Chương 42
Edit: Tiểu Mun
Bận rộn cày bừa vụ xuân cũng không kéo dài bao lâu, một trận náo nhiệt bận rộn tới nhanh, đi cũng nhanh, người nhà nông làm việc cũng nhẹ nhàng hơn, không có việc gì thì xuống ruộng thăm hoa màu, chiếu cố thật tốt cho mầm lương thực, mùa xuân mưa nhiều, rau dại tươi non trên núi đang chậm rãi sinh trưởng.
Lâm Phương Lương giúp Tạ gia làm xong việc nhà nông liền trở về trấn trên, hắn đi ra ngoài cũng đã vài ngày, trong nhà chỉ có một mình Lâm lão đại phu, trong lòng hắn cũng không yên tâm, mấy ngày nay hắn tuy rằng vội vàng làm việc nhà nông, nhưng cũng thường xuyên tìm cớ cùng Tạ ca nhi nói chuyện, ở chung, cũng làm hắn không có thời gian đến sau núi tìm dược liệu.
Trước khi đi, Tạ ca nhi tặng Lâm Phương Lương một đôi giày rơm, kỳ thật đây cũng là Lâm Phương Lương thấy Tạ ca nhi làm, cố ý nói muốn một đôi, tuy là vậy, hắn vẫn thật cao hứng, mang theo tâm trạng không nỡ rời xa cùng tưởng niệm trở về nhà.
Trong sân nhà Hứa gia, gà con thỉnh thoảng lại kêu "chiếp chiếp", heo con trong chuồng cũng thường xuyên phụ họa vài tiếng, làm nguyên bản chỉ có hai người trong nhà cũng trở nên tràn ngập âm thanh cùng dáng vẻ nhà nông.
Lý Trường Phong đang làm tủ quần áo cho Ngụy lão nhị, Hứa Thanh ngồi ở một bên nghiêm túc làm giày rơm, mấy ngày nay hắn làm được ba đôi, đây là càng làm càng nghiện rồi, tay nghề cũng luyện càng ngày càng tốt, hiện tại giày rơm trên chân Lý Trường Phong chính là do Hứa Thanh làm được một đôi giày rơm tương đối vừa chân hắn.
"Ngươi nói gà của nhà chúng ta về sau làm thành món thịt kho tàu ăn có được không?" Hứa Thanh đã bắt đầu đánh chủ ý tới mấy con gà con trong nhà mới lớn được một chút, đã lâu không được ăn thịt gà, mỗi ngày nhìn một đám gà con nho nhỏ ở trước mắt cậu đi tới đi lui, làm cậu càng nhớ tới món gà lợi hại.
Lý Trường Phong đem vụn gỗ đầy trên mặt tấm ván gỗ đẩy hết xuống đất, nghe xong lời này liền đáp lại: "Được, mười lăm con này đều làm thịt kho tàu!"
"Nhưng mà, ta lại muốn ăn trứng gà a!" Hứa Thanh lại nghĩ tới canh trứng ánh vàng rực rỡ, trên mặt rải lên hành thái, trời ạ, chỉ là nghĩ thôi cũng làm muốn chảy nước miếng.
Lời này làm Lý Trường Phong không biết đáp lại thế nào, gà trong nhà còn nhỏ như vậy, đợi chúng nó đẻ trứng không phải còn quá sớm để nói tới hay sao, xem ra tức phụ rất muốn ăn trứng gà, phải đi xem nhà ai tích cóp được một ít mua về.
"Cộc cộc! Có người ở nhà không?"
Hứa Thanh buông giày rơm trong tay đã làm gần xong xuống, vỗ vỗ bụi bám trên người, "Tới liền!" Âm thanh này cậu không có ấn tượng, xem ra là người cậu chưa từng gặp qua.
"Tiểu Thanh ca khỏe!" Hạ Vũ trên mặt tươi cười xán lạn, trên tay mang theo một cái rổ, chào hỏi với Hứa Thanh vừa mở ra cánh cổng.
Cách xưng hô này khiến Hứa Thanh như bị sét đánh ngang tai, làm hắn mạc danh nhớ tới Bạch Tố Trinh cùng tiểu thanh xà! "Ngươi là?" Đối với tiểu ca nhi này Hứa Thanh tỏ vẻ thật sự không nhớ là ai, ở thế giới này, người tới cửa tìm cậu rất ít, tiểu ca nhi tới cửa tìm cậu lại càng ít hơn.
Hạ Vũ cũng không ngại, cười khanh khách giới thiệu chính mình, "Ta là ca nhi Hạ gia, ta kêu Hạ Vũ!"
Hạ gia? Nha! Nhà Lí chính! Hứa Thanh lập tức phản ứng lại, ở trong thôn này cũng chỉ có nhà Lí chính là mang họ này, "Mau tiến vào đi, nhà của chúng ta có chút bừa bộn, chê cười rồi.
"
Hứa Thanh thấy Hạ Vũ còn chưa tiến vào trong sân liền bắt đầu nhìn xung quanh, còn tưởng rằng hắn thấy trong sân bừa bộn do mình làm giày rơm ném xuống, có chút ngượng ngùng, rốt cuộc khách nhân tới nhà nhìn thấy bừa bộn như vậy cũng không tốt.
Hạ Vũ vội vàng lắc lắc đầu, "Không có! Không có! A, đúng rồi, đây là khăn tay ta tự mình thêu, tặng cho ngươi!"
Hạ Vũ từ trong rổ lấy ra mấy cái khăn tay, đưa tới trước mặt, Hứa Thanh lúc này không biết nên phản ứng như thế nào, cậu cùng Hạ Vũ có thể nói là một chút xíu quen biết cũng không có, đây là muốn làm cái gì a?
"Vào đi, đứng ở trước cổng làm cái gì?" Lý Trường Phong nửa ngày không thấy Hứa Thanh tiến vào, liền cao giọng kêu.
"Vào liền! Đi vào trước đi, nơi này cũng không phải chỗ nói chuyện.
"
Hôm nay ánh mặt trời vừa đẹp, ấm áp lại không quá gay gắt, chiếu ở trên người thoải mái cực kỳ, Hạ Vũ cùng Hứa Thanh ngồi đối diện nhau ở trong sân, có chút xấu hổ.
"Khụ, ngươi tìm ta có chuyện gì sao? Nói thẳng đi, đều là người thân quen trong thôn, không có gì phải ngại.
" Hạ Vũ thấy Hứa Thanh nhìn về hướng rổ đựng khăn tay, lời nói ra ý tứ rõ ràng, mặt lập tức liền nóng lên, cũng phải, hắn đột nhiên tới cửa nhà người ta như vậy, trước kia cũng chưa từng tới đây lần nào, thật sự quá đường đột.
"Là thế này, ta nghe Ngụy thẩm nói ngươi biết làm cá ăn ngon, cho nên muốn tới học cách làm.
" Ban đầu Hạ Vũ còn không tin cá có thể làm thành món ăn ngon đâu, nhưng là trong thôn có rất nhiều người đều sẽ làm cá để ăn, cho nên hắn nghĩ đến tìm Hứa Thanh học hỏi một chút, người khác nói hắn cũng không tin, cách làm cá này là của Hứa Thanh truyền đi ra ngoài.
Hứa Thanh thật sự không nghĩ tới Hạ Vũ tới cửa mục đích cư nhiên là vì học làm cá, "Chuyện này có gì đâu, để ta nói cho ngươi một lần, nghe xong có chỗ nào không hiểu thì hỏi lại ta.
"
Lý Trường Phong nghe Hứa Thanh cẩn thận nói cách làm cá, âm thanh kia làm hắn mạc danh mê muội, hắn ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Hứa Thanh lộ ra một nụ cười, điều này làm cho trong lòng hắn này ra suy nghĩ, tức phụ nhà mình quả nhiên là tốt nhất!
"Đã hiểu sao? Còn có vấn đề khác sao?"
Hạ Vũ lập tức gật gật đầu, "Nghe hiểu, tiểu Thanh ca ngươi thật lợi hại, nghĩ ra được cách làm cá như vậy.
"
Hứa Thanh tỏ vẻ nếu không có ba chữ tiểu Thanh ca, cậu sẽ càng cao hứng, "Ngươi có thể kêu ta là Hứa Thanh, hoặc là Thanh ca đều được.
"
Hạ Vũ cũng không nghĩ tới Hứa Thanh là bởi vì cách xưng hô này mà khó chịu, còn tưởng rằng Hứa Thanh không thích hắn, lập tức sửa miệng: "Thanh ca! Ta hiểu rồi!"
Trẻ nhỏ cũng dễ dạy, Hứa Thanh đối với năng lực giảng bài của mình càng ngày càng vừa lòng.
"Thanh ca, ngươi nhận thức Lâm tiểu đại phu sao?" Hạ Vũ thật cẩn thận thấp giọng hỏi Hứa Thanh.
Lý Trường Phong vừa nghe lời này, không cần nghĩ cũng biết chuyện gì, tên Lâm Phương Lương kia vừa đi, liền khiến cho mấy ca nhi chưa lập gia đình trong thôn nhớ thương a! Thật khó mới có dịp xuất hiện một hán tử trấn trên đến ở trong thôn, tại sao mới ở có mấy ngày liền rời đi rồi! Điều này khiến cho vài ca nhi trong thôn đều nhớ thương, đều thích chạy tới hiệu thuốc nhà Lâm Phương Lương "Xem bệnh!"
"Ách, phải, Trường Phong nhà ta cùng Lâm tiểu đại phu là huynh đệ tốt, có chuyện gì sao?" Nhìn không ra Lâm Phương Lương cũng thật giỏi, tiểu ca nhi cũng đã tìm đến nơi này của bọn họ tìm hắn.
Hạ Vũ cắn cắn môi, "Không có, chỉ là mấy ngày hôm trước nghe người ta nói Lâm tiểu đại phu trấn trên đến thôn chúng ta, ta liền tò mò tại sao hắn lại muốn tới nơi này của chúng ta, còn giúp làm việc.
"
Hứa Thanh bị hỏi đến nghẹn họng, cậu cũng không thể nói là Lâm Phương Lương có mục đích mới đến đây, "Là làm đại phu cùng công việc của chúng ta không giống nhau, nên muốn tới thử một chút, đây cũng là chuyện bình thường a.
"
Hạ Vũ thấy Hứa Thanh có bộ dáng không nói thêm chuyện gì khác, ngồi một lát liền cáo biệt rời đi.
"Chà chà, Tiểu Vũ ca có tình địch!" Hứa Thanh nhạy bén cảm nhận được tâm tư nhỏ của Hạ Vũ, bắt đầu lo lắng cho Tạ ca nhi, lúc này đến phiên Lý Trường Phong khó hiểu, "Bọn họ còn chưa có thành đôi đâu, làm sao lại có tình địch?"
Hứa Thanh đóng lại cánh cổng, bắt đầu tiếp tục làm giày rơm còn dang dở trong tay, "Ta đây không phải chỉ là đang nghĩ thôi sao.
.
"
"Cộc cộc! Có người ở nhà không? Ta là Trần Khải!"
Hứa Thanh còn chưa kịp trả lời, cổng nhà lại bị gõ vang lên.
"Trần Khải! Hắn tới cửa chắc chắn là có quan hệ tới chuyện của tiểu đệ ca nhi nhà hắn!" Hứa Thanh để Lý Trường Phong tạm ngừng công việc trong tay đi mở cổng, bản thân thì thu thập tốt mọi thứ, chuẩn bị đi làm cơm trưa, Trần Khải ở xa lại đây như vậy, cũng không thể để người ta bụng không trở về đi.
"Trường Phong.
"
"Ngươi làm sao vậy!" Lý Trường Phong vừa mở cổng liền nhìn thấy Trần Khải mới mấy ngày không gặp mà vẻ mặt mệt mỏi, trên mặt cũng mang theo cười khổ, "Vào đi.
"
Hứa Thanh đem nước trà đặt ở trên bàn nhà chính, cũng kinh ngạc một phen bởi trạng thái tinh thần của Trần Khải, cậu nhớ rõ người này cùng Tạ thúc giống nhau đều thẳng tính, cả ngày đều là cười ha hả, Trần Khải chào hỏi cậu một tiếng xong, trên mặt vẫn là bộ dáng kia, hiển nhiên là trong lòng ẩn giấu chuyện lớn, "Ta đi nấu cơm, các ngươi nói chuyện đi.
"
Lý Trường Phong kéo ghế ngồi xuống ở đối diện Trần Khải, "Nói đi, sao lại biến thành cái bộ dáng này!"
Đôi tay Trần Khải dùng sức xoa xoa mặt, "Ngày đó các ngươi cùng ta nói xong chuyện Mã Phú Quý, ta trở về liền đem toàn bộ sự tình nói cho cha mẹ nghe, bọn họ cũng thật kinh ngạc, ban đầu còn không tin, sau lại tự mình đi trấn trên trộm hỏi thăm, bọn khốn kia quả nhiên giấu diếm chúng ta! Cho nên buổi tối ngày đó chúng ta liền đi tìm Mã gia muốn từ hôn, ai ngờ.
.
".
Ai ngờ Mã gia làm thế nào cũng không chịu đáp ứng từ hôn, nháo đến nửa đêm Mã Phú Quý còn đem anh em bà con làm việc ở trong nha môn gọi tới, nói là Trần gia chúng ta nói chuyện không giữ lời, chuyện này nếu đưa vào nha môn giải quyết, chính là còn bị trượng hình!
Cũng không nên khi dễ chúng ta là nông dân, không hiểu chuyện trong nha môn, vì không để cho Tiểu Hồng gả cho cái loại người này, ta phải bỏ ra công phu thật lớn mới làm Mã gia chấp thuận, đem sự kiện kia hủy bỏ đi.
"
Lý Trường Phong cảm thấy việc này không đơn giản như vậy, nếu liền như vậy hủy bỏ, Trần Khải hiện tại cũng không phải là dáng vẻ này," Sau đó bọn họ lại đổi ý? "
Trần Khải mỏi mệt lắc đầu," Cho tới bây giờ ta đều không thể nào tin được, Tiểu Hồng cư nhiên còn muốn gả cho Mã Phú Quý, ngươi nói, đây là chuyện gì đây! Chúng ta bỏ ra công phu thật lớn mới làm Mã gia chấp thuận, nhưng Tiểu Hồng, hắn! Aizzz! "
Bởi vì Trần Hồng còn kiên trì muốn gả cho Mã Phú Quý, làm Trần gia lâm vào cục diện bế tắc, bọn họ vừa mới cố sức khiến Mã gia lui thân, Trần Hồng lại làm ra quyết định ngược lại, nhưng là đã biết đối phương cái dạng người gì, để hắn gả đi qua đó Trần gia cũng không yên tâm, huống hồ đã lui thân, nếu là tái giá qua đó, còn không phải là cho không người ta sao! Không cho hắn gả, hiện tại Trần Hồng liền ở nhà cáu kỉnh, còn nói nếu không gả cho Mã Phú Quý, về sau hắn liền ai cũng không muốn gả!
" Ta mấy ngày nay thật là muốn điên rồi, ngươi nói xem, Tiểu Hồng hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì! Trước kia hắn cũng không phải là người như thế này! "Trần Khải thật sự nghĩ không ra lý do vì sao Trần Hồng sẽ quyết định như thế này, hơn nữa, nguyên nhân Mã Phú Quý hòa ly là do không có hài tử, điều này cũng làm cảm xúc tức phụ Trần Khải mấy ngày nay rất suy sút.
" Sau đó các ngươi có đi tìm Mã gia nói lại không? "Lý Trường Phong cau mày, không thể tin được sự tình thế nhưng sẽ là vì Trần Hồng mà biến thành như vậy, Trần Hồng trong trí nhớ cũng không phải là loại người sẽ nói ra được nếu không gả cho Mã Phú Quý liền không gả cho người khác này.
Trần Khải lắc đầu," Sao có thể tới nhà bọn họ nói lại chuyện này, là chúng ta kiên trì muốn lui thân, lúc này mới đồng ý lui thân chúng ta lại tới cửa cầu thân, đây không phải là hung hăng quăng cái bạt tai thật mạnh vào mặt chính mình sao? "
Hơn nữa ngay cả khi Mã gia đồng ý, Trần Hồng này một khi gả vào nhà bọn họ còn không phải là sẽ bị nhà bọn họ tỏ rõ thái độ xem thường sao! Ngày sau làm thế nào sinh sống được ở đó.
Lý Trường Phong gật đầu, việc này xác thật không dễ làm, nhưng việc này là chuyện riêng của Trần gia, hắn cũng không thể trực tiếp đến giúp đỡ," Ngươi hôm nay tới là? "
" Cảm ơn các ngươi nói cho ta chuyện của Mã Phú Quý, lần trước ta sốt ruột đi, cũng chưa kịp tới nói lời cảm tạ, vả lại cũng là bởi vì trong nhà quá áp lực, ta ra ngoài hít thở không khí một chút.
"
Tức phụ Trần Khải mấy ngày nay cũng không nói được mấy lời với Trần Khải, người trong nhà nói chuyện giao lưu cũng càng ngày càng ít, Trần Khải bận chuyện của Trần Hồng, đối với phản ứng của tức phụ nhà mình cũng không có chú ý nhiều, đến khi phát hiện ra, muốn cùng tức phụ nói chuyện câu thông thật tốt, lại không ngờ," Tức phụ ta buổi sáng hôm nay trở về thăm nhà mẹ đẻ, ta đi tới đó tìm hắn, kết quả nhạc phụ ta nói để hắn ở nhà vài ngày, không có cách nào thuyết phục hắn trở lại ta liền rời đi.
".
Bình luận truyện