Xí Thần
Chương 17
Vu Hằng chưa bao giờ hoài nghi khả năng thích ứng của bản thân, lúc trước trong nhà vệ sinh đột nhiên nhảy ra vật thể không xác định lớn như vậy, hắn còn thuận thuận lợi lợi mà tiếp nhận, hiện tại chỉ là về như bình thường mà thôi.
Vu Hằng bưng chén trà ngồi trước cửa nhà vệ sinh, không yên lòng mà uống, kết quả bị sặc.
Một tháng là khoảng thời gian nói dài thì chẳng dài, mà nói ngắn thì cũng không hẳn, trước bởi vì nghỉ phép nên bây giờ công việc ngập đầu, cứ tưởng ông chủ sẽ gào thét, ai ngờ xong việc còn được chủ động tặng thêm hai ngày.
Điện thoại hắn vẫn lưu số của bác gái Mục Quang Minh nhưng chưa từng gọi lần nào. Đột nhiên được nghỉ hai ngày, không có địa phương nào đặc biệt muốn đi, liền nhất quyết ở nhà ngủ.
Tới gần giữa trưa, đột nhiên một trận chuống cửa vang lên liên hồi, Vu Hằng đang ngủ mà bị đánh thức thì tính tình không tốt cho lắm, nghĩ thầm nhân viên tiếp thị nào không biết điều giữa trưa đi quấy rầy người ta nghỉ ngơi, cau mày mang theo đầu tóc rối bời, quần áo ngủ xộc xệch trực tiếp ra mở cửa, kết quả lại ngoài ý muốn trông được một gương mặt quen thuộc, người kia nhanh như cắt luồn ngay vào trong nhà.
“Xin lỗi, rất gấp, cho mượn nhà vệ sinh!” Người này vừa nói vừa quen đường dễ dàng tìm được nhà vệ sinh.
Vu Hằng sửng sốt vài giây, xoa xoa mắt, giẫm giẫm chân đi về phía nhà vệ sinh, ngồi trên chiếc ghế đã lâu không được dọn đi, bắt chéo chân: “Tiếp tục về đây làm ma?”
“Không phải ma.” Bởi vì đóng cửa nên thanh âm có chút không rõ: “Ta tốt xấu gì trước khi đi cũng đã nói với Lý bá một tiếng, nơi này là của ta, ai cũng đừng nghĩ muốn chiếm.”
Vu Hằng rung rung chân: “Quân nhân không lớn nhưng quan uy lại lớn nhỉ.”
Cửa WC được mở ra, người ở bên trong đi ra, cười đến sáng lạn: “ Tốt xấu gì cũng là một quan nhân.”
Vu Hằng nhìn khuôn mặt tươi cười không hiểu sao lại cảm thấy có cỗ khí nóng xông lên trong người, mấy hôm nay còn hại hắn lo lắng không phải bệnh tình chuyển biến xấu nên đã trực tiếp quy thiên rồi hay không. Thẹn đến nỗi giơ chân lên, đạp Mục Quang Minh một cái, chẳng qua không kiềm chế được lực, đối phương liền oanh liệt mà ngã xuống.
“Nhẹ chút coi, cái gáy còn chưa có tốt đâu.” Mục Quang Minh cẩn thận sờ gáy mình: “Dạo này công nhân làm việc không quản bệnh tình như tôi hiếm lắm nha.”
“Anh đúng là có duyên với nhà vệ sinh.”
“Sai sai sai.” Vu Hằng lắc lắc ngón tay: “Còn phải xem nhà vệ sinh nhà ai đã.”
“…” Vu Hằng nhíu nhíu mày: “Sao chứ, nhà vệ sinh còn phân loại à?”
“Không không.” Lại tiếp tục lắc lắc ngón tay: “Tôi chỉ lo sau này không có ai nhắc, cậu lại đi tiểu ra ngoài đi.”
“…Cút!”
Hoàn
Vu Hằng bưng chén trà ngồi trước cửa nhà vệ sinh, không yên lòng mà uống, kết quả bị sặc.
Một tháng là khoảng thời gian nói dài thì chẳng dài, mà nói ngắn thì cũng không hẳn, trước bởi vì nghỉ phép nên bây giờ công việc ngập đầu, cứ tưởng ông chủ sẽ gào thét, ai ngờ xong việc còn được chủ động tặng thêm hai ngày.
Điện thoại hắn vẫn lưu số của bác gái Mục Quang Minh nhưng chưa từng gọi lần nào. Đột nhiên được nghỉ hai ngày, không có địa phương nào đặc biệt muốn đi, liền nhất quyết ở nhà ngủ.
Tới gần giữa trưa, đột nhiên một trận chuống cửa vang lên liên hồi, Vu Hằng đang ngủ mà bị đánh thức thì tính tình không tốt cho lắm, nghĩ thầm nhân viên tiếp thị nào không biết điều giữa trưa đi quấy rầy người ta nghỉ ngơi, cau mày mang theo đầu tóc rối bời, quần áo ngủ xộc xệch trực tiếp ra mở cửa, kết quả lại ngoài ý muốn trông được một gương mặt quen thuộc, người kia nhanh như cắt luồn ngay vào trong nhà.
“Xin lỗi, rất gấp, cho mượn nhà vệ sinh!” Người này vừa nói vừa quen đường dễ dàng tìm được nhà vệ sinh.
Vu Hằng sửng sốt vài giây, xoa xoa mắt, giẫm giẫm chân đi về phía nhà vệ sinh, ngồi trên chiếc ghế đã lâu không được dọn đi, bắt chéo chân: “Tiếp tục về đây làm ma?”
“Không phải ma.” Bởi vì đóng cửa nên thanh âm có chút không rõ: “Ta tốt xấu gì trước khi đi cũng đã nói với Lý bá một tiếng, nơi này là của ta, ai cũng đừng nghĩ muốn chiếm.”
Vu Hằng rung rung chân: “Quân nhân không lớn nhưng quan uy lại lớn nhỉ.”
Cửa WC được mở ra, người ở bên trong đi ra, cười đến sáng lạn: “ Tốt xấu gì cũng là một quan nhân.”
Vu Hằng nhìn khuôn mặt tươi cười không hiểu sao lại cảm thấy có cỗ khí nóng xông lên trong người, mấy hôm nay còn hại hắn lo lắng không phải bệnh tình chuyển biến xấu nên đã trực tiếp quy thiên rồi hay không. Thẹn đến nỗi giơ chân lên, đạp Mục Quang Minh một cái, chẳng qua không kiềm chế được lực, đối phương liền oanh liệt mà ngã xuống.
“Nhẹ chút coi, cái gáy còn chưa có tốt đâu.” Mục Quang Minh cẩn thận sờ gáy mình: “Dạo này công nhân làm việc không quản bệnh tình như tôi hiếm lắm nha.”
“Anh đúng là có duyên với nhà vệ sinh.”
“Sai sai sai.” Vu Hằng lắc lắc ngón tay: “Còn phải xem nhà vệ sinh nhà ai đã.”
“…” Vu Hằng nhíu nhíu mày: “Sao chứ, nhà vệ sinh còn phân loại à?”
“Không không.” Lại tiếp tục lắc lắc ngón tay: “Tôi chỉ lo sau này không có ai nhắc, cậu lại đi tiểu ra ngoài đi.”
“…Cút!”
Hoàn
Bình luận truyện