Xin Đừng Ăn Em

Chương 7



Hoa quả đều bị cắt đồng dạng chỉnh tề đặt ở trong bát lớn.

Vừa mới chuẩn bị xong khâu đầu lại bị người ôm lại eo…

“Lăng Xá…ta…còn chưa làm xong” Địch Hiểu Thư mặt lại có chút hồng, nhẹ nhàng mà tránh ra một chút.

Mặc dù gần đây cậu cảm thấy chính mình đã bắt đầu quen với kiểu “Đánh lén” này của Lăng Xá, ít nhất sẽ không sợ đến phát run ra một thân mồ hôi lạnh…nhưng cũng không biết nói tại sao, cảm giác khẩn trương lại càng ngày càng nghiêm trọng, trống ngực đập liên hồi.

Nhưng lần này Lăng Xá cư nhiên cũng không giống những lúc bình thường than thở thúc giục cậu “Hiểu Thư ta đói bụng…” mà hắn chỉ lẳng lặng đứng đấy.

“Sao, làm sao vậy…” Địch Hiểu Thư càng cảm thấy bất an, tiếng tim đập cũng càng ngày càng lớn.

Khí tức của Lăng Xá ngày càng tới gần lỗ tai cậu, lỗ tai của Địch Hiểu Thư càng ngày càng đỏ, cậu muốn tách khỏi nhưng cả người lại đang bị ôm lấy….

“Này… Hả!”

Lăng Xá đột nhiên liếm vành tai của cậu một chút, Địch Hiểu Thư sợ tới đánh rơi cả đồ đang cầm trên tay, theo bản năng bắt đầu giãy dụa.

Lăng Xá cũng không quan tâm y giãy dụa, một tay ngăn lại bờ vai y, một tay dùng sức ôm lấy thắt lưng, đem cả người Địch Hiểu Thư đè lên thân thể mình.

“…Ô..buông ra, buông ra…” đầu lưỡi Lăng Xá tại vành tai của cậu liếm thành một hàng, xong lại thỉnh thoảng cắn môt chút tiểu vành tai.

Quả, quả nhiên là bị ăn tươi rồi sao…! ! !

Hôm nay chính là ngày cuối cùng của mình rồi sao…! ! !

Địch Hiểu Thư bắt đầu bi phẫn nhưng lại sợ đến chân nhuyễn cả ra, cứng ngắc ở trong lòng Lăng Xá không dám nhúc nhích.

Lưng của cậu tựa vào trước ngực cơ thể to lớn của Lăng Xá, môi hắn dần dần chuyển qua bên trái cổ nhẹ nhàng cắn. Máu của Địch Hiểu Thư ngay lúc này dưới một tầng da mỏng càng phập phồng…

Lăng Xá vươn đầu lưỡi, liếm liếm, duyện rồi duyện (chính xác là cách tạo ra hôn ngân bạn nào có người yêu rùi thì biết)

Địch Hiểu Thư không thể nào khống chế bản thân không tưởng tượng nếu bây giờ hắn mà cắn một phát thì…

“. . . Ô…” Cậu phát ra tiếng gào thét xé gió của tiểu động vật muốn sống.

Lăng Xá cười ra tiếng, đem Địch Hiểu Thư xoay người đối mặt với mình, nhéo khuôn mặt nhỏ nhăn nhăn thành một đoàn của cậu “… Thả lỏng ~”

“….” Ngươi là thớt, ta là thịt cá đương nhiên ngươi phải thả lỏng rồi.

Lăng Xá nâng lên khuôn mặt cậu, ôn nhu hôn lên.

Địch Hiểu Thư chỉ cảm thấy đầu lưỡi của mình không ngừng bị cuốn lấy.

“…Ô, a…!” không biết lúc nào sẽ bị cắn đây! Hay là muốn cắn cả đầu lưỡi ra?! ≧Д≦ Vậy khẳng định rất đau a a a! ! !

Bất quá Lăng Xá đem đầu lưỡi của cậu ngậm lấy, vừa hấp vừa liếm hồi lâu, cư nhiên xong rồi cũng không có cắn xuống, Địch Hiểu Thư bắt đầu có chút nghi hoặc.

Thật vất vả nụ hôn mới chấm dứt, Địch Hiểu Thư lại vừa sợ vừa vội, mặt cũng nghẹn đỏ.

Lăng Xá ôm lấy thắt lưng của cậu, đem cậu đặt ngồi lên bàn, nhân tiện lại cúi đầu hôn tiếp.

Vừa hôn, tay lại không quy củ vươn xuống sờ xoạng… cuối cùng luồn vào bên trong áo sơ mi của Địch Hiểu Thư, vuốt ve thắt lưng mảnh khảnh và sống lưng của cậu.

Sau đó, hắn rốt cuộc nhịn không được, đem áo của Địch Hiểu Thư kéo lên, liếm lên nhũ tiêm vểnh vểnh của cậu.

Địch Hiểu Thư lại nghĩ : là muốn đem trái tim của ta trực tiếp móc ra sao >
Gặm cắn một trận xong, Lăng Xá lại dần dần di chuyển xuống dưới… đối với tiểu rốn đáng yêu của Địch Hiểu Thư duyện hôn.

Địch Hiểu Thư lại nghĩ : là muốn ăn bụng của ta trước sao >


Cứ như vậy tới tới lui lui một trận, Địch Hiểu Thư lạnh run nhìn Lăng Xá đối cậu gặm đến gặm đi, chính là không cắn xuống, khiến cậu sợ tới sắp không thể khống chế nổi…

Lăng Xá đem quần ngoài và quần lót của Địch Hiểu Thư đều kéo xuống, quá trình vô cùng dễ dàng bởi vì Hiểu Thư nhà hắn (uy uy đừng vội nhận vơ vậy chứ) rất thông minh không hề di động chút nào…nhưng khi nhìn đến phân thân nhỏ xinh vẫn….y như lúc bình thường.

Hắn không khỏi cười khổ : “Hiểu Thư…kỹ thuật của ta rất kém cỏi sao…?”

Trong đầu Địch Hiểu Thư lại là một mảnh tương hồ, căn bản không biết hắn đang nói cái gì, một giây sau, cậu cư nhiên nhìn thấy Lăng Xá cúi xuống ngậm lấy tiểu Đinh Đinh …! ! !

“. . . Uh! !” Địch hiểu thư vừa kinh vừa sợ buồn bực hừ một tiếng.

Tại sao? Tại sao lại bắt đầu ăn từ chỗ ấy…? ! ! Quá huyết tinh! ! ! Quá độc ác! ! !

Mặc dù ngay từ đầu Địch Hiểu Thư phi thường sợ hãi, nhưng bị ngậm lấy như vậy cậu không thể khống chế được phản ứng sinh lý của cơ thể, thân thể cũng dần dần nóng lên…

Trong miệng Lăng Xá ấm áp bao vây lấy cậu, đầu lưỡi linh hoạt liếm tới liếm lui, thường thường ở linh khẩu (mã mắt, lỗ nhỏ) hút một chút…

“Uh. . . Ô ha. . . Đừng, đừng như vậy. . .” Chỉ trong chốc lát, Địch Hiểu Thư không nhịn được lên tiếng cầu xin tha thứ, tay không có chút lực nào đẩy đỉnh đầu Lăng Xá, thắt lưng bất an xoay tới xoay lui.

“Thoải mái sao. . . ?” Lăng xá ngẩng đầu, cười đến giảo hoạt hỏi cậu, tay tiếp tục ở chỗ ướt sũng trên dưới xoa bóp.

Địch Hiểu Thư căn bản nói không ra lời, buông xuống lông mi không dám nhìn hắn, cắn môi lắc đầu.

Đáng tiếc phản ứng ở nửa người dưới của cậu thật không có khả năng thuyết phục, Lăng Xá tiến lên hôn tới khuôn mặt hồng thấu của cậu, rồi lại vùi đầu xuống tiếp tục chăm chú làm việc.

Một bên vì cậu khẩu giao, Lăng Xá đặt trên âm nang của Địch Hiểu Thư nhẹ nhàng vuốt ve, khiến cậu cả người một trận yếu mềm, không tự giác mà đem chân mở rộng ra, thắt lưng cũng không tự chủ mà đỉnh tới đem phân thân đỉnh vào trong miệng Lăng Xá.

“Ô. . . Không được… Thật là lợi hại. . . Ha, uh ha . .” Địch Hiểu Thư nằm ngửa trên bàn ăn phòng bếp, hai tay che đi khuôn mặt đỏ rực, hai chân gác trên vai Lăng Xá, hạ thân bất lực mà giãy dụa thoạt nhìn vô cùng dễ khi dễ.

Chứng kiến bộ dạng ý loạn tình mê của Địch Hiểu Thư, một ngón tay của Lăng Xá mò đến mông cậu, không nhẹ không nặng mà xoa bóp mật huyệt khiến cậu từng trận run rẩy.

Kỹ xảo của Lăng Xá vô cùng tốt lại dùng để đối phó với một xử nam ngây thơ mẫn cảm như Địch Hiểu Thư cho nên không bao lâu liền khiến cho cậu bắn đi ra.

Thời điểm cao trào, Địch Hiểu Thư loáng thoáng nghĩ Lăng Xá hẳn là muốn đem cậu ăn vào chứ nên lại liên tưởng : …Nguyên lai là muốn nhúng nước rồi mới ăn ta sao… ( S. Yumi : lúc này mà còn nghĩ đến chuyện đó được hả trời )

Thừa dịp Địch Hiểu Thư ngửa cổ, Lăng Xá nâng lên cái mông của cậu ôm lên đi đến phòng ngủ. Địch Hiểu Thư lớn lên cái mông vừa cong vừa có nhiều thịt, làn da lại mềm mịn. Tay Lăng Xá nâng lên cái mông lại nhịn không được đem nó vân vê vài cái, thủ pháp tràn đầy tình sắc khiến cho Địch Hiểu Thư ý thức mơ hồ ” Ưm” một tiếng, nhưng vì không muốn bị ngã xuống đất cậu cũng chỉ có thể vòng tay ôm lấy cổ Lăng Xá.

Vào đến phòng ngủ, Lăng Xá đem Địch Hiểu Thư đặt lên giường lớn mềm mại. Hắn đứng thẳng dậy ngắm nhìn cậu, tóc tán loạn, ánh mắt mê mang, áo sơ mi đã kéo lên tới ngực, nửa người dưới trần như nhộng, đôi chân trắng bóng tự nhiên lại có chút vô lực tách ra.

Lăng Xá thú huyết thoáng cái sôi trào, nhào lên ôm lấy cậu lại là một trận gặm cắn.

Địch Hiểu Thư bị hôn đến thiếu dưỡng khí, vô lực thúc vào ngực Lăng Xá, thúc thúc, cư nhiên mò tới một tảng lớn cơ ngực rắn chắc…Địch Hiểu Thư cố gắng mở mắt lại phát hiện Lăng Xá không biết từ lúc nào đã quang lỏa, hai vai rộng lớn, thắt lưng gầy, cơ bắp rõ ràng tràn đầy khí lực khiến cậu nhìn mà rất đố kỵ.

… Chờ một chút.

“. . . Hả! Ngươi! ! Ngươi là muốn. . . ! ! !” thần kinh chậm chạp của Địch Hiểu Thư lúc này mới có phản ứng với mục đích thật sự của Lăng Xá, hai trong mắt mở lớn thẳng tắp nhìn Lăng Xá, vẻ mặt không thể tin.

“Đúng vậy, ta muốn. . . ngủ với ngươi ~” Lăng Xá khóe miệng lộ ra nụ cười câu dẫn, từ trên cao nhìn cậu “Sợ sao?”

Địch Hiểu Thư tinh tường nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của chính mình.

Cậu quả thật sợ, ngay cả khi cùng nữ hài tử nói chuyện yêu đương cũng chỉ mới nắm tay thôi mà bị một nam nhân đặt ở dưới thân như vậy rõ ràng là một việc hoàn toàn xa lạ

“Không, không thể. . . Ta… không thể. . .” Địch Hiểu Thư đáng thương hề hề mà lắc lắc đầu, không ngừng lui về phía sau.

Lăng Xá chỉ là cười cười, không nhiều lời nói nhảm, một tay ngăn lại ngực cậu cơ hồ là đem cậu đặt tại trên giường không thể nhúc nhích, sau đó cúi sát vào bên tai thanh âm mị hoặc nói : “Hiểu Thư…tự đem chân tách ra… nếu không, ngươi biết ta sẽ làm như thế nào chứ, hử ~?”

Uy hiếp rõ ràng đến từ thiên địch.

Địch Hiểu Thư vốn chỉ sợ bị giết mà giờ khắc này thì quả thật chính là sắp chết đến nơi rồi, cậu càng thêm run rẩy lợi hại bởi vì chỉ cần không cẩn thận làm cho hắn không vui thì giây sau sẽ là một màn huyết tinh rồi…

Cậu chỉ mang tính tượng trưng mà hơi tách ra hai chân.

Lăng Xá nhìn vẻ mặt mắt cỡ đỏ bừng của Địch Hiểu Thư, một đôi mắt to ứ nước tràn đầy ủy khuất, bộ dạng cắn môi, bản tính S càng thêm bộc phát. Tay hắn vươn lên xoa bóp hai mông của Địch Hiểu Thư , cợt nhã nói: ” Chân lại mở rộng thêm nữa, cái mông giơ lên cao”

Địch Hiểu Thư vừa giật mình vừa tức giận trừng mắt nhìn Lăng Xá. Cậu mặc dù luôn biết Lăng Xá chẳng phải là loại tốt đẹp gì nhưng ít ra hắn bình thường đối cậu cũng không tệ , biết cậu thích ăn quả cứng luôn mang cho cậu một chút hạnh nhân, v v…Nếu như thấy cậu tan ca quá mệt mỏi thì cũng không miễn cưỡng cậu nấu cơm mà là rủ cậu cùng ăn đồ ăn ngoài…Mặc dù thời gian ở cùng một chỗ với hắn chung quy là có chút sợ hãi, nhưng là….nhưng là…

Mà bây giờ. . . Hắn cư nhiên ác liệt như vậy.

Địch Hiểu Thư dang hai chân ra, giơ lên thắt lưng, nước mắt nhưng cũng đồng thời rơi xuống từng chuỗi.

Lăng Xá nhìn cậu như vậy cũng biết chính mình có chút quá đáng. Hắn vốn chỉ muốn khi dễ cậu một chút thôi nhưng khi nhìn cậu bị khi dễ thành bộ dạng bi thảm như vậy lại hối hận rồi.

Hắn vội vã tiến lên hôn khẽ lên khuôn mặt cậu trấn an, tay cũng lấy lòng mà bao lấy phân thân của cậu : “Hiểu Thư thông minh, đừng khóc, ta sẽ cho ngươi thoải mái . . Có được hay không. . . ngoan. . .”

Hắn một bên dùng nụ hôn phân tán lực chú ý của cậu, một bên bôi trơn tề chen vào bên trong thân thể cậu…

Thành thật mà nói, trước khi gặp Địch Hiểu Thư, Lăng Xá luôn phi thường coi thường chơi đùa tiểu xử nam. Mà bây giờ hắn quả thực là yêu điên cuồng từng phản ứng ngây ngô của cậu.

Mỗi một lần hắn xâm nhập, cậu lại khẩn trương đến bắp đùi cũng run lên…mà khi hắn tìm được một điểm trong cơ thể cậu, vẻ mặt cậu không thể tin mà say mê…còn có thân thể mẫn cảm của cậu, hơi chút đùa bỡn cũng rất nhanh trở thành bộ dáng sắp cao trào.

“. . . Uh. . . Không nên, lại . . Đến rồi. . .” Địch Hiểu Thư mang theo tiếng khóc nức nở.

Hai bộ vị rất trọng yếu trên người đều rơi vào tay Lăng Xá, một bên bị chơi đùa đến cứng rắn một bên lại bị chơi đùa đến nhuyễn ..

“Uh? Chỗ nào? Vốn là. . . Nơi này đi?” Lăng Xá dùng đầu ngón tay cọ xát quy đầu phấn chấn của cậu một chút, “Hay là….Nơi này?” vừa nói lại vừa dùng ngón tay rờ lên tuyến tiền liệt của cậu.

“Ô, ha ha. . . ! Không được. . . Ha. . . Uh… Tái, lại dùng lực đỉnh vào. . . Uh. . .” Địch Hiểu Thư vừa nói vừa đem cái mông nâng lên, cũng không nhận ra mình đang nói cái gì

Không phải Lăng Xá khoe khoang, nhưng là trên phương diện này kỹ xảo của hắn quả thật rất cao siêu, chỉ cần hưởng qua đều là nhớ mãi không quên. ( S. Yumi : zậy mà hông khoe đó hử * liếc mắt xem thường * )

Hắn cười rút ra ba ngón tay: “Còn có phương pháp sắp tới càng thêm thoải mái. . . Hiểu thư, có muốn hay không ~ “

“Muốn. . . Muốn…” Địch hiểu Thư khóe mắt hồng hồng, bởi vì hạ thân hư không mà bất lực cọ xát ga giường.

Lăng Xá cởi quần, móc ra dục vọng đã bừng bừng phấn chấn, thân mật mà dán lên phân thân vừa bị mình chơi đùa đến ướt sũng của Địch Hiểu Thư.

Thế nhưng Địch Hiểu Thư lại sợ tới giật nảy cả người.

“Cái gì thế này! !” Σ(゚Д゚|||) Quá lớn! Như thế nào có thể lớn được như vậy! Giống loài khác nhau nên có thể lớn đến như vậy sao! !

Phản ứng của Địch Hiểu Thư làm cho Lăng Xá bật cười, hắn hôn nhẹ : “Không nên lo lắng, Hiểu Thư. Phải như vậy mới cho ngươi càng thêm thoải mái nha~”

Địch hiểu thư vẻ mặt 【 ta không tin! ! 】 mà mạnh lắc đầu.

Đáng tiếc đã không còn kịp rồi.

Lăng Xá cầm lấy bắp đùi cậu, giơ lên rồi lại tách ra, làm cho cửa động yếu ớt mà đói khát hoàn toàn mở rộng ra cho hắn

“Nhẹ, nhẹ một chút. . .” Địch Hiểu Thư gắt gao nắm lấy ga giường, vẻ mặt muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.

Lăng Xá lại không đành lòng, ôm lấy cậu tiếp tục hôn giúp cậu trấn tĩnh lại. Đồng thời dùng nhục trụ cọ xát huyệt khẩu, làm cho mật huyệt mẫn cảm co rút lại.

Rốt cục, Lăng Xá đạt được quyết tâm đỉnh đi vào

Địch Hiểu Thư cảm giác mình bị một cây nhục côn mạnh mẽ đâm vào, sợ đến ôm chặt lấy bả vai người phía trên, mà phía dưới lại là một trận trướng đau. Cũng may Lăng Xá khuếch trương không sai, lúc này đi vào cũng không đả thương cậu.

Vốn từ trước đến nay Lăng Xá cũng không phải loại chăm sóc cho người khác. Hắn khiêu khích bạn giường phần lớn là nhất thời cao hứng muốn nhìn bộ dạng dâm loạn mà thất thố của đối phương. Hắn tựa như đặt tiền vào trò chơi để đối phương có thể hảo hảo phối hợp một chút. Cho nên sau khi cắm vào hắn đương nhiên cũng chỉ quan tâm tới cảm giác của bản thân. Cũng may hắn tố chất ưu tú, vô tâm lấy lòng cũng có thể khiến cho người dưới thân cao trào hết lần này tới lần khác.

Mà khi nhìn Địch Hiểu Thư nhíu chặt mày, Lăng Xá đột nhiên phát hiện hắn rất muốn chăm sóc cảm thụ của cậu.

Hắn không có lập tức bắt đầu trừu sáp thô bạo mà là nhịn xuống xúc động mà huyệt động nóng chặt của Địch Hiểu Thư mang tới, một bên nhẹ nhàng đỉnh một bên giúp cậu thủ dâm.

Hắn nhịn không được hôn lên cái trán ẩm ướt mồ hôi, chân mày nhăn lại, gương mặt đẫm lệ.

Hắn cảm giác cậu bám lấy bờ vai của hắn, vô ý thức mà gọi tên hắn mới phát giác tình ái nguyên lai có thể đem đến cảm thụ phong phú như vậy.

Mãi cho đến khi Địch Hiểu Thư mềm nhẹ thúc giục hắn “Mạnh một chút” làm cho hắn “dùng sức”, chân cũng vòng qua ôm lấy thắt lưng hắn, Lăng Xá rốt cuộc không thể nhịn được nữa.

“. . . Uh uh. . . chỗ đó. . . Hảo xót. . . Ha, không nên đỉnh nữa . . Ô. . . Uh ha, thật là lợi hại. . .”

Lăng Xá lặp đi lặp lại công kích điểm mẫn cảm của cậu, làm cho Địch Hiểu Thư cơ hồ mê loạn, một trận chua xót tê dại tựa như muốn đi tiểu nảy lên (xử nam a~) ”Thật sự không được. . . Muốn. . . Đi ra rồi. . . Ah a. . .”

Cậu muốn đem Lăng Xá đẩy ra, nhưng tay lại bị bắt được áp đảo lên đầu giường.

Địch Hiểu Thư nghi hoặc mở mắt, nhưng không có nhìn thấy vẻ mặt đùa cợt bình thường của Lăng Xá. Vẻ mặt hắn có chút ẩm ướt do mồ hôi, ánh mắt ái muội mà chăm chú cách cậu rất gần rất gần.

Khoái cảm mãnh liệt và suy nghĩ hỗn loạn, Địch Hiểu Thư không biết mình bị làm sao lại có lá gan lớn như vậy, cư nhiên tiến lên hôn hắn.

Lăng Xá như là bị điểm dược , càng làm sâu thêm nụ hôn, hạ thân động tác cũng càng nhanh hơn, khiến cậu nhịn không được mà lớn tiếng rên rỉ.

Cuối cùng phân thân của Địch Hiểu Thư cũng rơi vào tay Lăng Xá, dưới sự giáp công trước sau của hắn, Địch Hiểu Thư co rút đạt tới cao trào sau đó trầm lặng mà mê man đi.

Hai người làm đúng giữa thời gian ăn cơm, Địch Hiểu Thư sau khi làm xong thì hoàn toàn ngủ thiếp đi, ngay cả cơm tối cũng không ăn. Mặc dù Lăng Xá coi như chăm sóc chỉ làm một lần nhưng cũng đủ khiến cho Địch Hiểu Thư mê man một trận.

Lăng Xá cũng tùy tiện ăn một chút rồi cũng ôm y cùng nhau ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện