tú cực kỳ, làm tầm mắt nàng từ đầu tới cuối không nỡ rời đi.
Cô Ngự Hàn xấu xa cười một tiếng: “Chỉ cần ngươi đáp ứng ta một điều kiện, ta liền không tức giận.”
Hắn nhanh chóng nhích tới một chút, làm cho thân thể bọn họ sát lại không có lấy một khe hở.
Cảm giác được thân hình hắn cùng bản thân nhanh chóng dính sát vào nhau, tin tức nguy hiểm xuyên thấu qua cái ôm mạnh mẽ của hắn truyền lại, Bối Bối cả người căng thẳng, không dám nhúc nhích: “Cái… Điều kiện gì?”
Cô Ngự Hàn thu hết dáng vẻ thẹn thùng của nàng vào trong đáy mắt, sắc mặt ửng hồng nhát gan của nàng càng dụ hoặc làm hắn thêm cuồng nhiệt, hắn bá đạo áp lấy đôi môi đỏ mọng của nàng, lấy hôn bịt miệng: “Ăn ngươi xong, tâm tình của ta sẽ cực kỳ tốt!”
“A… Ngô…” Bối Bối phản ứng không kịp vừa vặn bị hôn, khi đầu óc nàng tiêu hóa tới lời nói phía sau, nàng bắt đầu khiếp đảm giãy dụa.
“Uy uy… Ngô ngô…” Bàn tay mềm mại của nàng chạm trong ngực hắn, tuy nhiên, lại bướng bỉnh chạm vào những chỗ không nên chạm phải, cảm thấy ấm nóng dễ chịu, tay nàng cũng dần vô lực.
Cô Ngự Hàn trở tay một cái, liền cầm lấy đôi tay nhỏ bé đang làm loạn của nàng, làm nàng không thể động đậy, nếu để tay nàng làm loạn như vậy, hắn chỉ biết đốt người nhanh hơn!
“Ai ai ai…” Nàng lung tung quơ lấy không khí.
Mắt thấy nàng sẽ nhào xuống đất, ôn tuyền ánh hồng chợt lóe, Cô Ngự Hàn trong nháy mắt lắc mình đi tới bên người nàng, đưa tay chụp tới, ôm nàng vào trong lòng, để tránh nàng cùng mặt đất làm cái kiss thân mật.
Bối Bối theo bản năng ôm vai hắn, còn chưa hoàn hồn: “Hoàn hảo hoàn hảo, cám ơn ngươi a!”
“Cám ơn, hừ!” Cô Ngự Hàn kêu lên một tiếng đau đớn, bàn tay nhỏ bé mềm nhũn của nàng đặt tại trên vai của hắn, thật đúng là nguy hiểm làm hắn khí thế ngất trời.
Đến lúc Bối Bối rốt cục ý thức được tay của mình chạm vào da thịt của hắn
Đột nhiên nhớ ra hắn đang tắm, đúng, hắn hiện tại chẳng phải là… Bối Bối mãnh liệt ngẩng đầu, nhìn lên mặt hắn, nhìn thấy sợi tóc của hắn vẫn còn dính nước, nhỏ giọt trên mu bàn tay nàng đặt tại trên vai hắn, không khí quỷ dị mập mờ tràn ngập.
Trong nháy mắt mặt nàng đỏ bừng, không tự nhiên lại có một ít hưng phấn không hiểu: “Cái…kia… Ha ha, ngươi có muốn … hay không tiếp tục tắm rửa?”
“Bị ngươi như vậy rình coi, ta còn có thể an tâm tắm sao?” Cô Ngự Hàn cười gian nhìn nàng, ghé sát vào mặt nàng với dáng vẻ không tốt chút nào, vẻ mặt rất câu dẫn, lời nói như trước, không tỏ ý buông tha người.
Nàng giả bộ ngu: “Cáp… Ta không phải cố ý, ta là… Phải.. Ai nha, là ta không nhận ra mà, hiện tại, ngươi muốn thế nào?”
Cuối cùng, nàng quyết định thừa nhận “hành vi phạm tội” của bản thân.
“Không phải là xem qua một cái, như vậy hẹp hòi làm chi.” Nàng nhỏ giọng nói thầm, hồn nhiên quên hai người giờ phút này đang nguy hiểm cỡ nào.
Cô Ngự Hàn lỗ tai nghe được âm thanh ai oán của nàng, tiếng nói uy hiếp vang lên: “Tô Bối Bối, ngươi cứ nói ta hẹp hòi? Hả?”
Hơi thở của hắn phả vào mặt, uy hiếp gấp bội, Bối Bối vội vàng cười làm lành nói: “Đâu có đâu có, ta cái gì cũng không có nói, ngươi nghe lầm, ta cũng không nói ngươi không cho ta nhìn lén là hẹp hòi.”
“Hừ!” Cô Ngự Hàn miễn cưỡng đảo cặp mắt trắng dã, nàng còn giấu đầu lòi đuôi.
“Ngươi vẫn còn nổi giận sao?” Bối Bối dè dặt hỏi hắn, khuôn mặt ướt nước của hắn gợi cảm tuấn tú cực kỳ, làm tầm mắt nàng từ đầu tới cuối không nỡ rời đi.
Cô Ngự Hàn xấu xa cười một tiếng: “Chỉ cần ngươi đáp ứng ta một điều kiện, ta liền không tức giận.”
Hắn nhanh chóng nhích tới một chút, làm cho thân thể bọn họ sát lại không có lấy một khe hở.
Cảm giác được thân hình hắn cùng bản thân nhanh chóng dính sát vào nhau, tin tức nguy hiểm xuyên thấu qua cái ôm mạnh mẽ của hắn truyền lại, Bối Bối cả người căng thẳng, không dám nhúc nhích: “Cái… Điều kiện gì?”
Cô Ngự Hàn thu hết dáng vẻ thẹn thùng của nàng vào trong đáy mắt, sắc mặt ửng hồng nhát gan của nàng càng dụ hoặc làm hắn thêm cuồng nhiệt, hắn bá đạo áp lấy đôi môi đỏ mọng của nàng, lấy hôn bịt miệng: “Ăn ngươi xong, tâm tình của ta sẽ cực kỳ tốt!”
“A… Ngô…” Bối Bối phản ứng không kịp vừa vặn bị hôn, khi đầu óc nàng tiêu hóa tới lời nói phía sau, nàng bắt đầu khiếp đảm giãy dụa.
“Uy uy… Ngô ngô…” Bàn tay mềm mại của nàng chạm trong ngực hắn, tuy nhiên, lại bướng bỉnh chạm vào những chỗ không nên chạm phải, cảm thấy ấm nóng dễ chịu, tay nàng cũng dần vô lực.
Cô Ngự Hàn trở tay một cái, liền cầm lấy đôi tay nhỏ bé đang làm loạn của nàng, làm nàng không thể động đậy, nếu để tay nàng làm loạn như vậy, hắn chỉ biết đốt người nhanh hơn!
Bình luận truyện